*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng là hiện tại Vu Dương có hơi lo lắng, hắn vẫn còn nhớ rõ trận lôi đài lần trước khi tới Trường Sa thi đấu bị học bá Ngô Trạch Văn này nghiền nát bằng IQ, hắn chủ quan khinh địch bị ngô Trạch Văn nắm được cơ hội chuẩn xác combo miểu sát… Lúc này, đối mặt với người mới đã từng đánh bại mình, áp lực tâm lý của Vu Dương rất lớn, hắn không muốn thua liên tục hai lần trong tay cùng một người, lại càng không muốn phụ lòng kỳ vọng và tin tưởng của đội trưởng dành cho mình!
Vậy nên… dốc hết sức hết lòng, đánh bại cậu ta!
Vu Dương hít sâu để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại, lúc này mới đặt tay phải lên con chuột, ngón tay trái hạ xuống bàn phím, thao tác nhân vật “Phiêu Dương Quá Hải” của mình đi tới trung tâm bản đồ.
Tấm bản đồ Vĩnh dạ sâm lâm cực kỳ có lợi cho Đường Môn, bình thường khi đánh tập ở đội hắn cũng thường xuyên luyện cùng với đội phó Tạ, Đường Môn mặc quần áo màu xanh sẫm vừa vặn hòa vào cảnh sắc xung quanh, giống như được thiên nhiên hỗ trợ.
Ngũ Độc của Ngô Trạch Văn mặc đồ tím đậm thực ra cũng có hiệu quả tương tự trong bản đồ cảnh đêm, có điều pet của Ngũ Độc lại quá nổi bật, rất dễ nhận biết. Cóc độc dùng để phòng ngự có màu vàng kim, rắn độc màu xanh, rết và nhện khi gọi ra cũng sẽ có hiệu ứng ánh sáng đặc thù, trong bản đồ cảnh đêm như thế này sẽ rất dễ bị chú ý, như thể tự tạo một cái bia ngắm sống cho đối phương. Ngô Trạch Văn dứt khoát không gọi pet ra mà tự mình khinh công bay tới nơi sâu nhất trong rừng.
Dưới ánh trăng, bóng nam Ngũ Độc mặc đồ tím đậm thân nhẹ như yến nhanh chóng xuyên qua từng tấc rừng, trang sức phong tình của Nam Cương giàu có khiến “Mê Vụ Chiểu Trạch” thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn đối lập với người thao tác Ngô Trạch Văn bình tĩnh nghiêm túc.
Sau khoảng 25 giây, hai bên đều khinh công tới được điểm giữa bản đồ, nếu Vu Dương xuất phát sớm hơn thì hẳn là hai người sẽ gặp nhau ngay tại đây.
Ngô Trạch Văn dừng bước, chăm chú quan sát bốn phía xung quanh, Đường Môn biết ẩn thân, vì thế cậu phải đề phòng Vu Dương đánh lén bất cứ lúc nào. Hơn nữa một khi bị con rối của Đường Môn Khôi lỗi cấm túc khống chế thì chắc chắn ăn đủ một combo nổ tung. Cao thủ quyết đấu, ai đánh ra đòn đầu tiên chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến thế trận. Đường Môn có thể ẩn thân đương nhiên sẽ có cơ hội đánh phủ đầu Ngô Trạch Văn nhiều hơn, chỉ cần hắn mai phục đánh lén thì Ngô Trạch Văn cũng không có cách đối phó.
Vì vậy Ngô Trạch Văn cũng chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng, chờ người ra tay thì phản kích.
Trong rừng sâu chỉ có ánh trăng mờ ảo, tiếng gió nhẹ đôi lúc vang lên thổi qua lá cây tạo nên âm thanh xào xạc, những cành cây đung đưa theo gió, tạo thành hình những bóng đen đang giương nanh múa vuốt trên mặt đất, thoạt nhìn khiến người ta không khỏi sợ hãi. Mấy em gái nhát gan hoàn toàn không dám chơi trên tấm bản đồ “Vĩnh dạ sâm lâm” này, có điều căn bản mấy cảnh tượng kiểu này hoàn toàn không thể quấy rầy Ngô Trạch Văn, dù sau lưng cậu có vang lên tiếng quỷ hồn gào rú thì cậu vẫn sẽ bình tĩnh chờ đợi Vu Dương xuất hiện.
Sau 30 giây, vẫn chưa Vu Dương đâu, lẽ nào đang bày trận con rối?
Ngay khi ý thức được điểm này, ngón tay Ngô Trạch Văn liền ấn phím F – Phi hạc xung thiên!
