Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 359

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Xuyên liền mang toàn bộ các thành viên đội tuyển Long Ngâm tới quán net hàng ngày vẫn huấn luyện, để mọi người làm quen với phối hợp đội hình đoàn chiến mới. Ai ai cũng chăm chú luyện tập hệ thống dao phay đánh giao tranh, sau đó mới về khách sạn nghỉ trưa.

Khi đi ăn trưa vừa lúc gặp Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân tại nhà hàng buffet của khách sạn ở tầng ba, Thất Tinh Thảo đã thuận lợi có một suất vào vòng trong của bảng A, mấy ngày nay tạm thời không có trận đấu, vì thế hai người Tiêu, Tô thoạt nhìn rất thoải mái. Tô Thế Luân mỉm cười dùng tăm xiên vào miếng dứa đưa cho Tiêu Tư Kính, Lưu Xuyên nhìn một màn này cũng dừng bước, tủm tỉm nói: “Luân thần ơi tôi cũng muốn ăn dứa.”

Tô Thế Luân lười đáp, nói: “Tự đi mà lấy.”

Lưu Xuyên bảo hội Trạch Văn đi trước tìm bàn, bản thân thì không khách khí ngồi xuống cạnh Tô Thế Luân.

Tiêu Tư Kính nhíu mày nhìn hắn: “Có chuyện gì?”

Lưu Xuyên nói: “Trận đấu chiều nay nghe nói mời cậu làm khách mời bình luận à?”

“Trương Thư Bình nói với cậu đúng không?” Giọng Tiêu Tư Kính tràn ngập khẳng định.

“Ừ.” Lưu Xuyên cười nói, “Theo sắp xếp trận này Tô Đồng sẽ bình luận, có điều nghe nói khách mời là cậu, Tô Đồng sợ chạy mất dép, cô ấy không dám hợp tác với cậu nên đẩy cho Trương Thư Bình. Tối qua Trương Thư Bình còn gào rú với tôi.”

Tiêu Tư Kính nhăn mày: “Cậu tìm tôi chỉ để nói câu này à?”

“Không, thực ra tôi muốn nói với cậu, trận hôm nay sẽ có một nhân vật thần bí ra sân.” Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói, “Chắc chắn cậu không ngờ nổi thân phận người này đâu, để tôi nói trước với cậu đề phòng đến lúc đó đờ đẫn ra thì mất mặt lắm.”

Tiêu Tư Kính nói: “Nhân vật thần bí là Trình Duy?”

Lưu Xuyên ngẩn ra: “Ớ sao đoán được vậy?”

Tiêu Tư Kính nhún vai: “Chín người Long Ngâm và tám người Hoa Hạ tôi đều quen, có mình cậu ta là tôi không biết.”

Lưu Xuyên cười nói: “Cũng đúng, cậu nắm chắc trong lòng là được rồi… Tôi không quấy rầy hai người nữa, bye.”

Đợi Lưu Xuyên đi xong, Tô Thế Luân mới ghé lại nhẹ giọng nói: “Anh biết Trình Duy kia sao? Lần trước lúc Thất Tinh Thảo đánh với Hoa Hạ ở vòng bảng hình như cậu ta không có mặt mà? Tôi mới thấy cái tên này xuất hiện trong danh sách chín người của Hoa Hạ, còn chưa gặp người thật bao giờ, quá mờ nhạt.”

“Ừ, hẳn là vũ khí bí mật mà Hoa Hạ chuẩn bị cho playoffs.” Tiêu Tư Kính hạ giọng, ghé lại gần bên tai Tô Thế Luân nói, “Nếu Lưu Xuyên đã nói người nọ là nhân vật thần bí, có lẽ địa vị cũng không nhỏ đâu… Đến lúc đó rồi tính, chiều nay chắc chắn người này sẽ ra sân.”

Tô Thế Luân nói: “Được, vậy tôi đưa Tiểu Tiết và Tiểu Bắc tới xem thi đấu luôn, Lưu Xuyên nói vậy làm tôi cũng có chút tò mò.”

