Dạo này bị chứng đau bao tử nên 2 ngày 1c, ko thì thứ 7 up 5c, mấy ông muốn sắc phải đợi gần 20c nữa mới có, giờ đang chế biến lại để nhét sắc vào.
--------------
Lý Mặc được người đưa cho một cái ghế, hắn liền ngồi xuống tĩnh tọa, kiên nhẫn chờ đợi.
Võ Nguyên cũng tại trên đầu Lý Mặc mà nhắm đi hai mắt dưỡng thần, còn về phần Bạch Tước, lúc trước Võ Nguyên liền dùng bốn viên trung phẩm thạch bố trí một cái tiểu trận để nó tu luyện, nên không có đi theo.
Ông lão tóc muối tiêu đi về phía bên trong, không đến năm phút đồng hồ, liền có một mỹ lệ nữ tử mặc trên người kim bào, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, ưu nhã mà bước đến đại sảnh.
Nữ tử này, dáng người đầy đặn mượt mà, đường cong mê người, trong mắt còn mang theo yêu diễm động mê hoặc nhân sinh, đôi môi nhỏ xinh hồng nhuận như đào bổng gợi lên một nụ cười mê người, một bước đi mỗi một cử chỉ đều muốn câu dẫn chúng nhân hồn phách.
Nàng vừa bước ra tới đại sảnh , trong tức khắc một cổ mùi hương ngào ngạt, làm cho tinh thần con người lập tức trở nên thanh thản phản phất khắp đại sảnh. Dưới ánh mắt của chúng nhân nhìn chằm chằm lên nàng, nàng mặc một bộ sườn xám ánh kim, nhìn vào có thể thấy rõ được từng thớ da thịt trắng mịn như tuyết.
- Xin Chào! Ta gọi là Long Đấu Uyển Thư, là hội trưởng chổ này, ta nghe người nói ngài muốn bàn đại sinh ý?
- Xin hỏi, bàn thế nào ?
Một âm thanh ôn nhuận tê dại, từ miệng nàng truyền đến, nàng đi đến trước mặt Lý Mặc.
Lúc này người của nàng cũng đã chuẩn bị một cái ghế, nàng cong người từ từ ngồi xuống, trong khoảng 2 hơi thở nàng khom người ngồi xuống, phía dưới cái cổ một cái rãnh thịt sâu thâm thẩm giữa hai đồi núi nhấp nhô, hiển hiện rõ trước mắt bao người.
Đối với cái này cớ sự, Võ Nguyên không mảnh mai để ý, thậm chí hắn còn có chút miệt thị, chán ghét. Nhưng Lý Mặc lại khắc, hắn dường như rất hứng thú, cả người như nóng lên, hai mắt trố ra, vẻ mặt cực kỳ vô sỉ.
Lý Mặc biểu hiện hoàn toàn rõ ràng, nhưng do có lớp hắc bào che đi cơ thể nên không ai nhìn ra được gì.
Long Đấu Uyển Thư nhìn không rõ được Lý Mặc biểu hiện, nhưng thấy hắn vẫn ngồi im đó dường như không quan tâm, nàng trong lòng dâng lên kinh ngạc.
Liền tính là sát thủ từng giết vô số người, gặp phải nàng dụ hoặc, thì mặt cũng sẽ liền biểu hiện lên dâm tà, không thì cũng tâm cang loạn động, chứ huống chi một tên thiếu niên cỡ 20 tuổi.
Sát thủ lúc nào cũng phải giữ cho cả người lạnh băng, lúc nào cũng phải biểu hiện lãnh huyết.
Uyển Thư thấy Lý Mặc không động, nàng liền cho rằng tên này đã đạt đến mức lãnh huyết vô tình, không còn chút gì gọi là dục.
- Hắc hắc, thiên sinh mị thể mà còn là tà ma chi thể!
- Du Mị Tà Thể, không ngờ lại tại đây gặp được 30 vị trí đầu tà thể. Cái Công Hội này có ngươi nên sinh ý chắc rất khá.