Chỉ thấy trên màn hình lớn, Ngũ Độc bay thẳng lên trời, mà dường như cũng đúng lúc này, Vu Dương gọi ra bốn con rối từ bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đột nhiên xông tới bao vây vị trí mà Ngô Trạch Văn vừa đứng, đồng thời phát nổ! Chỉ nghe “Oành” một tiếng, con rối nổ tung tạo ra ánh sáng chói mắt chiếu hết cả một vùng rừng, trong khi đó Ngũ Độc bị bao vây đã khinh công nhảy lên trong nháy mắt, an toàn trốn được lần tập kích ám sát này!
“Đẹp lắm!” Lưu Xuyên theo dõi trận đấu trong phòng cách âm nhịn không được mà vỗ tay cho Trạch Văn, trên khán đài cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
– tránh né chính xác, ý thức như thần, dứt khoát là đã dự đoán được từ trước!
Đáy lòng Trương Thư Bình rất tự hào vì đồ đệ, có điều thân là bình luận viên, anh vẫn nhường quyền phát ngôn cho khách mời, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tư Kính nói: “Vừa rồi Trạch Văn tránh né, đòn phủ đầu của Vu Dương không thành công, theo Tiêu đội thì đây là trùng hợp hay do trực giác?”
“Không phải trùng hợp.” Tiêu Tư Kính khẳng định, “Nếu là tuyển thủ khác, có lẽ sẽ xuất phát từ trực giác, thi đấu nhiều thì cao thủ có thể ý thức được nguy cơ. Nhưng tôi nghĩ tuyển thủ này đột nhiên khinh công lấy đà ngay lúc đó hoàn toàn không phải trực giác mà đã tính toán chính xác từ trước.”
“Tính toán?”
“Đúng vậy.” Tiêu Tư Kính giải thích, “Tuyển thủ này có khả năng tính toán hơn người, cậu ấy rất mẫn cảm với số liệu, thời gian hay địa hình, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy tính được thời gian hai bên tới trung tâm bản đồ, mấy giây trôi qua mà Vu Dương không hề hành động, chắc chắn là bố trí trận con rối ở gần đó, thời gian để thiết lập bốn con rối ở bốn hướng mất khoảng năm giây, đúng lúc này cậu ta khinh công nhảy lên là lựa chọn cực kỳ thông minh, tránh được thì sẽ chiếm ưu thế, dù có đoán sai, dùng chiêu hụt thì cùng lắm chỉ mất thời gian chờ Phi hạc xung thiên hồi chiêu mà thôi.”
Khán giả hiểu ra, fan Trạch Văn lại càng like cuồng nhiệt cho Tiêu đội.
Trương Thư Bình hỏi tiếp: “Cùng là tuyển thủ lưu phái Khôi lỗi, nếu vừa rồi là Xuyên thần hay Miêu thần thì anh nghĩ Trạch Văn có tránh được không?”
“Điều này thì tôi không chắc.” Tiêu Tư Kính nói, “Có điều tôi khẳng định, nếu vừa rồi là Xuyên thần hay Miêu thần thì mai phục và đánh lén có lẽ chỉ mất ba giây.”
Khán giả đều cực kỳ sửng sốt, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, mai phục, tiến lại gần, bày trận, tốc độ nhanh đến thế nếu đổi lại là người thường thì có lẽ thị giác còn chưa điều chỉnh theo kịp đã bị một combo khống chế rồi, dù là Ngô Trạch Văn cũng chưa chắc thoát được.
Cũng may hôm nay là Vu Dương, tốc độ tay và phản ứng của Vu Dương đều chậm hơn Lưu Xuyên hay Lý Thương Vũ khoảng hai giây, cũng chính trong hai giây này, tuy hắn là cao thủ trong lưu phái Khôi lỗi, cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành đại thần đứng đầu như Lưu Xuyên hay Lý Thương Vũ.
Trên sân đấu, vì lần đầu mai phục đánh lén không thành, trong lòng Vu Dương có chút ảo não, thấy Ngô Trạch Văn khinh công nhảy lên, hắn đành phải đứng đợi phía dưới.
Không thể gọi con rối ra bay lên trời đánh người được, hơn nữa mỗi giây Ngô Trạch Văn dừng lại trên không thì trị số khí lực sẽ không ngừng hạ xuống, nếu tiêu hao hết khí lực thì sau đó cậu sẽ không thể sử dụng khinh công giang hồ được nữa. Chắc chắn cậu sẽ phải xuống dưới, Vu Dương cũng không việc gì phải vội.
