Tôi Đến Tiên Giới Xây Tiên Sơn (Dịch)

Chương 3 - Tam Thanh Đạo Thân

Lá chắn của Thiên Sơn bị phá, hơn 40 tu sĩ Ngự Không Cảnh dưới sự dẫn dắt của hai gã trưởng lão Đạo Thần Cảnh, trực tiếp ngự không giết lên điện Tử Lăng của Thiên Sơn.

Trên bầu trời.

Nhị trưởng lão Lục Phong dẫn âm nói: “Sư huynh, ta không rõ, tại sao chúng ta phải tới cướp một cái Thiên Sơn linh khí sắp cạn kiệt này? Còn dẫn theo nhiều đệ tử như vậy nữa chứ.”

Đại trưởng lão Viên Thừa Hải trả lời: “Đây là ý của chưởng môn. Chưởng môn phái chúng ta tới là có ý đồ cả, chúng ta cứ làm những việc đã giao là được.”

Lục Phong dẫn âm: “Viên sư huynh, và ngày trước Thiên Nguyên Tông có phái người tới U Tiên Môn chúng ta, nói là tới tìm chưởng môn học hỏi đạo pháp. Nhưng sau khi người của Thiên Nguyên Tông đi, chưởng môn sư huynh lập tức phái chúng ta tới Thiên Sơn gom đất, ta cảm thấy chuyện này chắc hẳn có liên quan tới Thiên Nguyên Tông.”

“Việc này không đơn giản đâu.”

Viên Thừa Hải nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện không nên biết thì ngươi cũng đừng hỏi nhiều, chúng ta cứ làm tốt bổn phận của mình là được.”

“Chuyện này là chưởng môn sư huynh tự mình giao, cần phải làm ổn thỏa. Thiên Sơn chắc chắn phải thuộc về U Tiên Môn chúng ta, còn cái mạng chó của Từ Trường Phúc, nếu như hắn không thức thời thì cùng lấy luôn.”

“Ha ha ha.” Lục Phong ôm bụng cười, “Lão cẩu Từ Trường Phúc này, bây giờ trúng cổ độc, tu vi mất hết.”

“Cho dù hắn không trúng độc cũng không thắng nổi hai ta hợp sức. Huống chi lão cẩu này rất nhát chết, từ trước đến nay có tiếng nhát gan sợ phiền phức, ta đoán là hắn đã chạy trốn từ lâu rồi.”

....

Trốn, là không thể nào, cả đời này cũng không thể trốn.

Thấy Hiên Viên Thành không nhịn được lại muốn khuyên, Phương Lãng gõ một cái vào trán cậu.

Lúc này, thầy trò ba người đang im lặng đứng trước điện Tử Lăng cũ nát chờ kẻ địch tới.

Không bao lâu sau, tu sĩ ngự không bay đến làm bầu trời trở nên đen kịt.

Bọn họ chỉnh tề rút vũ khí ra.

Khí thế hùng hổ.

Thả người trên điện Tử Lăng nhìn xuống phía dưới.

Khi nhìn thấy Từ Trường Phúc vậy mà lại dẫn theo hai đồ đệ đứng ở ngoài điện, Viên Thừa Hải và Lục Phong không khỏi nhìn nhau.

Không đúng.

Lấy tính cách của Từ Trường Phúc, không nên bỏ lại ngọn núi này mà chạy trốn sao?

À, ta đã biết.

Lục Phong nhìn xuống rồi cười nói: “Từ Trường Phúc, chẳng lẽ là ngươi đặc biệt ra đây nghênh đón chúng ta à.”

“Nộp hết linh thạch, bảo vật và công pháp của phái Thiên Sơn ra đây, ta và sư huynh có thể tha cho cái mạng chó của ngươi.”

“....” Đôi mắt Phương Lãng không khỏi híp lại.

Vừa rồi đám người này bay tới đây với khí thế mạnh mẽ, làm tim anh cũng phải đập nhanh vì chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Bây giờ nghe Lục Phong nói vậy, anh thật sự có chút khịt mũi coi thường.

Danh môn chính phái đây à?

Ta nhổ vào!

Một đám ra vẻ đạo mạo.

Có khác gì kẻ cướp không?

Chẳng lẽ đây là thế giới tu tiên?

