Tôi Đến Tiên Giới Xây Tiên Sơn (Dịch)

Chương 7 - Nhiệm Vụ Thu Đồ Đệ, Đi Tới Tiên Nguyên Sơn

Trên Thiên Sơn, trong làn mây mù.

Một cao nhân đắc đạo mặc áo bào trắng, hai tay để sau lưng đang đứng trên một con hạc tiên ngắm phong cảnh trên bầu trời, có vẻ cực kỳ vui sướng.

Anh cưỡi hạc tiên đu từ phía Đông Thiên Sơn tới phía Tây Thiên Sơn, lại từ phía Tây quay về phía Đông.

Cả người toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, thản nhiên như một vị tiên thực thụ.

Trước điện Tử Lăng, Hiên Viên Thành nhìn trời nói: “Đại sư huynh, từ khi sư phụ có hạc tiên là ngày nào cũng bay. Hôm nay đã bay hai tiếng rồi, mà kỳ lạ lắm nhé, sư phụ chỉ bay vòng quanh Thiên Sơn mà không ra ngoài.”

“Huynh có đoán ra sư phụ đang nghĩ gì không? Ta cảm thấy càng ngày ta càng không nhận ra sư phụ, giống như thay đổi một người vậy, đúng là kỳ quái.”

Ân Thiên Minh quay người về phía Phương Lãng, khom người bái: “Sư phụ sâu không lường được, chúng ta không thể tự mình phỏng đoán, đệ và ta chỉ cần cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao, đó là chăm chỉ tu luyện.”

Phương Lãng đứng trên tiên hạc ngắm phong cảnh, kỳ quan trên Thiên Sơn, tâm trạng đặc biệt thoải mái.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hiên Viên Thành, anh chỉ có thể thở dài một tiếng.

Thằng nhóc vô tri sao có thể hiểu được tâm cảnh của vi sư.

Vi sư chưa từng được cưỡi hạc bay, đây là lần đầu tiên nên kích động là đúng rồi còn gì.

Ở thế giới này, không có di động, cũng không có trò chơi, anh lại không thể tu luyện, nhàm chán kinh.

Không có chuyện gì làm đành ngồi rút thẻ để có được chút an ủi.

Các ngươi hiểu gì chứ.

Còn nữa, thế giới bên ngoài rất là nguy hiểm, với tu vi Đạo Thể Nhất Trọng của vi sư, không có chuyện quan trọng sao có thể đi ra bên ngoài được.

Sao các ngươi có thể hiểu được nỗi khổ trong tim vi sư chứ.

....

Không sai, sau khi Phương Lãng liên tục rút trong hai ngày, giết đỏ cả mắt, tiêu hết hơn mười nghìn Đạo Điểm, cuối cùng cũng rút được thẻ thú cưỡi hạc tiên.

Cái chức năng rút thẻ này rất dễ gây nghiện, không nên dính vào, bởi đã dính vào nó là thật sự khó bỏ.

Cho nên Phương Lãng quyết định, sau này chỉ chơi hạc tiên thôi, không chơi rút thẻ nữa.

Sau khi Phương Lãng bay qua bay lại xong, anh cưỡi hạc trắng tới trước mặt hai đồ đệ rồi nói: “Minh Nhi, Thành Nhi, vi sư có chuyện quan trọng muốn làm nên sẽ đi ra ngoài một chuyến. Mấy ngày nay các ngươi ở nhà chăm chỉ tu luyện, không được chậm trễ.”

“Vâng thưa sư phụ.”

“Cung tiễn sư phụ.”

Dưới ánh mắt nhìn theo của hai người, Phương Lãng cưỡi hạc bay về phía Thiên Nguyên Tông.

Hôm nay là ngày mà Thiên Nguyên Tông mở núi nhận đồ đệ, anh phải đi thọc gậy bánh xe, nhận thêm mấy đứa có tư chất cao trở về.

Còn Thiên Sơn tạm thời vẫn an toàn.

Trận chiến trên Thiên Sơn ngày đó làm các môn phái nhỏ gần đó im như ve sầu mùa đông. Tuy bọn họ không biết là vị thần tiên nào đánh nhau, nhưng bọn họ nào dám đi tới điều tra.

Chỉ sợ có mạng tới mà không có mạng về.

Thêm lôi kiếp liên tục một tiếng mấy hôm trước, làm bọn họ sợ tới mức co đầu rút cổ trong núi, không dám có hành động gì.

Lôi kiếp đó!

Là cao thủ thần cảnh nào tới bế quan vậy?

Cao thủ Kiếp Thần Cảnh đó!

Chỉ cần hắt xì một cái đã làm bọn họ hồn phi phách tán rồi.

Tóm lại, không được tới Thiên Sơn!

Giữ mạng quan trọng nhất!

...

