Dịch & biên: †Ares†oOo
Người của sáu tông cũng không làm thế nào được, thầm tự hận mình nếu biết như vậy đã không cho ba tông này tới đây, để bây giờ chỉ biết nhìn người ta thu Tuyết Vương Sư vào trong túi.
- Thiên Cơ lão ẩu, Thánh Tông chỉ cần mở bụng Tuyết Vương Sư, tìm về hài cốt của môn nhân, xong việc tất có hậu tạ.
Ngục trưởng lão thở dài, hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.
- Đây là việc nhỏ.
Thiên Cơ lão đáp lời.
- Đợi lát nữa Tuyết Vương Sư vừa xuất hiện, ba người chúng ta lập tức ra tay trấn áp nó.
Trưởng lão Chưởng Thiên Hoành của Cự Kiếm Tông phát ra kiếm ý ngập trời, đứng nguyên tại chỗ mà cũng muốn cắt nát tầng tầng hư không.
- Tốt…
Trưởng lão Thượng Vô Sinh của Bôn Lôi Tông cũng vận chân nguyên lên song chưởng, chỉ chờ Tuyết Vương Sư xuất hiện ở cửa động sẽ lập tức dùng lực lượng mạnh nhất để triệt để trấn áp.
"Gràooooo…"
Lúc này, từ trong hang truyền ra từng trận tiếng gào trầm thấp, không uy mãnh như trước mà lại dồn dập như là sấm nổ.
Người của sáu tông đứng ở đằng xa cùng biến sắc:
- Hình như có gì đó không đúng…
Ngục trưởng chau mày, không thể không lên tiếng nhắc nhở người của ba tông:
- Các vị, âm thanh của Tuyết Vương Sư có gì đó không đúng, cẩn thận một chút.
Thế nhưng trưởng lão của ba tông lại không hề để trong lòng, nhếch miệng nở nụ cười:
- Ngục huynh đừng lo, các vị có tu vi ngang với súc sinh này nên bị khí thế ảnh hưởng thôi.
Lời này có chút chói tai, khiến người của sáu tông khó chịu. Nói như vậy chẳng phải âm thầm xem bọn họ là súc sinh sao?
Giờ phút này thiên địa biến sắc, từng đám mây đen bao trùm trên không, trong đó lách tách có sấm sét.
Ở thành Dung Thiên phía xa, cư dân nơi đó cũng có thể nhìn thấy bầu trời phía Phiêu Miểu Tuyết phong, trong lòng đều sợ hãi vạn phần.
Không biết bên kia thế nào rồi, các đại nhân của các tông môn có thể chém giết hung thú hay không? Tất cả chuyện này cư dân trong thành Dung Thiên đều không rõ.
Thế nhưng Sở gia cũng đã sẵn sàng chuẩn bị. Thành Dung Thiên chỉ có thể có một người khống chế, tất cả chỉ đợi các đại nhân trở về, sau đó khiến Thái gia hoàn toàn biến mất khỏi đây…
....
- Chưởng huynh, huynh xem, tiểu súc sinh này trước khi chết lại còn nghịch ngợm như vậy, thật là thú vụ.
Trên khuôn mặt cương nghị của Thượng Vộ Sinh lộ một tia cười lạnh, đôi mắt bễ nghễ thiên hạ lóe ra chiến ý.
- Vùng vẫy giãy chết.
Chưởng Thiên Hoành kinh thường nói, sau đó vung tay một cái, kiếm ý xé rách hư không, chặn bớt âm thanh gào rú ồn ào.
Ba người bọn họ chính là cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, nếu vẫn không thể trấn áp hung thú Tiểu Thiên Vị cao giai thì đúng là đáng để người đời chê cười.
"Ầm…"
Đúng lúc này, một màn kinh người đã xảy ra.
Từ ngọn núi bị Chưởng Thiên Hoành một kiếm bổ ra lúc trước, một đôi móng vuốt đỏ như máu chọc ra từ đống đổ nát, sau đó điên cuồng bới đất đá xung quanh để chui ra.
Một luồng sáng đỏ từ lỗ hổng kia bắn thẳng lên trời, sau đó nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ tươi như máu. Lập tức, một cỗ khí tức cuồng bạo tràn ngập toàn bộ không gian.
- Súc sinh này sao có thể phát ra khí tức kinh khủng như vậy?
Lúc này trưởng lão của ba tông mới biết hoảng sợ.
"Uồmmmmm…"
Một tiếng rống giận phát ra muốn chấn vỡ cả hư không, khiến mọi người cùng phải lùi về đằng sau.
- Trưởng lão, Tuyết Vương Sư kia có cái gì đó không đúng!
Tông Hận Thiên khiếp sợ hét.
Ngục trưởng lão nhìn một màn trước mắt, cũng cảm thấy chuyện này quá là bất thường.
