- Ái chà chà, tiểu huynh đệ tiến xa thật, bây giờ lão Trần ta không phải là đối thủ của ngươi rồi.
Trần Thương nhẹ nhàng đứng dậy, phủi bụi rồi nhe răng cười.
- Cũng chỉ là có chút kỳ ngộ thôi.
- Đôi khi may mắn cũng là thực lực đó huynh đệ.
Lăng Huyền Phong từ chối cho ý kiến, sau đó hắn nghĩ đến cái gì rồi hỏi:
- Lão Trần, lúc Mị nhi còn ở đây có chuyện gì bất thường xảy ra không?
- Bất thường là sao? Ý huynh đệ là...
Tưởng rằng Lăng Huyền Phong đang nói đến chuyện gì đó đen tối, Trần Thương lại cười dâm đãng:
- Hắc hắc, có phải huynh đệ ngươi làm nàng có thai đúng không?
Thấy vẻ mặt đê tiện của lão Trần, Lăng Huyền Phong sắc mặt đen lại, hận không thể vả cho hắn vài cái. Tên này có lúc nào nghiêm túc đúng đắn không vậy.
- Đánh rắm! Bản thiếu gia đang nói chuyện nghiêm túc!
Trần Thương thấy vẻ mặt của Lăng tam thiếu thì biết đối phương không phải đang nói đùa, liền hỏi:
- Ủa thế ý ngươi bất thường là sao?
Lăng Huyền Phong liền kể lại những gì mình biết cho Trần Thương. Lão Trần sau khi nghe xong thì vuốt vuốt cằm rồi nói:
- Theo như ý ngươi, thì tiểu Mị nhi chính là hóa thân của gì gì đó yêu phi Đát Kỷ đúng không? Còn tiểu oa đầu Vu gia cùng Thượng Quan gia nữa? Hừm,... nếu chiếu theo những gì ngươi nói, thì trước mắt ta cũng không thấy có gì bất thường, Mị nhi vẫn như vậy, không có gì cả.
Lăng Huyền Phong thở nhẹ một hơi:
- Lần này ta đi về Kim Lăng, đành nhờ lão Trần chú ý các nàng một phen vậy. Nếu như có chuyện gì xảy ra, hiện tại ta cũng không biết nên giải quyết như thế nào...
Trong khi hai người đang nói chuyện, một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Có lẽ thuộc hạ có một ý nghĩ.
Lăng Huyền Phong quay lại, thấy một nữ tử mặc đồ bó màu trắng, nét mặt nghiêm nghị. Hắn ngạc nhiên kêu lên:
- Mộ Dung Triệt, ý kiến của cô nương là sao?
Người tới chính là Mộ Dung Triệt. Thấy hắn hỏi, nàng nói:
- Bẩm giáo chủ. Có lẽ ngài nên kiểm tra Thánh Điển của Phục Ma Hội một phen, biết đâu đệ Nhất giáo chủ có cách nào đó?
Lăng Huyền Phong vỗ trán. Đúng nha, sao mình lại không nghĩ tới. Cụ tổ đã theo bọn chúng đến đây, chắc cũng phải có cách nào giải quyết chứ?
- Vậy đưa ta đến nơi cất THánh Điển!
Mộ Dung Triệt gãi đầu cười:
- Khụ.. giáo chủ. THật có lỗi, Thánh Điển không phải ở chỗ thuộc hạ?
- Thế đang ở đâu?
- Thánh Điển hiện tại đang do Tử Khâm muội muội cất giữ. Nàng hiện tại đang ở Kim Lăng.
- Kim Lăng sao? Vừa hay ta cũng chuẩn bị đi đến đó có việc. Phiền cô nương thông báo cho nàng một tiếng, khi nào đến đó ta sẽ lấy ra xem.
- Rõ!
- ----------------------------
Lăng Huyền Phong chưa quyết định đi Kim Lăng vội, trong đầu hắn vẫn đang có một số câu hỏi cần lời giải đáp.
