Tôi Đã Thành Tù Nhân Của Hắn

Chương 9

Sáng sớm ngày hôm sau tôi phải tới công ty, vừa với vào văn phòng đã nghe thấy hai nhân viên nữ đang thảo luận.

Người tóc ngắn nói:" Tiếc quá, hôm nay giám đốc Dung lại không đến, anh ấy không tới, tôi cũng chẳng có sức lực nào mà làm việc, cô nói xem, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Người tóc dài nói:" Cô trước hết hãy tự nhìn kĩ lại mình đi, đan ông đẹp trai như giám đốc Dung nhất định đã có bạn trai rồi, cô chết tâm đi."

"Khụ khụ." Thấy đề tài sắp phát triển đến một hướng kì quái, tôi không nhịn được phát ra âm thanh giả ho, hai nhân viên nữ quay lại, quả nhiên là kinh sợ còn hơn vui mừng. Tôi nhìn thẻ công tác của bọn họ, giọng nói nghiêm túc mang theo chút ôn hoà:" Trương Hiểu Vân, Vu Tâm, bây giờ đang là thời gian làm việc, mời hai cô trở lại vị trí."

"Vâng, vâng, thưa giám đốc." Cô gái tóc ngắn hiển nhiên đã bị doạ sợ, lôi cô gái tóc dài trở về chỗ ngồi.

Sau đó, tôi một đường đi tới vị trí của tổng giám đốc.

"Giám đốc!"

"Giám đốc, chào buổi sáng!"

"Giám đốc, anh đến rồi!" Trên đường đi không ngừng có người chào hỏi tôi, có kinh ngạc, có căng thẳng, tôi thoáng nhìn qua thẻ công tác của mấy kẻ đó.

"Anh, anh, còn anh nữa, từ mai trở đi không cần đến công ty, đến tìm bộ phận tài vụ kế toán nhận tiền lương, còn lại sau này công ty sẽ đền bù tổn thất cho mấy người."

"Không phải, giám đốc, giám đốc, cậu nghe tôi giải thích!"

Tôi dùng ánh mắt ngăn cản bọn họ đụng vào vạt áo mình, tiếp tục vững bước đi vào trong. Những người này đều là kẻ phản bội ăn cây táo rào cây sung, khi cha tôi còn quản lí công ty này cho bọn họ không ít lợi ích, kết quả ban giám đốc vừa xảy ra chuyện, bọn họ là là những người đầu tiên quay lưng, còn "bỏ đá xuống giếng" với cha tôi, xét về tình về lí, những kẻ này đều không thể giữ lại.

Một đường đi tới phòng tổng giám đốc, tôi đưa tay gõ cửa.

"Mời vào."

Là âm thanh của Dung Tấn.

Tôi đẩy cửa mà vào, thấy nó đứng cạnh cửa sổ sát đấy xoay người, ngược sáng, cười vô cùng ôn hoà:

"Anh, anh trở lại rồi."

"Dung Tấn, hiện tại không có người ngoài, chúng ta không cần đóng giả huynh đệ tình thâm." Tôi cũng lười hư tình giả ý với Dung Tấn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cảm ơn trời đất, nó rốt cuộc cũng không còn mặc một thân đồng phục học sinh, mà đã đổi thành một bộ âu phục được cắt may khéo léo. Vai rộng, eo thon, chân dài, thân hình ưu việt làm nó càng giống một người mẫu. Đáng tiếc, Dung Tấn trong mắt tôi vô cùng đáng ghét, cho dù nó có thay đổi như thế nào, tôi cũng không hề có ấn tượng tốt đối với nó.

"Anh, mấy ngày nay anh đã đi đâu."

Nó đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi, ngồi xuống rót cho tôi một ly cà phê, tôi trực tiếp vạch trần nó:" Mấy ngày nay tao ở đâu mày phông phải biết rõ nhất sao? Làm sao lại hỏi ngược lại tao nhue vậy?"

Dung Tấn cúi đầu không nói lời nào, tôi vươn tay lấy ly cà phê uống một ngụm.