Tuyết Vương Sư vốn có một thân lông trắng như tuyết, giờ lại trở nên đỏ bừng, thậm chí trong không khí nhìn rõ từng làn khí nóng bốc từ trên người nó ra, như muốn hòa tan hết băng tuyết của Phiêu Miểu Tuyết phong.
"Uồmmmm…"
Tuyết Vương Sư ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, đôi mắt đã đỏ đến mức muốn phóng ra lửa, cặp lợi trảo vỗ thật mạnh lên mặt đất, giống như muốn cắt ngọn núi tuyết này thành hai nửa.
- Tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Thiên Cơ lão ẩu mới rồi còn tràn trề tự tin, giờ cũng một vẻ không dám tin nhìn con hung thú khổng lồ này, không rõ rốt cuộc nó bị làm sao.
Mà giờ phút này, Lâm Phàm ở trong cơ thể Tuyết Vương Sư cũng không tốt bao nhiêu.
Vốn nhiệt độ trong cơ thể Tuyết Vương Sư khá dễ chịu, nhưng hiện giờ lại như trong miệng núi lửa, nóng đến mức khiến hắn sắp chịu không nổi.
Nhất là hồ nước trong dạ dày kia, hơi bốc lên nghi ngút, như là sắp sôi lên.
Lâm Phàm sắp khóc vì trò nghịch dại của mình, mấy trăm viên Đại Phàm Ca ném tới, đường ra đâu không thấy, chỉ thấy sắp bị hấp chín.
....
Tuyết Vương Sư quét cặp mắt đỏ như máu nhìn quanh, hoàn toàn coi thường ba trưởng lão của ba tông, giống như là đang vội vàng tìm kiếm cái gì đó.
- Con súc sinh này lại dám không để chúng ta vào mắt.
Thượng Vô Sinh nhíu mày nói.
- Giờ không động thủ thì còn đợi tới khi nào, giết!
Chưởng Thiên Hoành gầm lên một tiếng, một thanh kiếm khổng lồ bỗng ngưng tụ trong hư không, mang theo kiếm ý không thể địch nổi chém tới Tuyết Vương Sư.
Thiên Cơ lão ẩu và Thượng Vô Sinh cũng không cam chịu rớt lại phía sau, phóng từ mặt đất lên không, khí thế bạo tăng, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa tản khắp bốn phía.
Ba đại cao thủ Tiểu Thiên Vị đại viên mãn liên thủ, một kích toàn lực, cho dù là hư không cũng bị chấn vỡ chứ đừng nói chỉ là một hung thú Tiểu Thiên Vị cao giai.
Thế nhưng…
Giờ khắc này, Tuyết Vương Sư nổi giận gầm lên một tiếng, toàn bộ hư không tầng tầng chấn động.
Nó muốn tìm một thứ gì đó vừa vặn, ba con kiến trước mắt thật quá vướng víu.
Nó vồ xuống một trảo, xé rách hư không.
"Xoẹt…"
Một kích liên hợp toàn lực của ba đại trưởng lão lập tức tan thành mây khói.
"Ầmmmm…"
- Trưởng lãoooo…
Đệ tử của ba tông ở trên chiến thuyền kêu thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Người của sáu tông thì trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nhìn một màn trước mắt.
Điều này sao có thể…
Miểu sát?
Không hề có lực hoàn thủ?
Ba người cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn lại không chịu nổi một kích của hung thú? Chuyện này…
Tất cả mọi người đã không ai dám tin vào mắt mình, bởi vì hung thú chỉ có tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai tuyệt đối không thể mạnh đến như thế.
Thiên Cơ lão ẩu, Chưởng Thiên Hoành, Thượng Vô Sinh ba người bị Tuyết Vương Sư một trảo đập rơi xuống, lún sâu vào lòng đất, hộc máu không ngừng.
Nhưng may mắn là Tuyết Vương Sư cũng không để ba người vào mắt, mà tiếp tục nhìn ngó khắp nơi tìm thứ gì đó.
Đệ tử ba tông thừa dịp này điều khiển chiến thuyền bay xuống, đỡ lấy ba trưởng lão, sau đó lập tức bay lên rời khỏi Phiêu Miểu Tuyết phong.
Chuyện này nhất định phải báo cho tông môn, Tuyết Vương Sư này biến dị.
....
Khí tức của Tuyết Vương Sư càng lúc càng cuồng bạo, trong cơ thể phảng phất có một cỗ lực lượng không chỗ tiết.
Nó gầm lên một tiếng, sau đó tung bốn vó chạy như điên về phía một chóp núi dựng đứng có hình dạng một cây cột lớn cách đó không xa, sau đó trong mắt toát ra một cỗ khát vọng, đặt mông ngồi lên…
- Tuyết Vương Sư đang làm gì vậy?
Người của sáu tông ngẩn người, tất cả mọi người cảm giác thế giới quan của mình muốn thay đổi. Bọn họ không dám tin những gì trước mắt, Tuyết Vương Sư lại làm ra chuyện trông thấy mắt phải lên lẹo này…
....