Lý Mặc theo lời Võ Nguyên truyền qua, thực hiện, khóe miệng giương lên, cười tà một cái.
- Cái Gì ?
Long Đấu Uyển Thư hoa dung thất sắc, khuôn mặt biểu lộ kinh sợ.
Liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng thiên sinh mị thể hơn nữa còn là tà ma chi thể, kẻ mặt hắc bào này đến rốt cục là thần thánh phương nào ?
Thiên sinh thể chất, liền mới sinh ra đã có được, đối với khác phái có loại đặc thù lực hấp dẫn, cực thích hợp tu luyện hút dương bổ âm, tà ma công pháp.
Loại này thể chất cũng giống như Âm Hàn Chi Thể, Cưu Huyền Lưu Ly thể, điều là đặc thù thiên sinh thể chất.
- Tiền bối, khẩn xin ngài đừng làm lộ ra chuyện này !
Long Đấu Uyển Thư biết, trước mặt là một lão quái, không thể đấu cứng bắt ép, chỉ có thể hạ mình.
- Ngươi yên tâm, bổn đế không rãnh đi tiết lộ riêng tư của ngươi !
Võ Nguyên thay thế Lý Mặc, lúc này bất chợt truyền âm qua, âm thanh lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Long Đấu Uyển Thư trừng lớn hai mắt, kẻ phía trước vậy mà dám tự xưng vì "bổn Đế", quá kiêu ngạo, thật sự không biết trời cao đất dầy.
Hơn nữa nàng từ trước đến nay chưa từng gặp qua kẻ nào ở phàm vực dám xưng đế, phàm vực lấy hào cao nhất cũng chỉ Thiên Tôn.
Thoát Phàm xưng Tông Sư, Hóa Hư là Vương Giả, Lục Hợp xưng Thiên Vương, Niết Bàn là Tôn giả, Thông Thiên vì Thiên Tôn... về sau lên thánh vực sẽ có tiếp.
Quản lý công hội nhiều năm, Uyển Thư nghe khẩu khí liền biết cố tình cùng tự nhiên khác nhau, đối phương khẩu khí cực kỳ tự nhiên, phảng phất như chính là như thế, khẩu khí này liền có chút dọa người rồi.
Uyển Thư tốt xấu cũng là hội trưởng Hội Đấu Giá, từng ít nhiều cùng hóa hư cường giả bàn chuyện, kết giao, tâm lý thực mau liền từ trong kinh động khôi phục lại.
Long Đấu Uyển Thư mặt cười tươi như hoa, không biết làm xao xuyến biết bao nam nhân nói.
- Vị Tiền Bối này, ngài là muốn bàn cái gì đại sinh ý ?
Lý Mặc quơ tay một cái, trên bàn liền xuất hiện 2 món binh khí. Một thanh Lam Kiếm cùng một thanh Lục Kiếm.
Lúc trước khi ra khỏi khách điếm, Võ Nguyên đã chuẩn bị một mai không gian giới chỉ chứ 6 món binh khí kia, đưa cho Lý Mặc, bảo Lý Mặc cứ làm theo lời hắn.
- Nhị Tinh Trì - thành chủ Mạc Bắc Danh - Hàn Mang Kiếm !
- Nô Lệ Công Hội - nhị chấp sự Hoa Thanh Mộc - Sinh Thiên Kiếm !
Long Đấu Uyển Thư nhìn đến hai cây kiếm liền kinh sợ, thần sắc hãi nhiên tột độ. Hai cây kiếm này, chính là tại chổ nàng bán ra, bán cho hai người họ, không lâu trước được tinh họ chết, hiện tại kiếm họ được người áo đen này mang đến.
Uyển Thư não động, thần sắc vẫn như cũ hãi nhiên, chẳng lẻ tám tên lúc trước là do người áo đen trước mặt này giết.
- Làm sao ? Không mua ?