"Không đủ tinh khiết." Tôi nói, mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu nâu trong ly:" Cà phê này của mày không phải hạt cà phê Arabica, không nguyên chất."

"Không thể." Dung Tấn cầm một hạt cà phê lên:" Cà phê này là em đặc biệt sai người mang đến từ nơi sản xuất."

"Mày đang chất vấn tao?" Tôi lấy thìa khuấy khuấy ly cà phê, mí mắt cũng không muốn giơ lên:" Rõ ràng là mày bị lừa. Mà chuyện này cũng không có cách giải quyết, chưa từng uống hàng thật, mày cũng không có cách nào phân biệt thật giả, không phải là nơi sản xuất cà phê chính thống, cho dù có nghiền như thế nào đi chăng nữa cũng không thể cjo ra mùi vị thuần chính nhất. Giống hệt người bạn của mày." Tôi giương mắt nhìn nó:" Không phải là kim cương, hắn đửng mơ tưởng gắn được đồ sứ vỡ.*"

* Đồ sứ cổ có giá trị khi sứt vỡ sẽ không bị vứt đi, thay vào đó sẽ dùng mũi khoan kim cương và dây đồng hoặc kim loại khác gắn vào.

"Anh đây là đang nhắc nhở em sao?" Dung Tấn hiểu được thâm ý trong lời nói của tôi, dừng lại động tác trên tay, mấy giây sau liền nở nụ cười:" Không nguyên chất cũng không sao, chỉ cần em nói nó nguyên chất, chắc hẳn cũng không có ái dám nói nó không nguyên chất, giống như anh đây... giống như anh của trước kia."

"Chậc chậc, Dung Tấn, đến bây giờ mày vẫn sống dưới cái bóng của tao." Tôi thương cảm lắc đầu, trước giờ tôi vẫn luôn biết cách chọc giận nó:" Mày vẫn giống như xưa, thích bắt chước tao. Đáng tiếc, cho dù mày bắt chước thế nào cũng vô dụng, vị trí nắm quyền Dung thị này, chỉ có thể là Dung Dư tao."

"Anh đừng quá tự tin." Không ngờ Dung Tấn không phát cáu ngay lập tức, nó vẫn duy trì nụ cười:" Anh đã từng nói cả đời này cũng không để cho em về nước, hiện tại không phải em đã trở về rồi sao? Nói không cho em tiến vào Dung thị, không phải bây giờ em đã là tổng giám đốc rồi đó ư? Cho dù chỉ là thay mặt, nhưng em tin em rất nhanh sẽ thay thế được anh, danh chính ngôn thuận trở thành tổng giám đốc của Dung thị, đến lúc đó, anh muốn xử lý hoàn cảnh của chính mình như thế nào đây?"

"Mày có thể thử xem, Dung Tấn." Tôi dùng điện thoại gọi cho bác cả, nói với ông ta tôi đã trở về. Trước ra khỏi phòng, tôi quay đầu lại nói:" Đúng rồi, quên nói với mày, tối nay tao sẽ cũng Tô Lê ăn cơm, cửa hàng Hào Thịnh, phòng riêng 305, tám giờ, nếu mày muốn thì đến đi."

"Dung Dư!"

Tôi vừa đóng cửa lại, bên trong đã truyền ra âm thanh thủy tinh vỡ vụn, tôi biết Dung Tấn hoàn toàn không điềm tĩnh như vẻ bề ngoài, đặc biệt là khi nhắc tới Tô Lê. Tô Lê là một người bạn cũ của tôi, cũng là người Dung Tấn thích, nhưng đáng tiếc Tô Lê là thẳng nam, nhất định không thể ở bên Dung Tấn. Dung Tấn phát hiện người nó luôn mơ tưởng lại có quan hệ thân mật với người nó hận nhấy, sao có thể không phát điên?

Cho nên Dung Tấn ơi Dung Tấn... Ban đầu tao đưa mày ra nước ngoài cũng vì muốn tốt cho mày thôi, nếu mà ở trong nước, tao thật sự rất sợ bản thân không nhịn được mà ra tay với mày."
Bình Luận (0)
Comment