Tối Cường Hệ Thống

Chương 151

Dịch & biên: †Ares†

oOo

- Trưởng lão, năm tông kia đã rời đi.

Tông Hận Thiên nhìn tấm bia mộ trước mắt, nhẹ giọng nói.

- Ừ.

Ngục trưởng lão đang nhắm mắt khoanh chân tọa, nghe thế gật gật đầu. Hành trình lần này thất bại, Lâm sư đệ mà hắn được dặn dò phải bảo vệ cũng chết thảm trong miệng hung thú, trở về không biết phải nói sao đây.

Ài…

Thành Dung Thiên.

Phong Thiên Tông cũng chưa trở về thẳng tông môn. Lăng Ngao là đệ nhất thiên kiêu của Phong Thiên Tông, tự nhiên lời nói có trọng lượng, để Phong Thiên Tông dừng lại ở thành Dung Thiên một đêm.

Nguyên nhân trong đó là vì Lăng Ngao đã đáp ứng giúp Sở gia giải quyết một chuyện nhỏ.

Sở gia.

Đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt.

Đệ tử Phong Thiên Tông có chút ám ảnh bởi chuyện Tuyết Vương Sư, hiện giờ được Sở gia tận tình chiêu đãi nên dần mất đi căng thẳng.

- Sở gia xin được khắc ghi đại ân của đại nhân.

Gia chủ Sở gia hứng trí ngẩng cao đầu. Hiện giờ chỉ cần đại nhân ra mặt, Thái gia còn không phải giống như con kiến, từ nay về sau xóa tên ở thành Dung Thiên.

Mà Sở gia sẽ trở thành người chưởng quản duy nhất của nơi này.

Loại chuyện này, hắn luôn nhìn thấy trong mơ, thế nhưng không ngờ lại có một ngày sắp trở thành sự thật.

- Việc nhỏ mà thôi.

Lăng Ngao lạnh nhạt nói. Nếu không phải vì đã ngủ với khuê nữ của người ta, hắn còn lâu mới quản tới việc này.

Nhưng thôi cũng được, giải quyết cho xong, chấm dứt nhân quả.

Nữ nhân này còn chưa có tư cách trở thành bạn lữ của hắn.

- Đại nhân, có thể mang Tuyết nhi cùng về tông môn được không? Tuyết nhi muốn phụng dưỡng bên cạnh đại nhân cả đời.

Sở Tuyết nũng nịu nói, trong mắt hiện vẻ chờ mong.

Cha con Sở gia cũng đều nín thở đợi câu trả lời. Nếu Sở Tuyết có thể theo đại nhân trở lại Phong Thiên Tông, như vậy địa vị của Sở gia sẽ không ai có thể dao động.

Lăng Ngao nhếch miệng nở một nụ cười khinh thường:

- Ngươi không đủ tư cách.

Lời này của Lăng Ngao cực kỳ nặng, thế nhưng trong mắt hắn, đám người này chỉ như một đám kiến hôi. Đối đãi với kiến đương nhiên là không cần băn khoăn thể diện.

Cha con Sở gia xấu hổ cười trừ, sau đó làm vẻ trách móc:

- Tuyết nhi, sao con lại đưa ra yêu cầu vô lý như thế với đại nhân chứ? Đại nhân có thể trợ giúp Sở gia đã là rất nể mặt rồi, chớ có lòng tham không đáy.

- Vâng thưa cha.

Sở Tuyết không vui cúi mặt xuống, thế nhưng còn có đại nhân bên người nên cũng phải miễn cưỡng cười lên, hầu hạ Lăng Ngao cho tốt.

Trưởng lão của Phong Thiên Tông thì một mình ở lại trên chiến thuyền mà tu luyện. Hắn không có hứng thú can thiệp vào chuyện của những gia tộc phàm nhân này, hơn nữa cùng không còn trẻ.

Còn việc của Lăng Ngao, coi như là một lần tôi luyện, điều kiện là tuyệt đối không thể trầm mê ở nữ sắc.

- Hôm nay ngươi phái người đi nói cho Thái gia kia để bọn chúng rời khỏi thành Dung Thiên. Nếu không nghe theo, ngày mai ta sẽ đích thân ra tay.