Tiêu Tư Kính nói: “Ở đó nhiều người, em dẫn đội nhớ chú ý an toàn.”

Tô Thế Luân gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi đâu phải newbie nữa, khi không có anh tôi đã lần nào dẫn đội gặp vấn đề chưa?”

Hai người liếc nhau, mỉm cười rồi cùng xoay người rời đi.

***

Lưu Xuyên tới bàn của các thành viên Long Ngâm, mọi người đã tự lấy đồ ăn vùi đầu ăn trưa, để dành cho hắn một cái khay, trên đó có một bát cơm và đồ ăn bình thường hắn vẫn thích, bên cạnh còn có một đĩa dứa nhỏ cắt thành miếng vừa ăn cùng vài cây tăm.

Lưu Xuyên mỉm cười ngồi xuống, hỏi: “Ai tốt bụng lấy cơm cho tôi thế? Còn lấy dứa nữa này?”

Ánh mắt mọi người đều chĩa thẳng về phía Ngô Trạch Văn, người nọ đỏ hết cả tai, có chút ngượng ngùng: “… Tôi thuận tay lấy giúp anh.”

Thực ra mấy câu thèm dứa cũng chỉ vì Lưu Xuyên thấy Tô Thế Luân lấy dứa cho lão Tiêu thì thuận miệng nói đùa, chằng ngờ Ngô Trạch Văn nghe được lại thật sự đi lấy dứa cho hắn. Sự quan tâm thầm lặng của Ngô Trạch Văn khiến Lưu Xuyên không khỏi thấy ấm áp trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ghé lại bên tai Ngô Trạch Văn dịu dàng nói: “Cảm ơn bae.”

Tai Ngô Trạch Văn càng đỏ hơn, sợ người ta nghe thấy liền luống cuống đẩy hắn ra, nói: “Mau ăn cơm đi.”

Lưu Xuyên khoái trá giải quyết toàn bộ thức ăn và nước trái cây mà Ngô Trạch Văn lấy cho hắn, ăn uống no nê xong mới về phòng nghỉ trưa.

Buổi chiều phải thi đấu, trưa nay phần lớn thành viên của Long Ngâm và Hoa Hạ đều ngủ không ngon – trừ Trình Duy.

Trình Duy ôm gối ngủ đến là ngon lành, như thể trận đấu này chẳng liên quan gì đến cậu, vừa ngủ còn vừa ngáy nhẹ, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, tựa hồ như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Vu Dương ở cùng phòng với cậu, nhìn thằng nhóc không tim không phổi ngủ ngon lành như thế, bản thân thì lo lắng muốn chết, không nhịn được mà thầm buồn bực.

Lần trước khi đấu với Long Ngâm, Lưu Xuyên đã nói với hắn sau khi kết thúc trận đấu rằng: “Bắt chước một cao thủ tiền bối, là chuyện mà mỗi người mới khi bắt đầu đều làm, nhưng dù cậu có bắt chước giỏi thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không thể trở thành Hải Nạp Bách Xuyên thứ hai.”

Khoảnh khắc ấy hắn có cảm giác như bị người trước mặt tát cho một phát, nhưng bản thân lại không thể phản bác được điều gì.

Đúng là hắn vẫn chưa thoát khỏi sự ảnh hưởng của Xuyên thần, là một tuyển thủ Xuyên thần tự mình bồi dưỡng, còn là tuyển thủ cùng lưu phái Khôi lỗi Đường Môn, hắn luôn vô thức bắt chước Lưu Xuyên, kết quả là mỗi khi gặp cao thủ thì thua rất thảm. Lần trước ở vòng bảng khi đánh với Long Ngâm tại Trường Sa, thậm chí hắn còn thua dưới tay một người mới như Ngô Trạch Văn, kết quả này khiến hắn cực kỳ xấu hổ.

