Tôi Đến Tiên Giới Xây Tiên Sơn (Dịch)

Chương 13 - Bí Mật Của Thiên Sơn, Xé Rách Thẻ, Chiến!

Thẩm Lương đứng sừng sững giữa bầu trời, nhẹ nhàng như tiên, từng nụ cười từng ánh mắt đều lộ rõ nét đẹp yếu đuối.

Cũng không biết đã luyện loại công pháp gì mà từ một người đàn ông mạnh mẽ biến thành yếu ớt đến thế.

Nếu là kiếp trước thì chính là.... Tiểu thịt tươi + ẻo lả?

Cũng không đúng, có lẽ là kiểu người giống như Vũ Hóa Điền - vai thái giám của Trần Khôn, làm người nhìn vào mà không khỏi run rẩy vì lạnh lẽo.

Lúc này, mọi người cũng coi như đã nhìn rõ Phương Lãng.

Nhưng, đám người không khỏi quay đầu nhìn nhau sau khi thấy khuôn mặt anh.

Người trước mặt....

Là Từ lão cẩu á?

Phương Lãng đứng bên dưới, vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp trai làm thế gian nghiêng ngả lập tức đập vào trong mắt mọi người.

Tất cả mọi người đều cho rằng mình đã nhìn nhầm.

Sao Từ lão cẩu này lại trẻ ra được thế kia?

Thẩm Lương đang đứng giữa bầu trời cũng cứng người lại, nhưng hắn ta đã nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Không hổ là luyện đan sư danh tiếng vang xa, Từ đạo trưởng chắc hẳn đã dùng Trú Nhan Đan - đan dược cấp bốn đúng không, có như vậy mới cải lão hoàn đồng, vĩnh viễn bảo trì khuôn mặt lúc trẻ.”

“Nói vậy ta cũng muốn có một viên, đợi tới lúc ngươi tới Thiên Nguyên Tông đành làm phiền ngươi luyện cho ta một viên vậy.”

“Cấp bốn?!”

“Trú Nhan Đan?!”

Câu nói của Thẩm Lương làm đôi mắt đám người Nhậm Thiên Hành, Liễu Trọng Ảnh, Độc Cô Bá lộ ra sự tham lam.

Một người có thể luyện ra đan dược cấp bốn, lần này kiếm lớn rồi.

Thẩm Lương cười hai tiếng rồi dùng một tay xòe quạt giấy, tay còn lại đặt sau lưng.

“Từ đạo trưởng, hôm nay bọn ta tới đây là để truyền lời nói của chưởng môn. Nếu Từ đạo trưởng chịu nhường Thiên Sơn, gia nhập vào Thiên Nguyên Tông thì bọn ta sẽ không tính toán tới chuyện ngươi đã giết đệ tử của U Tiên Môn nữa.”

“Hơn nữa ngươi gia nhập vào Thiên Nguyên Tông cũng không có hại gì.”

“Thẩm Lương, ngươi nói gì!” Nhậm Thiên Hành tức giận, lời nói kia của hắn ta nghĩa là Thiên Nguyên Tông sẽ không trả thù cho U Tiên Môn!

Tam trưởng lão Liễu Trọng Ảnh ngăn cản: “Nhậm chưởng môn, nghe Ngũ sư đệ nói xong đã, đệ ấy có kế hoạch có riêng mình.”

Nhậm Thiên Hành lạnh lùng hừ một tiếng, hung hăng phất tay áo.

“Gia nhập Thiên Nguyên Tông?”

Lúc này đại đệ tử Ân Thiên Minh lại không nhịn được, chỉ thấy hắn gọi ra Bá Vương Kiếm chỉ lên bầu trời rồi quát to: “Phái Thiên Sơn ta thà chết cũng không gia nhập! Muốn bọn ta gia nhập Thiên Nguyên Tông thì hỏi xem thanh kiếm trong tay ta có cho phép không đã!”

Giọng nói đầy mạnh mẽ của Ân Thiên Minh vang khắp Thiên Sơn, khí thế ngạo nghễ không thể nghi ngờ.

Hiên Viên Thành cũng nhiệt huyết sôi trào, hô to đại sư huynh nói rất đúng!

Đệ tử Thiên Sơn ta thà chết cũng không chịu khuất phục, muốn chúng ta ăn nhờ ở đậu, chịu khuất nhục xem thường, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!

Thẩm Lương không để ý tới hai người, một Đạo Thần Cảnh nhỏ bé và một con kiến Ngự Không Cảnh mà thôi, cần gì phải nghe chúng nói nhiều.

Thẩm Lương híp đôi mắt đẹp nhìn về phía Phương Lãng, ý trong mắt rất rõ ràng, chỉ chờ anh mở miệng xem bằng lòng hay không muốn gia nhập.

Phương Lãng khoanh tay nhẹ giọng nói: “Lời nói của đại đệ tử bản tôn cũng là ý của ta.”

“Từ lão cẩu, đừng có mà không uống rượu mời, muốn uống rượu phạt!” Tứ trưởng lão Độc Cô Bá tức giận trợn trừng hai mắt, “Sư đệ, đừng nói nhiều với hắn nữa.”

“Lão cẩu, giao Thọ Nguyên Tiên Đan ra đây, ta sẽ giữ lại cái mạng chó của ngươi, nếu không, băm thành vạn khúc!”

Giọng nói thô ráp của Độc Cô Bá truyền khắp Thiên Sơn, một lời không hợp lập tức đánh nhau.

Nghe ông ta nhắc tới Thọ Nguyên Tiên Đan.....

Trong đầu Phương Lãng đột nhiên như có một tia chớp xẹt qua.

Một đoạn ký ức đúng lúc xuất hiện.

Thọ Nguyên Tiên Đan!!

Đan dược cấp năm, Thọ Nguyên Tiên Đan!

Cuối cùng anh cũng nhớ ra, hóa ra thứ mà Từ Trường Phúc vẫn luôn muốn có được là đan dược cấp năm, Thọ Nguyên Đan!

Thọ Nguyên Đan, đi ngược với ý trời để thay đổi số mệnh, kéo dài tuổi thọ.

Một viên Thọ Nguyên Đan có thể tăng thêm hai trăm năm tuổi thọ, nhưng một người cả đời chỉ có thể sử dụng một lần.

Chưởng môn Thiên Nguyên Tông, Thiên Hư chân nhân đã là tu sĩ nghìn năm, kiếp nạn buông xuống, hiện tại đã bước vào Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn, chỉ còn kém Tiên Cảnh một bước xa!

Chỉ cần đến Tiên Cảnh thì tuổi thọ của ông ta sẽ kéo dài thêm nghìn năm nữa.

Khó trách, khó trách!

Khó trách Thiên Nguyên Tông lại muốn chiếm lấy ngọn núi hoang phế này, hóa ra là muốn cướp Thọ Nguyên Đan của Thiên Sơn!

Lão đạo Thiên Hư này đã nghìn tuổi, gần đất xa trời, nếu không thể kéo dài thêm hai thêm trăm năm thì ông ta không thể vượt qua lôi kiếp, càng không vào được Tiên Cảnh.

Khó trách lại không bỏ qua bất cứ mọi thủ đoạn nào như vậy, ngay cả thủ đoạn đê tiện như cổ độc cũng dám dùng, hoá ra là nóng nảy.

Theo như ký ức của anh thì tuổi thọ của lão đạo Thiên Hư này còn không đến mười năm.

Cho nên anh có thể đưa đan dược cấp năm ra không?

Đương nhiên là không thể rồi!

Lão cẩu Thiên Hư sống thêm hai trăm năm để mà phái Thiên Sơn tan rã à?

Nhiệm vụ chính của hệ thống Thiên Đạo là xây dựng phái Thiên Sơn trở thành môn phái lớn đứng đầu Thánh Vực Đông Phúc trong vòng trăm năm.

Lão cẩu Thiên Hư sống thêm hai trăm năm thì phái Thiên Sơn còn quật khởi cái rắm ý. Bây giờ Phương Lãng chỉ ước gì ông ta lập tức ngoẻo, sao đưa Thọ Nguyên Đan cho chúng được.

Huống hồ, anh... cũng không biết Thọ Nguyên Đan giấu ở đâu.

Trước mắt, anh chỉ biết có Thọ Nguyên Đan trên Thiên Sơn, còn những ký ức khác vẫn chưa xuất hiện, đúng là vội chết mất!

Phương Lãng không khỏi thở dài, ký ức khôi phục chậm thật sự, sao không khôi phục từ lúc anh mới xuyên qua luôn đi.

Thẩm Lương thấy thái độ kiên quyết của Phương Lãng cũng chỉ hơi ngạc nhiên, ngay sau đó mở miệng nói: “Nếu Từ đạo tưởng không phối hợp thì cũng đừng trách bọn ta.”

Tam trưởng lão Liễu Trọng Ảnh vuốt chòm râu bạc rồi ra lệnh: “Vậy không còn gì để nói nữa, bắt sống Từ Trường Phúc, mang về Thiên Nguyên Tông."

Ông ta vừa nói xong, Nhậm Thiên Hành, Độc Cô Bá lập tức ra tay như đã lên kế hoạch với nhau từ trước. Bùng nổ tất cả thực lực của bản thân, không hề che giấu!

Điều bọn họ muốn là tốc độ, dùng thời gian ngắn nhất để bắt lấy Từ Trường Phúc, sau đó phái đệ tử canh gác ở Thiên Sơn, còn bọn họ mang Từ Trường Phúc quay về Thiên Nguyên Tông.

Tất cả đều là kế hoạch của Thẩm Lương, hắn ta mất một chút thời gian để lên kế hoạch, từ bắt sống đến giải quyết hậu quả, không bỏ sót chuyện nào, có thể nói là một kế hoạch hoàn hảo.

Tính thêm lần hạ cổ độc lần trước thì đây xem như là lần thứ hai hắn ta tính kế Từ Trường Phúc, lần này sẽ không xảy ra sai sót gì!

Đáng tiếc.... Hắn ta sai rồi.

Lúc này, bốn tòa kim thân cao chín mét lập tức xuất hiện giữa bầu trời, chói lọi rực rỡ, khí thế bàng bạc, làm cho hơn 300 đệ tử Ngự Không Cảnh liên tục lùi về sau.

Uy áp vô cùng mạnh mẽ cũng làm Ân Thiên Minh, Hiên Viên Thành, Diệp Bình, Lâm Tiểu Lực đứng phía dưới không thở nổi.

Ân Thiên Minh thấy thế bèn lập tức mở ra Tam Thanh đạo thân che chở ba sư đệ.

Ân Thiên Minh mới vào Đạo Thần Cảnh nên còn chút sức chống cự, nhưng cũng chỉ là ngăn cản uy áp mà thôi, mà Diệp Bình và Lâm Tiểu Lực vẫn chỉ là tu sĩ Đạo Thể Cảnh, nếu không được bảo vệ thì ngũ tạng sẽ bị uy áp làm cho vỡ nát!

Đây là uy áp của Kim Thần Cảnh, thật sự quá khủng bố!

Diệp Bình và Lâm Tiểu Lực được Tam Thanh đạo thân bảo vệ đã kinh hãi không nói nên lời, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người tu tiên mạnh đến vậy.

Rất nhiều tu sĩ, chỉ sợ cả đời cũng chưa từng được chứng kiến uy áp của Kim Thần Cảnh đại viên mãn. mà bọn họ đã thấy.

Trận chiến này, chú định sẽ để lại một nét bút sâu đậm trong lòng bọn họ.

Bốn tòa kim thân cao chín mét hiện lên, đầy trời xán lạn, khí thế vô cùng mạnh mẽ, giống như thần tiên giáng thế, làm người ta không nhịn được muốn quỳ xuống cúng bái.

Dưới uy áp đó, Phương Lãng cũng đã sớm xé rách thẻ Kiếp Thần Cảnh.

Khi tấm thẻ chia làm hai, cũng là lúc luồng linh lực mãnh liệt lấp đầy cơ thể anh chỉ trong nháy mắt, một cỗ uy thế vô thượng cũng thình lình hiện lên dưới đáy lòng.

Đây là tu vi Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn, loại cảm giác này quá tuyệt vời!