- Ngaoooo…
Từng tiếng gầm vui sướng, thỏa mãn truyền khắp toàn bộ Phiêu Miểu Tuyết phong, thậm chí cả cư dân ở thành Dung Thiên cũng nghe rõ mồn một.
Trong lòng mọi người nghi hoặc vạn phần, mới ban nãy còn toàn là tiếng gầm giận dữ, sao bây giờ lại thành trầm thấp thế này?
Chẳng lẽ các đại nhân đã trấn áp được Tuyết Vương Sư, đây là tiếng nó cầu xin tha thứ?
....
Lúc này, Lâm Phàm ở trong cơ thể Tuyết Vương Sư đã sắp phát điên.
Chỗ này biến thành vừa nóng vừa bí, thi thoảng lại có vật gì đó như là đỉnh núi xuất hiện, chui ra chui vào vừa đâm vừa ép hắn dẹp lép.
- Chẳng lẽ Tuyết Vương Sư này dùng… dùng…
Lâm Phàm đã không dám tưởng tượng, bởi vì hình ảnh này thật sự quá cay con mắt.
- Tuyết Vương Sư, mày dù sao cũng là hậu duệ của hung thú thượng cổ, sao lại làm ra chuyện vứt hết mặt mũi này chứ?
- Mau dừng lại, tiểu gia sắp bị mày ép bẹp dí rồiiiiii…
....
Bên ngoài, người của sáu tông đã hoàn toàn choáng váng.
- Trưởng lão, còn có thể cứu sư thúc không?
Một gã đệ tử Thánh Môn trợn mắt há hốc mồm hỏi.
Ngục trưởng lão trầm mặc, cũng không nói lời nào.
Tuyết Vương Sư hành động như vậy, từ xưa đến nay chưa bao giờ có, thậm chí cả một dòng ghi chép cũng không thấy.
Mặt trời chìm dần về phía Tây.
Người của sáu tông cứ đứng như vậy nhìn suốt một ngày, thậm chí cả mí mắt cũng không mấy khi nhảy.
Mục tiêu tóm lấy con Tuyết Vương Sư con đều đã bị cả sáu tông nhất trí bỏ qua sau khi chứng kiến một màn trước mắt.
Tàn bạo, thật sự là quá tàn bạo.
Ngay cả một đỉnh núi không có sinh mệnh cũng không buông tha.
Như vậy nếu có lấy được con hung thú con, sợ là sau này nó lớn lên, hối hận cũng không kịp…
....
Ba ngày sau.
Mọi người vẫn ở nguyên chỗ cũ, không phải không muốn chạy, mà là vì muốn biết cuối cùng chuyện này sẽ đi tới đâu.
Mà hôm nay, tiếng kêu gào quẩn quanh bên tai thời thời khắc khắc rốt cuộc ngừng.
Con Tuyết Vương Sư cũng dần từ cuồng bạo trở về bình thường, thân hình đỏ hỏn biến lại màu tuyết trắng.
Cuối cùng, nó đứng lên, thở hổn hển đi về trong hang động tối đen của mình.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ cái gì đã xảy ra.
- Chấm dứt, chúng ta làm sao bây giờ?
- Tuyết Vương Sư không phải chúng ta có thể đối phó, trở về thôi.
....
- Trưởng lão, Lâm sư thúc…
Tông Hận Thiên hỏi.
Mặt Ngục trưởng lão cũng không mấy dễ coi. Đã qua ba ngày, lấy khả năng tiêu hóa của Tuyết Vương Sư, sợ rằng Lâm Phàm đã hóa thành bọt nước, muốn tìm hài cốt cũng là chuyện không thể nào.
- Vì Lâm sư thúc, túc trực bên linh cữu ba ngày, táng ở nơi này.
- Rõ.
....
Tuyết Vương Sư trở lại hang ổ, chậm rãi gục xuống, giống như quá mệt mỏi nên tiến vào ngủ say.
Mà lúc này, Lâm Phàm ở bên trong cơ thể của Tuyết Vương Sư đã sớm choáng váng, nôn mửa liên tục. Ba ngày, thế nhưng với hắn chính là ba năm a.
Sớm biết như vậy, hắn chẳng thà tình nguyện chết chứ không dùng đến Đại Phàm Ca. Nếu không phải có Bất Diệt Ma Thể, sợ rằng Lâm Phàm sớm đã bị mỏm núi kia ép chết.
Giờ khắc này, Lâm Phàm rốt cuộc có thể an ổn ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi.
Chuyện tiếp theo chính là nghĩ cách ra khỏi chỗ này a.
Thế nhưng ra cách nào? Sợ rằng vừa ra, Tuyết Vương Sư đã tiện tay chộp một cái đập chết.
Giờ khắc này, Lâm Phàm khóc không ra nước mắt…
-----oo0oo-----