Lưu Xuyên muốn hắn tận lực thoát khỏi ảnh hưởng của Hải Nạp Bách Xuyên, tự trải nghiệm con đường thích hợp với bản thân… Nhưng muốn thoát khỏi sự ảnh hưởng của thần tượng trong lòng nghe thì dễ làm thì khó. Vu Dương vẫn đang thử đột phá bản thân trong giai đoạn nửa sau của vòng bảng, cũng chính vì thế mà phong độ của Vu Dương lúc tốt lúc tệ, chỉ số dao động trong kho dữ liệu thậm chí vượt qua hai điểm, nói cách khác, mùa giải này hắn phát huy rất không ổn định.

Giờ lại có thiếu niên thiên tài Trình Duy gia nhập, có lẽ mình sẽ không có cơ hội lên sân ở playoffs nữa nhỉ?

Vu Dương có chút thất vọng cúi đầu suy nghĩ.

Đúng lúc này thì đồng hồ báo thức vang lên, Trình Duy bị đánh thức, thiếu niên dụi mắt ngồi dậy vươn vai, vừa thấy Vu Dương giường bên cạnh lại đang ngồi đó ngẩn người, cậu nhịn không được sửng sốt nói: “Anh không ngủ à?”

Vu Dương: “…”

Trước trận đấu mà ngủ ngon lành nổi cũng chỉ có mình cậu!

Vu Dương tức giận nhìn thiếu niên, đứng lên nói: “Mau chuẩn bị tới phòng đội trưởng họp đi, đừng đến muộn.”

Đôi khi hắn cũng rất hâm mộ Tiểu Duy, tuổi mới tròn 18 đã liên tục giành được giải người mới xuất sắc lẫn tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải, thân còn là đội phó đội tuyển Thời Quang, cực kỳ nổi tiếng bên Thần Tích. Lại thêm bản thân thiếu niên lúc nào cũng hoạt bát sáng sủa, ánh mắt cong cong khi cười rất dễ khiến người ta mềm nhũn cả lòng, Trình Duy ở bên Thần Tích có rất nhiều người yêu mến.

Trình Duy là thiếu niên thiên tài hiếm gặp, đôi tay sinh ra là để thi đấu, còn bình thường như Vu Dương thực ra đã rất may mắn rồi, nếu không phải năm đó Xuyên thần nhặt được hắn từ trại huấn luyện, có lẽ giờ hắn vẫn chưa có nổi cơ hội thi đấu.

Vu Dương hít sâu, thu lại tâm tình, xoay người đi cùng Trình Duy tới phòng đội trưởng.

Hai giờ chiều, nhà thi đấu của mùa giải thứ 13 đã sớm chật kín người, hai đội tuyển Long Ngâm và Hoa Hạ lần lượt tới hiện trường thi đấu. Để thuận tiện cho các tuyển thủ trao đổi, phòng nghỉ tại hậu trường được ngăn dựa theo đội tuyển, bọn họ không thể nhìn thấy người của Long Ngâm, nhưng lại gặp Tiêu Tư Kính ở hành lang. Lão Tiêu xuất hiện ở hậu trường còn mặc Tây trang, rõ ràng chính là khách mời bình luận của trận đấu này.

Mọi người đang điều chỉnh trong phòng nghỉ, trên mặt ai cũng có chút lo lắng. Ngược lại Trình Duy có lẽ là không rõ nội tình khúc mắc giữa Hoa Hạ và Lưu Xuyên, thiếu niên rất thoải mái cầm điện thoại lướt weibo, đầu đội mũ lưỡi trai che khuất nửa mặt, lộ ra đường cằm xinh đẹp cùng khóe miệng đang cười đến là vui vẻ.

Tạ Quang Nghị đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, thấp giọng nói: “Tiểu Duy, đối thủ hôm nay rất mạnh, lát nữa lên lôi đài cậu đừng chủ quan.”

Trình Duy cất điện thoại, gật đầu: “Dạ, biết rồi.”