U Tiên Môn, trong đại điện Tử Vân.

Lăng Hư đạo nhân với vẻ mặc cực kỳ xấu xí.

Ông ta không nói gì, đám người trong đại điện cũng không dám lên tiếng.

Giờ phút này trong lòng Lăng Hư đạo nhân chỉ cảm thấy vô cùng sỉ nhục!

Từ Trường Phúc, vậy mà lại là cao thủ Kim Thần Cảnh đại viên mãn?!

Còn một chưởng giết chết hơn mười đệ tử Ngự Không Cảnh, ngay cả nhị trưởng lão, Lục Phong sư đệ đều chết ở Thiên Sơn.

Bên trong đại điện, không khí như giảm xuống âm độ.

Chưởng môn Lăng Hư đạo nhân vẫn luôn không nói một lời.

Viên Thừa Hải thật sự không chịu nổi cái không khí này nữa, ông ta đứng dậy.

“Chưởng môn sư huynh, Từ lão cẩu che giấu nhiều năm, bọn ta không phải đối thủ của hắn, xin chưởng môn sư huynh tự mình ra tay.”

“Chỉ có ngài mới có thể chiến đấu với Từ lão cẩu! Xin chưởng môn sư huynh báo thù rửa hận cho Lục Phong sư đệ!”

Lăng Hư đạo nhân hít sâu một hơi, giọng nói vang vọng khắp đại điện.

"Mối thù của Lục Phong trưởng lão, U Tiên Môn ta tất nhiên sẽ báo!”

“Nhưng chuyện này cũng liên quan tới chuyện Thiên Nguyên Tông cho chúng ta tình báo giả! Đại trưởng lão, ngươi tự mình đi tới Thiên Nguyên Tông một chuyến, truyền đạt lời nói của bản tôn, để bọn họ phái cao thủ Kim Thần Cảnh tới đây giúp đỡ!”

“Trong vòng 10 ngày, bản tôn sẽ tự mình dẫn theo chúng đệ tử giết Từ lão cẩu, san bằng Thiên Sơn!”

Viên Thừa Hải bái: “Cẩn tuân ý chỉ của chưởng môn!”

Đám đệ tử hô to: “Chưởng môn uy vũ, chưởng môn sống cùng trời đất!”

....

Thiên Nguyên Tông nằm trên vùng núi có linh khí nồng đậm nhất Thánh Vực Đông Phúc.

Ngọn núi này thường được gọi là núi tiên, tên là Tiên Nguyên Sơn.

Hôm nay là ngày Thiên Nguyên Tông mở núi nhận đồ đệ, cứ ba năm một lần. Lúc này dưới Tiên Nguyên Sơn có hàng nghìn tu sĩ đang tụ tập, chỉ vì muốn được là một trong một trăm người được chọn.

Các tu sĩ này đến từ năm sông bốn biển, có người đến từ nhân gian, có người là con cháu của các tu chân thế gia ở Đông Phúc, có người là con cháu hoàng thất.

Đưa mắt nhìn lại, dưới Tiên Nguyên Sơn thật sự ồn ào, náo nhiệt.

Làm Phương Lãng cách đó không xa suýt chảy nước miếng.

Nhiều người thế!

Nếu đều gia nhập vào phái Thiên Sơn của ta thì không phải tu vi sẽ tăng cực nhanh à?

Hơn nữa ở cảm nhận được linh khí nồng đậm trên Tiên Nguyên Sơn, Phương Lãng càng thèm muốn hơn.

Không hổ là Tiên Nguyên Sơn.

Linh khí nồng đậm, là nơi thích hợp để tu sĩ tu luyện nhất.

Nếu như có thể cướp lấy nó thì tốt nhỉ?

Trong lúc anh đang cảm thán thì đột nhiên có một cỗ tu vi đánh úp lại.

Anh chỉ cảm thấy, từng luồng linh lực trống rỗng xuất hiện, giống như sông lớn dũng mãnh đi vào trong cơ thể, làm cơ thể gần như khô kiệt linh lực của anh chưa bao giờ dễ chịu thế này!

“Ơ?”

Đạo Thể Nhất Trọng, Đạo Thể Nhị Trọng, Đạo Thể Tam Trọng..... Đạo Thể Cửu Trọng!

【 Tích, Ân Thiên Minh từ Ngự Không Cảnh đỉnh tăng lên Đạo Thần Cảnh sơ, ký chủ nhận được tỉ lệ linh lực tương ứng 】

【 Tích, thực lực của Ân Thiên Minh tăng lên một cảnh, nhận được 1000 Đạo Điểm 】

【 Nhắc nhở: Mỗi khi thực lực của đồ đệ tăng lên, ký chủ đều có thể nhận được Đạo Điểm tương ứng, mỗi cảnh giới sẽ nhận được Đạo Điểm khác nhau. 】

“Minh Nhi đột phá?”