Quả nhiên, Ngô Trạch Văn cũng ý thức được, dừng trên không trung một lát liền vững vàng đáp xuống đất.
Rốt cuộc lần này cậu cũng gọi pet ra, loại đầu tiên chính là rắn độc!
Rắn độc màu xanh hiện ra bên cạnh chủ nhân, đầu lưỡi phun phì phì như hổ rình mồi, rắn là loại pet có sát thương cao nhất của Ngũ Độc, rõ ràng sau khi Ngô Trạch Văn đọc được ý đồ mai phục của Vu Dương cũng không muốn khách khí với đối phương nữa, thả rắn xông tới cắn!
Điểm đáng ghét nhất của loại pet này là khi tung ra nó sẽ tập trung cắn đúng một mục tiêu, không thể di chuyển để tránh né. Đương nhiên việc tấn công mục tiêu cố định cũng có khuyết điểm, người nào thông minh chỉ cần khống chế tốt cự ly của mình và Ngũ Độc, nếu pet rời khỏi phạm vi khống chế của chủ nhân trong khoảng từ hai đến bốn mét thì pet sẽ tự động dừng tấn công, trở về bên cạnh chủ nhân.
Vu Dương bị rắn cắn hai phát, trên người đã trúng độc một tầng, để tránh bị rắn độc đuổi theo cắn thêm vài lần nữa, hắn lập tức gọi ra một con rối trực tiếp sử dụng skill “Khôi lỗi cấm túc”, giam cầm rắn độc tại chỗ, bản thân thì nhanh lẹ ấn phím cách hai lần trốn về phía sau, rắn độc bị nhốt tại chỗ, nhất thời mất đi sự uy hiếp.
Nhưng đúng lúc này, một luồng sáng màu xanh lại đột nhiên hiện ra xung quanh con rắn bị nhốt.
– Độc xà hiến tế!
Ngô Trạch Văn không do dự trực tiếp hiến tế giết luôn rắn của mình, đồng thời xông lên phía trước, bùng nổ tốc độ tay tung ra combo hai chiêu lớn, Thiên Chu vạn độc thủ và Vạn độc phệ tâm!
Sau khi hiến tế rắn, chủ nhân sẽ khôi phục lại mana, đồng thời tăng sát thương trong mười giây, combo này của Ngô Trạch Văn trực tiếp bào đi 15% máu của Vu Dương, trên người cũng bị dính hiệu quả trúng độc năm tầng! Càng đáng sợ hơn là Ngô Trạch Văn có thêm thuộc tính cộng thêm khi hiến tế rắn, trạng thái trúng độc cậu gây ra cũng sẽ được tăng thêm tỉ lệ thương tổn!
Mỗi bước Vu Dương đi đều mất máu mất mana, rất nhanh máu đã chỉ còn lại 75%, nhất thời có chút hoảng hốt.
Tiêu Tư Kính nhíu mày nói: “Vu Dương thi đấu hơi nóng vội, vừa rồi chiêu Khôi lỗi cấm túc không nên tung ra sớm như vậy.”
Đây cũng là điều mà nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp theo dõi trận đấu nhận ra.
Cao thủ so chiêu, vì bị hạn chế bởi thời gian hồi chiêu, hiện tại đã dùng Khôi lỗi cấm túc thì một khoảng thời gian nữa sẽ không sử dụng lại skill này được nữa. Vì vậy dùng cái gì vào lúc nào bắt buộc phải bình tĩnh cân nhắc. Vừa rồi rõ ràng là Vu Dương bị rắn của Ngô Trạch Văn cắn khiến hắn lo lắng, liền cấm túc pet, chính vì thế lại càng khiến Ngô Trạch Văn quyết đoán hiến tế pet, tạo ra sát thương bùng nổ cực cao…
Tiêu Tư Kính nói tiếp: “Ngô Trạch Văn thì lại khá bình tĩnh, cậu ta dùng rắn tấn công chỉ là phép thử để đổi đi kỹ năng khống chế của đối phương, sau đó liền quyết đoán hiến tế rắn, bạo tốc độ tay chồng combo, ít nhất trong 20 giây tiếp theo sẽ không cần lo bị con rối khống chế nữa. Hiện tại Vu Dương đã rơi vào thế bất lợi, phải mau điều chỉnh lại.”
Lúc này lòng bàn tay Vu Dương đã đẫm mồ hôi.
