Phương Lãng không thể ngờ.
Lần này Thiên Nguyên Tông lại không ra bài như bình thường.
Phái ba trưởng lão chỉ trong một lần, cộng thêm lão cẩu Lăng Hư, tổng cộng bốn cao thủ Kim Thần Cảnh đại viên mãn!
Tuy bốn người này còn chưa lộ ra khí thế, chưa mở kim thân, nhưng Phương Lãng hiểu rõ thực lực của bọn họ thế nào.
Anh chắc chắn không đánh lại rồi.
Thẻ trong người anh cũng chỉ là Kim Thần Cảnh đại viên mãn, hơn nữa chỉ có tác dụng trong mười lăm phút thôi. Tuy lúc nào cũng tràn đầy linh lực nhưng một người rất khó có thể địch nổi bốn người.
Nội tâm Phương Lãng lúc này như đang có hàng nghìn con yêu thú nhanh chóng chạy lướt qua. Anh tính trăm lần, nghìn lần, vậy mà lần này lại tính sai độ dày da mặt của Thiên Nguyên Tông.
Bọn chúng cứ tới đây một cách trắng trợn như vậy á hả?!
Trên bầu trời, ngoài bốn người thì còn một cao thủ Đạo Thần Cảnh đỉnh Viên Thừa Hải và hơn 300 tu sĩ Ngự Không Cảnh.
Những tu sĩ Ngự Không Cảnh này có một nửa đến từ Thiên Nguyên Tông, một nửa là của U Tiên Môn.
“Sư phụ, sư phụ...”
Tuy sư phụ vẫn rất là bình tĩnh, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Lực và Diệp Bình nhìn thấy tình huống làm người ta sợ hãi này. Hai người sợ tới nỗi trốn sau lưng Phương Lãng.
“Bình tĩnh, đừng sợ.”
Miệng thì nói vậy, vẻ mặt cũng không mất đi khí thế của chưởng môn một môn phái, nhưng hai chân giấu dưới lớp áo bào dài đã hơi run rẩy.
Anh vắt óc tìm cách nhanh chóng giải quyết nguy cơ lần này.
Sau khi suy nghĩ một thời gian ngắn, Phương Lãng lập tức dẫn âm cho đại đệ tử và nhị đệ tử của mình.
“Minh Nhi, Thành Nhi, trận chiến lớn sắp xảy ra, lát nữa vi sư ra tay chắc chắn sẽ làm quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Ảnh hưởng cũng sẽ lan ra rất xa. Vì không để các con bị thương, nên lát nữa hai con hãy trộm dùng bùa Thần Hành dắt hai sư đệ rời khỏi đây.”
“Đợi sau khi kết thúc, vi sư đánh bại kẻ địch thì lại trở về Thiên Sơn.”
Ân Thiên Minh dẫn âm nói: “Con nghe lời sư phụ.”
Hiên Viên Thành lại có chút không vui, cậu vẫn muốn ở đây tận mắt chứng kiến công pháp kỳ diệu có một không hai của sư phụ, muốn tham dự vào trận chiến có một không hai này.
Giờ thì hay rồi, ước mơ phải ngâm nước nóng.
Lúc này, giữa bầu trời, Tứ trưởng lão Độc Cô Bá của Thiên Nguyên Tông ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười thô tục không ngừng vang lên.
“Từ lão cẩu, trong phạm vi hàng trăm kilomet của Thiên Sơn đã bị thiết lập trận pháp Hộ Thiên, cho dù ngươi có tu vi Kim Thần Cảnh cũng không thể phá vỡ ngay được. Muốn chạy trốn à, đừng nghĩ nữa, ngươi không trốn thoát được đâu!”
“Trận pháp Hộ Thiên?!”
Phương Lãng không khỏi nhíu chặt mày nhìn người đàn ông lực lưỡng khác thường trước mặt. Đồng thời, kí ức của anh lại xuất hiện thêm một ít.
Trận pháp Hộ Thiên có thể cản lại tất cả những dạo động trong phạm vi trăm kilomet. Chỉ cần mở trận pháp này thì thế giới ngoài kia sẽ không có ai biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, càng không biết là do Thiên Nguyên Tông và U Tiên Môn làm.
Đúng là độc ác!
Phương Lãng không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh, khó trách bọn họ dám trắng trợn bay tới đây như vậy.
Bốn cao thủ chỉ cần giải quyết anh trong khoảng thời gian ngắn, sau đó đóng trận pháp lại là thần không biết quỷ không hay.
Có thể nói, vì Thiên Sơn mà lần này Thiên Nguyên Tông đặt cả vốn gốc vào!
Cuối cùng là bảo bối gì?
Mà làm mấy người điên cuồng, không bỏ qua bất cứ phương pháp nào như vậy?!
Hiên Viên Minh nghe vậy bèn dẫn âm nói: “Sư phụ, vậy bọn con còn đi nữa không?”
