Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 383

10:4!

Ngay khi Lam Vị Nhiên ngã xuống, tỉ số cũng hiện lên trên màn hình lớn, đồng thời trọng tài trực tiếp phán định đội tuyển Long Ngâm giành chiến thắng!

Đây là quy tắc đặc thù của playoffs, bốn trận đấu có tổng cộng 18 điểm, dù đánh tới ván nào mà chỉ cần một đội có 10 điểm thì sẽ được coi là đội chiến thắng. Quy tắc này cũng khiến những trận đấu trở nên căng thẳng và kích thích. Dưới tình huống mất hai lá cờ trên sân nhà trong trận thứ ba, Long Ngâm đã mạo hiểm đoạt lại được một lá cờ trong ván đấu thứ tư. Tiếp theo sẽ không cần đánh nữa, ngay khi cờ xanh đường trên ngã xuống thì trận đấu này đã ngã ngũ rồi.

Bản đồ mà Diệp Thần Hi lựa chọn trong vòng đấu này không phát huy được bất cứ hiệu quả nào, thậm chí Lạc Hoa Từ còn không thể mở giao tranh tổng, nhưng vậy thì sao? Ý đồ chiến thuật của Lam Vị Nhiên quá rõ ràng – toàn lực lấy được lá cờ này là giành được chiến thắng!

Sự thật chứng minh, ngay trong thời khắc nguy hiểm nhất, Long Ngâm cũng thành công lấy được cờ lệnh. Ngay khi cờ xanh rơi xuống, toàn bộ các tuyển thủ đội tuyển Long Ngâm đều kích động đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi mà ôm nhau!

Đúng vậy, bọn họ đã chiến thắng!

Bọn họ dùng mạng của người duy nhất còn sót lại để đổi lấy quyền sở hữu lá cờ, gian nan cướp được hai điểm quý báu.

Không có bất cứ từ ngữ nào có thể khắc họa được tâm tình lúc này của bọn họ.

Trận này thắng hoàn toàn chẳng dễ dàng, mỗi người đều dùng hết toàn bộ sức lực, đội tuyển Long Ngâm hoàn toàn xứng đáng với chiến thắng này, dù khó khăn nhưng rất đẹp mắt!

Trương Thư Bình kích động nói: “10:4! Vốn tưởng rằng trận đấu này của Long Ngâm và Lạc Hoa Từ sẽ rất gay cấn, có khả năng rất lớn sẽ kết thúc với tỉ số 10:8, nhưng chẳng ngờ lại có thể đánh ra số điểm này – đặt dấu chấm hết luôn cho trận đấu! Không cần quan tâm đến đội nào sẽ giành được hai lá cờ còn lại của ván đấu thứ tư, mọi người cũng có thể đoán được rằng nếu đánh tiếp thì hai lá cờ đó sẽ chắc chắn rơi vào tay Lạc Hoa Từ.Thế nhưng chiến thuật dốc toàn lực để cướp đúng một lá cờ tại đường trên của đội tuyển Long Ngâm đã đặt dấu chấm hết luôn cho trận đấu này!”

“Chúc mừng đội tuyển Long Ngâm giành được chiến thắng, cũng chúc mừng bọn họ đã là đội tuyển đầu tiên có được chiếc vé vào trận chung kết của mùa giải thứ 13!”

Giọng nói của Trương Thư Bình kích động đến run rẩy, hiện trường cũng vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Tuy nơi này là sân nhà của Lạc Hoa Từ, nhưng có rất nhiều fan của Long Ngâm cũng lặn lội đường xa đến đây cổ vũ. Thời khắc này bọn họ đã không còn để ý hình tượng nữa, có người khóc, có người la hét, đủ loại âm thanh hỗn tạp hòa lẫn vào nhau. Làm fan Long Ngâm, bọn họ chỉ thấy giờ đây trong tim phủ tràn cảm giác tự hào – đội tuyển Long Ngâm, mọi người quá tuyệt vời!

Đúng lúc này, đạo diễn cũng nhanh trí hướng camera về phía khán đài VIP, khán giả nhìn thấy những đội trưởng tới tận nơi xem thi đấu như Tiêu Tư Kính, Thiệu Trạch Hàng, Phương Chi Diên đều không hẹn mà cùng đứng dậy vỗ tay cho đội tuyển Long Ngâm – đây là sự tôn kính cũng như thừa nhận của bọn họ đối với đối thủ mạnh nhất này.

Trương Thư Bình nói: “Chúng ta thấy Thiệu đội, Tiêu đội cùng với Phương đội đều đang vỗ tay dưới khán đài. Xem ra trận đấu này đã thực sự khiến đội tuyển Long Ngâm đạt được sự thừa nhận và ủng hộ từ các đội tuyển lớn trong Liên minh! Chúng ta vẫn còn một trận bán kết nữa, vào lúc hai giờ chiều mai sẽ là trận quyết đấu của Đồng Tước và Thất Tinh Thảo, đội chiến thắng sẽ bước vào chung kết tranh đoạt cúp vô địch với Long Ngâm!”