Cậu cũng rất mong chờ có thể gặp cao thủ của đội tuyển Long Ngâm, mạnh lắm sao? Điểm ấy không thể phủ nhận, nghe nói đội trưởng hiện tại của Long Ngâm là người sáng lập ra Hoa Hạ, là đàn em của ông chủ Lê Huy, là Xuyên thần nghe tên như sấm rền bên tai. Có điều… thế thì sao? Tỉ lệ thắng khi PK của Trình Duy bên Thần Tích đứng nhất nhì, cậu chẳng tin tỉ lệ thắng khi PK đơn của Xuyên thần bên Võ Lâm còn chưa tới 50% thì có thể làm nên trò trống gì? Chẳng nhẽ Xuyên thần có aura nguyền rủa “Đối thủ gặp xui xẻo” hay sao? Ông chủ bảo cậu tới đây hỗ trợ, chắc chắn là để phá vỡ cái tỉ lệ thắng quái gở này.

Thiếu niên nghĩ đến đây càng thoải mái, cậu rất thích khiêu chiến nhiệm vụ độ khó cao, trong lòng cậu Lưu Xuyên chính là một con boss cuối trong phó bản anh hùng, bộ mặt dữ tợn, chắc chắn phải cho đo ván.

Lưu Xuyên bị tưởng tượng thành boss lúc này đang mỉm cười uống nước trong phòng nghỉ, hắn cần bình tĩnh điều chỉnh tâm lý, thuận tiện sắp xếp lại rất nhiều ý tưởng trong đầu. Bình thường trước trận đấu Lưu Xuyên sẽ không gọi cả đội lại để phát biểu, như vậy càng khiến mọi người thêm lo lắng mà thôi, hắn đã quen im lặng ngồi đó, mô phỏng các trường hợp có thể xảy ra trong trận đấu sắp tới, sắp xếp suy nghĩ lại thật rõ ràng rành mạch.

Rất nhanh đã tới thời gian thi đấu, staff tới giục bọn họ lên sân, Lưu Xuyên liền đứng lên, gọi tất cả mọi người lại, vươn tai nói: “Mọi người hít sâu một chút nào, thả lỏng tâm tình… Nào, một, hai, ba, cố lên!”

“Cố lên!” Tất cả mọi người cùng lớn tiếng đồng thanh hô cố gắng theo đội trưởng, lời vừa nói ra trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều, mọi người cùng Lưu Xuyên theo đường dành cho tuyển thủ đi tới phòng cách âm trên sân khấu, kiểm tra thân phận, ký tên, tìm chỗ ngồi, điều chỉnh thiết bị tự mang vào, những công tác chuẩn bị này đã sớm quen thuộc suốt giai đoạn vòng bảng, rất nhanh mọi người đã lắp xong chuột và bàn phím, sau đó sẵn sàng tại vị trí của mình.

Trong phòng bình luận, Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Xin chào quý vị khán giả! Đây là trận đấu thứ hai của giải Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ 13, vòng playoffs bảng B, Long Ngâm vs Hoa Hạ, tôi là bình luận viên Trương Thư Bình! Hôm nay chúng tôi rất hân hạnh được mời một vị khách quý tới trường quay, mọi người có biết đó là ai không?”

Người con trai dung mạo anh tuấn, sắc mặt nghiêm nghị xuất hiện trên màn hình, một thân Tây trang khiến hắn càng thêm uy nghiêm hơn so với bình thường, người này ngồi ở đó tỏa ra khí tức cường đại không thể bỏ qua, khán giả lập tức hô to: “Thất Tinh Thảo! Tiêu đội!”

Được các tuyển thủ trong liên minh chuyên nghiệp gọi là “Tiêu Hoàng”, đội trưởng Tiêu Tư Kính của đội tuyển Thất Tinh Thảo được coi như nguyên lão lớn tuổi nhất ở liên minh hiện tại, hắn sinh ngày 11 tháng Một, cung Ma Kết, tính ra lớn hơn Lưu Xuyên một tháng, cũng chính vì thế mà Lưu Xuyên không hề cố kỵ khi nói chuyện với người khác, nhưng trước mặt Tiêu đội hắn vẫn có chút chừng mực. Đối với con người này, Lưu Xuyên thậm chí còn mang lòng kính trọng.