Lăng Ngao nói.

- Vâng vâng, đa tạ đại nhân.

Gia chủ Sở gia mừng rỡ đáp.

....

Thái gia.

Bên trong đại viện, không khí hoàn toàn trái ngược với Sở gia.

- Cha, các đại nhân của Phong Thiên Tông đang ở tại Sở gia.

Thái Hằng lo lắng nói.

Chuyện không muốn gặp nhất rốt cuộc phát sinh, Sở gia có thể móc nối quan hệ với đại nhân vật trong tông môn.

- Hằng nhi, vị đại nhân của Thánh Tông đâu?

Gia chủ Thái gia hỏi.

Thái Hằng cúi đầu không nói, mặt buồn thiu. Đối với các đại nhân vật, bọn hắn chung quy chỉ là con kiến, có lẽ chuyện đã đáp ứng bọn hắn chỉ là một câu nói vui mà thôi.

- Lão gia, người của Sở gia đến, nói chúng ta đêm nay phải rời khỏi thành Dung Thiên, nếu không ngày mai muốn chạy cũng không được nữa.

Quản gia của Thái gia vội vàng chạy tới, nói.

- Sở gia khinh người quá đáng.

Sắc mặt của gia chủ Thái gia cực kỳ khó coi.

- Phụ thân, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Thái Hằng không khỏi lo lắng, chẳng lẽ Thái gia phải từ bỏ cơ nghiệp trăm năm tại đây thật sao?

....

Lúc này, Lâm Phàm ở trong cơ thể Tuyết Vương Sư cũng đã dần dần phục hồi khí lực.

Hắn quyết định tiếp tục thử cách thoát ra ngoài. Nơi đây quả thật không phải chỗ dành cho người.

Lâm Phàm đi ngược một đường từ dạ dày lên. Bất kể như thế nào, hắn cũng muốn thoát ra từ đường miệng của Tuyết Vương Sư, còn về phần đường ‘cúc hoa’, hắn tình nguyện chết cũng không làm.

Đây là vấn đề có quan hệ tới nhân cách.

Trải qua trăm cay nghìn đắng, Lâm Phàm cảm giác mình hẳn là đã tới yết hầu của Tuyết Vương Sư.

Lâm Phàm dừng bước, suy tính xem có nên đánh ra từ đây để thoát thân, mở một con đường thông thiên, từ nay về sau ngao du thiên địa.

Ngoại trừ chỗ ‘cúc hoa’ kia, nơi này xem như là chỗ mềm mại nhất trên người Tuyết Vương Sư, hẳn có thể thành công.

Giờ khắc này, Lâm Phàm nhắm mắt lại, chuẩn bị bạo phát.

- Kiếm Ý.

Giờ khắc này, khí thế toàn thân Lâm Phàm tăng mạnh, ngưng tụ ra một cỗ kiếm ý xông tận trời.

- Vô Tướng Thiên Ma.

Hình ảnh Thiên Ma ngưng tụ ở phía sau, hòa thêm cùng kiếm ý.

- Kiếm Hoàng.

Tuyệt chiêu do hai môn công pháp dung hợp mà ra, mang theo khí thế của đế hoàng.

- Long Hoàng Phách Thế.

Chiến kỹ tăng phúc mở ra toàn diện, khí tức lập tức tăng vọt, một luồng gió xoáy lấy Lâm Phàm làm trung tâm bạo phát ra.

Xoay Chuyển Càn Khôn, Hắc Hổ Đào Tâm, Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ v.v… toàn bộ công pháp mở ra hết.

Giờ khắc này Lâm Phàm mở to hai mắt, khí thế như một vị chiến thần.

- Tuyết Vương Sư, nếm thử một kích mạnh nhất của tiểu gia đi.

Lâm Phàm vận chuyển Lãng Triều Kình, mười một tầng kình lực chồng chất lên nhau, đánh thẳng từ bên trong Tuyết Vương Sư.

"Ầmmmmm…"

"Đinh, chúc mừng đánh chết Tiểu Thiên Vị cao giai hung thú Tuyết Vương Sư."

"Đinh, exp + 6.000.000."