Hồ Lượng nhìn điểm số cũng cảm khái: “Thực ra khi mới biết Tứ Lam trở về tổ đội với Xuyên thần, tôi vẫn còn cho rằng mình đã nghe lầm. Sau này thấy cậu ấy làm đội phó của Long Ngâm ra trận trong vòng bảng tôi mới tin là thật. Trận mà tôi xem là trận Long Ngâm thua trong tay Thịnh Đường ở lượt đi, khi đó Long Ngâm vẫn còn rất nhiều khuyết điểm của một đội ngũ mới thành lập, tỉ như Lâm Đồng trên lôi đài chỉ biết liều mạng bùng nổ bị đội phó Trần cho ăn hành; Tuyển thủ Ngũ Độc Ngô Trạch Văn bị đối phương lợi dụng địa hình thả diều trong Mê vụ sâm lâm, mấy người mới cũng tách rời khi phối hợp đoàn chiến… Lúc đó tôi hoàn toàn không thể ngờ bọn họ có thể vào đến tận chung kết, tôi còn cho rằng đến playoffs họ cũng còn chưa chắc có thể đặt một chân.”

“Đây cũng là điều khiến cho rất nhiều người khiếp sợ, không thể không thừa nhận, đội tuyển Long Ngâm tiến bộ cực nhanh, dưới sự dẫn dắt của ba vị đại thần, tốc độ trưởng thành của những người mới thật đáng kinh ngạc!” Trương Thư Bình cũng cảm thán, “Những khuyết điểm mà cậu nói tới cũng đã được bọn họ điều chỉnh sau vòng bảng, hiện tại đội tuyển Long Ngâm rất đoàn kết và thống nhất, đây là một đội ngũ hoàn toàn không còn điểm yếu nào quá rõ ràng nữa, tôi rất mong chờ sự thể hiện của bọn họ tại chung kết!”

***

Trong phòng cách âm, đội trưởng hai bên cũng ký tên xác nhận kết quả với trọng tài, trận đấu chính thức khép lại.

Kỹ thuật viên tại hiện trường bắt đầu cắt ghép biên tập rồi chiếu lại những pha highlight của trận đấu trên màn hình lớn, rất nhiều khán giả đều không rời mắt khỏi màn hình, bọn họ vẫn còn đắm chìm trong trận đấu kịch liệt, không nỡ rời đi.

Còn bên đội tuyển Long Ngâm, sau khi ôm nhau chúc mừng, Lưu Xuyên ôm Tứ Lam một chút, vỗ vai anh: “Tốt lắm.”

Lam Vị Nhiên mỉm cười: “Cậu cũng vậy.”

Anh đã không phụ sự tín nhiệm của Lưu Xuyên, tự mình chỉ huy giành được chiến thắng này. Còn Lưu Xuyên cũng ra tay trợ giúp anh ngay trong thời khắc mấu chốt, phát huy tác dụng rất lớn trong ván đấu thứ tư, hoàn thiện chiến thuật của Lam Vị Nhiên.

– từng là kẻ địch không đội trời chung, hôm nay lại trở thành đồng đội kề vai chiến đấu, chỉ một câu ngắn gọn, tốt lắm, cũng đã trở thành sự thừa nhận lớn nhất của họ đối với người còn lại.

Lưu Xuyên cười nói: “Buổi tối hẵng tính đến chuyện liên hoan, chắc Giang Tuyết đã đặt bàn sẵn rồi, chúng ta qua Lạc Hoa Từ bắt tay theo quy củ đã nhé?”

Đội thắng sẽ sang phòng cách âm còn lại để bắt tay là quy củ nhiều năm khi đánh giải chuyên nghiệp của liên minh. Chủ tịch Lý đưa ra quy định này cũng hi vọng rằng mọi người so tài xong vẫn đảm bảo sự thân thiện, không nên ghi hận đối thủ… Nhưng trên thực tế, có rất nhiều thời điểm đánh xong đi bắt tay sẽ khiến hai bên cực kỳ xấu hổ.

Lam Vị Nhiên cũng không muốn đi bắt tay Diệp Thần Hi lúc này, nhưng xuất phát từ phép tắc lễ nghi, anh là đội phó thì buộc phải đi cùng Lưu Xuyên qua bên đó. Thấy Lưu Xuyên mỉm cười, Lam Vị Nhiên đành gật đầu, nói: “Đi thôi.”

Về phía Lạc Hoa Từ, các tuyển thủ lại có chút suy sụp, cũng khó trách được, trước khi ván đấu thứ tư kết thúc ngay tại đường trên, chiến thuật bọn họ chuẩn bị hoàn toàn không có chút tác dụng nào trước đội tuyển Long Ngâm, thậm chí còn khiến bọn họ uể oải và tiếc nuối hơn cả việc thua nếu mất lá cờ cuối cùng.

Vài thành viên trẻ tuổi thấy người của Long Ngâm tiến tới bắt tay đều cúi đầu, vươn tay cầm cho có lệ.