Thực ra ngay thi tung chiêu hắn đã biết là mình hơi kích động, có lẽ vì phải đấu với người mới đã từng thắng mình, phải dè chừng quá mức, suy trước tính sau nên không thể thả lỏng thao tác. Bị một combo bùng nổ của Ngô Trạch Văn bào đi 25% máu, tuy nhìn qua đúng là rơi vào thế yếu, nhưng lạc quan là rắn của Ngô Trạch Văn cũng sẽ không thể tung ra nữa.
Nếu hiến tế rắn, trong 45 giây tiếp theo cậu sẽ không thể gọi rắn ra, vì vậy không thể tạo ra nhiều thương tổn. Rắn của Ngũ Độc là vũ khí tấn công, còn nhện hay rết đều dùng để khống chế, cóc để phòng ngự còn bướm lại khống chế tầm nhìn. Thực ra những loại pet này không có uy hiếp quá lớn với Đường Môn, bình thường chỉ có cận chiến mới sợ nhện và rết thôi.
…Vẫn còn hi vọng.
Vu Dương hít sâu hai cái, siết chặt con chuột bảo trì bình tĩnh, từ lần đánh lén thất bại đầu tiên hắn vẫn luôn rơi vào thế bị động, không thể vì vậy mà sợ bóng sợ gió, phải chủ động hơn mới được.
Sau khi hạ quyết tâm, Vu Dương liền dùng khinh công “Mê ảnh tung” của Đường Môn bay tới bên cạnh Ngô Trạch Văn, đặt một con rối ở đó, rồi lại khinh công nhảy sang bên kia tiếp tục bày con rối… Trên màn hình lớn, Đường Môn linh hoạt di chuyển bốn phía xung quanh Ngũ Độc, chỉ mất vài giây đã tạo được một vòng vây con rối, tốc độ nhanh như quỷ mị khiến rất nhiều khán giả vỗ tay cho hắn!
– Thập tự vây sát!
Lần này Vu Dương không do dự điều khiển bốn con rối nổ tung cùng một lúc, mà vì khinh công của Ngô Trạch Văn đang chờ hồi nên khi bị con rối bao vây bốn phương tám hướng thì không thể thoát, máu cũng lập tức mất đi 15%.
Ngay sau đó Vu Dương lại gọi thêm một con rối cho nổ ngay bên cạnh Ngô Trạch Văn, vì lần này không bày trận, sát thương của con rối chỉ chưa tới 5%.
Thực ra cự ly tấn công của Đường Môn Khôi lỗi dài hơn Ngũ Độc khoảng một mét, Vu Dương đứng trong chính khoảng cách một mét đó để liên tục cho nổ con rối, nhìn qua thì một con rối nổ tạo ra thương tổn thấp, nhưng… tích tiểu thì thành đại!
Khán giả kinh ngạc nhận ra, Vu Dương cứ đứng ở xa gọi con rối, cho nổ con rối, cách chơi chẳng khác nào bọn tay mơ gà mờ, vậy mà lại có thể bào đi 25% máu của Ngô Trạch Văn!
Lưu Xuyên cũng cực kỳ bất ngờ – Vu Dương đã thay đổi rồi. Trước đây Vu Dương vẫn luôn bắt chước cách chơi của hắn, nghĩ mọi cách để học theo Thất sát trận, bày không được thì dùng Ngũ sát trận, Lục sát trận. Nhưng thực ra tốc độ tay của Vu Dương chậm hơn hắn, cách chơi bạo lực nghiền áp như Thất sát trận trong cả liên minh có lẽ chỉ có loại tuyển thủ tốc độ tay vượt quá 600 như Lưu Xuyên và Lý Thương Vũ mới có thể làm được, Vu Dương thì không.
Làm không được nhưng vẫn liều mạng học theo, Lưu Xuyên nhìn hắn mà thấy mệt mỏi.
Lần trước sau khi đánh xong trận lượt đi ở Trường Sa, Lưu Xuyên có mời mọi người của Hoa Hạ một bữa, thuận tiện chỉ điểm vài câu cho Vu Dương ở WC, để hắn đừng bị ảnh hưởng bởi Hải Nạp Bách Xuyên nữa, tự đi tìm con đường thích hợp cho chính mình. Sở dĩ Lưu Xuyên nói như thế cũng là vì hắn vẫn muốn ủng hộ tuyển thủ mà tự tay mình bồi dưỡng, không đành lòng để Vu Dương cứ để ý tiểu tiết mà phí hoài bản thân.
