Tôi Đến Tiên Giới Xây Tiên Sơn (Dịch)

Chương 4 - Đẩy Lùi Kẻ Địch! Bắt Đầu Nhiệm Vụ Chính

Sau khi cảm nhận được khí thế ngập trời của Phương Lãng.

Mọi người sợ đến ngây người.

Không khí đọng lại.

Hiên Viên Thành rớt cả cằm.

Hiên Viên Thành và Ân Thiên Minh mới bò tới mép hố, vừa ló đầu ra đã bị dòng khí làm người ta sợ hãi này đẩy về trong hố.

Khiếp sợ!

Hiên Viên Thành nằm trong hố thở gấp, vô cùng khiếp sợ.

Đây là sư phụ Từ Trường Phúc của cậu á?

Không phải ông vừa mới lên đến Đạo Thần Cảnh à?

Lặng lẽ đột phá từ lúc nào thế hả?

Trời ạ!

Điều quan trọng là, vậy mà sư phụ còn đánh nhau?

Còn có chuyện gì làm tam quan của cậu phải điên đảo hơn chuyện này không?

Sư phụ thay đổi?!

.....

Đám người đứng giữa không trung kinh ngạc nhìn về phía Phương Lãng. Trên khuôn mặt của Lục Phong và Viên Thừa Hải là sự khó tin, giống như thời gian đã tạm dừng lại.

“Không phải chưởng môn nói là hắn bị trúng cổ độc à?”

“Không phải tu vi của Từ lão cẩu chỉ là Đạo Thần Cảnh sơ à?”

“Khí thế này tuyệt đối không phải là Đạo Thần Cảnh!!”

Khí thế mạnh mẽ của Phương Lãng bộc phát, một bức tượng Kim Thân Nguyên Thủy cao chín mét lập tức xuất hiện.

Ánh sáng chói lóa làm mọi người phái nhắm chặt mắt.

Khi nhìn thấy bức tượng Kim Thân Nguyên thủy này, tất cả mọi người đều bị dọa đến choáng váng.

Một cỗ uy áp mạnh mẽ bao phủ trong phạm vi được tính bằng km, đám người đang đứng giữa không trung không nhịn được mà run rẩy.

Không ít người trong số đó đã không chống cự được cỗ uy áp bễ nghễ thiên hạ này mà rơi xuống.

Kim Thân Nguyên Thủy!

Chín mét!

Kim Thần Cảnh đại viên mãn!

Cao hơn Lục Phong và Viên Thừa Hải Đạo Thần Cảnh cả một cảnh giới.

Sự chênh lệch của một cảnh giới này có nghĩa là lực chiến đấu sẽ kém hơn mấy chục lần!

Đây là cảm giác của kẻ mạnh, thoải mái thế nhở.

Phương Lãng cảm nhận được ý chí chiến đấu sáng sôi sục, giống như những người trước mắt anh chỉ là con kiến, sống chết của bọn họ chỉ bằng một câu nói.

Phương Lãng muốn bọn họ chết lúc canh ba, thì không ai có thể sống tới canh năm.

“Đây là Kim Thần Cảnh đại viên mãn, đây là cảm giác của kẻ mạnh!”

Phương Lãng không nhịn được mà muốn ngửa đầu hét to!

Anh động.

Tất cả mọi người đều không chống cự được khí thế mạnh mẽ này.

Giống như một con nai đang chờ bị làm thịt.

Phương Lãng ngự không đi tới, vung tay lên, một trận gió lớn bay tới từ bốn phương tám hướng.

Lục Phong và Viên Thừa Hải liên tục toát mồ hôi lạnh. Chúng đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chân tay run rẩy.

Trong lúc vội vàng, hai bức tượng Tam Thanh Đạo Thân cao năm mét của hai người xuất hiện, ngăn cản lượt tấn công này.

Toàn bộ những đệ tử Ngự Không Cảnh còn lại đều được bảo vệ trong đó.

“Đám chuột nhắt vô tri, sao có thể chống lại ta.”

Phương Lãng bâng quơ nói một câu, sau đó anh phất tay thêm một lần, cỗ uy năng càng mạnh mẽ hơn vừa rồi chồng leenz rơi xuống.

Lần này, Lục Phong và Viên Thừa Hải hoàn toàn ngốc, luống cuống, sợ hãi.

Một cảm giác bất lực xuất hiện rồi đi tới toàn thân chỉ trong nháy mắt.

Lục Phong đổ mồ hôi đầm đìa, hãi hùng khiếp vía dẫn âm: “Sư huynh, rút lui thôi! Có sự nhầm lẫn trong tình báo, lần này chúng ta rơi vào hố rồi.”