Bọn họ đến, cũng làm ký ức của Phương Lãng khôi phục thêm một ít.

U Tiên Môn này cũng chỉ có thể tính là tiên tông tuyến hai.

Tuy là tuyến hai, nhưng so sánh thế nào đi nữa cũng mạnh hơn phái Thiên Sơn. Cái phái Thiên sơn này cũng chỉ có thể được tính là tuyến ba bốn năm sáu, thậm chí là tuyến chín ở Thánh Vực Đông Phúc.

Toàn bộ Thiên Sơn rộng như vậy mà chỉ có thầy trò ba người bọn họ.

Trăm năm trước, bọn họ còn xem như môn phái tuyến hai. Nhưng từ khi linh khí trên Thiên Sơn dần dần khô cạn, các sư huynh đệ đều dẫn theo đệ tử của từng người rời đi.

Ban đầu anh cũng có hơn hai mươi đồ đệ, nhưng cuối cùng tất cả cũng rời đi, gia nhập vào môn phái khác.

Chỉ có Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành chưa từng rời đi, vẫn luôn ở đây làm bạn với anh.

Ở trong đám tu sĩ U Tiên Môn đang ngự không kia cũng có một phản đồ.

Phương Lãng tinh mắt, vừa nhìn là nhận ra.

“Thẩm Long, tên phản đồ này!” Đại đệ tử Ân Thiên Minh cũng nhìn thấy hắn ta.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Long vậy mà cũng tới đây vây công phái Thiên Sơn, Ân Thiên Minh tức sùi bọt mép, mắng to: “Phản đồ, ngươi ruồng bỏ sư môn! Bây giờ sao ngươi còn dám đi theo đám cướp này tới đây để tấn công phái Thiên Sơn, đúng là một con sói mắt trắng!”

Thẩm Long bay trên không nhìn từ trên xuống, hắn ta chỉ cười: “Ân Thiên Minh, nước hướng nơi thấp chảy, người hướng chỗ cao đi, chim khôn phải biết chọn cây làm tổ.”

“Ngươi nhìn tương lai của ngươi khi đi theo Từ lão cẩu đi, không bằng giống như ta nè, gia nhập vào U Tiên Môn.”

“Lấy tu vi Ngự Không đỉnh của đại sư huynh, ta bảo đảm U Tiên Môn chắc chắn sẽ không tệ bạc với ngươi đâu.”

“Ngươi im miệng, thứ ăn cây táo, rào cây sung!” Khí thế trên người Ân Thiên Minh bùng phát, tư thế như đang chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng mà lại bị Phương Lãng cản lại.

“Minh Nhi, đừng xúc động, bình tĩnh.”

“Vâng thưa sư phụ.” Ân Thiên Minh vừa thu lại khí thế vừa cúi người nói.

....

“Ha ha ha.” Lục Phong cười ba tiếng, sự khinh thường trong ánh mắt hiện lên rõ ràng, “Xuất sắc, xuất sắc. Ta nói này Từ lão cẩu, Thẩm Long nói không sai đâu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

“Tư chất hai đồ đệ của ngươi cũng không tệ lắm, nếu như gia nhập vào U Tiên Môn thì chắc chắn sẽ không bị đối xử tệ. Còn ngươi ấy, chỉ cần ngươi buông tay chịu trói, nhường lại Thiên Sơn, ta có thể suy nghĩ ta cho cái mạng chó của ngươi.”

Ân Thiên Minh nghe đối phương gọi sư phụ mình là lão cẩu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Chỉ thấy trán hắn nổi gân xanh, cả người bộc phát ra linh lực hồn hậu mạnh mẽ. Hắn khẽ nhảy lên, ngự không bay về phía Lục Phong.

“Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không thể sỉ nhục sư phụ của ta!”

“Đại sư huynh!”

Hiên Viên Thành muốn ngăn cản, nhưng mà tốc độ của Ân Thiên Minh quá nhanh, cậu đành phải ngự không đi theo giúp đỡ.

Đối thủ là cao thủ Đại Thần Cảnh, còn cao hơn Ngự Không Cảnh một cảnh giới, đại sư huynh đúng thật là!

Dễ bị chọc giận như vậy!

Đúng là cái đầu gỗ!

Hai người ngự không bay về phía Lục Phong.