Chẳng ngờ Vu Dương lại nghe theo, ở giai đoạn sau của vòng bảng vẫn không ngừng mày mò thay đổi. Trong mắt rất nhiều đại thần của lưu phái Khôi lỗi, thậm chí cao thủ nghiệp dư trong game thì cách chơi cho nổ từng con rối này của hắn hôm nay chẳng khác nào newbie, bởi vì những người mới chơi Khôi lỗi sư đều sẽ chỉ gọi ra một con rối, coi việc gọi đệ ra như một dạng kỹ năng công kích, bọn họ sẽ không bày trận, không tính được thương tổn khi đồng thời cho nổ nhiều con rối, ngày nào cũng chỉ mang theo một thằng em đáng thương chạy đi dọa người trong game…
Nhưng hôm nay, Vu Dương lại sử dụng cách chơi nguyên thủy nhất, tay mơ nhất để dần dần nghịch chuyển thế cục!
– đúng vậy, mấu chốt của cách chơi này chính là khống chế cự ly!
Hắn bắt buộc phải bảo trì khoảng cách chính xác với Ngô Trạch Văn sao cho “tôi đánh được cậu mà cậu không với tới tôi”, dùng tốc độ nhanh nhất để tối ưu hóa di chuyển, không ngừng gọi con rối để mài máu đối phương. Đánh kiểu di động tốc độ cao kiểu này, dù là Lưu Xuyên cũng không thể gọi ra nhiều con rối tập kích đối thủ được, gọi ra một con rối chắc chắn là lựa chọn ổn nhất.
Cách chơi này ở nước ngoài gọi là “The Kite Comb”, chuyển sang trong nước thì gọi là “Thả diều”. Có thể tưởng tượng rằng bản thân sẽ biến thành con diều ở trong tay người khác, người kia đứng ở xa kéo bạn, đánh bạn, bạn lại không thể với tới người kia, cảm giác nghẹn đến mức nào.
Vậy mà Vu Dương có thể lợi dụng một con rối để chơi diều liên tục với đối thủ, việc này khiến Lưu Xuyên vừa bất ngờ lại vừa vui mừng – chàng trai này, rốt cuộc cũng không còn bảo thủ, bắt chước người khác nữa, người này đã nghiên cứu ra cách chơi thích hợp với chính mình, đáng quý biết bao nhiêu. Dù hôm nay hắn thắng hay thua, Lưu Xuyên cũng sẽ vỗ tay cho Vu Dương.
Tiêu Tư Kính nhìn vậy cũng không nhịn được mà tán thưởng: “Sự thay đổi chiến thuật của Vu Dương cực kỳ lý trí, tuyển thủ này có thể vận dụng cách chơi cơ bản gà mờ nhất của Đường Môn Khôi lỗi để tối ưu hóa khả năng di chuyển, đánh được đến mức này chứng tỏ đã phải luyện tập khổ công. Cự ly chênh lệch giữa Đường Môn và Ngũ Độc chỉ có một mét, để có thể bảo trì cự ly một mét này giữa mình và đối thủ, chắc chắn sẽ rất khó khống chế.”
“Đúng vậy.” Trương Thư Bình gật đầu tán đồng, “Loại chiến thuật này nếu dùng để đánh với cận chiến sẽ càng có ưu thế hơn, liên tục gọi một con rối ra thì lượng mana hao tổn cũng không nhiều, hơn nữa khi cận chiến đuổi kịp thì vẫn có thể dùng Khôi lỗi cấm túc, nếu duy trì tốt thì có thể chơi diều đối thủ đến chết.”
“Ừ. Có điều Ngô Trạch Văn cũng rất bình tĩnh.” Tiêu Tư Kính bình luận khách quan, “Tuy bị thả diều vài giây, máu mất rất nhiều, nhưng cậu ta vẫn không gọi cóc ra để chống chịu thương tổn, vì một con rối đổi lấy một con cóc sẽ không có lời, cậu ấy vẫn tự chống đỡ cũng là vì muốn đề phòng chiêu cuối của Đường Môn.”
Vừa dứt lời thì Ngô Trạch Văn đột nhiên nhảy lấy đà, sau đó dùng Phiêu tuyết xuyên vân khinh công ra xa ba mét, ngay lập tức gọi nhện độc ra, dùng kỹ năng của pet “Tơ nhện kéo dắt’, Vu Dương ở xa không kịp đề phòng đã bị tơ nhện trong suốt bao lại, trong nháy mắt bị kéo tới trước mặt Ngô Trạch Văn!
– khả năng dự đoán di chuyển cực kỳ chuẩn xác!