Các fan cũng vậy, tuy Lưu Xuyên và Tiêu đội đối chọi gay gắt đã nhiều năm, nhưng trong lòng rất nhiều fan Hoa Hạ và fan Long Ngâm hiện tại, Tiêu đội là một đối thủ rất đáng được tôn trọng, hôm nay hắn đến bình luận trận đấu cũng khiến rất nhiều khán giả hưng phấn.

Tiêu Tư Kính gật đầu với mọi người, giọng điệu bình thản: “Chào mọi người.”

Trương Thư Bình quay đầu nói: “Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu đội làm khách mời phải không? Năm vừa rồi khách quý đều là các huấn luyện viên, quản lý, cùng với những tiền bối đã giải nghệ của các đội tuyển, đây là lần đầu tiên liên minh mời đội trưởng của các đội tới, Tiêu đội có cảm nghĩ gì?”

Tiêu Tư Kính nói: “Cũng dễ hiểu thôi, liên minh làm vậy là suy xét tới độ nổi tiếng và ratings, tỉ như lần trước người nào đó đến bình luận mở đại hội vạch mặt, ngày đó liền mọc ra rất nhiều rumor về sở thích ăn uống của tuyển thủ chuyên nghiệp.”

Mọi người: “…”

Mọi người vốn muốn cười, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tiêu đội lại có cảm giác… hình như không có gì buồn cười ha?

Người nào đó mà hắn nói đương nhiên là chỉ Lưu Xuyên, Trương Thư Bình sờ mũi, cười nói: “Khụ, người nào đó hơi bị vô liêm sỉ, khi giải thích vạch trần bao nhiêu người, hôm nay Tiêu đội có nên vạch mặt cái tên kia một chút không?”

Tiêu Tư Kính nói: “Tôi chỉ biết trước đây khi còn trong game cậu ta ngã chết vô số lần.”

Trương Thư Bình sửng sốt nói: “Cậu nói trước đây khinh công của Xuyên đội tệ lắm sao?”

“Đúng thế.” Tiêu Tư Kính gật đầu, “Ngay từ đầu đã không thèm tính giá trị nội tại, khinh công bay lên được một nửa thì như đứt dây rơi xuống, ngày nào cũng nát bét trên đường. Chẳng phải fan Xuyên thần đang thu thập 100 cách lên bảng của Hải Nạp Bách Xuyên sao? Có thể thêm mục này vào.”

Fan Xuyên thần: “…”

Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp: “…”

Lộc Tường tới xem thi đấu cũng hưng phấn nói: “Không ngờ năm đó sư phụ em lại ngốc thế á há há há há.”

Thiệu đội quen tay xoa đầu cậu: “Ừ, rốt cuộc em cũng đào được lịch sử đen tối của anh ta rồi.”

Lộc Tường có cảm giác quả này có thể cười nhạo sư phụ vài năm liền, hoàn toàn quên bẵng năm đó bản thân cũng suốt ngày ngã sấp mặt.

Tô Thế Luân bất đắc dĩ bóp trán, thực ra bạn bè cũ chơi ở khu Một hồi đó đều biết mấy cái lịch sử đen tối từ xửa xưa này, chẳng ngờ Tiêu Tư Kính hôm nay lại thuận miệng nói lộ ra… Có điều nghĩ đến Lưu Xuyên từng vạch trần nhiều người như thế, mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ, hiếm khi nghe được lịch sử đen tối của Lưu Xuyên, ai cũng thầm giơ ngón cái like cho Tiêu đội.

Trương Thư Bình liền kéo đề tài trở về: “Tiêu đội thấy thế nào về trận đấu hôm nay? Cậu cảm giác bên nào sẽ có phần thắng lớn hơn?”

Tiêu Tư Kính nghiêm túc nói: “Mỗi bên 50:50, phải xem vào trận phát huy thế nào. Bên Long Ngâm có ba đại thần đồng thời ra quân thì lực uy hiếp cũng rất mạnh, có điều ba người bọn họ không thể đánh bốn vòng liên tục, chắc chắn phải thay phiên nghỉ ngơi. Hơn nữa Hoa Hạ cũng có rất nhiều cao thủ, mấu chốt phải xem Lưu Xuyên bố trí như thế nào.”

Trương Thư Bình gật đầu tán thành: “Đúng vậy, trận đấu rất nhanh sẽ bắt đầu, chúng ta cùng xem thông tin về tuyển thủ hai đội!”

Màn hình lớn hiện ra thông tin của hai đội tuyển, Trương Thư Bình nhanh chóng giới thiệu một lần, trên hiện trường thi đấu, hai bên cũng đã chuẩn bị xong xuôi, trọng tài ra hiệu đội trưởng hai đội lên rút thăm.

Lưu Xuyên khều Lam Vị Nhiên nói: “Tứ Lam đi đi, tay tôi đen lắm mọi người biết thừa còn gì.”

Tay thối Lưu Xuyên từng bốc phải đối thủ mạnh nhất khi đó là Thương Lan ngay trong vòng đấu đầu tiên của giải Toàn quốc, khi hắn đi nhặt trang bị trong phó bản cũng toàn ra mấy thứ đồ bỏ…

Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ đành đứng dậy đi rút thăm, Hoa Hạ bên kia cũng vừa vặn là đội phó Tạ Quang Nghị.

Trọng tài nói: “Mỗi người rút một phong bì, ai rút trước?”

Tạ Quang Nghị nói: “Tứ Lam anh rút trước đi?”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Vậy tôi không khách sáo ha.”

Nói xong liền tùy tiện rút một phong bì trong tay trọng tài, Tạ Quang nghị cũng rút cái còn lại, hai người đồng thờ mở ra. Tờ giấy của Tạ Quang Nghị có viết chữ “Số Một” màu đỏ, Lam Vị Nhiên là “Số Hai” màu xanh, dường như anh rất có duyên với màu xanh lam này.

Trọng tài nói: “Bốc thăm kết thúc, đội tuyển Hoa Hạ chọn trước.”

Hai người trở về phòng cách âm của đội mình, Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai Tứ Lam, nói: “Được lắm, tôi vốn lo sẽ phải lên lôi đài trước, tình huống bên Hoa Hạ còn chưa rõ, lên sau có thể chuẩn bị tốt hơn.”

Tuy nói mỗi người chọn bản đồ một ván rất công bằng, nhưng dù sao vòng đầu tiên cũng hay bị hồi hộp, đặc biệt đối với một đội ngũ toàn người mới như Long Ngâm, người mới đột ngột ra sân sẽ có khả năng chưa thích ứng kịp, nếu rút thăm được lên sân sau thì mọi người sẽ có thời gian giảm xóc, vận may của Lam Vị Nhiên đúng là không tồi.

Lôi đài chuẩn bị bắt đầu, màn hình cũng hiện ra dòng chữ Hoa Hạ lên trước, phía Hoa Hạ bắt đầu bước vào giai đoạn chọn bản đồ và bố trí nhân sự.

Hôm nay người phụ trách tổng chỉ huy là Tạ Quang Nghị, bản đồ cũng đã bàn bạc sẵn từ trước trận đấu – Vĩnh dạ sâm lâm. (Rừng rậm chìm trong bóng đêm)

Nghe tên liền biết đây là bản đồ cảnh đêm, ánh sáng trong rừng rất u ám, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe hở của lá cây buông mình xuống mặt đất. Tạ Quang Nghị của Hoa Hạ là Đường Môn Ám khí, Vu Dương là Đường Môn Khôi lỗi, dạng bản đồ cảnh đêm này thực sự rất thích hợp cho Đường Môn phát huy, quần áo của Đường Môn có màu xanh sẫm vừa vặn hòa vào trong cảnh đêm của bản đồ, lại thêm kỹ năng ẩn thân càng dễ dàng mai phục ám sát.

