- Ồ, nếu như Ôn đại sư đã mở lời, vậy Lục mỗ đành ngồi uống trà vậy.
Lục Gia Nhất ở một bên hưởng thụ Sương nhi đấm bóp, một bên được Hồng nhi rót trà và đút cho hắn ăn hoa quả.
- Lục huynh đúng là diễm phúc không tệ nha. Hai vị cô nương này đều là thuộc diện sắc nước hương trời, lại còn là sinh đôi tỷ muội nữa.
Lăng Huyền Phong cười đùa.
- Lăng thế huynh quá khen. Từ nhỏ hai nàng đã đi theo Lục mỗ, ta rất coi trọng các nàng. Tuy rằng thân phận là thị nữ, tuy nhiên các nàng chính là thê tử của Lục mỗ. Chuyện này trên dưới Lục gia đều biết. Sắp tới nhà ta cũng đang chờ ngày lành tháng tốt. Hy vọng rằng lúc đó Lăng huynh có thể đến uống một chén rượu.
Sương nhi, Hồng nhi nghe thấy Lục Gia Nhất nhận hai người bọn bọ là thê tử, tức thì sắc mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, tuy nhiên trong lòng lại một trận ngọt ngào tựa như rót mật.
- Thiếu gia, hai người chúng thiếp nào dám nhận, chỉ mong được ở bên phục thị thiếu gia là đủ. - Sương nhi lên tiếng. Ở một bên thì Hồng nhi cũng gật đầu.
Lục Gia Nhất cười ha hả, yêu thương vuốt nhẹ lên má Hồng nhi mà thâm tình nói:
- Ngốc ạ, ngoại trừ hai nàng ra, Lục mỗ đã thề không lấy ai khác làm vợ. Các nàng mà không nhận lời, ta biết phải làm sao?
Ở một bên được vô tình ăn cơm chó, Lăng Huyền Phong trên đầu nổi vài vạch đen. Ngày trước hắn cũng đã ở trước mặt mọi người rắc cơm chó tùm lum, nay lãnh hậu quả. Liền hắng giọng một tiếng, sau đó nói:
- Khụ... Lục huynh yên tâm, đến ngày đại hỷ sẽ không thiếu một chân của Lăng mỗ. Ôn đại sư, mời người nói.
Ôn đại sư hiện tại cũng đã cât cuốn sách sang một bên, sau đó hỏi:
- Lăng công tử biết vì sao Ôn mỗ phải che đi dung mạo của mình sao?
Biết đối phương đang nghiêm túc, Lăng Huyền Phong cũng không đùa cợt, mà trầm ngâm suy nghĩ:
- Hẳn là do ngài có một chút đặc biệt gì đó về diện mạo, khiến người khác tò mò. Không muốn rước lấy phiền phức nên phải làm vậy?
Ôn đại sư gật đầu hỏi tiếp:
- Không tệ, ví dụ như...?
- Khả năng lớn nhất chính là diện mạo ngài vì một biến cố nào đó mà bị biến đổi mạnh mẽ, khiến cho người khác sợ hãi nên phải che đi dung mạo. Tiếp nữa,....
Hắn nhìn ngó một lúc, sau đó cẩn thận nói ra:
- Ngài... không phải là do động vật biến hình chứ?
Ôn đại sư cười lớn:
- Ha ha ha! Lăng công tử, Ôn mỗ đương nhiên không phải là do động vật biến thành, Ôn mỗ là nhân loại. Còn gì nữa không?
- Thực ra là còn, nhưng đối với kinh lịch hiện tại của tại hạ, thì khả năng không lớn.
- Ồ? Mời chỉ giáo?
- Đó là... khả năng một phần do màu da của ngài không giống với phần đông người dân của đế quốc hoặc các nước xung quanh. Theo ta được biết thì bách tính của đại lục này chỉ thuộc về một chủng tộc, đó chính là người da vàng.
Lục Gia Nhất đột nhiên xen vào:
- Lăng thế huynh, da vàng là sao? Lục mỗ có thấy ai có da màu vàng đâu?
- Lục huynh bình tĩnh. Tại hạ nói da vàng không có nghĩa màu da bên ngoài là vàng. Có nhiều người nước da bên ngoài rất trắng, có người lại màu cổ đồng do đi nắng nhiều. Tuy nhiên tại hạ đoán chắc một điều rằng, nếu như Lục huynh nhẹ nhàng ấn tay xuống vào một vị trí bất kỳ trên cơ thể, thì màu da sẽ chuyển thành vàng nhạt. Đó mới chính là da vàng mà ý ta nói.