"Đinh, chúc mừng thăng cấp."

"Đinh, chúc mừng tiến vào Tiên Thiên cao giai."

"Đinh, chúc mừng tiến vào Tiên Thiên đại viên mãn."

"Đinh, đạt được một giọt tinh huyết của hung thú thượng cổ Nộ Thiên Tuyết Sư."

....

Lâm Phàm nghe một loạt tiếng nhắc nhở mà ngây ngẩn cả người.

Tuyết Vương Sư này là chuyện gì, tại sao vừa một đòn đã chết?

Lâm Phàm tuy rằng vô cùng tự tin, vô cùng tự kỷ, nhưng hắn biết Tuyết Vương Sư tuyệt đối không thể nào bị một đòn của mình đánh chết.

Hay là vì Đại Phàm Ca kia đã tiêu hao hết tinh khí thần của nó, cho nên nó suy yếu đến độ gõ nhẹ một cái cũng chết??

Quên đi, chết cũng chết rồi, dù sao hệ thống vẫn tính là mình giết, ban thưởng quá sảng khoái a.

Giờ khắc này Lâm Phàm tiếp tục đi về phía trước, tiến đến nơi có đầy những chiếc răng nhọn hoắt thì lấy tay đẩy cao lên rồi nhảy ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, thấy Tuyết Vương Sư đã nằm im lìm thì vung tay lên một cái, thu thi thể của nó vào túi chứa đồ.

Tuyết Vương Sư toàn thân là bảo, chờ trở lại tông môn sẽ hảo hảo nghiên cứu một phen.

Tiếp đến, hắn đi vào sâu thêm một quãng, tìm thấy con Tuyết Vương Sư con mới sinh không lâu, còn chưa mở mắt, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Lông như tuyết trắng, trên đầu còn chưa mọc hai sừng, không khác gì một con sư tử con.

Lâm Phàm lặng lẽ kéo hai chân sau của nó ra xem là đực hay cái.

Lâm Phàm nghĩ nếu là đực thì thật tốt. Dù sao sức chiến đấu của con đực thông thường đều hơn xa con cái, thế nhưng đáng tiếc đây lại là một con cái.

Cuối cùng, Lâm Phàm có chút tiếc nuối mà bỏ con Tuyết Vương Sư con vào túi chứa đồ, sau đó không chút do dự bước ra ngoài hang.

....

Trước bia mộ của Lâm Phàm, một gã đệ tử đang khóc như mưa, giọng nức nở khiến ai nghe cũng phải thương tâm.

- Sư thúc à, tất cả đều là lỗi của sư điệt, sư điệt xin lỗi người…

Đệ tử này chính là người đã phóng một cái rắm vang trời ngày đó.

- Sư thúc, không biết người có thể nghe được lời của sư điệt hay không, nhưng sư điệt vẫn hy vọng người dưới đó có thể lắng nghe…

- Ừm, ta đã nghe được.

Vừa lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong đêm tối.

- Ai?

Đệ tử kia cả kinh, lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn quanh. Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho hắn dựng hết cả tóc gáy.

- Cả bản sư thúc mà ngươi cũng không nhận ra sao?

Giờ phút này Lâm Phàm đứng ở phía sau bia mộ, lại dùng thuật ẩn thân, lúc ẩn lúc hiện như là ma quỷ.

- Sư… sư thúc…

Tên đệ tử kia run lên, nói không ra hơi, không dám tin vào hai mắt của mình.

- Ngươi biết sai chưa? Cái rắm kia của ngươi hại chết bản sư thúc.

Lâm Phàm cố tình nói bằng giọng âm u.

Tên đệ tử kia trợn tròn hai mắt đến hết cỡ, nhìn thấy thân ảnh lúc ẩn lúc hiện thì đột ngột hét ầm lên.

- Có quỷyyyyy…

- Này này…

Lâm Phàm thấy thế định gọi hắn lại, thế nhưng đối phương đã sớm biến không còn tăm tích.

- Trời ạ, làm sao mà nhát gan thế chứ, vậy cũng gọi là đệ tử nội môn của Thánh Tông.

Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó nhìn bia mộ, cười cười. Đời này chưa biết sống được bao lâu, thế nhưng hắn đã hai lần được người ta dựng bia cho…

Hành trình lần này khiến các đệ tử Thánh Tông bị suy sụp tinh thần nặng. Cái gì cũng không thành, còn làm hại Lâm sư thúc chết thảm, chẳng lẽ ông trời đã không còn nhìn đến Thánh Tông sao?

- Trưởng lão, sư huynh, có quỷyyyy…

Tên đệ tử kia vẻ mặt hoảng sợ vừa chạy về vừa hét.

- Hừ, nói mê sảng cái gì thế!

Tâm tình của Ngục trưởng lão đang rất xấu, ngữ khí nghiêm khắc nổi giận nói.

- Là quỷ, Lâm sư thúc biến thành quỷ trở lại… Vừa mới xuất hiện trước mắt đệ tử.

....

- Tiểu sư điệt, sư thúc trở về, làm sao lại biến thành quỷ.

Lúc này, từ bóng tối có một giọng nói truyền ra.

Mọi người vừa nghe, đồng loạt ngây người, mặt hoảng sợ, còn đệ tử kia thì đã trốn ra sau lưng Ngục trưởng lão mà run rẩy.

Khi chủ nhân giọng nói kia dần dần đi tới, lộ hình dáng dưới trăng. Ngục trưởng lão đột nhiên kích động vạn phần, mà các đệ tử khác thì lại càng kích động hét to lên.

- Lâm sư thúc, ngài không chết…

Lâm Phàm cười cười:

- Chết thế nào được, bản sư thúc thực lực thông thiên, điểm ấy tính là cái gì.

- Chúng ta tận mắt nhìn thấy đệ bị Tuyết Vương Sư nuốt xuống, sao giờ đệ lại không việc gì?

Ngục trưởng lão tiến lên, vẻ mặt không dám tin.

Lâm Phàm vung ống tay áo, xoay người lại cùng phía với mọi người, chắp hai tay sau lưng, ngước mắt nhìn vầng trăng cao tít trên không, bình thản nói:

- Bản sư thúc là ai chứ? Bản sư thúc chính là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông trên Vô Danh phong. Chỉ Tuyết Vương Sư kia sao có thể là đối thủ của bản sư thúc. Hiện giờ bản sư thúc đã tru diệt nó, cũng tiện tay lấy được cả con hung thú con.

Giờ khắc này, Lâm Phàm bạo ra bức khí như một cơn bão, khiến đám đông phải ngả nghiêng.

Mọi người càng nghe càng không dám tin.

Tuyết Vương Sư bị tru sát?

Chuyện này…

Lâm Phàm hừ nhẹ một tiếng, giống như rất không vui với việc mọi người không tin mìn:

- Nhìn xem, đây là cái gì.

Mọi người nhìn thấy trước mắt mình là con Tuyết Vương Sư con lông như tuyết trắng thì không khỏi cùng hít một hơi thật sâu.

- Sư thúc, đây là thật sao?

Tông Hận Thiên không dám tin hỏi.

- Đương nhiên là thật, chả lẽ còn giả được?

....

Cuối cùng mọi người cũng phải tin tất cả chuyện này. Tuy không biết Lâm Phàm dùng biện pháp gì tru diệt Tuyết Vương Sư, nhưng không ảnh hưởng đến việc ánh mắt của các đệ tử nhìn về Lâm Phàm đã biến thành vô cùng sùng bái.

Một đêm trăng thanh gió mát.

Đêm nay trăng rất sáng, dù không có đèn đuốc thì người ta vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật trước mắt mình.

Nhưng đêm nay thành Dung Thiên lại có chút khác thường.

- Giếttt…

Sát ý ngập trời, mùi máu tanh nồng nặc.

Trong tòa thành thị bình yên này đang phát sinh một chuyện cực kỳ bi thảm.

- Các ngươi thân là người của tông môn, lại ra tay với phàm nhân chúng ta, có gì là hay ho chứ?

Một nam tử trung niên mặc áo xanh, cả người đẫm máu, thê thảm nói.

- Lắm lời.

Một luồng lạnh lóe lên.

Một cái đầu lâu bay lên cao, vẽ một đường cong trong đêm tối.