Ngược lại thì đội trưởng và đội phó đều rất thoải mái, nhất là Diệp Thần Hi, hắn vẫn mỉm cười như trước, chủ động đi tới chỗ Lưu Xuyên, vươn tay nói: “Chúc mừng đội các anh đã vào chung kết.”

Lưu Xuyên cũng bắt tay lại, cười nói: “Diệp đội khách sáo quá.”

Ánh mắt Diệp Thần Hi nhìn về phía Lam Vị Nhiên, Lam Vị Nhiên liền tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng ghé vào bên tai hắn, nói: “Xin lỗi.”

Chỉ mình Diệp Thần Hi nghe được lời xin lỗi này – đó là tiếng xin lỗi mà Lam Vị Nhiên muốn gửi đến cả Lạc Hoa Từ.

Nhưng Lam Vị Nhiên cũng không hối hận. Sau khi ôm xong, ánh mắt anh vẫn thản nhiên như trước. Đây là quyết định của anh, một khi đã lựa chọn con đường này thì anh sẽ kiên trì đến cùng. Lúc trước anh là người lựa chọn đội tuyển Long Ngâm, sau này chính đội tuyển Long Ngâm đã cho anh con đường hồi sinh trở về. Thân là đội phó của Long Ngâm, anh phải làm việc mình cần làm trong trận đấu này. Anh không phụ lòng đồng đội hiện tại, anh có thể vỗ ngực, quang minh chính đại mà nói: Tôi chính là chỉ huy của trận đấu này.

Người nào không thể buông bỏ quá khứ thì người đó chỉ là kẻ yếu hèn, Lam Vị Nhiên không muốn bản thân trở thành người như vậy. Ngay khi quyết định cùng Lưu Xuyên trở lại, anh đã chẳng thể quay đầu được nữa, vì thế hôm nay, anh cũng cực kỳ quyết đoán, dùng mọi thủ đoạn để đánh bại Lạc Hoa Từ!

Thực ra dù Lam Vị Nhiên không nói, Diệp Thần Hi cũng thầm cảm nhận được lời xin lỗi này.

Nếu lúc trước hắn còn cảm thấy phẫn nộ khi bị ruồng bỏ vì sư phụ tổ đội với Lưu Xuyên, thì hiện tại Diệp Thần Hi đã hoàn toàn thấu hiểu. Nhất là hôm nay, nhìn hình ảnh khi anh đánh gãy lá cờ cuối ván đấu, Diệp Thần Hi thậm chí cảm thấy quá đỗi xót xa – đó là sự cố chấp của Lam Vị Nhiên đối với chiếc cúp quán quân, là sự không cam tâm từ tận đáy lòng tạo thành áp lực, bốn mùa giải vô duyên với chức vô địch, lần này anh chỉ muốn nắm chắc cơ hội hiếm có này mà thôi.

Không ai là người sai cả, chỉ có điều việc muốn ngồi lên ngai vàng lại là mục tiêu chung của mọi người.

Nhìn thấy ánh mắt của Lam Vị Nhiên, Diệp Thần Hi khẽ cười, nhẹ nhàng ôm anh thêm một lần nữa, dịu dàng nói: “Không sao đâu, hãy cứ làm việc mà anh muốn làm, đừng tiếc nuối gì cả.”

Lam Vị Nhiên gật đầu, xoay người rời đi cùng với đội tuyển Long Ngâm.

Diệp Thần Hi nhìn theo bóng anh đến tận khi khuất trong tầm mắt, lần này hắn sẽ không còn nhìn anh rời đi mà bất lực không thể ngăn cản được nữa. Vì hắn biết, Lam Vị Nhiên sẽ vẫn ở đây, cố gắng vì chiếc cúp giống như mình.

***

Phỏng vấn sau trận đấu, phóng viên bày tỏ nghi ngờ đối với đội tuyển Lạc Hoa Từ.

“Thực ra trận thứ tư hoàn toàn có cơ hội thắng, đặc biệt ngay trong thời khắc cuối cùng tại đường trên, chỉ chậm vài giây lại biếu không cờ lệnh cho đối thủ, Diệp đội có cảm thấy tiếc nuối hay không? Lúc đó là do phản ứng chậm hay bị ảnh hưởng bởi yếu tố tình cảm?”

Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Có phải mọi người cho rằng tôi vì quan hệ thầy trò với Lam Vị Nhiên, lại rất hay khen anh ấy trước mặt phóng viên, thể hiện sự kính trọng với sư phụ mà không dốc toàn lực trong trận đấu này không? Cố tình để anh ấy thắng, hoặc không nỡ giết anh ấy sao?”

Diệp Thần Hi dừng lại một chút, ánh mắt thản nhiên nhìn phóng viên phía dưới: “Tôi chỉ muốn nói rằng – đầu tiên, tôi là đội trưởng của Lạc Hoa Từ. Sau đó mới là đồ đệ của Lam Vị Nhiên. Thân là đội trưởng, tôi không thi đấu vì bản thân mà tôi còn đang gánh trên vai trách nhiệm đối với toàn bộ Lạc Hoa Từ. Vì thế dù đối thủ là ai tôi cũng sẽ không khách khí! Thi đấu là thi đấu, không có chuyện tôi thân với anh ấy mà sẽ nương tay trên đấu trường. Nếu tôi nương tay với anh ấy thì đó mới là cái tát vào sự cố gắng hết sức của anh ấy.”