Vừa rồi Ngô Trạch Văn vẫn luôn đánh một cách bị động, nhìn qua thì giống rơi vào thế yếu, nhưng trên thực tế, cậu vẫn rất bình tĩnh tính toán thời gian hồi chiêu cũng như quan sát thói quen di chuyển của đối phương. Ngũ Độc gọi pet chắc chắn phải chú ý thời gian hồi chiêu, bằng không nếu cả năm loại pet đều đợi cooldown thì Ngũ Độc sẽ rơi vào kỳ chân không, phơi mình ra chờ chết. Ngô Trạch Văn cũng từng nếm trải mùi vị này trong vòng bảng, đã sớm ghim chặt trong đầu, cậu cần phải tìm cơ hội thích hợp nhất để dùng nhện khống chế, phá bỏ tiết tấu của Vu Dương!
– cơ hội đến!
Ngay trước khi Vu Dương gọi ra con rối tiếp theo, Ngô Trạch Văn không do dự ra tay, quyết đoán phóng tơ nhện kéo đối phương đến trước mặt mình.
Vu Dương vất vả khống chế cự ly để thả diều, bỗng nhiên bị cắt ngang không còn gì, Ngô Trạch Văn lại gần tung combo công kích của Ngũ Độc, lại ngay trước khi Vu Dương dùng khinh công “Mê ảnh tung” của Đường Môn để chạy trốn thì đã lập tức gọi rết cấm túc đối thủ tại chỗ!
Skill của pet lúc cần dùng thì nên dùng, tuyệt đối không được tiếc rẻ, động tác đổi pet liên tục của Ngô Trạch Văn thực sự quyết đoán không chút do dự, liên tục dùng hai loại pet khống chế là nhện và rết, hiệu quả đạt được khiến cậu rất vừa lòng.
Vu Dương bị cấm túc tại chỗ, Ngô Trạch Văn lập tức nhảy ra phía sau hắn, nhanh chóng chồng thêm một combo của Ngũ Độc, khiến đối phương trúng độc ba tầng, đồng thời gọi rắn vừa mới hồi lại ra phóng tới cắn người.
Vu Dương bị rết cố định tại chỗ chỉ có thể bị động nhận hết toàn bộ thương tổn của đợt bùng nổ này, mắt thấy máu của bản thân không ngừng hạ xuống.
Có điều dù sao thời gian khống chế của rết độc cũng có giới hạn, ngay sau khi chấm dứt hiệu quả, hắn lập tức dùng Mê ảnh tung bay về phía xa, một lần nữa bắt đầu khống chế cự ly cấu máu Ngô Trạch Văn từ xa.
Nhưng lần này không thuận lợi như lúc nãy nữa, dường như Ngô Trạch Văn đã tìm ra quy luận của hắn, ngay đúng lúc hắn di chuyển liền phá vỡ tiết tấu tấn công, may mà năng lực điều chỉnh của Vu Dương cũng rất mạnh, hai người trao đổi chiêu thức liên tục, ngươi tới ta đi.
…
Thời gian dần trôi qua, cả hai đều rơi vào trạng thái thấp máu.
Máu của Ngô Trạch Văn còn nhiều hơn một chút, mấu chốt là cậu rất bình tĩnh đánh ở giai đoạn đầu có đòn đánh thứ nhất cũng như phản kích ở giai đoạn về sau, Vu Dương lại vì hồi hộp lúc mới bắt đầu khiến hắn rơi vào thế bị động trong một khoảng thời gian. Cũng may hắn điều chỉnh lại kịp, đánh được đến tận bây giờ, có thể nói hai bên ai cũng có phần thắng.
Thi đấu đã đến hồi gay cấn nhất, cũng là thời khắc quan trọng nhất.
Khán giả đều ngừng thở, hai bình luận viên Trương Thư Bình và Tiêu Tư Kính cũng không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn lên màn hình lớn.
Vu Dương bị trạng thái trúng độc nhiều lần ảnh hưởng, mana của hắn không còn lại bao nhiêu, tính toán máu của Ngô Trạch Văn… khoảng 9%, nếu bản thân bùng nổ một đợt Khôi lỗi trận thì có thể trực tiếp đưa Ngô Trạch Văn lên bảng. Nhưng thanh máu của hắn cũng nhấp nháy đỏ, chỉ còn lại 4%, Ngũ Độc chỉ cần gia tăng trúng độc sau đó đứng ở xa nhìn hắn bị bào mòn đến chết là đủ. Cục diện hai phe thấp máu này thì chắc chắn Đường Môn sẽ gặp bất lợi khi bị cấu máu…
Thời khắc mấu chốt thì không được do dự!
Vu Dương cắn răng, lập tức dùng tốc độ tay cao nhất, trong thời gian ngắn nhất gọi ra sáu con rối!