“Du Long Xuất Hải!”

“Lôi Động Cửu Thiên!”

Theo đường kiếm của Ân Thiên Minh chém ra, nguyên tố nước được ngưng tụ giữa không trung, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một con rồng nước gào thét bay tới. Đồng thời, từng tia sét cũng thoáng hiện ở mấy chục mét xung quanh, giao hòa với rồng nước rồi bay về phía Lục Phong.

“Thiên phú rất tốt!” Lục Phong tán thưởng nói, “Có thể đồng thời có được hai linh căn là nước và sét, Từ lão cẩu cũng thật may mắn, có thể nhận được một đồ đệ có thiên phú tốt như vậy.”

“Hâm mộ, quá hâm mộ. Thật sự có chút không nỡ, nếu giết chết thì ta cũng tiếc lắm ấy.”

“Phái Thiên Sơn, thà chết chứ không chịu khuất phục. Lão tặc, nhận lấy cái chết!” Ân Thiên Minh xông thẳng lên không trung.

“Đại sư huynh, cẩn thận!” Hiên Viên Thành ngự không bay thẳng, tay cầm bùa Thần Hành để có thể sử dụng bất cứ lúc nào.

Trong giây phút sống chết quan trọng này, cậu vẫn nể tình là đồng môn, dùng bùa Thần Hành đưa đại sư huynh đi trước.

Vì một ngọn núi hoang phế này mà trả giá bằng cả tính mạng, thật sự không đáng giá.

Lục Phong hừ lạnh một tiếng: “Không biết tốt xấu!”

Đối diện với một chiêu mà Ân Thiên Minh sử dụng toàn bộ lực lượng, Lục Phong hét lên một tiếng, tu vi Đạo Thần Cảnh đỉnh lập tức bùng phát.

Chỉ thấy một hư ảnh cao năm mét bao phủ quanh người Lục Phong, khí thế đất trời mạnh mẽ nổ tung bốn phía, làm Lục Phong thoạt nhìn giống như một bức tượng thần to lớn hạ phàm.

Tam Thanh đạo thân!

Tiêu chí thực lực riêng biệt của Đạo Thần Cảnh.

Từ đạo thân hai mét đến đạo thân năm mét, mỗi lần tăng một mét là một cảnh giới khác nhau.

Lục Phong có được Tam Thanh đạo thân năm mét, cũng có nghĩa là, ông ta chỉ cách Kim Thần Cảnh một bước nữa thôi.

Đạo Thần Cảnh đỉnh, kết quả của cuộc chiến này đã không còn gì phải nghi ngờ nữa.

Nếu Lục Phong chỉ vừa mới bước vào Đạo Thần Cảnh, thì may ra Ân Thiên Minh còn có khả năng chiến thắng. Bây giờ, chỉ sợ không đỡ được một chiêu của đối phương.

Phương Lãng cũng nhìn thấy hết mọi chuyện.

Đại đồ đệ Ân Thiên Minh này cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ dàng xúc động, lần này sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Tam Thanh đạo thân năm mét xuất hiện, chiêu thức dung hợp này của Ân Thiên Minh giống như một giọt nước rơi vào biển rộng, căn bản không làm nó nổi lên được một gợn sóng.

Rồng nước đâm mạnh vào phạm vi linh lực của Lục Phong rồi trực tiếp bị cắn nuốt hầu như không còn.

”Vèo!”

Lục Phong chỉ giơ tay lên, một đạo linh lực che trời lấp đất bay tới, Ân Thiên Minh không kịp tránh đi, Hiên Viên Thành phía sau cũng phải kinh hãi, ngay cả bùa Thần Hành chưa kịp sử dụng cũng đã bị nó đánh trúng.

“Bùm!”

“Bùm!”

Hai tiếng nổ rầm trời vang lên, cơ thể của Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành hôn môi với mặt đất, lún thành hai cái hố to.

Hai người phun đầy máu tươi.

Cả người bị thương nặng.

Ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn.

Hiên Viên Thành khó khăn hô hấp: “Đồ chó.. Đại, đại sư.. Huynh, đúng là bị huynh hại thảm.”

“Ha ha ha... Hai thằng nhãi không biết sống chết.” Lục Phong bay trên không cất tiếng cười to.

“Bắt sống hai thằng nhãi này cho ta, còn Từ lão cẩu, không cần giữ lại, giết đi.”

Lúc này, đám đệ tử U Tiên Môn đang bay giữa không trung cũng hưng phấn hét to, nhị trưởng lão uy vũ! Nhị trưởng lão thọ cùng trời đất!

Thẩm Long cười xong mới nói: “Từ Trường Phúc, tuy duyên thầy trò của ngươi và ta đã hết. Nhưng nể tình ngươi từng là sư phụ của ta, nếu như ngươi đồng ý gia nhập vào môn phái, ta sẽ cầu xin hai vị trưởng lão giúp ngươi, ngươi cũng đừng ngoan cố chống lại nữa.”

【 Tích, nhiệm vụ chi nhánh, thanh lý môn hộ, lấy lại uy nghiêm của sư phụ. 】

Tới vừa lúc, Phương Lãng cười thầm trong lòng một tiếng, cũng không để ý tới Thẩm Long.

Mà bình tĩnh mở miệng nói: “Thiên Sơn giờ chỉ là một ngọn núi hoang phế, nơi này đã không có thiên tài địa bảo, cũng không tràn đầy linh khí, vì sao các ngươi phải ép buộc ta, mặt dày bá chiếm nơi này.”

Vấn đề này là điều Phương Lãng vẫn luôn thắc mắc. Anh mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.

Ban đầu anh vốn muốn hỏi rõ ràng, không ngờ đại đồ đệ Ân Thiên Minh một lời không hợp trực tiếp bay tới đánh nhau, còn bị thương nặng.

Đại trưởng lão Viên Thừa Hải vuốt vuốt chòm râu bạc, ông ta nhìn xuống rồi cười khẽ một tiếng: “Chuyện U Tiên Môn chúng ta làm, cần gì phải giải thích với ngươi.”

“Hôm nay Thiên Sơn sẽ thuộc về U Tiên Môn, phái Thiên Sơn từ đây xóa tên khỏi Thánh Vực Đông Phúc.”

“Đại trưởng lão uy vũ! Đại trưởng lão cùng thọ với đất trời!”

Đám đệ tử U Tiên Môn lại hô hào, thanh thế rung trời.

“Thọ em gái ngươi, lát nữa sẽ làm mấy người tổn thọ.” Phương Lãng không nhịn được mà phun tào một câu.

Cùng lúc đó, anh cũng không định tiếp tục hỏi, bởi vì không có ý nghĩa.

Lúc này anh mới hiểu.

Trong thế giới tu chân tàn khốc này.

Không có ai sẽ giải thích với kẻ yếu, mà kẻ mạnh không cần phải giải thích.

Phương Lãng bước về phía trước một bước.

Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành vừa mới bò ra khỏi hố thấy thế, đều cho rằng sư phụ của bọn họ điên rồi.

Sư phụ thật sự định lấy thân tuẫn đạo!

Đừng mà!

Đừng xúc động mà!

Đám người đang bay giữa không trung thấy dáng vẻ muốn đánh nhau của Phương Lãng đều bật cười.

Bọn chúng cười to.

Người ngã ngựa đổ.

Từ lão cẩu vậy mà cũng dám đánh nhau.

Đúng là chuyện hài hước nhất của vùng đất Đông Phúc này.

Phương Lãng nhàn nhạt nhìn bọn họ, chậm rã nói.

“Tục ngữ nói rất đúng.”

“Quá kiêu ngạo, sẽ bị thương nặng đấy.”

“Hôm nay ra sẽ làm các ngươi biết, phái Thiên Sơn ta không phải các ngươi muốn tới thì tới.”

“Đúng là ta trúng cổ độc.”

“Nhưng điều này không có nghĩa là các ngươi có thể tùy ý chà đạp Thiên Sơn của ta!”

Suy nghĩ chợt lóe, một tấm thẻ Kim Thần Cảnh bị xé rách trong hệ thống Thiên Đạo.

Cơ thể vốn trống không, chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy linh lực.

Lấy Phương Lãng làm trung tâm, một làn sóng linh lực giống như nước sông Hoàng Hà dâng trào, ầm ầm xuất hiện!

“Chuyện.. Chuyện này là không thể nào!”

“Tại sao lại như vậy chứ....”

Bình Luận (0)
Comment