Lời nói của Diệp đội vang vọng, từng câu từng chữ cực kỳ kiên quyết xuyên qua micro được khuếch đại qua loa mang tới một cảm giác rung động trái tim.

Các phóng viên đồng loạt vỗ tay, Diệp Thần Hi nói rất đúng, cách duy nhất để thể hiện sự tôn trọng đối thủ trên sân thi đấu chính là dốc toàn lực mà đánh!

Tuy thua trận khiến người ta khó chịu trong lòng, có điều nhìn thấy Diệp đội vẫn mỉm cười, phóng viên cũng không mặt dày gây khó dễ thêm cho hắn. Sau khi tràng pháo tay kết thúc, có phóng viên đứng lên hỏi: “Xin chào Diệp đội, cho hỏi các bạn có bất ngờ với việc bị mất quá nhiều điểm trên lôi đài ngày hôm nay không?”

“Đúng là rất bất ngờ.” Diệp Thần Hi quay đầu nhìn Lâm Vũ Phàm, nói: “Trước trận đấu, chúng tôi vốn cho rằng có thể cầm hòa trên lôi đài với tỉ số 3:3, nhưng không ngờ Long Ngâm lại phái ra quá nhiều đại thần đứng đầu lên lôi đài như vậy. Bị dẫn trước sáu điểm khiến chúng tôi bước vào đoàn chiến trong thế bị động, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thất bại hôm nay.”

Lâm Vũ Phàm nói theo: “Dựa theo sắp xếp trước trận đấu, thực ra chúng tôi không định sử dụng đội hình sáu Tiêu Dao, hôm nay do bị bắt buộc mới đưa ra. Bình thường đội chúng tôi đã huấn luyện đội hình sáu Tiêu Dao rất nhiều, nhưng vì chưa từng sử dụng trong thi đấu chính thức nên vẫn còn quá nhiều rủi ro.”

Có phóng viên nói: “Ưu thế của đội hình truyền tống hai đầu có vẻ rất rõ ràng, liệu điều này có cho thấy từ mùa giải sau Lạc Hoa Từ sẽ sử dụng đội hình này nhiều hơn không?”

Lâm Vũ Phàm nói: “Chúng tôi cũng có ý định như thế, hôm nay có thể coi như đánh tập một lần.”

Diệp Thần Hi cũng mỉm cười gật đầu: “Đội hình mới này khi nghiên cứu thành công thì ưu điểm khá rõ ràng, thích hợp đánh nhanh thắng nhanh, dùng cách truyền tống hai đầu để cướp cờ liên tục. Nhưng điểm yếu của đội hình toàn máu giấy cũng có thể nhìn ra được, ít nhất khi đánh với Thất Tinh Thảo chúng tôi sẽ không dám tùy tiện sử dụng đội hình sáu Tiêu Dao này, nếu dùng có lẽ lão Tiêu sẽ đập cho chúng tôi không có đường về mất.”

Câu nói hài hước của Diệp đội khiến không khí tại hiện trường dịu đi rất nhiều.

Tiêu Tư Kính là Thiếu Lâm mạnh nhất liên minh, chắc chắn sẽ rất vui vẻ khi gặp được đội hình toàn máu giấy thế này, chưa kể Thất Tinh Thảo còn có Ngũ Độc gây ra một đống debuff, khi đánh với Thất Tinh Thảo mà không mang buff thì chẳng khác nào tự sát.

Diệp Thần Hi nói tiếp: “Trước mắt tại liên minh còn chưa có đội hình nào có thể coi là vô địch tuyệt đối, mỗi loại đội hình đều có ưu và khuyết điểm riêng, đây mới là điểm thú vị nhất khi thi đấu. Thực ra đội hình này của chúng tôi có rất nhiều cách khắc chế, nghiên cứu ra cách đánh này cũng chỉ để phong phú hóa chiến thuật của Lạc Hoa Từ mà thôi. Thắng thua khi thi đấu là chuyện bình thường, mọi người đừng lo lắng sĩ khí của đội sẽ bị ảnh hưởng. Tuy thất bại trong trận đấu này, nhưng chúng tôi sẽ gặp lại khán giả tại mùa sau với một bộ mặt hoàn toàn mới cùng rất nhiều cách chơi mới. Hôm nay thử đội hình mới trong trận thứ ba thấy cũng không tệ lắm, mấy người mới khá xuất sắc, tôi tin Lạc Hoa Từ sẽ biểu hiện tốt hơn rất nhiều trong mùa giải tiếp theo.”

Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt!

Từ khi bắt đầu ra mắt, vị đội trưởng trẻ tuổi này đã luôn mang tới cho người ta một cảm giác bình tĩnh lại thong dong. Dù thắng hay thua thì nụ cười nho nhã lễ độ vẫn luôn in trên gương mặt của Diệp Thần Hi, dường như đã trở thành đặc điểm riêng của hắn.