“Từ lão cẩu cũng giả vờ quá giỏi,.có thể giả vờ bao nhiêu năm qua mà không ai nhận ra!”

Viên Thừa Hải nhíu mày nói: “Rút lui? Còn đệ tử thì sao!”

Lục Phong: “Giờ chúng ta không quan tâm được nhiều như vậy, nếu cứ tiếp tục, chúng ta cũng sẽ phải chết!”

“Từ lão cẩu quá mạnh!”

Khi nói chuyện, hai người Lục, Viên lập tức xé bùa Thần Hành. Sau đó, ăn ý chạy về hai hướng khác nhau.

Hai người kia chạy trốn, không có hai bức tượng Tam Thanh Đạo Thân bảo vệ, mười mấy đệ tử Ngự Không Cảnh của U Tiên Môn lập tức bị đập tan thành bụi chỉ trong chớp mắt.

Tựa như một bàn chân dẫm lên đàn kiến.

Đệ tử Ngự Không Cảnh ở giữa trung tâm trận động đất, một kích trí mạng.

Toàn bộ tử Ngự Không Cảnh xung quanh đều bị trận động đất này lan đến.

Thương vong vô số.

Nga cả lừa tiên - tình yêu của anh cũng bị khí thế này dọa ngất trên mặt đất, run rẩy chảy nước bọt.

【 Tích, giết chết 35 tên Ngự Không Cảnh, nhận được 17500 Đạo Điểm 】

【 Ghi chú: Giết chết một người có tu vi Ngự Không Cảnh sẽ nhận được 500 Đạo Điểm. 】

Phương Lãng vui mừng nhìn Đạo Điểm mình vừa nhận được, ngay sau đó lướt đến trước mặt Thẩm Long.

Lúc này Thẩm Long đã bị thương nằm trên mặt đất. Lúc hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Phương Lãng, cả người đều đang run rẩy.

Chỉ thấy hắn ta dập đầu liên tục,trái một tiếng sư phụ, phải một tiếng sư phụ.

“Sư phụ, ta sai rồi, ta không nên phản bội sư môn. Ta không bằng heo chó.... Ta nên đánh...”

“Chậm!”

Phương Lãng tùy tiện vung tay lên, Thẩm Long lập tức dừng lại, ngay sau đó cơ thể hóa thành bột mịn.

【 Tích, hoàn thành nhiệm vụ phụ: Thanh lý môn hộ, nhận được một tấm thẻ công pháo ngẫu nhiên. 】

“Thẻ công pháp à, chắc là đồ tốt đây.”

Phương Lãng không nghĩ lại mà lập tức lắc người đuổi theo hướng phía Tây, mục tiêu của anh là lão cẩu Lục Phong.

Mở linh thức.

Kim Thần Cảnh đại viên mãn, linh thức có thể truy tung hàng trăm kilomet, chỉ bằng bùa Thần Hành sao có thể làm khó dễ ta!

Năm mươi kilomet phía Tây, Lục Phong vừa định thở dốc, lại thấy Phương Lãng đã đứng cách đó không xa.

“Chuyện này, sao... có thể..”

Lục Phong luống cuống, Kim Thần Cảnh cũng quá mạnh rồi, hơn nữa... Hơn nữa... Vậy mà anh lại có thể giữ Kim Thân cả quãng đường!

Linh lực không bao giờ dùng hết à?

Quá kiêu ngạo.

Không sai, đúng là không bao giờ dùng hết!

Phương Lãng phát hiện, một khi sử dụng tấm thẻ Kim Thần Cảnh đại viên mãn này, thì linh lực sẽ cuồn cuộn không ngừng, không bao giờ khô kiệt.

Cho dù anh có sử dụng thế nào!

Cho nên anh cứ như vậy mà mang theo bức tượng Kim Thân Nguyên Thủy giết tới đây.

Một đường năm mươi kilomet, những nơi anh đi qua chỉ còn là cát bụi, cây gãy đá tan.

Có Kim Thân, 50 km cũng chỉ cần mấy nhịp thở, khủng bố như vậy đó.

Đối mặt với uy áp không có hạn cuối của Phương Lãng, khuôn mặt Lục Phong đổ đầy mồ hôi, lúc này mới thật sự sợ hãi.

Trong lòng ông ta hiểu rõ, cho dù ông ta có sử dụng bùa Thần Hành đi nữa, căn bản cũng không thể trốn thoát sự truy tung của Kim Thần Cảnh đại viên mãn.

Chỉ cần bị theo dõi, thì tỷ lệ sống là bằng không.

“Từ tiên nhân, tiểu nhân có mắt không tròng... Xin tiên nhân tha mạng!”

Ý chí Lục Phong bị tan rã, ông ta không còn bất cứ ý niệm sống sót nào, chỉ biết quỳ xuống đất xin tha.

Lúc này, Phương Lãng đứng sừng sững giữa không trung, Kim Thân chín mét sặc sỡ chói mắt, cả người giống như thần tiên hạ phàm, làm người không dám ngước nhìn.

Phương Lãng không ngừng tiêu xài số lượng lớn uy năng.

Lục Phong bị áp chế chỉ dám run rẩy quỳ sát xuống mặt đất.

Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Vì sao các ngươi lại dám chiếm đoạt Thiên Sơn của bản tôn!”

Giọng nói có uy năng thêm vào, giống như một tiếng chuông vang vọng phía chân trời, làm những bộ phận trong cơ thể Lục Phong đang cúi đầu phía dưới khó chịu không ngớt.

“Nói!”

Lục Phong phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó vội vàng nói: “Là Thiên Nguyên Tông! Không liên quan tới U Tiên Môn bọn ta, là bọn họ bày mưu đặt kế.”

Phương Lãng nhíu mày: “Thiên Nguyên Tông? Vì sao bọn họ lại bày mưu đặt kế, có mục đích gì!”

Lục Phong liên tục dập đầu: “Tiểu nhân không biết, đây đều là chưởng môn sư huynh bày mưu đặt kế, ta thật sự không biết.”

“Lão cẩu Lăng Hư này, sớm muộn gì bản tôn cũng sẽ dạy dỗ hắn.”

Ký ức lại khôi phục một ít, tin tức của Lăng Hư đạo nhân - chưởng môn U Tiên Môn không ngừng hiện ra.

“Nếu ngươi đã không biết gì, vậy ta cũng không cần phải giữ lại mạng sống cho ngươi nữa.”

Phương Lãng nhắm chuẩn thời gian sử dụng thẻ Kim Thần Cảnh, anh phất tay một cái, một cỗ uy năng biến thành bàn tay khổng lồ rơi xuống từ trên không.

“Ngươi... Ngươi... Vì sao còn giết ta..”

Bàn tay rơi xuống, Lục Phong vẫn còn kinh hãi cũng đã bị nó bao phủ, không còn sót lại dù chỉ là một hạt bụi.

“Cả đời bản tôn làm việc, không cần phải giải thích với con kiến.”

Phương Lãng chậm rãi rơi xuống đất, không bao lâu sau thẻ cũng hết mười lăm phút tác dụng.

Linh lực mênh mông trong cơ thể tan đi, anh lại rơi xuống tu vi Đạo Thể Nhất Trọng.

【 Tích, giết chết một người có tu vi Đạo Thần Cảnh, nhận được 1000 Đạo Điểm.】

【 Tích, hoàn thành nhiệm vụ đẩy lùi kẻ địch, nhận được khen thưởng giải độc. 】

【 Nhắc nhở: Cổ độc trong cơ thể ngươi đã được thanh trừ, sinh mệnh trở lại bình thường. 】

“Không tệ, không tệ.”

Cổ độc được giải, Phương Lãng lập tức cảm thấy cả người thoải mái, cảm giác bị đè nén không còn sót lại tí nào.

【 Tích, cửa hàng đã được mở ra. 】

【 Tích, nhận được Đạo Nhãn, có thể nhìn trộm thiên cơ. 】

【 Tích, nhận được Thần Chi Hữu Thủ, có thể làm tăng thiên phú tu luyện của người khác, tác dụng phụ là bị sét đánh.】

【 Tích, nhận được một quyển Vô Tự Đạo Thư, có thể hiểu được phép tắc của thiên địa. 】

【 Tích, nhiệm vụ chính được mở ra, hãy xây dựng Thiên Sơn trở thành ngọn núi tu tiên đứng đầu Thánh Vực Đông Phúc, hãy phát triển phái Thiên Sơn trở thành thành môn phái tu tiên đứng đầu của Đông Phúc, thời hạn một trăm năm. 】

【 Nhắc nhở 1: Trong vòng trăm năm không thể hoàn thành nhiệm vụ sẽ coi là nhiệm vụ thất bại. Hệ thống Thiên Đạo hệ thống sẽ tự động giải trừ với ký chủ, quay về chư thiên vạn giới, còn ký chủ sẽ mất hết tu vi, nghẻo. 】

【 Nhắc nhở 2: Ngài là ký chủ thứ 999 của hệ thống, vì 999 ký chủ trước đều không thể hoàn thành nhiệm vụ. 】

Từng hàng nhắc nhở liên tiếp xuất hiện làm Phương Lãng không kịp đọc.