Ngay sau đó Tạ Quang Nghị liền phái ra tuyển thủ đầu tiên lên sân: Phiêu Dương Quá Hải!

– chính là tuyển thủ Đường Môn Khôi lỗi mà Lưu Xuyên đích thân bồi dưỡng, Vu Dương!

Vu Dương ngồi ở ghế chuẩn bị thấy tên mình hiện lên cũng sửng sốt một hồi, sau đó liền hưng phấn xoa tay, mùa giải này trạng thái của hắn lên xuống thất thường, là người phát huy không ổn định nhất đội tuyển Hoa Hạ, hắn còn tưởng mình không có cơ hội ra sân trong playoffs, không ngờ đội phó Tạ lại cho mình xuất trận đầu tiên…

Vu Dương hít sâu đứng lên. Lương Hải Tân mỉm cười nói: “Vu Dương, anh đừng quá hồi hộp, thả lỏng tâm tình mà đánh, phía sau còn rất nhiều đồng đội, chỉ cần phát huy tốt thực lực của bản thân là được rồi.”

Vu Dương giật mình quay đầu nhìn về phía Lương Hải Tân, hắn không ngờ vậy mà đội trưởng lại cổ vũ mình. Vị đội trưởng mềm nhũn này bình thường rất kiệm lời, việc bố trí chiến thuật, chỉ huy tại hiện trường đều do đội phó phụ trách, uy tín của Lương Hải Tân ở Hoa Hạ hoàn toàn không thể so được với Lưu Xuyên, thậm chí còn kém cả đội phó Tạ Quang Nghị…

Nhưng hiện tại thấy cậu ôn hòa tươi cười, đáy lòng Vu Dương cũng rất cảm động. Sau khi Xuyên đội giải nghệ, Lương Hải Tân phải gánh áp lực rất lớn, người con trai này tính tình vốn yếu đuối, dù chịu điều tiếng cũng chưa từng biểu hiện ra ngoài, nhưng cậu vẫn luôn tận tâm tận lực với đội tuyển Hoa Hạ, có lẽ… cho mình ra sân cũng là chủ ý của cậu ấy? Nghĩ đến đây, Vu Dương không khỏi cảm kích nhìn cậu, nói: “Biết rồi, Lương đội, tôi sẽ đánh thật tốt.”

Lương Hải Tân mỉm cười nói: “Ừ, tôi tin anh, cố lên.”

Chỉ vài chữ đơn giản lại khiến đáy lòng Vu Dương nhất thời ngập tràn sức mạnh.

Sau lần được Lưu Xuyên chỉ điểm, hắn vẫn luôn thử thay đổi phong cách cá nhân, phát huy không quá ổn định, nhưng vậy mà Hoa Hạ vẫn không vứt bỏ hắn, thế là đủ rồi!

Vu Dương hít sâu một hơi, xoay người đi tới.

Bên phía đội tuyển Long Ngâm, Lưu Xuyên nghĩ nghĩ liền đưa ra một cái tên cho trọng tài – Mê Vụ Chiểu Trạch!

Cái tên này vừa xuất hiện, fan Long Ngâm vừa kích động đồng thời cũng cảm thấy rất yên tâm, đúng vậy, học bá xông lên! Trong số rất nhiều tuyển thủ của Long Ngâm, phong độ của học bá là ổn định nhất, dù đặt trong bất cứ tình huống nào cậu cũng không hề hồi hộp, không phát huy thất thường. Sự ổn định này không khác nào một viên thuốc an thần đối với các fan, mà với đồng đội, Ngô Trạch Văn đánh mở màn cũng khiến mọi người yên tâm nhất.

Lưu Xuyên không nói gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Ngô Trạch Văn ôn nhu như nước chảy, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Cố lên.”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”

Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đã đoán trước được rằng Lưu Xuyên sẽ phái Ngô Trạch Văn ra sân.