Cộc! Cộc! Cộc!
Hắn đến trước cửa một tiểu viện trang nhã, liền giơ tay gõ liền 3 tiếng. Một lúc sau có một thiếu nữ khuôn mặt thanh tú, dáng người uyển chuyển, thân mặt một bộ trường bào màu xanh lục, trên ngực có thêu một chữ "Lục" đi đến mở cửa.
- Thì ra là Lăng công tử, không biết ngài có chuyện gì chăng?
- Gia Nhất huynh có mặt ở đây chăng, ta muốn gặp huynh ấy có chuyện muốn hỏi.
- Hồi công tử, vừa hay thiếu gia nhà tiểu nữ đang cùng Ôn đại sư đọc sách, mời theo tiểu nữ.
Lăng Huyền Phong được tiểu nữ tử dẫn đường, đi tới một thủy viện nhỏ nằm ở giữa một ao sen. Cảnh tượng trông khá giống một bộ phim cổ trang của Trung Quốc. Trong thủy đình có hai nam, một nữ. Nữ tử thì đang cầm một bình trà rót nước cho hai nam tử đang đọc sách.
- Thiếu gia! Có Lăng công tử muốn gặp ngài.
- Ồ, Lăng thế huynh! Không biết ngọn gió nào đã đem huynh tới đây vậy?
- Lục Gia Nhất huynh, hôm nay tiểu đệ đường đột tới đây, là có một số chuyện muốn hỏi, tiểu đệ không quấy rầy nhã hứng của hai người chứ?
- Ồ không! Chẳng qua hôm nay ta cùng Ôn đại sư không có việc gì làm, liền ra đây đọc sách. Vừa hay ở tiểu viện này có rất nhiều sách. Chủ nhân trước của nó chắc cũng có khá nhiều kiến thức. Sương nhi, mau lấy cho Lăng thế huynh một cái ghế, Hồng nhi, rót trà!
Lăng Huyền Phong không khách khí ngồi xuống, uống một hớp trà. Hương trà thật là thanh mát, giúp con người ta thư thái đầu óc.
- Chẳng hay Lăng thế huynh đến đây hôm nay có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám, ngược lại tiểu đệ đến có một số câu hỏi, có lẽ Lục huynh có thể giải thích một hai?
- Ồ? Vậy Lục mỗ liền bêu xấu rồi. Lăng thế huynh có điều gì cần hỏi?
- Chuyện này thực ra cũng có một chút liên quan đến Ôn đại sư.
Lục Gia Nhất đang uống trà liền dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục. Ôn đại sư ở một bên đang đọc sách liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Huyền Phong.
- Có phải Lăng huynh đang hiếu kỳ về xuất thân của Ôn đại sư?
- Chính phải. Nếu như chỉ là một pháp sư bình thường, Lăng mỗ cũng không thấy có gì đặc biệt. Nhưng tại Triều Ca, Ôn đại sư đã thể hiện ra năng lực mà ta tin chắc rằng không có một ma pháp sư nào của đế quốc biết tới. Nên ta nghĩ Ôn đại sư có xuất thân đặc biệt. Lục huynh thứ lỗi, Lăng mỗ từ trước tới nay nếu đã hiếu kỳ chuyện gì thì phải tìm hiểu cho bằng được.
Lục Gia Nhất cười nhẹ nhàng vài tiếng:
- Hóa ra Lăng thế huynh đến vì chuyện này sao? Không ngại, chuyện này Lục mỗ có thể giải thích được.
Lúc này, Ôn đại sư liền cắt ngang lời:
- Thiếu gia, có lẽ chuyện này nên để Ôn mỗ nói thì hơn.
Lục Gia Nhất hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền gật đầu:
- Nếu Ôn đại sư đã mở lời, Lục mỗ đành uống trà vậy.