Lý Mặc ngữ khí khó chịu.
Uyển Thư tâm lý liền hoảng, sợ làm cho Lý Mặc bực lên sẽ không hay. Vội hướng hắn cười nhẹ cái, gương mặt bình tĩnh trở lại nhìn đánh giá lại hai thanh kiếm.
Nàng nắm lên một thanh kiếm, nhìn kỹ một phen, tuy rằng nàng từng là chủ nhân trước kia của chúng, nhưng lại đem chúng đánh giá lần nữa, gương mặt xinh đẹp không khỏi kinh sợ.
Hai cây kiếm này độ tinh khiết cực cao dường như không có lẫn chút tạp chất nào, hơn nữa lưỡi kiếm so với lúc trước còn sắt bén vạn lần, chém sắt như chém bùn, quan trọng nhất là hai thanh kiếm này trước đây một thanh là thượng phẩm tiên thiên chí bảo, một là cực phẩm tiên thiên chí bảo!
Hiện tại cả hai liền biến thành hạ phẩm thoát phàm chí bảo, hơn nữa Sinh Thiên Kiếm dường như đạt tới hạ phẩm đỉnh phong !
- Hai thanh hạ phẩm thoát phàm chí bảo, nếu đem đấu giá chắc hẳng không dưới 100 trung phẩm linh thạch.
Long Đấu Uyển Thư hai tay cầm thanh kiếm run run, nói.
Tiếng nói của nàng tuy không lớn nhưng lại vang đi mấy quầy kế đó, gây nên oanh động, đám người như ong vỡ tổ một dạng.
- Cmn, ta không nghe lầm chứ là Thoát Phàm Chí Bảo ?
- Không lầm, hình như còn là hai thanh !
- Không thể nào, tên nhỏ con yếu đuối kia, vậy mà có thể đem ra hai thanh thoát phàm chí bảo ?
. . .
- Ở đây nói chuyện không tiện, mời ngài theo ta vào trong !
Uyển Thư thấy tình hình ngoài đại sảnh không khả quan, sợ đám người kia làm cho Lý Mặc phật lòng, nàng liền đề nghị để hắn vào trong bàn.
- Tốt ! Đi thôi !
Lý Mặc từ từ đứng dậy, đầu cúi cúi không để cho nón phía trên áo choàng rớt ra ngoài, giọng nói lạnh nhạt.
Long Đấu Uyển Thư nhẹ nhàng bước đi trước vì Lý Mặc dẫn đường, trong suốt đường đi nàng lâu lâu có nhìn về hắn. Hai mắt nghi hoặc nhìn về thanh kiếm đeo sau lưng, ánh mắt nàng đánh giá, thanh kiếm kia chắc chắn cũng là một cấp cao chí bảo, nhưng không dám hỏi, sợ Lý Mặc cả giận thì nàng khổ.
Mấy kẻ sống lâu tính cách thường kỳ quái khó hiểu.
. . .
Vào đến phía trong.
Một gian phòng xa hoa lộng lãy, bên trong tràng ngập thanh hương làm cho tinh thần sảng khoái.
- Tiền bối ! Mời !
Uyển Thư tiến đến bộ bàn ghế trước mặt, có chút cung kính mời Lý Mặc ngồi.
Lý Mặc lẳng lặng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lúc này, hắn lấy tay gỡ đi cái nón che đầu của cái áo xuống, hiện lộ ra trước mặt Uyển Thư, gương mặt của một thiếu niên tuấn tú, da thịt so với nàng không kém là bao, hai mắt to to, sống mũi cao vời, đặc biệt có một mái tóc đỏ hồng chen lẫn chút đen, hắn nhìn nàng cười tươi một cái.
Long Đấu Uyển Thư ngay lập tức bị nụ cười đó làm cho say nắng, hai má nàng đỏ hồng lên, cả người nóng rang, thanh âm run nhẹ mà động lòng người.
- Công Tử, ngươi thật đẹp a !