Tạm bỏ qua một đống khen thưởng, năng lực mới kia.

Quan trọng là nhiệm vụ chính!

Trong vòng trăm năm, phát triển phái Thiên Sơn Phái thành môn phái đứng đầu Thánh Vực Đông Phúc?

Không hoàn thành thì nghẻo?

Đùa à?!

Đang đùa tao đúng không?!

Theo ký ức không ngừng khôi phục, Phương Lãng cũng biết rõ độ khó của nhiệm vụ này.

Phải nói là khó như lên trời!

Khó khăn lên tới mười sao!

Thánh Vực Đông Phúc vô biên vô hạn, môn phái tu tiên còn nhiều như lông trâu, chỉ nói tới những vùng đất, những động phủ nhiều linh khí nổi tiếng đã có tận 108 cái, càng không nói đến các loại môn phái sắp quật khởi, hoặc là môn phái đã bộc lộ tài năng.

Mà Thánh Vực Đông Phúc có bốn môn phái chính tà đứng đầu, Thiên Nguyên Tông, Phiêu Miểu Các, Thần Ưng Môn, Ma Viêm Tông.

Môn phái nào mà không có lịch sử hàng nghìn năm.

Môn phái nào mà không có hàng nghìn đệ tử với thiên phú đứng đầu.

Mày bảo tao đưa phái Thiên Sơn có ba mống đi tranh với đám người kia?

Mày bảo tao đưa một môn phái tuyến chín thành môn phái đứng đầu trong vòng một trăm năm?

Mày bảo tao mang theo ngọn núi hoang phế kia so với hàng nghìn ngọn núi đầy linh khí?

Thế sao mày không đi leo núi với tao luôn đi.

Nhiệm vụ này có thể hoàn thành à?!

Phương Lãng mắng hệ thống một lúc, nhưng nó cũng không hề trả lời.

Nên anh biết, nhiệm vụ này không thể không hoàn thành, không hoàn thành thì chết.

Hơn nữa cái hệ thống này còn từng trói định 999 ký chủ, nhưng... Bọn họ đều không ngoại lệ, tất cả đều nghẻo.

Có lẽ anh sẽ được vinh hạnh trở thành ký chủ nghẻo thứ 1000, vừa lúc thành một số nguyên, có thể triệu hoán thần long đó nha.

Phương Lãng trầm ngâm một lúc mới hơi bình tĩnh lại.

Sau khi cảm xúc bình thường trở lại, một bụi cỏ làm anh phải chú ý.

Phía trên bụi cỏ có một hàng chữ.

【 Túi càn khôn, một thanh Bá Vương Kiếm - Linh Khí địa giai, 10 lá bùa Tị Chướng, 10 viên linh khí đan, công pháp huyền giai Thái Thượng Đạo Kinh, hai nghìn lẻ hai linh thạch.】

“Đây....”

Phương Lãng bước tới đẩy bụi cỏ ra, chỉ thấy một cái túi càn khôn nho nhỏ ở chỗ này.

“Cái túi này chẳng lẽ là của Lục Phong?”

“Nhiều bảo bối thế, có tiền rồi!”

Phương Lãng nhặt túi càn khôn kên rồi vừa lòng gật đầu, cuối cùng anh cũng biết tác dụng của cái Đạo Nhãn này.

Đạo Nhãn này có thể nhìn trộm thiên cơ nhó!

Bất cứ bảo vật gì đều không thể che khỏi đôi mắt anh.

Đừng lợi hại quá như vậy chớ!

Nhưng, bây giờ không phải lúc có thể vui mừng, phải chạy về Thiên Sơn trước đã.

Tu vi hiện giờ của anh chỉ là Đạo Thể Nhất Trọng, ở nơi này quá nguy hiểm, vào mồm yêu thú là toi....

Nhưng mà....

Hơn năm mươi kilomet đấy, chẳng lẽ phải mạo hiểm đi về?

Hay là lại dùng một tấm thẻ Kim Thần Cảnh?

Thôi, phí lắm.

Đây chính là bùa giữ mạng, phải tiết kiệm.

Ngàn tính vạn tính, lại tính sót thời gian.

Bây giờ chỉ có thể đi bộ về chứ biết sao.

Ôi bộ xương già của ta...

...

“Minh Nhi, Thành Nhi....”

“Mau ngự kiếm tới đón vi sư đi...”

Phương Lãng gọi trong vô vọng.

Bình Luận (0)
Comment