Tuy thua trận hôm nay, nhưng thật mừng là vì bọn họ đã nghiên cứu được ra rất nhiều cách chơi mới, đội ngũ này vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành.

Hôm nay Diệp Thần Hi ngồi trước mặt các phóng viên, thản nhiên mà nói: “Tôi là đội trưởng Lạc Hoa Từ, dù đối thủ là ai thì tôi cũng sẽ không khách khí!” Thoạt nhìn, Diệp Thần Hi thực sự rất có dáng dấp của một người đàn ông!

Tuy hắn còn trẻ, nhưng bản thân cũng đã trải qua rất nhiều khúc chiết, thời niên thiếu, hắn có thể cắn răng đưa Lạc Hoa Từ vượt qua từng cửa ải khó khăn sau khi sư phụ giải nghệ thì đương nhiên hắn của hiện tại cũng sẽ không nổi giận chỉ vì một trận thua.

Fan Lạc Hoa Từ tin rằng – đội trưởng Diệp trẻ tuổi nhất định có thể đưa Lạc Hoa Từ vững bước tiến lên trong tương lai.

***

Phỏng vấn Lạc Hoa Từ kết thúc, các phóng viên bắt đầu hướng tới đội tuyển Long Ngâm.

Lam Vị Nhiên làm chỉ huy vì thế không thể không ra mặt, Lưu Xuyên và Tần Dạ cũng đích thân tới hiện trường, ba vị đại thần cùng tham dự đủ để thấy bọn họ rất coi trọng buổi phỏng vấn này, vì thế cũng nhận lại được tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc từ phía phóng viên.

“Lời đầu tiên, xin được chúc mừng đội tuyển Long Ngâm đã tiến vào chung kết!” Một phóng viên nữ kích động đứng lên, nói: “Hôm nay mọi người biểu hiện rất tuyệt vời! Pha cuối cùng rất mạo hiểm, tôi muốn hỏi một chút về cảm tưởng của Tứ Lam lúc đó? Quyết định đánh như vậy chẳng nhẽ các anh không sợ nhỡ đâu không giành được lá cờ này thì sau đó sẽ cầm chắc thất bại hay sao?”

“Đương nhiên chúng tôi đã nghĩ đến chuyện này.” Lam Vị Nhiên cười nói, “Nhưng khi thi đấu không có chiến thuật nào chắc thắng trăm phần trăm, tuy quyết định này rất mạo hiểm nhưng lại là biện pháp tốt nhất khi đó. Thực ra nếu phân tích cẩn thận thì chắc chắn Lạc Hoa Từ sẽ lựa chọn bản đồ cực kỳ bất lợi với chúng tôi trong trận thứ tư, đánh kiểu cầu ổn thực ra còn khó thắng hơn, chẳng bằng được ăn cả ngã về không dồn hết sức cho pha cướp cờ đầu tiên để kết thúc trận đấu trong thời gian ngắn nhất.”

“Đúng vậy, nếu ra mặt chỉ huy thì tôi cũng sẽ sắp xếp như vậy, dưới tình huống dẫn trước 8:4, chúng tôi không nhất định phải giao tranh ba lần với bọn họ.” Lưu Xuyên cũng đồng ý với Lam Vị Nhiên.

Lại có phóng viên đứng lên hỏi: “Đây là lần đầu tiên Long Ngâm đưa ra đội hình thuần dame trong ván đấu thứ tư phải không? Nhất là Lâm Đồng chưa từng đánh đoàn chiến bao giờ, mạo hiểm như vậy có vẻ rất giống như mọi người đang đánh cược, nhỡ đâu một thành viên nào đó phạm sai lầm thì có khả năng các anh sẽ thua trắng, lúc đó Tứ Lam có cảm thấy áp lực hay không?”

“Đúng là có chút áp lực, vì thua trận thì đồng nghĩa với việc chúng tôi mất đi cơ hội giành cúp vô địch.” Lam Vị Nhiên cười nói, “Tôi cũng vì bất đắc dĩ nên mới phải đổi người, Tần Dạ mà tham gia thì chắc chắn có thể gây ra nhiều sát thương hơn, nhưng Lâm Đồng lại có nhiều cách khống chế đối thủ hơn. Một mình Lưu Xuyên khống chế thì không xuể, bắt buộc phải có thêm Lâm Đồng chia sẻ áp lực với cậu ta. Lâm Đồng không có kinh nghiệm tham gia đoàn chiến, nhưng cô ấy chỉ cần phát huy tác dụng đánh cờ rồi thuận tay quấy nhiễu tiết tấu của đối thủ là được. Mục tiêu đề ra cho cô ấy rất rõ ràng, tôi nghĩ hẳn là cô ấy có thể kham được, sự thật cũng chứng minh Lâm Đồng đã không khiến mọi người phải thất vọng.”

