Tôi Đã Thành Tù Nhân Của Hắn

Chương 10

Chủ tịch Dung thị hiện giờ là bác cả của tôi, người này cũng là một con cáo già, tôi không rõ ông ta bà cha tôi có mấy phần quan hệ, và cha tôi biến thành như vậy, chắc chắn ông ta cũng có liên quan. Sức khoẻ bác cả không được tốt, đây cũng là nguyên nhân trước đây ông nội tôi không giao Dung thị cho ông ta.

Ông nội tôi tổng cộng có năm con trai hai con gái, chú ba của tôi đã chết, hiện tại cha tôi cũng xảy ra chuyện, ông ta thừa cơ tiếp nhận Dung thị cũng là chuyện trong dự liệu. Thật ra ông ta quản lí Dung thị cũng không làm vướng tay chân, khó giải quyết chính là ông ta muốn làm bao lâu.

Bác cả đồng ý để tôi trở lại làm tổng giám đốc, nhưng có một điều kiện đó là cho Dung Tấn làm đặc trợ của tôi. Lão hồ ly này sợ tôi ra tay với Dung Tấn, ngàn phòng vạn thủ, không bằng đem người đến cài bên cạnh tôi. Như vậy nếu Dung Tấn xảy ra vấn đề, tôi cũng không tránh được bị liên lụy.

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng ngoài mặt tôi vẫn đồng ý. Lão hồ ly gật gật đầu, ra hiệu tôi có thể ra ngoài.

Ra khỏi phòng chủ tịch, tôi kéo lỏng caravat, không hiểu sao lại cảm thấy hơi uất ức: Cha tôi có bốn người anh em, chú tư và chú năm coi như là gần gũi, bác cả và chú ba cũng rất thân cận, chỉ có cha tôi vẫn luôn đơn độc một mình.

Lúc trước chú ba không để ý luân thường đạo lý cùng mẹ ruột của tôi yêu đương vụng trộm, sinh ra Dung Tấn, cha tôi giận không nhịn nổi, tất cả mọi người đều phản đối, nhưng cha vẫn cố gắng bảo vệ chú ba và Dung Tấn. Khi chú ba chết rồi, ông ấy liền đem Dung Tấn về nuôi dưỡng như con ruột. Vì chuyện này mà cha tôi bị người trong giới cười nhạo rất lâu, nhưng ông ấy không hề nói gì, vẫn luôn chịu đựng.

Hiện cha nằm trong bệnh viện, anh trai đoạt lấy tâm huyết nửa đời người của ông, tên tạp chủng coi ông là cái gái trong mắt cũng chuẩn bị được chia phần, thân là con trai, tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này. Đáng tiếc, thời cơ của tôi chưa tới, nếu không tôi chắc chắn không bao giờ cho phép tâm huyết nửa đời người của cha bị người khác cướp đi.

Sau khi rời khỏi công ty, tôi đến bệnh viện thăm cha một chuyến, tuy nhân viên y tế chăm sóc ông ấy rất tốt nhưng tôi vẫn không yên lòng. Khi giúp cha giúp cha lau rửa thân thể, tôi ghé vào bên tai ông nhỏ giọng lẩm bẩm:" Cha, người không cần lo lắng, con có thể tự chăm sóc bản thân mình, công ty bên kia con cũng sẽ xử lý ổn thoả, cha bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt. Nếu người có thể nghe thấy lời của con, thì hãy nhanh tỉnh lại, con cùng người đi làm việc người thích."

Tôi nghĩ, coi như tôi không xứng có được hạnh phúc, nhưng chắc cũng có quyền mong đợi kì tích xảy ra.

Buổi tối, Tô Lê đến rất đúng giờ, gã chắc cũng đã nghe qua chuyện của gia đình tôi, nhưng cái gì cũng không hỏi, chỉ cùng tôi hàn huyên như mọi ngày. Tôi rất thích điểm này ở gã, bất cứ lúc nào cũng không khiến người khác phải lúng túng.

"Cậu dạo này gầy quá, ăn nhiều một chút." Tô Lê gắp một miếng cá không xương thả vào bát của tôi, tôi cũng thật lòng mà cảm ơn hắn một tiếng.

Tô Lê, là một trong không nhiều bạn bè của tôi, chân thành mà thản nhiên. Theo tôi mà nói, dường như gã chưa từng quá chấp nhất với chuyện gì, gã xử lí mọi chuyện rất thông suốt. Có đôi khi, tôi cũng ước có được điểm này ở hắn, hắn lại dùng giọng điệu ý vị thâm trường nói, trên đời này không tồn tại người như vậy, hoặc là hắn chưa từng cố chấp, hoặc là hắn không để lộ ra bên ngoài. Lúc đó tôi còn cho rằng Tô Lê đang nói đùa.

Khuôn mặt của Tô Lê, phong lưu mà sắc bén, nhìn có chút giống hoa hoa công tử, nhưng ngược lại làm người vô cùng trầm ổn. Điểm này vừa vặn tương phản với Quý Lâm, lúc Quý Lâm rũ mắt nhìn người có một loại cảm giác rất đâng thương vô tội, cho tới khi hắn điên lên thì đúng thật là một tên thần kinh.

Ăn được một nửa, cánh cửa đột nhiên phát ra âm thanh, tôi đứng dậy mở cửa, không nhịn được tức cười: Thằng nhóc Dung Tấn này mặt cũng thật dày.

"Anh, anh Tô Lê." Tiếng "anh" đằng trước có vẻ rất không tình nguyện, tiếng phía sau lại tung tăng như chim sẻ.

"Sao cậu lại tới đây?" Tô Lê hơi nhíu mày nhìn Dung Tấn, Dung Tấn nhấp môi, một câu cũng không nói nên lời. Tôi về chỗ của mình ngồi xuống:" À, bây giờ nó là đặc trợ của tôi, tôi đi đến đâu nó cũng phải theo tới."

"Là cậu ta yêu cầu?" Tô Lê có chút giật mình, tôi cười nhạo:" Làm sao có thể, là bác cả yêu cầu."

"Ồ." Tô Lê nghe xong không phản ứng gì, cầm lấy giấy ăn giúp tôi lau miệng. Lúc này tôi có thể cảm thấy Dung Tấn bên cạnh tâm tinhd đã thay đổi.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Lê tiễn tôi về nhà, tôi không muốn để Dung Tấn biết được nơi ở hiện tại của bản thân, kiên quyết đuổi nó đi. Ngồi trên xe, Tô Lê hỏi tôi:" Nguyên gia sắp tổ chức một buổi tiệc đứng ngoài trời cho Nguyên Dật, đến lúc đó cậu có tới không?"

"Thiệp mời y cũng phát tới rồi, tôi có thể không đi sao?" Tôi biết Tô Lê đang lo lắng cái gì, một Quý Lâm, một Nguyên Dật, giờ còn có cả một tên Dung Tấn, tất cả đều như hổ rình mồi hướng về phía Dung gia, tôi thật sự không thể xem thường. Nhưng mà tôi và cha có suy nghĩ rất giống nhau, càng là lúc như thế này, tôi càng phải ra mặt, né tránh có thể tạm thời không xảy ra xung đột, nếu cứ ngồi yên suy đoán ý định của đối thủ không bằng để tất cả xảy ra tự nhiên, nước tới đất ngăn, binh tới tướng đỡ, làm cho bọn họ không thể thấy được con át của bài của tôi.

Huống chi, tôi còn chưa tới nông nỗi phải trốn bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment