Cảm giác thất bại xưa nay chưa từng có bao phủ toàn bộ cơ thể, lúc này Thẩm Lương đã sớm không còn chút kiêu ngạo nào, chỉ còn lại sự sợ hãi và suy nghĩ muốn trốn thoát khỏi nơi này.
Một chưởng giết chết Nhậm Thiên Hành làm Liễu Trọng Ảnh và Độc Cô Bá kinh ngạc tột đỉnh. Áo đạo của bọn chúng đã ướt sũng vì mồ hôi lạnh, trong đầu trống rỗng, không biết phải thực hiện bước tiếp theo như thế nào.
Uy áp vô thượng của Phương Lãng làm cho bọn họ phải thở hổn hển.
Đối diện với bức tượng vạn kiếp pháp thân chín mét này, ý chí của bọn chúng lập tức bị đánh tan.
Người này có còn là Từ Trường Phúc khom lưng cúi đầu trước mặt bọn chúng nữa không?
Đây có còn là phái Thiên Sơn nghèo nàn nữa không?
“Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, lui!" Thẩm Lương lo lắng nhìn hai người vẫn đang ngây người đứng giữa không trung. Hắn ta lập tức dẫn âm rít gào, “Hợp sức phá tan trận pháp U Tiên rồi thoát khỏi đây, nhanh lên!!”
Khi hai người tỉnh táo lại thì Phương Lãng đã đứng ngay bên cạnh.
“Muốn chạy?”
“Phái Thiên Sơn là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi là đi à?”
Khi Liễu Trọng Ảnh và Độc Cô Bá lấy lại tinh thần thì một bức tượng vạn kiếp pháp thân cao chín mét đã dần dần phóng đại trong con ngươi của chúng.
Mang theo vẻ mặt hoảng sợ, hai người bị bao phủ chỉ trong chớp mắt, thân thể vỡ thành cát bụi, người chết đạo tan.
【 Tích, giết chết một người tu vi Đạo Thần Cảnh, nhận được 5000 Đạo Điểm 】
【 Tích, giết chết ba người tu vi Kim Thần Cảnh, nhận được 3000 Đạo Điểm. 】
【 Tích, giết chết 120 người tu vi Ngự Không Cảnh, nhận được 12000 Đạo Điểm. 】
“Mới đây thôi đã được 15000 Đạo Điểm rồi!”
Trong lúc anh tấn công Liễu Trọng Ảnh và Độc Cô Bá, Thẩm Lương đã sớm xoay người bỏ trốn không thấy tăm hơi.
“Muốn chạy trốn?!”
“Không tồn tại.”
Mở linh thức có thể dễ dàng truy đuổi trong phạm vi nghìn kilomet, huống chi chỉ ở trong Thiên Sơn.
Một suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Phương Lãng cũng đã tỏa định được vị trí của Thẩm Lương.
Anh phất tay, một tia sáng của thần bay vút về phía Thẩm Lương.
Lúc này, trong lòng Thẩm Lương cũng hoảng loạn không biết làm gì nhưng bị hắn ta nén xuống. Bởi hắn ta biết, nếu không bình tĩnh lại thì giây tiếp theo người chết sẽ là hắn ta!
Một hơi thở, Thẩm Lương cũng đã tới lá chắn của trận U Tiên.
Không biết hắn ta sử dụng loại thuật pháp gì mà có thể rút máu của bản thân ra ngoài đưa vào trong lá chắn.
“Vạn Huyết Phệ Thiên Đại Pháp!”
Sắc mặt Thẩm Lương trở nên trắng bệch, một luồng linh lực màu máu lập tức đâm thủng trận U Tiên, tạo thành một lỗ hổng đủ cho một người đi ra ngoài.
Lúc hắn ta chuẩn bị thoát khỏi trận cũng là lúc một chưởng lặng lẽ bay tới.
Trong lúc nguy hiểm, Thẩm Lương nhanh chóng mở kim thân né tránh, dùng tất cả sức lực chống đỡ nhưng vẫn bị đánh trúng. Cơ thể bay ra khỏi trận U tiên theo vết rách của lá chắn.
Thẩm Lương bị thương nặng liên tục ho ra máu.
Nhưng hắn ta vẫn nở một nụ cười đầy độc ác.
“.. Muốn bắt ta.. Nằm mơ!”
Lúc này Phương Lãng đã bay đến, chỉ một chưởng đã phá tan trận U Tiên rồi bay về phía Thẩm Lương.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cơ thể run rẩy như sắp ngã xuống nhưng vẫn đủ sức xé rách bùa Thần Hành.
Trong giây phút đó, một chưởng rơi xuống, đồng thời, hắn cũng biến mất ngay tại chỗ.
Nghìn kilomet ngoài kia, Thẩm Lương vừa hiện thân đã hộc máu, nhưng nhanh chóng xé rách lá bùa tiếp theo chạy trốn.
Hắn ta lại biến mất trong rừng rậm.
Trên Thiên Sơn, Phương Lãng mở thần thức nhưng không tìm thấy hơi thở thuộc về Thẩm Lương nữa.
“Thẩm Lương... Coi như ngươi may mắn, lần sau gặp lại sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu.”
Phương Lãng quay về Thiên Sơn, giọng nói của anh như tiếng chuông vàng vang vọng khắp mọi nơi.
“Không muốn chết thì quỳ trước điện Tử Lăng, chờ xử lý!”
Hơn một trăm tu sĩ Ngự Không Cảnh còn lại đã sớm sợ mất mật.
Lời nói của Phương Lãng lập tức làm bọn họ cảm thấy vẫn còn một con đường sống nên tất cả đều chạy tới ngoài điện.
Phương Lãng là cao thủ đứng đầu Kiếp Thần Cảnh, muốn giết bọn họ còn dễ hơn giết một con kiến, chỉ cần thở một hơi cũng đủ để làm cho linh hồn của bọn họ tan biến.
Bây giờ lại nói rằng chờ xử lý!
Chắc chắn đây là đường sống!
Không bao lâu sau ngoài điện Tử Lăng đã quỳ đầy người.
Mà Phương Lãng lại nhanh chóng bay về phía sườn núi.
Vừa rồi đánh lùi kẻ địch anh chỉ mất đúng năm phút.
Thẻ Kiếp Thần Cảnh vẫn còn dư mười phút sử dụng, cũng không thể lãng phí được, phải làm nó phát huy tác dụng lớn nhất của mình chứ.
Đi tới hai trận pháp lớn trên sườn núi, Phương Lãng sử dụng toàn bộ linh lực trong cơ thể, không ngừng đưa linh lực vô hạn như nước sông Hoàng Hà vào trong trận pháp.
Trận Hộ Sơn Bắc Đẩu, trận Tụ Linh Thái Sơn.
Hai trận pháp lớn này là do Tổ sư gia Thiên Tôn đạo nhân để lại.
Theo luồng linh lực vô hạn mà Phương Lãng không ngừng rót vào, chỉ thấy lá chắn sặc sỡ lóa mắt của Thiên Sơn nhanh chóng khép lại bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nếu coi linh lực trong cơ thể anh là một hồ nước thì trong mười phút ngắn ngủi đó, anh đã đổ vài hồ vào trong hai trận pháp này.
Nguồn linh lực được đưa vào liên tục, vĩnh viễn không khô kiệt.
Đợi đến lúc hai trận pháp được rót đầy linh lực thì thẻ cũng chỉ còn thừa lại mười mấy giây.
Điều này làm anh không nhịn được phải cảm thán rằng không hổ là trận pháp mà Tổ sư gia để lại, đúng là đồ nuốt tiền!
Ngay cả cao thủ Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn cũng mất nhiều linh lực như vậy mới rót đầy.
Mở trận.
Những cây cỏ dại mọc trong trận pháp lập tức bị nghiền ép thành bột phấn, tiêu tán trong không khí.
Đồng thời trong hai cây số xung quanh trận pháp còn có ánh sáng màu xanh ẩn hiện, chậm rãi vận chuyển, làm người nhìn cực kỳ khiếp sợ.
Lá chắn bảo vệ Thiên Sơn được phục hồi, màu sắc sặc sỡ biến mất, toàn bộ hóa thành trong suốt giống như không khí.
Cùng lúc đó, từng luồng linh khí nồng đậm lấy Thiên Sơn làm trung tâm bay tới từ bốn phương tám hướng.
Uy lực của trận Tụ Linh cũng được thể hiện, linh khí vốn khô kiệt của Thiên Sơn đang nhanh chóng phục hồi với tốc độ cực nhanh.
Trước điện Tử Lăng, Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành đang nhìn nhóm tu sĩ đã đầu hàng.
Khi cảm nhận được từng luồng linh khí nồng đậm bay tới, hai người không khỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Trong lúc Ân Thiên Minh còn đang ngơ ngác thì Hiên Viên Thành đã biết chuyện gì xảy ra.
“Là sư phụ, sư phụ đã khởi động trận pháp Tổ sư gia để lại!”
“Đại sư huynh, Thiên Sơn được cứu rồi!”
Cậu nhắc tới làm Ân Thiên Minh cũng nhớ ra, hai mắt rưng rưng vì kích động.
“Nếu Tổ sư gia biết sư phụ có thể khởi động lại trận pháp, chắc chắn sẽ mỉm cười dưới cửu tuyền.”
Đám người đang quỳ trước điện cảm nhận được linh khí nồng đậm ở đây đều sôi nổi lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
Trời ạ, Từ chân nhân này quá lợi hại!
Ngay cả một ngọn núi hoang phế cũng có cách làm nó sống lại!
Bái phục, bái phục.
Tuyệt đối phục!
Diệp Bình và Lâm Tiểu Lực đứng bên cạnh vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngày hôm nay, bọn họ đã trải qua quá nhiều.
Quá nhiều quá nhiều chấn động làm hai cậu chưa thể tiêu hóa.
Trên sườn núi, Phương Lãng vừa lòng gật đầu.
Như vầy với giống núi tiên chớ.
Hơn nữa, từ độ nồng đậm của linh khí thì...
Linh khí trên Thiên Sơn còn nồng đậm hơn cả ở Thiên Nguyên Tông.
Bởi vậy, Phương Lãng không nhịn được mà suy đoán.
Chỉ sợ Tổ sư gia Thiên Tôn đạo nhân cũng không thể làm trận pháp phát huy đến trình độ này nhỉ?
Trận pháp cũng chia thành các cấp độ.
Nếu tính theo chín cấp độ thì lúc ấy Tổ sư gia nhiều lắm cũng chỉ làm trận pháp vận chuyển trong cấp độ sáu, cấp độ bảy.
Bây giờ Phương Lãng trực tiếp làm trận pháp vận chuyển trong cấp độ chín.
Vậy nên dù là lá chắn bảo vệ núi hay là độ nồng đậm của linh khí đều cao hơn tổ tiên.
Sau này cho dù không bảo dưỡng thì hai trận pháp này cũng có thể vận chuyển hai nghìn năm.
Huống chi bây giờ anh còn có hàng triệu linh thạch.
Chắc chắn cách một, hai năm sẽ bổ sung đầy đủ linh thạch cho nó.
Chín cấp độ của trận pháp toàn bộ được mở ra.
Lực phòng ngự không thể chê, ngay cả Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn Thiên Hư lão cẩu tự mình tới, chỉ sợ cũng phải mất rất nhiều thời gian để xé rách lá chắn.
“Ha ha ha....”
Phương Lãng không khỏi cười to ba tiếng, “Lần này, ta xem lão già Thiên Hư còn có cách gì để đối phó ta.”
【 Tích, hoàn thành nhiệm vụ đẩy lùi kẻ địch, nhận được phần thưởng: Thú cưỡi Phượng Hoàng Lửa】
【 Nhắc nhở: Phượng Hoàng Lửa vẫn còn bé, mong ký chủ hãy đối xử tử tế với bé. 】
Phương Lãng không khỏi ngơ ngác.
Phượng Hoàng Lửa?
Thần Thú?
Còn bé?
Ba dấu hỏi chấm liên tiếp làm Phương Lãng kích động thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Phượng Hoàng Lửa là một loại Thần Thú của trời đất, Thần Thú cấp bậc khủng bố.
Tuy vẫn còn bé, nhưng tu vi của nó có thể so với Kim Thần Cảnh trung kỳ của loài người!
Hơn nữa chỉ cần nuôi lớn thì tu vi của nó sẽ vẫn tiếp tục tăng lên, đến khi trưởng thành, đó chính là tu vi Kiếp Thần Cảnh đại viên mãn.
Về sau càng có khả năng tiến vào Tiên Cảnh, biến ảo làm người, trở thành thần uy chấn mọi phương.
Trời ơiii.
Phần thưởng có cần lớn vậy không!
Phương Lãng không khỏi nuốt nước bọt, ngay sau đó suy nghĩ trong đầu.
Một con vật màu lửa đỏ to cao lập tức xuất hiện trước mặt anh.
Toàn thân lửa đỏ, màu đỏ xinh đẹp rực rỡ.
Lông chim năm màu, từng bước đi đều tỏa sáng.
Dáng vóc hoàn hảo, một ánh mắt liếc qua không chỗ nào không thể hiện sự kiêu ngạo, sự uy nghi của vua các loài chim.
Tuy vẫn còn nhỏ nhưng khí thế của nó lại làm người ta không nhịn được muốn quỳ lạy.
Không hổ là Thần Thú!
Nghe nói, ngọn lửa trên cơ thể Phượng Hoàng Lửa, ngoài chủ nhân của nó, hoặc là chủ nhân cho phép thì không có bất cứ ai có thể chạm vào. Nếu không sẽ bị ngọn lửa đó cắn nuốt, hóa thành tro.
Nhìn Phượng Hoàng được bao phủ bởi ngọn lửa đỏ, Phương Lãng hơi lo lắng thử vuốt ve nó.
Nếu do hệ thống Thiên Đạo tặng thì chắc không có chuyện gì không ha.
Quả nhiên, Phương Lãng vừa chạm vào lông chim của nó thì nó đã rất dịu ngoan cọ vào cánh tay anh.
Lông chim mềm mại như tóc, vuốt rất sướng.
Thú cưỡi mạnh mẽ khí phách như này.
Nên sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hồng nhé.
Phượng Hoàng Lửa rất có linh tính gật đầu, hiển nhiên là rất vừa lòng với cái tên này.
Tên này nghe rất hay.
Nghe là biết dễ nuôi.
Thế nào.
Thích không?
Phương Lãng đứng trên lưng Tiểu Hồng, anh lập tức cảm thấy như giữa anh và nó có thêm một tầng quan hệ.
Đây là cảm giác khi nhận chủ.
Sau đó anh chỉ cần suy nghĩ trong đầu, không cần ngôn ngữ.
Chỉ thấy Tiểu Hồng hót một tiếng, tiếng phượng hót xuyên phá chân trời đưa anh bay về điện Tử Lăng.
Tiếng phượng hót xuyên qua chân trời, truyền vào đỉnh núi.
Mọi người đều là lần đầu tiên mghe thấy tiếng hót hay như thế bèn không khỏi quay đầu nhìn về phía sang.
Là loại chim gì?
Mới có thể phát ra âm thanh hay đến vậy?
Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành không khỏi nhìn nhau.
Bọn họ còn tưởng rằng có yêu thú xông vào Thiên Sơn, hai người lập tức rút vũ khí, sẵn sàng đón quân địch!