Tiếng vỗ tay lại vang lên, mọi người đều nhận ra sự tiến bộ của nữ tuyển thủ Lâm Đồng này, hôm nay cô thực sự đã phát huy xuất sắc, bị thay lâm thời nhưng đánh cũng rất ra gì, nhất là trước khi chết còn dùng chiêu cuối Long phi phượng vũ, hình ảnh con rồng lửa uốn mình lao về hướng cờ lệnh khiến người xem cảm thấy cực kỳ sảng khoái và đã mắt!

Có người hướng micro về phía Tần Dạ: “Hôm nay Dạ Dạ đánh rất ổn trên lôi đài, trận đoàn chiến thứ ba cũng biểu hiện rất tốt, anh có nghi ngờ chiến thuật của Lam Vị Nhiên khi bị thay thế bất ngờ trong ván đấu thứ tư không?”

“Cậu ấy đã nói trước với tôi về việc thay người, tôi hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của cậu ấy vì thế không có ý kiến gì với việc để Lâm Đồng ra sân thay mình. Vì chiến thắng, dù chỉ huy bố trí như thế nào, người khác chỉ cần phục tùng là được.” Giọng điệu Tần Dạ vẫn bình tĩnh như ngày thường.

Phóng viên hỏi với theo: “Bên ngoài có lời đồn rằng anh và Tứ Lam không hợp nhau, việc này có phải sự thật không?”

Lam Vị Nhiên mỉm cười vươn tay ôm chặt vai Tần Dạ: “Nói vớ nói vẩn, tôi với Tần Dạ thân nhau lắm đó, ngày nào cũng xem phim sci-fi với nhau nè.”

“…” Tần Dạ gắp tay anh ra, nói: “Đúng là tôi ghét Tứ Lam lắm, lần nào cũng chạy tới spoil kết, nguyên một tháng tôi không xem nổi phim nào tử tế cả.”

Lưu Xuyên nhấc Lam Vị Nhiên sang ngồi ghế bên cạnh, tự mình ngồi vào giữa ngăn cách hai bọn họ, mỉm cười nói: “Tuy hai người này của đội tôi thường xuyên cãi nhau nhưng thực ra hai đứa nó thân nhau lắm, đặc biệt là mỗi khi hùa vào hội đồng tôi thì đồng tâm hiệp lực cực kỳ.”

Phóng viên cười vang, chẳng thể ngờ những đại thần hành động nhanh gọn trên sân đấu lại có những mặt thú vị trong cuộc sống đời thường đến vậy.

Lưu Xuyên kết lại lời đồn về mối bất hòa của hai người Lam, Dạ. Các phóng viên cười một lúc cũng quay về đề tài thi đấu: “Long Ngâm đã vào chung kết, đối thủ tiếp theo sẽ là đội tuyển chiến thắng trong trận bán kết thứ hai giữa Đồng Tước và Thất Tinh Thảo, Xuyên thần cảm giác đội nào sẽ có phần thắng lớn hơn?”

“Hiện tại nếu dự đoán kết quả thì sẽ đắc tội với người ta mất, để tích nhân phẩm cho đội mình thì tôi sẽ không khẩu nghiệp đâu.” Lưu Xuyên cười sờ sờ mũi, nói: “Đến mai là biết kết quả của trận bán kết tiếp theo rồi, dù là Thất Tinh Thảo hay Đồng Tước thì chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị thật tốt. Đã vào được đến chung kết, chắc chắn mọi người sẽ dốc hết sức cho trận đấu này. Đương nhiên giành chức vô địch là tốt nhất, mà cùng lắm không được thì cũng vẫn có huy chương bạc và tiền thưởng mà.”

“…” Các phóng viên cạn lời tập thể. Anh có thể hào phóng tí được không, nói mấy câu kiểu như tôi nhất định sẽ giành chiến thắng gì đó thì sẽ chết à? Không giải nhất thì cũng giải nhì là cái lý lẽ khỉ mốc gì?

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Vòng chung kết ấy mà, tôi vẫn muốn các thành viên của mình thả lỏng tâm tình, đánh ra trình độ của chính mình khiến khán giả không thất vọng cũng như để bản thân không tiếc nuối là được. Tôi sẽ không ra lệnh kiểu như ‘Mọi người bắt buộc phải lấy cúp’ gì đó, đi đến được đây, thực ra mọi người cũng đã thừa nhận sự trưởng thành của đội tuyển Long Ngâm rồi. Trình độ ra sao ai ai cũng đã biết. Tôi chỉ muốn các thành viên hiểu được chính mình, chứng minh được bản thân trong trận chung kết là đủ.”

Lam Vị Nhiên cũng thoải mái mỉm cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi vào được đến chung kết, trước đây cứ lần nào vào đến playoffs là đều bị đào thải ngay trong vòng đầu, thậm chí còn chẳng có tư cách tranh giải ba. Lần này coi như là đột phá trong đời tuyển thủ của tôi đi. Như Lưu Xuyên đã nói, dù thua thì cũng vẫn có huy chương bạc mà, vì thế tôi chẳng cảm thấy áp lực gì khi đối mặt với trận đấu này cả.”