Ngô Trạch Văn đuổi theo hắn, tốc độ của hắn không thể gọi ra bảy con rối để x7 thương tổn, trước mắt thì sáu con rối đã là cực hạn rồi, thương tổn lần này cũng đủ để bạo chết Ngũ Độc máu giấy, mana cũng còn vừa đủ, coi như đây sẽ là một kích cuối cùng!
Thực ra đáy lòng Vu Dương rất chắc chắn, đợi đến khi Ngô Trạch Văn tiếp cận, lập tức ấn phím R.
Phím R là thiết lập của skill “Khôi lỗi bạo phá”, ngón trỏ ấn thuận tiện nhất, ngón tay vừa ấn xuống, tiếng nổ “ầm ầm” vang vọng bên tai, sáu con rối trên màn hình đồng thời nổ tung, sương khói và ánh sáng hòa vào nhau ngập tràn không gian khiến khán giả kìm lòng không đặng mà vỗ tay!
Thắng rồi! Chiêu cuối trúng rồi! Ngũ Độc vùi mình trong sương khói!
Nhưng…
Ngũ Độc chưa chết?
Màn hình không hề hiện ra thông báo hạ gục.
Vu Dương cũng giật mình, chẳng nhẹ thương tổn chưa đủ sao? Không thể nào, sáu con rối x6 thương tổn của chiêu cuối, ngô Trạch Văn chỉ còn 9% máu, hoàn toàn có thể giết được mới phải?
Mãi đến khi đám khói tan đi, mọi người mới khiếp sợ phát hiện ra, bên cạnh Ngô Trạch Văn là xác một con cóc độc vàng kim khổng lồ.
– cóc độc bị nổ chết, Ngô Trạch Văn bình an vô sự.
Khán giả: “…”
Vu Dương: “…”
Ngô Trạch Văn ngay trong thời khắc mấu chốt gọi cóc ra ngăn cản thương tổn từ chiêu cuối của đối thủ, biểu tình của cậu hiện tại vẫn rất bình tĩnh, nhắm ngay một chiêu Vạn độc phệ tâm vào Vu Dương, bồi thêm cả Thiên Chu vạn độc thủ, hai skill tấn công cơ bản nhất của Ngũ Độc trực tiếp rút sạch 4% máu của Vu Dương.
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Phiêu Dương Quá Hải]!
Khi dòng thông báo hiện ra, khán giả vẫn còn đang mờ mịt.
Chẳng phải là Đường Môn giết Ngũ Độc sao? Bỗng nhiên lật kèo là thế nào?
Đường Môn liên tục bày con rối, cho nổ, chiêu thức hoa lệ cùng cực, tiếng nổ ầm ầm vang lên, mọi người đều cho rằng Ngô Trạch Văn hét lên rồi gục xuống.
Nhưng học bá lại dùng IQ để nghiền nát khán giả.
Tiêu Tư Kính nở nụ cười hiếm hoi, nói: “Tôi cũng đoán được Ngô Trạch Văn vẫn không gọi cóc ra là vì chờ chiêu cuối của Đường Môn, tuyển thủ này thực sự quá bình tĩnh và kiên nhẫn.”
Trương Thư Bình nói: “Tiêu đội cảm thấy trận này Vu Dương phát huy thế nào?”
Tiêu Tư Kính đáp: “Thực ra trận lôi đài này Vu Dương biểu hiện không hề tệ, suy nghĩ chiến thuật tổng thể cũng rất rõ ràng. Có điều do hồi hộp ở giai đoạn đầu khiến cậu ta mắc sai lầm rơi vào thế bị động, tuy sau đó có lội ngược dòng, nhưng đến cuối thì chênh lệch máu vẫn khiến cậu ta phải thua trong tiếc nuối.”
“Vậy còn Ngô Trạch Văn thì sao?” Trương Thư Bình hỏi.
“Phát huy rất tốt.” Tiêu Tư Kính nói, “Điểm mạnh nhất của tuyển thủ này chính là tố chất tâm lý cực kỳ ổn định, vừa rồi khi bị Vu Dương chơi diều cấu máu liên tục, nếu là những tuyển thủ chơi Ngũ Độc khác sẽ rất có khả năng phát điên, một khi thấy bực sẽ không nhịn được mà gọi cóc ra chắn. Nhưng Ngô Trạch Văn thì không, thà rằng cứng rắn chịu thương tổn của vài con rối cũng sẽ vẫn giữ cóc lại sẵn sàng. Vì cậu ấy biết nhất định Vu Dương sẽ mở chiêu cuối vào thời khắc mấu chốt để giết cậu. Khi Ngũ Độc dùng pet nhất định phải biết đâu là nặng đâu là nhẹ, khi cần thì có thể liên tục đổi ba loại pet để khống chế đối thủ, cắt đứt nhịp điệu của đối phương, nhưng khi chưa cần thiết thì sẽ không gọi ra bất cứ loại pet thừa thãi nào. Sự bình tĩnh này đúng là rất hiếm thấy trong khi thi đấu.”