- Quản giaaaa…

Gia chủ Thái gia gào lên thảm thiết, nhìn cảnh tượng đồ sát một phía trước mắt, cả người như không còn một chút sức lực nào.

- Hừ, một đám kiến hôi. Đã cho các ngươi cơ hội, lại không biết quý trọng, chết cũng đừng trách người khác.

Lăng Ngao giống như một vị thần cao cao tại thượng, lơ lửng trên không nhìn xuống những sinh vật yếu đuối trên mặt đất.

- Thái Quái, đại nhân đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không quý trọng, đừng có trách người khác. Thành Dung Thiên chỉ có thể có một chủ nhân, mà chủ nhân đó là Sở gia ta.

Sở Mộc Lâm cười lạnh nói.

Thái Hằng cầm trường kiếm trong tay, nhìn xung quanh là vô số đệ tử Thái gia mới hôm qua còn cười cười nói nói, giờ đã thành những thi thể lạnh lẽo.

- Phụ thân…

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Thái Chỉ Kiều giờ cũng đã biến thành trắng bệch vô cùng, rụt rè sợ hãi nấp sau Thái Quái.

Thái Quái nhìn đủ một vòng, cuối cùng chậm rãi cúi đầu:

- Đại nhân, Thái gia nguyện ý rời đi, xin đại nhân thả cho chúng ta một con đường sống.

Được làm vua thua làm giặc, để giữ lại huyết mạch, Thái gia cũng chỉ có thể cúi đầu nhận thua.

Sở Mộc Lâm nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng đã sớm mừng hết cỡ, rộng lượng nói:

- Tốt, Sở mỗ cũng không phải hạng người giết tuyệt, các ngươi…

Sở Mộc Lâm cũng không định giết sạch, chỉ cần đuổi ra là được. Thế nhưng hắn chưa nói hết thì đã bị một giọng lạnh như băng cắt lời:

- Ta có nói các ngươi có thể còn sống rời đi sao?

Khí tức lạnh lẽo của Lăng Ngao bao phủ toàn trường, một cỗ khí thế giống sóng biển áp chế lên tất cả mọi người, khiến cho người ta sinh ra cảm giác vô lực từ trong đáy lòng.

- Hôm qua đã cho các ngươi cơ hội, hôm nay nói gà chó không tha tức là gà chó không tha.

Lăng Ngao tỏa ra sát ý trong mắt. Với hắn, giết đám phàm tục này chỉ như giết một đám kiến, không cần băn khoăn.

Trưởng lão Phong Thiên Tông ngồi trên chiến thuyền, lạnh lùng quan sát tình huống bên dưới, thỏa mãn gật gật đầu với quyết định của Lăng Ngao.

Người Phong Thiên Tông không nên tồn tại kẻ tính tình đàn bà dễ đổi. Nếu đã cho cơ hội, không biết quý trọng thì nhất định phải tự gánh chịu hậu quả.

- Tối nay, Thái gia các ngươi, gà chó không tha.

Lăng Ngao sát ý ngập trời, quát khẽ.

Mọi người Thái gia hoảng sợ nhìn sát thần không thể địch nổi trước mắt, trong nội tâm dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Thái Quái nhẹ nhàng xoa đầu con gái, khóe mắt rơi xuống một dòng nước mắt hối hận.

- Tiểu bối, ngươi có chút làm càn.

Đúng lúc này, một giọng nói không nhanh không chậm từ hư không truyền đến.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.

Từ phía ánh trăng, một chiếc chiến thuyền thật lớn đang lẳng lặng bay tới.

Một bóng dáng như thiên thàn từ trên không hạ xuống.

Ẩn Thân Thuật vận chuyển cực hạn, biến hóa hư thật. Thân ảnh của Lâm Phàm nổi bật dưới ánh trăng, lúc ẩn lúc hiện.

Chạm tới mặt đất không một tiếng động, Lâm Phàm chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt như xuyên thấu tất cả mà lạnh lùng nhìn Lăng Ngao, giọng trầm trầm nói:

- Thái gia có duyên cùng bản tọa.

-----oo0oo-----
Bình Luận (0)
Comment