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mừng như điên.

Nhờ phúc của đồ đệ, lần này anh từ Đạo Thể Nhất Trọng bay lên thẳng Cửu Trọng, cảm giác như cơ thể hoàn toàn khác trước, càng có sức sống hơn.

Hơn nữa anh có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể tăng gấp bội!

Đạo Thể Cửu Trọng, luyện thịt, rèn cốt, dịch gân, người khác mất rất nhiều năm, mà anh chỉ cần một lát.

Hơn nữa mỗi khi có một đệ tử tăng tu vi thì anh đều nhận được Đạo Điểm tương ứng, giao dịch này cực kì có giá trị.

Phải nhận đồ đệ nhanh lên mới được.

Hơn nữa cần phải nhận những đứa có thiên phú cao, vậy thì mới tu luyện nhanh được.

Đệ tử bình thường tu luyện mười năm chỉ sợ cũng chỉ lên được mấy trọng, chuyện này không có nhiều ý nghĩa để anh đầu tư.

Đã không nhận thì thôi, nhưng đã nhận là phải nhận cái tốt nhất!

Phương Lãng mở Đạo Nhãn rồi nhảy vào trong đám tu sĩ dưới chân núi như một con sói đói.

Đạo Nhãn đươc mở, thông tin của mỗi người đều hiện ra trước mắt.

“Người này quá kém, không cần.”

“Mỗi một linh căn, thôi thôi.”

“Người này nhân phẩm có vấn đề, không nhận.”

“Người này không có linh căn mà còn tới đây tới tham gia thí nghiệm, có khi ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không được vào luôn ấy chứ.”

“Người này tới làm trò hề đấy à, trung thành -1000? Tuyệt đối là loại đồ đệ âm hiểm, đúng lúc tặng cho Thiên Nguyên Tông.”

Đi dạo một vòng cũng chẳng có mấy ai lọt vào mắt anh.

Người có chút thiên phú thì nhân phẩm có vấn đề; người thì điểm trung thành âm, là hạng người âm hiểm; người thì bình thường không có ý nghĩa để đầu tư.

Anh bất đắc dĩ tiếp tục nhìn khắp nơi. Dưới sự cố gắng không ngừng ấy, cuối cùng anh cũng tìm thấy định mệnh của mình.

【 Lâm Tiểu Lực, tu sĩ thôn Lâm Gia, tu vi Đạo Thể Nhất Trọng, thiên phú: Thủy Hỏa Thổ tam linh căn, nhân phẩm 90 điểm, trung thành 0, may mắn 20, cuộc đời:.....】

【 Nhắc nhở: Không vào phái Thiên Sơn nên trung thành tạm thời là 0, số âm đại biểu phẩm tính của người này có vấn đề, sau khi gia nhập môn phái mới bắt đầu tính. 】

Ba linh căn đó!

Tuyệt thế thiên tài!

Hơn nữa nhân phẩm còn tốt, là một khối ngọc chưa được mài dũa.

Rất tốt.

Bần đạo muốn nhận người này làm đệ tử.

Sau đó anh bước về phía Lâm Tiểu Lực đang đứng dưới gốc cây chờ mở núi.

Giống như muôn nghìn tu sĩ chưa nhập môn khác, Lâm Tiểu Lực cũng đã chờ ngày này rất lâu rồi.

Từ nhỏ Lâm Tiểu Lực đã không giống người thường bởi sức lực vô cùng lớn, là người nổi tiếng trong thôn.

Có một ngày, một vị lão đạo đi ngang qua thôn Lâm Gia, sau khi ông ấy nhìn thấy thiên phú khác người thường của cậu ấy, liền kiến nghị thôn trưởng đưa cậu ấy Tiên Nguyên Sơn của Thiên Nguyên Tông tham gia thí nghiệm.

Nói không chừng sẽ có cơ duyên, sau này còn có thể trở thành người tu tiên.

Từ lúc ấy, Lâm Tiểu Lực thành hy vọng của thôn Lâm Gia.

Thôn Lâm Gia là một thôn xóm nghèo trên nước Đại Diễn, từ nhỏ Lâm Tiểu Lực đã không có cha mẹ, cậu ấy được thôn trưởng và người trong thôn nuôi nấng, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên.

Nghe nói trở thành người tu tiên có thể làm cho người trong thôn thoát khỏi cảnh nghèo khó, có thể quang tông diệu tổ, cậu lập tức rời khỏi mà không chút do dự.

Trên lưng gánh toàn bộ hy vọng của thôn, đi bộ hai năm, cuối cùng cũng tới chân Tiên Nguyên Sơn.

Năm cậu ấy đi vừa vặn mười sáu, bây giờ cũng đã tròn mười tám tuổi.

Hai năm trèo đèo lội suối, màn trời chiếu đất, chỉ chờ có ngày hôm nay.