Tần Dạ vẫn bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Đương nhiên chúng tôi cũng hi vọng giành cúp vô địch, nhưng điều đó sẽ không trở thành áp lực mà là động lực cho chúng tôi. Vì thế chúng tôi sẽ buông bỏ hết áp lực tâm lý mà dốc hết sức liều một lần thôi. Mọi người có thể an tâm, tuy không đảm bảo thắng hay thua nhưng chúng tôi có thể cam đoan trận đấu đó sẽ cực kỳ phấn khích!”

Hiện trường lại vang dội tiếng vỗ tay!

Phóng viên không khỏi bội phục với sự thản nhiên của bọn họ: Các đại thần xịn quá!

Thành viên trung tâm sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với phong cách tổng thể của cả đội. Chính vì Long Ngâm có một Lưu Xuyên thong dong thoải mái, Lam Vị Nhiên suy nghĩ trên trời, Tần Dạ nghiêm túc lại cẩn trọng, vì thế cả một mùa giải đến tận bây giờ chưa có thời khắc nào mà bọn họ suy sụp. Khi thua sẽ phân tích khuyết điểm rồi cố gắng sửa sai, khi thắng dù kích động vui mừng cũng sẽ không vì thế mà kiêu ngạo. Ai ai cũng thả lỏng tâm tình đánh thật tốt từng trận một, thế nên dù bọn họ trải qua rất nhiều thất bại, nhưng cuối cùng cũng vẫn đi được tới ngưỡng cửa chung kết!

Như lời Tần Dạ nói, dù không có cách đảm bảo chiến thắng trong trận đấu tiếp theo, bọn họ cũng sẽ nhất địch dốc toàn lực đánh cho ra trình độ của chính mình!

Tiếng vỗ tay vẫn không hề ngơi nghỉ, các phóng viên hoan hô cho ba đại thần cũng đồng thời cổ vũ cho sáu người mới tiến bộ thần tốc ở phía sau. Lúc này mọi người không hẹn mà đồng loạt đứng lên, vỗ tay vì một đội ngũ vừa thành lập trong mùa giải này – đội tuyển Long Ngâm!

***

Khi Lam Vị Nhiên trở lại hậu trường thì thấy Hồ Lượng đang đứng ở hành lang như đang đợi anh, Lam Vị Nhiên quay đầu nói với Lưu Xuyên: “Mọi người đi trước với Giang Tuyết đi, lát nữa tự tôi bắt xe qua.”

Lưu Xuyên nói: “Được, tí tôi nhắn địa chỉ cho.”

Lam Vị Nhiên đi tới trước mặt Hồ Lượng, cười nói: “Chờ tôi đúng không?”

Hồ Lượng cười nói: “Hẳn rồi, bao năm trời không gặp nên tìm cậu nói chuyện một chút. Trước trận đấu sợ ảnh hưởng tâm lý cho cậu nên chẳng nói được câu nào.”

Lam Vị Nhiên gật đầu: “Được, vậy đi đâu đó gần đây uống ly cà phê đi, tôi mời.”

Hai người đi cùng nhau tới tiệm cà phê gần đó, Lam Vị Nhiên gọi latte gấp đôi đường mà mình thích nhất theo thói quen, Hồ Lượng nhìn anh nói: “Cậu vẫn hảo ngọt như thế, không sợ đau răng à?”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Bình thường đã vất vả lắm rồi, sao phải khắc khổ cả đường ăn uống nữa?”

“…” Hồ Lượng cạn lời.

Thói quen bỏ rất nhiều đường vào cà phê của Lam Vị Nhiên dần hình thành từ mùa giải thứ tư sau khi cha anh sinh bệnh, khi đó ngày nào Lam Vị Nhiên cũng lo âu, đã thế lại sắp vào đến playoffs, anh vừa phải chăm sóc cha vừa phải vội vàng phân tích chiến thuật rồi đưa đội đi thi đấu. Ngày nào anh cũng nốc mấy tách cà phê để nâng cao tinh thần, cà phê lại rất đắng nên anh sẽ cho rất nhiều đường, dần dần cũng thành quen.

Nhìn Lam Vị Nhiên hiện tại thoải mái uống cà phê trước mặt mình, Hồ Lượng bỗng cảm thấy trái tim như bị kim đâm, hắn biết người con trai này không cần ai thương hại, nhưng đôi khi hắn cũng sẽ cảm thấy vận mệnh sao mà quá đỗi bất công.

Hồ Lượng khẽ thở dài, nói: “Lúc trước khi giải nghệ tôi có lập QQ riêng, cậu bỏ tài khoản nên tôi không kéo cậu vào được. Ban đầu mọi người còn hay nói chuyện phiếm trong group, dần dà chẳng còn ai nói gì nữa. Những anh em cùng giải nghệ năm đó giờ đã ở khắp các phương trời, chẳng màng gì đến chuyện đánh nhau thi đấu nữa. Ngoại trừ tôi còn để ý đến các giải đấu thì những người kia đều đã lựa chọn con đường khác rồi… Tôi không ngờ cậu lại có dũng khí trở về, chỉ riêng việc này đã khiến tôi phải phục cậu!”