Lục Gia Nhất tò mò lấy ngón tay trái nhẹ ấn thử vào mu bàn tay phải. Quả nhiên màu sắc từ hơi trắng đã chuyển sang màu vàng nhạt. Hắn cũng thử làm vậy trên tay của Hồng nhi và Sương nhi, kết quả lại khiến cho hắn bất ngờ. Quả nhiên cũng chuyển thành màu vàng nhạt, mặc dù bề ngoài các nàng da dẻ trắng hồng.
- Thực ra tại hạ nói chủng tộc người da vàng không chỉ nói về màu da đâu. Nhưng do những chi tiết kia nhỏ, không nổi bật như màu da nên mới gọi chung là người da vàng.
Lục Gia Nhất hứng thú hỏi:
- Vậy còn đặc điểm nào khác?
- Lục huynh để ý mà xem. Người da vàng sẽ có một số đặc điểm chung nữa như là: mắt nhỏ màu đen hoặc nâu, mí góc, hơi xếch, mũi trung bình, gò má cao, tóc đen và thẳng.
Lục Gia Nhất theo miêu tả nhìn sang hai nữ tử, rồi phóng mắt qua nhìn hạ nhân đang đi lại đằng xa. Quả nhiên giống hệt như Lăng Huyền Phong miêu tả.
- Lăng huynh kiến thức uyên bác, tại hạ bội phục.
Ôn đại sư nghe Lăng Huyền Phong nói, ánh mắt vô cùng thưởng thức nhìn hắn:
- Theo ý Lăng công tử nói, còn những chủng tộc người khác sao?
- Đương nhiên còn. Ví dụ như những người có nước da tối, thậm chí là màu đen, hàm răng trắng. Ta tạm gọi họ là tộc người da đen. CÒn có tộc người làn da vô cùng trắng, nhưng tóc lại có màu vàng, đỏ, hoặc bạch kim, mắt có màu xanh,... ta gọi họ là tộc người da trắng.
Ôn đại sư vỗ tay:
- Lăng công tử kiến thức thật uyên bác, Ôn mỗ vô cùng bội phục.
Vừa cười nói, Ôn đại sư vừa gỡ mặt nạ ra. Khuôn mặt hiện ra khiến Lăng Huyền Phong cả kinh, đứng bật dậy.
- Ôn đại sư, ngài... ngài...
Lăng Huyền Phong kinh hãi không nói được nên lời. Không ngờ Ôn đại sư lại là... một người da đen!
Lăng Huyền Phong ngạc nhiên cũng đã nằm trong dự liệu, Lục Gia Nhất vừa uống trà vừa nói:
- Lăng thế huynh biểu hiện có phần tương tự Lục mỗ vào cái ngày lần đầu tiên thấy khuôn mặt của Ôn đại sư. Chính xác, chính vì màu da của ngài ấy sẽ khiến cho người khác có phần e sợ, vì nó không giống với bất kỳ ai trên đại lục này. Ta có thể khẳng định, Ôn đại sư đây chính là người duy nhất!
Ôn đại sư mỉm cười với Lục Gia Nhất:
- Lục thiếu gia, hiện tại Ôn mỗ đành phải đính chính lại một chút. Ôn mỗ đúng là người da đen duy nhất ở phiến đại lục này. Nhưng ở tinh cầu này thì không phải.
Lăng Huyền Phong sửng sốt. Tinh cầu này? Chẳng lẽ Thần Phong đại lục chỉ là một phần nhỏ của hành tinh này sao?
Dường như hiểu ý nghĩ của hắn, Ôn đại sư từ tốn nói:
- Lăng công tử xin mời ngồi xuống, Ôn mỗ sẽ giải thích ngay. Phiền hai vị công tử đợi Ôn mỗ trong giây lát.
Nói xong, Ôn đại sư cất bước đi vào trong thư phòng, một lúc sau, hắn đi ra, trên tay là một quyển trục đã ố vàng.
- Trước hết, Ôn mỗ xin tự giới thiệu. Lăng công tử ngài chỉ biết ta là Ôn đại sư, nhưng họ tên đầy đủ của ta là: Ba Lạp Khắc Ôn Bá Mai.
Ba Lạp Khắc Ôn Bá Mai? Barrack Obama?
Sắc mặt Lăng tam thiếu biến thành quái dị. Cái tên này... thằng cha này lấy tên của lão tổng thống Hoa Kỳ ư?
- Khụ... Ba Lạp Khắc đại sư, cái tên này của ngài... hơi đặc biệt.
- Chính xác, nếu như đặt ở Thần Phong đại lục này thì tên của ta đúng là quái dị. Tuy nhiên nếu như tại quê nhà ta, nó lại không lạ lẫm chút nào.
Vừa nói, Obama vừa trải quyển trục màu ố vàng ra. Không ngờ đó chính là một tấm bản đồ!