“Đi, phải đi!” Phương Lãng nhíu mày dẫn âm nói, “Lát nữa bắt đầu chiến đấu vi sư sẽ không thể để ý tới các con được. Các con phải rời khỏi Thiên Sơn.”
“Vâng thưa sư phụ.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Nhậm Thiên Hành và một nhóm đệ tử U Tiên Môn rút kiếm hướng lên trên tạo thành từng cột sóng linh lực bay thẳng lên trời.
Linh lực khổng lồ dừng lại giữa bầu trời rồi lập tức biến mất. Ngay sau đó, một bức tường trong suốt hiện lên bao vây cả ngọn núi lại, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào.
Trận pháp đã mở ra, chưởng môn Nhậm Thiên Hành cười ba tiếng.
“Từ lão cẩu, trận pháp này là trận U Tiên của phái ta. Trận pháp lớn đã bắt đầu, nếu không có bản tôn tự tay mở thì ngươi sẽ bị nhốt trong đây một ngày một đêm.”
“Bây giờ ngươi có chạy đằng trời!”
“Ặc....”
Phương Lãng nóng nảy, nima, không chỉ che chắn trong phạm vi hàng trăm kilomet mà còn bị nhốt một ngày một đêm!
Mấy đứa Ân Thiên Minh cũng không chạy được!
Giờ sao?
Lúc này Hiên Viên Thành lại vui vẻ cười, không phải đi nữa, được chứng kiến sư phụ thể hiện sức mạnh rồi, hihi.
Ân Thiên Minh cũng có cùng suy nghĩ, hai người đều bình tĩnh không chút sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này, sự thâm sâu không lường trước được của Phương Lãng đã ảnh hưởng tới bọn họ. Bọn họ tin rằng cho dù kẻ địch mạnh tới đâu, sư phụ cũng nhất định có thể đánh bại chúng, một trận chiến quyết định tất cả, làm mọi người phải khiếp sợ.
“....”
Nhìn sự nóng bỏng trong mắt hai đồ đệ, Phương Lãng hoàn toàn ngơ ngác, đúng là bị anh hoàn toàn tẩy não rồi.
Hiện tại anh đang ở thế yếu, nếu giao tranh cũng sẽ không biết trước thắng thua thế nào.
Bởi anh còn 9 tấm thẻ Kim Thần Cảnh, tổng cộng hơn hai tiếng, hơn nữa trong thời gian đó anh còn có linh lực vô hạn, chẳng sợ phải đối diện với bốn cao thủ Kim Thần Cảnh đại viên mãn.
Cho dù kéo anh cũng sẽ kéo dài thời gian làm bọn chúng dùng hết linh lực.
Nhưng...
Anh sẽ không để ý tới bốn đồ đệ được.
Bốn cao thủ ở đây, bọn chúng sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào để che chở bọn họ.
Bốn đồ đệ đều là thiên tài, hơn nữa còn trung thành và tận tâm, sao anh nỡ bỏ rơi mấy đứa nó chứ.
Trời ơi...
Trong lúc Phương Lãng tuyệt vọng thì hệ thống Thiên Đạo nhắc nhở.
【 Nhiệm vụ phụ: Đánh lùi kẻ địch, bảo vệ Thiên Sơn. 】
【 Nhắc nhở: Thẻ Kim Thần Cảnh có thể gộp lại, hai tấm gộp lại thành một tấm. Thẻ bài được gộp sẽ tăng thêm một cảnh giới, dùng suy nghĩ gộp tấm thẻ cùng lúc là được, tránh xé nát. 】
“Nima, không nói sớm!”
Nhắc nhở của hệ thống có thể nói là tia sáng trong bóng đêm của Phương Lãng.
Cái thẻ này còn có chức năng gộp lại!
Thiên Sơn được cứu rồi.
Sau khi được nhắc nhở, Phương Lãng lập tức nhìn túi đồ rồi bắt đầu gộp hai tấm thẻ Kim Thần Cảnh lại.
Hai tấm thẻ cùng phát sáng, hợp hai làm một.
Khi ánh sáng biến mất.
Một tấm thẻ hoàn toàn mới xuất hiện trong túi đồ.
【 Thẻ Kiếp Thần Cảnh lúc mới đầu 】
“Uầy!”
Phương Lãng vẻ ngoài trấn định, nội tâm mừng như điên.
Chức năng này đúng như dự đoán của anh.
Từ Kim Thần Cảnh đại viên mãn trực tiếp bước vào Kiếp Thần Cảnh lúc mới đầu!
Nếu như lại gộp một tấm nữa thì sao nhỉ?
Phương Lãng nghĩ.