Hồ Lượng cầm ly cà phê trong tay lên hướng về phía Lam Vị Nhiên như kính rượu, sau đó uống cạn bằng một ngụm.

Lam Vị Nhiên cười: “Làm gì có ai lại đi uống cà phê cái kiểu đấy? Chẳng khác nào bò uống nước.”

Hồ Lượng cũng cười: “Cậu biết thừa anh đây thô thiển, mấy cái trò cà phê cà pháo này sao mà anh hiểu được, đến cơm Tây cũng chẳng bao giờ thèm ăn.”

“Tôi vẫn nhớ trước đây khi ở đội anh rất ngạc nhiên tại sao ngày nào tôi cũng uống cà phê, thế là cũng đú đởn bảo Tiểu Diệp pha cho một tách, uống một hơi cạn sạch bị sặc chảy cả nước mắt. Khi ăn bít-tết thì không dùng dao mà định lấy tay xé, bị người ta ngăn lại… Lần nào đi ra ngoài ăn cơm với anh đều xấu hổ kinh lên được.” Lam Vị Nhiên nhớ tới những hồi ức năm đó không khỏi mỉm cười.

Hồ Lượng thì lại trầm mặc không nói. Đó là những kỷ niệm thuộc về Lạc Hoa Từ, Lam Vị Nhiên vẫn nhớ rõ ràng như thế, có thể thấy trong lòng anh không hề lãng quên đội ngũ mà mình tự tay sáng tạo, đó cũng là quãng thời gian đẹp nhất thời niên thiếu của Lam Vị Nhiên.

Một lúc lâu sau, Hồ Lượng mới thấp giọng hỏi: “Có câu này tôi vẫn muốn hỏi từ khi nghe tin cậu trở về…”

Hồ Lượng nhìn Lam Vị Nhiên, dè chừng nói: “Cậu… tại sao lại không về Lạc Hoa Từ?”

Lam Vị Nhiên lại hoàn toàn không có chút biểu hiện nào như bị chạm vào vết thương, anh bình tĩnh nhấp mấy ngụm cà phê, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn người bạn cũ của mình, mỉm cười nói: “Anh có nghĩ đến chuyện một khi tôi trở về, chắc chắn Diệp Thần Hi sẽ nhường lại chức đội trưởng cho tôi không?”

“…” Hồ Lượng không hề nghĩ đến việc này.

“Tôi không cần bất cứ ai bố thí cho cái gì, lại càng không muốn vì tôi mà khiến cậu ấy nảy sinh mâu thuẫn với đồng đội. Xét về phương diện cảm tình, đúng là tôi nên về lại Lạc Hoa Từ. Thế nhưng Lạc Hoa Từ của hiện tại đã sớm là thiên hạ của Diệp Thần Hi rồi, đây là đội tuyển mới tinh mà Diệp Thần Hi tự tay gây dựng.”

Lam Vị Nhiên dừng một chút, ánh mắt thản nhiên mà kiên định: “Tôi chỉ muốn để lại một vương triều hoàn chỉnh trọn vẹn thuộc về riêng cậu ấy mà thôi.”

Hồ Lượng sửng sốt nhìn Lam Vị Nhiên, khoảnh khắc ấy hắn bỗng không biết phải nói gì để đáp lại anh. Đúng là xét về mặt cảm tình, anh hẳn nên quay về Lạc Hoa Từ. Nhưng suy nghĩ của Tứ Lam lại lâu dài hơn hắn – trở về thì sao? Với tính cách của Diệp Thần Hi, chắc chắn sẽ nhường lại vị trí của mình cho sư phụ, nhưng nhỡ đâu mâu thuẫn suy nghĩ nảy sinh giữa Tứ Lam và những người đội viên mới không quen không biết thì Diệp Thần Hi nên đứng về bên nào?

Mang cái danh đại thần cũ kỹ chưa chắc đã khiến người ta tin phục, ngược lại còn dễ sinh ra tranh cãi nội bộ. Lam Vị Nhiên không muốn khiến Lạc Hoa Từ trở thành một đội ngũ có loạn bên trong, lại càng không muốn khiến Diệp Thần Hi bị kẹp trong thế khó xử, vì thế anh mới quyết đoán lựa chọn rời đi.

Lúc trước khi ở Lạc Hoa Từ mọi người đều còn trẻ, Hồ Lượng chỉ nhớ rõ Lam Vị Nhiên là một người vừa cố chấp lại kiên cường. Nhưng đến hôm nay hắn mới nhận ra, Lam Vị Nhiên cường đại hơn hắn nghĩ rất nhiều. Các phóng viên đều nói Diệp Thần Hi là đồ đệ tốt đi đâu cũng bảo vệ sư phụ, nhưng liệu có bao nhiêu người biết được hành động của Lam Vị Nhiên thực ra mới là sự bảo hộ vô hình tốt nhất đối với Diệp Thần Hi?

Làm sư phụ, Lam Vị Nhiên chấp nhận chịu mọi nghi ngờ và áp lực. Chỉ vì muốn để lại cho Diệp Thần Hi một vương triều thuộc về riêng hắn.
Bình Luận (0)
Comment