Trương Thư Bình nghe lão Tiêu khen đồ đệ, trong lòng cực kỳ thoải mái, nhịn không được mà mỉm cười: “Thực ra người ngoài giới vẫn có lời đồn rằng người mới có tiến bộ nhanh nhất mùa giải thứ 13 là Ngô Trạch Văn, Tiêu đội cảm thấy tin đồn này có cơ sở không?”
Tiêu Tư Kính nói: “Trên thực tế ở giai đoạn vòng bảng tôi cũng chú ý tới biểu hiện của tuyển thủ Ngô Trạch Văn này, lúc đó tôi chỉ thấy tuyển thủ này là người ổn định nhất trong số những người mới của Long Ngâm. Có điều vào đến vòng playoffs đầy áp lực, dưới tình huống phải ra sân tiên phong ngay trận đầu tiên mà vẫn có thể bảo trì trạng thái… thực sự khiến tôi rất bất ngờ. Tôi nghĩ hôm nay Lưu Xuyên phái cậu ấy lên cũng là để chứng minh cho mọi người thấy – rằng Ngô Trạch Văn mạnh đến như thế nào.”
“Nếu chọn người mới xuất sắc nhất mùa giải này, tôi nghĩ mình sẽ bầu cho Ngô Trạch Văn một phiếu.” Tiêu Tư Kính tổng kết.
Một câu này của Tiêu đội còn có khả năng kéo phiếu hiệu quả hơn cả những lời chém gió của đám phóng viên, hô hào của fan hay thậm chí là đích thân Xuyên thần ra mặt vận động!
Fan của Long Ngâm và fan của học bá nghe lão Tiêu đánh giá Ngô Trạch Văn cao như thế cũng xúc động muốn khóc!
– đúng vậy, học bá nhà chúng ta rất mạnh!
Ở giai đoạn vòng bảng, ba ngày đánh một trận như nước ấm nấu ếch, rất nhiều người sẽ xem nhẹ Ngô Trạch Văn lợi hại đến thế nào. Những đánh giá linh tinh như học bá phân tích số liệu, chỉ số IQ nghiền áp gì gì đó cũng khiến người ta có cảm giác như quá khoa trương thổi phồng, rất nhiều người thậm chí còn tỏ thái độ trào phúng không thèm quan tâm.
Thế nhưng hôm nay, lời này của Tiêu Tư Kính để lại, không ai không phục.
Tiêu đội luôn là người có đánh giá khách quan nhất.
Trong giai đoạn playoffs áp lực lớn như vậy, ra sân đầu tiên ngay vòng đầu tiên, nếu là tuyển thủ khác sẽ khó tránh được lo lắng, tố chất tâm lý kém một chút thậm chí còn run tay sử dụng sai skill, dù là Vu Dương lão làng của Hoa Hạ cũng vì hồi hộp mà phạm sai lầm. Thế nhưng Ngô Trạch Văn vẫn ổn định, chuyên chú như thế, bình tĩnh lại thong dong như thế…
Ai dám nói đây là người mới?!
Ngay cả Lưu Xuyên đang theo dõi trận đấu trong phòng cách âm cũng xúc động muốn khóc.
Một khắc ấy, hắn đột nhiên rất muốn tiến lên dùng lực ôm lấy Ngô Trạch Văn.
– gặp được em, như gặp được bảo vật trân quý nhất.
Lưu Xuyên không biết phải biểu hiện sự kích động này như thế nào, vừa vui sướng lại mừng rỡ. Từ khi giải nghệ về lại trường, gặp được Ngô Trạch Văn trong cuộc thi Rhythm Master, một đường đi tới tận đây, Ngô Trạch Văn vẫn luôn ở bên làm bạn cùng hắn. Từ cái hồi khinh công còn chưa thạo, làm một tân thủ mang pet đi đâm vào khắp các gốc cây, giờ đã trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp chói lòa rực rỡ trên sân thi đấu!
– Trạch Văn, thời khắc này, tôi tự hào vì em!Hết chương 355.
Type rút gân tay mk!Chú thích: Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ. Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.