Trước mắt anh là bốn cao thủ Kim Thần Cảnh đỉnh, Kiếp Thần Cảnh lúc mới đầu vẫn khó có thể ngăn cản, nếu có thể tăng thêm một cảnh giới nữa thì anh cũng sẽ có thực lực bảo vệ đồ đệ rồi.
Nghĩ vậy, Phương Lãng lập tức gộp thêm một cái.
Một tấm Kiếp Thần Cảnh lúc mới đầu và một tấm Kim Thần Cảnh đại viên mãn.
Hợp hai làm một, ánh sáng chói mắt lại xuất hiện.
Đợi khi ánh sáng biến mất, một tấm Kiếp Thần Cảnh tiểu viên mãn thình lình xuất hiện.
“Hay!”
Một tấm Kim Thần Cảnh tăng lên một cảnh giới, kể từ bây giờ, anh đã dư sức để bảo vệ đệ tử của mình!
Vậy... Nếu lại gộp thêm thì??
Phương Lãng tiếp tục gộp, không bao lâu sau, một tấm Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn ra đời, liên tục trong mười năm phút.
“Ào ào!!”
Nội tâm Phương Lãng đang mừng như điên, có tu vi Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn, anh không những có thể bảo vệ các đệ tử, mà còn có thể diệt sạch đàn kiến trước mặt!
Hơn Kim Thần Cảnh một bậc, Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn muốn giết Kim Thần Cảnh còn dễ hơn việc đạp chết một con kiến.
Phương Lãng hoàn toàn không sợ hãi.
Tuy một lần dùng hết bốn tấm thẻ, nhưng đáng giá!
Lần này Thiên Sơn không chỉ được cứu mà anh còn có thể nhân cơ hội này làm thực lực của Thiên Nguyên Tông yếu bớt.
Nếu anh dùng tu vi Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn thì đám người trước mặt không khác gì tới đây để tặng đầu người. Hơn nữa, thắng thua của trận quyết đấu giữa các cao thủ cũng chỉ vỏn vẹn trong vài giây.
Huống chi anh còn hơn bọn chúng một cảnh giới lớn chứ không phải là một cảnh giới nhỏ.
15 phút, cũng đủ thời gian dạy dỗ bọn chúng!
Nhậm Thiên Hành, người có thực lực mạnh nhất U Tiên Môn và đại trưởng lão Viên Thừa Hải đều ở đây. Nếu bọn chúng chết ở đây, cũng có nghĩ là thế lực sẽ lập tức chia năm xẻ bảy.
Mà ba trưởng lão của Thiên Nguyên Tông cũng là trụ cột vững chắc trong tông môn, nếu chết ở đây, chắc chắn sẽ là một tổn thất vô cùng to lớn.
Bên này giảm bên kia tăng, đến lúc đó phái Thiên Sơn của anh sẽ có cơ hội vùng dậy.
Giao dịch lần này lời to, chờ gì nữa!
Trong lúc Phương Lãng đang suy nghĩ thì đám người trên bầu trời đều bật cười.
Từ lão cẩu này chết đến nơi rồi mà vẫn giả vờ bình tĩnh được.
Bội phục, bội phục.
Trong ấn tượng của bọn họ, Từ Trường Phúc là loại người cực kỳ yếu đuối. Mỗi lần tới Thiên Nguyên Tông nộp tài nguyên, cho dù gặp đệ tử bình thường hắn cũng sẽ khom lưng, cúi người, liên tục bái.
Bây giờ anh bình tĩnh như vậy làm bọn họ phải bật cười.
Cho dù tu vi Kim Thần Cảnh đại viên mãn thì thế nào. Có bốn cao thủ là bọn họ ở đây, chẳng sợ có là tu vi Kiếp Thần Cảnh lúc mới đầu, bọn họ cũng nắm chắc sẽ bắt được người.
Lúc này, Ngũ trưởng lão Thẩm Lương bay xuống một chút, nhìn xuống khẽ cười nói: “Từ đạo trưởng, đã lâu không gặp.”
“Thẩm Lương?”
Phương Lãng nhìn về phía hắn ta, ký ức trong đầu lại hiện lên.
Thẩm Lương là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong Thiên Nguyên Tông, chỉ tu luyện hai trăm năm đã lên tới tu vi Kim Thần Cảnh đại viên mãn, có thể nói là không có đối thủ cùng thế hệ.
Thiên phú cao làm mọi người đều phải chú ý.
Đồng thời, hắn ta cũng là quân sư có tiếng ở Thiên Nguyên Tông, giỏi tính kế, làm người xảo trá. Gần đây Thiên Nguyên Tông có xu thế vượt qua ba thế lực kia cũng có phần không nhỉ của hắn ta.
Phương Lãng không ngờ chỉ vì một Thiên Sơn nho nhỏ mà lão cẩu Thiên Hư lại phái cả hắn ta tới.
Điều này cũng làm anh biết.
Thiên Nguyên Tông sẽ cướp bằng được bảo bối của Thiên Sơn.