Tô Thế Luân nói: “Tôi vẫn nhớ lần trước khi Long Ngâm đấu với Hoa Hạ ở vòng bảng, hình như Ngô Trạch Văn đánh lôi đài thắng Vu Dương phải không?”

Tiết Khắc ngồi bên cạnh nói: “Đúng rồi sư phụ, lúc đó anh ta còn đánh chữ nói Vu Dương rất giống Xuyên đội.”

Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Lưu Xuyên cũng quá xấu tính, phái tuyển thủ từng đánh bại Vu Dương lên sân, như thế Vu Dương sẽ phải chịu áp lực rất lớn.”

Dường như có thần giao cách cảm, Tiêu Tư Kính cũng mở miệng nói: “Có lẽ Lưu Xuyên muốn đánh đòn tâm lý, tuyển thủ Vu Dương là người cậu ta một tay bồi dưỡng, đương nhiên hiểu rất rõ tính cách của Vu Dương. Ngô Trạch Văn đã từng thắng Vu Dương một lần, phái một tuyển thủ đã từng thắng đối phương lên sân sẽ khiến đối phương chịu áp lực tâm lý rất lớn. Vu Dương hoặc sẽ không chịu nổi áp lực mà ảnh hưởng tới khả năng phát huy, hoặc sẽ đứng vững đánh bại Ngô Trạch Văn để chứng tỏ bản thân.”

Trương Thư Bình nói: “Vậy thì chẳng khác nào binh hành hiểm chiêu nhỉ? Nhỡ đâu kích thích chí khí của Vu Dương chẳng phải biến khéo thành vụng sao?”

*binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.

Tiêu Tư Kính nói: “Rõ ràng Lưu Xuyên rất tin tưởng tuyển thủ Ngô Trạch Văn này.”

Trương Thư Bình mừng trộm trong lòng, Xuyên đội an tâm về Trạch Văn, thực ra sư phụ anh đây cũng rất yên tâm với nhóc đồ đệ này. Dù Vu Dương bị kích thích ý chí thi đấu mà muốn đánh bại Ngô Trạch Văn để chứng tỏ bản thân, Trương Thư Bình vẫn tin đồ đệ có thể bình tĩnh thong dong mà đáp trả.

Đây chính là điểm đáng sợ nhất của Ngô Trạch Văn – trạng thái của cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi biểu hiện của đối thủ, cậu luôn nắm chắc tiết tấu thi đấu của bản thân. Tuyển thủ như vậy thực ra rất đáng sợ, dù đối thủ biến hóa thế nào, Ngô Trạch Văn đứng đó vẫn bình tĩnh như thể “Núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt mà sắc mặt không thay đổi”.

Trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu, hai người Ngô Trạch Văn và Vu Dương cũng xuất hiện tại hai góc của bản đồ.

Ánh sáng trong Vĩnh dạ sâm lâm rất u ám, tựa hồ như bất cứ địa điểm nào cũng sẽ có nguy cơ gặp mai phục. Có điều Ngô Trạch Văn vẫn bình tĩnh như trước, cậu không gọi ra bất cứ loại pet nào, khinh công thẳng một đường bay thẳng tới vị trí sâu nhất trong rừng, ngón tay thon dài dứt khoát lưu loát lướt trên bàn phím, những đồng đội trong phòng cách âm cũng có thể nghe thấy tiếng gõ phím tràn đầy tiết tấu của cậu.

Ngón tay Ngô Trạch Văn nhanh chóng gõ phím, điều khiển nhân vật Ngũ Độc của mình duy trì cách di chuyển ngẫu nhiên, ánh mắt lại chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, phía sau cặp kính là một đôi mắt trong veo sáng sủa, phảng phất như bất cứ thay đổi nhỏ nào trên sân thi đấu cũng không thoát khỏi tầm mắt cậu.Hết chương 354.

Từ chương này trở đi chương nào cũng 6K chữ, các bạn đọc thì sướng chứ mình type muốn rút gân cmnl…

Dứa~pineapple-background-cjpg
Bình Luận (0)
Comment