Ta nhất định phải gia nhập Thiên Nguyên Tông!

Khi cậu ấy lộ ra ánh mắt kiên định, thì một khuôn mặt hiền từ đang cười tủm tỉm xuất hiện ngay trước mắt làm Lâm Tiểu Lực giật cả mình.

“Ngài là?” Lâm Tiểu Lực tò mò đánh giá Phương Lãng, chỉ thấy người này tiên phong đạo cốt, gương mặt hiền từ, rất có phong thái của người tu tiên.

“Vị đạo hữu này, bần đạo chính là Từ chân nhân, chưởng môn phái Thiên Sơn. Bần đạo đi ngang qua nơi đây, trong biển người mênh mông, chỉ nhìn một cái ta đã phát hiện ra ta và ngươi có duyên. Cho nên đã âm thầm tính cho ngươi một quả, phát hiện....”

“Tiên sư, ngài phát hiện ra chuyện gì?” Lâm Tiểu Lực mở to mắt tò mò hỏi.

Phương Lãng bóp ngón tay nhíu mày nói: “Ngươi tên là Lâm Tiểu Lực, đến từ thôn Lâm Gia nước Đại Diễn, không cha không mẹ......”

Phương Lãng nhìn ghi chú trên đỉnh đầu cậu ấy rồi bắt đầu đọc.

Lâm Tiểu Lực nghe anh nói mà ngạc nhiên suýt rớt cằm, tiên sư này lại lợi hại như vậy, không chỉ biết ta tên là gì mà còn biết tất cả mọi thứ về ta, quá thần kì!

Nhìn ánh mắt kinh ngạc, sùng kính của Lâm Tiểu Lực, Phương Lãng cảm thấy hấp dẫn, ngay sau đó đột nhiên đổi chủ đề, nghiêm túc nói: “Quẻ này của bần đạo, tính ra ngươi không thể gia nhập Thiên Nguyên Tông. Nếu không, trong vòng một năm ngươi nhất định sẽ đổ máu.”

“Trong hai năm, đầu mình hai nơi.”

Tin không?

“Ta tin!”

Lâm Tiểu Lực chưa trải qua nhiều chuyện lập tức bị dọa sợ, bùm một tiếng quỳ xuống đất nói, “Xin tiên sư cứu ta!”

Phương Lãng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đáng tiếc, thiên phú của ngươi rất tốt, nếu cứ khăng khăng muốn gia nhập Thiên Nguyên Tông, vậy bần đạo cũng không giúp được ngươi. Cách phá giải duy nhất chính là rời khỏi đây, gia nhập vào môn phái khác.”

“Đi hay ở lại là do ngươi quyết định. Bần đạo chỉ có thể dừng ở đây, nếu mạnh mẽ can thiệp thì sẽ bị trời phạt mất.”

Nói xong, Phương Lãng xoay người đi vài bước.

Phương Lãng đi rất chậm, rất chậm, rất chậm, nhưng Lâm Tiểu Lực đã ngây người và đắm chìm trong thế giới của chính mình cho nên không hề cảm thấy.

Cho đến khi Phương Lãng bước tới bước thứ hai mươi, Lâm Tiểu Lực này mới lấy lại tinh thần đuổi theo.

Lâm Tiểu Lực đuổi theo Phương Lãng rồi quỳ trước mặt anh, dập đầu nói: “Tiên sư, ta không gia nhập vào Thiên Nguyên Tông nữa. Xin tiên sư hãy nhận ta làm đồ đệ, cứu đệ tử đi.”

Lâm Tiểu Lực liên tục dập đầu, Phương Lãng ra vẻ cao thâm, không nói một lời, lại còn thở dài, lộ ra vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ và tiếc hận.

“Thôi vậy.” Phương Lãng vung tay nâng Lâm Tiểu Lực đứng dậy, “Cuộc đời này của bần đạo vốn không nên nhận đồ đệ nữa, nhưng hôm nay niệm tình ngươi và bần đạo có duyên nên miễn cưỡng nhận lấy ngươi vậy.”

“Thu ngươi làm đồ đệ, đồng nghĩa với việc mạnh mẽ can thiệp vào cơ duyên của ngươi, vi sư sẽ phải chịu trời phạt.”

“Nhưng vì ngươi, chịu vài tia sét, giảm chút tuổi thọ, vi sư vui vẻ chịu đựng.”

“Sư phụ....” Đôi mắt Lâm Tiểu Lực đong đầy nước mắt, vô cùng cảm động.

Không ngờ sư phụ lại là người tốt đến thế!

Vì cứu ta mà không tiếc giảm thọ!

Sau này dù có máu chảy đầu rơi, đệ tử nhất định sẽ báo đáp ân tình của sư phụ!

Bình Luận (0)
Comment