Nhậm Thiên Hành, Độc Cô Bá, Liễu Trọng Ảnh, Thẩm Lương bốn người mở kim thân, sau đó lập tức bay xuống với suy nghĩ nhanh chóng bắt lấy Phương Lãng.

Độc Cô Bá cười to: “Từ lão cẩu, bị dọa ngu người rồi à? Ta xem ngươi làm thế nào để chống lại thế công của bốn cao thủ bọn ta!”

Nhậm Thiên Hành hét to: “Từ Trường Phúc! Mối thù của sư đệ ta, chờ bắt sống ngươi, bản tôn chắc chắn làm ngươi sống không bằng chết!”

...

Đối mặt với bốn cỗ uy áp chồng lên nhau này, khóe miệng Phương Lãng hơi hơi cong lên.

Thẩm Lương là người đầu tiên nhận ra độ cong tự tin này.

Nụ cười của anh làm Thẩm Lương không khỏi khẽ nhíu mày.

Hắn ta mơ hồ cảm thấy dường như mọi chuyện không hề đơn giản như mình nghĩ. Cho nên hắn ta dừng lại nửa giây theo bản năng, tạo ra khoảng cách với ba người kia.

Khi khoảng cách còn chưa đầy mười mét, Phương Lãng ngẩng đầu, phát ra tiếng cười đầy tự tin, vang khắp Thiên Sơn.

“Người dám phạm ta Thiên Sơn, giết không tha!”

Một cơn gió lấy Phương Lãng làm trung tâm xuât hiện, ngay sau đó là cỗ uy năng đủ để chấn động trời đất được mở ra.

Một bức tượng thần ma màu xanh lam ẩn hiện, sau đó dần dần hiện ra.

Bốn người đang tấn công đều kinh ngạc!

“Chuyện này....”

“Không thể nào! Chắc chắn không thể nào!!”

Bức tượng thần ma, vạn kiếp pháp thân!

Đây là đặc điểm độc nhất của tu vi Kiếp Thần Cảnh!

Sáu mét.

Bảy mét.

Tám mét.

Chín mét!

Cao thủ Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn!

Chỉ kém Tiên Cảnh một bước, cao thủ đứng sừng sững trên đỉnh!

Không chỉ có bốn người khiếp sợ, mà ngay cả bốn đồ đệ của anh cũng bị dọa sợ.

Bốn người Ân Thiên Minh đứng im không nhúc nhích như bị định thân.

Miệng mở to không thể nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng.

Lúc này, Phương Lãng động.

Mục tiêu đầu tiên của anh là Nhậm Thiên Hành U Tiên Môn!

Không phải ông ta là người thiết lập trận pháp U Tiên à?

Không phải ông ta nói trận pháp này chỉ có mình ông ta mới mở ra được à?

Đúng lúc!

Giết ông ta, những người khác cũng không chạy được nữa.

Đóng cửa, đánh chó.

“Nhậm chưởng môn, cẩn thận!”

Vẻ mặt Thẩm Lương đầy hoảng sợ, hắn ta lập tức nhận ra ý đồ của Phương Lãng, ngay sau đó xé giọng hét lên với Nhậm Thiên Hành.

“Không kịp nữa rồi!”

Thẩm Lương vừa dứt lời, Phương Lãng đã lập tức bay tới trước mặt Nhậm Thiên Hành.

Một cây cột nặng nề trực tiếp xuyên qua kim thân cao chín mét của Nhậm Thiên Hành, cũng xuyên qua cơ thể ông ta.

Dưới lượt tấn công này, Nhậm Thiên Hành ngay cả bụi cũng không còn, Viên Thừa Hải đứng phía sau ông ta cũng mất mạng, kéo theo hơn một trăm đệ tử Ngự Không Cảnh phía sau.

“Toi rồi!”

Khi hai người còn lại chưa kịp phản ứng lại thì Thẩm Lương đã lùi lại mấy chục mét, “Nhậm Thiên Hành đã chết, trận U Tiên một ngày một đêm sau mới biến mất!!”

Thẩm Lương vác đá nện vào chân mình, hắn ta không ngờ Từ Trường Phúc lại che giấu sâu như vậy!

Anh vậy mà lại là cao thủ Kiếp Thần Cảnh!

Bình Luận (0)
Comment