Trở lại Tử Lăng Các, Phương Lãng đi quanh một vòng trong phòng.
Sau đó phát hiện.
Nghèo.
Quá nghèo.
Từ Trường Phúc này trốn tránh trong Thiên Sơn trăm năm nên anh còn cho rằng sẽ có bảo bối gì đó cơ.
Kết quả, chỉ có mấy quyển công pháp huyền giai và mấy quyển bí tịch có chút giá trị, à quên, còn hẳn hơn một nghìn linh thạch.
Ngoài ra chẳng còn gì cả....
Hiện giờ ký ức của Từ Trường Phúc còn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn khôi phục rất chậm.
Có lẽ phải mất thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục, đến lúc đó có lẽ anh mới biết được bí mật trên ngọn núi Thiên Sơn này.
Phương Lãng cảm thấy, nơi có thể làm Từ Trường Phúc vẫn luôn trốn tránh ở đây mà không rời đi, còn làm Thiên Nguyên Tông, một môn phái lớn của Thánh Vực Đông Phúc mơ ước, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhắc tới Thiên Nguyên Tông, Phương Lãng lập tức nghĩ tới một chuyện.
Một tháng trước, anh được mời tham gia tiệc mừng thọ nghìn tuổi của Thái Hư chân nhân - chưởng môn Thiên Nguyên Tông.
Theo lý mà nói, một môn phái nhỏ bé như Thiên Sơn sao có thể được mời đến đây.
Lời giải thích duy nhất là, tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp!
Thiên Nguyên Tông mời anh đi dự tiệc, đây là một vinh hạnh to lớn, Từ Trường Phúc không dám không đi.
Sau đó trên đường trở về bị ám sát, không lâu sau U Tiên Môn ngang nhiên tới cướp đất.
Tất cả những chuyện này, đều là hành động có âm mưu!
Thiên Nguyên Tông là danh môn chính phái, là một môn phái lớn, chắc chắn bọn họ không dám cướp đoạt trắng trợn, cho nên đã hợp tác với U Tiên Môn.
Thật âm hiểm!
Trên Thiên Sơn tuyệt đối cất giấu bảo bối hiếm có, vậy nên mới làm bọn chúng thèm nhỏ dãi như vậy.
Còn chuyện là bảo bối gì, sợ rằng trên đời này chỉ có Từ Trường Phúc và Thiên Nguyên Tông biết.
Không cần biết là bảo bối gì nhưng tóm lại hình huống lúc này rất nguy cấp!
Bị một môn phái lớn như Thiên Nguyên Tông theo dõi không phải là chuyện tốt lành gì.
Hôm nay anh đánh lùi một đợt.
Cũng dùng thực lực làm chúng kinh sợ một lần.
Nhưng khó chắc Thiên Nguyên Tông sẽ không ngóc đầu trở lại.
Hiện tại tu vi của anh đã toàn bộ tiêu tán, chỉ dùng thẻ Kim Thần Cảnh có thể ngăn cản được không?
Hơn nữa, nhiệm vụ chính của hệ thống Thiên Đạo là xây dựng Thiên Sơn.
Xây dựng kiểu gì?
Ít nhất phải làm nơi này tràn đầy linh khí, thích hợp để tu luyện chứ.
Còn phải trồng thêm các loại cây tiên, cỏ tiên, ruộng tiên nữa.
Còn phải dựng lên một vòng chắn có tác dụng bảo vệ siêu cấp.
Còn phải thu nhận thêm hàng nghìn đệ tử có tư chất tốt.
Đúng là một công trình cực kỳ to lớn.
Chỉ dùng một trăm năm có hoàn thành được không?
Thôi, cứ giải quyết nguy cơ trước mắt đã rồi nói tiếp.
Thử tu luyện cái xem sao.
Phương Lãng vừa khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị điều động linh khí trong trời đất.
Chỉ thấy hệ thống nhắc nhở.
【 Nhắc nhở: Ký chủ không thể tu luyện, nếu muốn tăng tu vi, cần giúp đệ tử tăng, căn cứ vào đó sẽ nhận được linh lực. 】
【 Tỉ lệ nhận được tu vi sẽ thay đổi tùy theo thực lực của ký chủ, tỉ lệ trước mắt là 10:1, đồ đệ tăng lên Nhất Trọng thì ký chủ có thể nhận được một phần mười linh lực. 】
“Ặc.. Cái tỉ lệ này...”
Phương Lãng đang ngẩn người, nói cách khác, tu vi của anh còn phải dựa vào đồ đệ cho à?
Hừm..
Cẩn thận suy nghĩ, hình như rất lời.
Nếu anh có một trăm, một nghìn đồ đệ đồng thời tu luyện thì sao. Chẳng phải là anh chỉ cần nằm thôi cũng có thể tăng tu vi à?
Người khác phải làm công còn mình ngồi hưởng lợi.
Nhớ tới kiếp trước anh cũng là một người làm công.
Bây giờ lại được làm ông chủ.
Cảm giác này thật sự quá sung sướng.
....
Sáng sớm hôm sau, Phương Lãng ngồi ngoài điện Tử Lăng.
Hai đồ đệ đứng trước mặt anh mà không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Hôm nay sư phụ mình đến đây để làm gì nhỉ?
Lại còn đặc biệt chạy tới vudgg đất trống ngoài điện nữa chớ.
Phương Lãng có tính toán của mình.
Anh chuẩn bị sử dụng Thần Chi Hữu Thủ để tăng thiên phú tu luyện của bọn họ.
Chỉ khi thiên phú tu luyện được cải tạo, bọn họ mới có thể tu luyện nhanh hơn, vậy thì anh mới có thể gián tiếp nhận được linh lực sớm hơn.
Chẳng qua là...
Tác dụng phụ của Thần Chi Hữu Thủ là sẽ bị sét đánh.
Còn phải cẩn thận một chút.
Chết thì cũng không đến nỗi, bởi vì anh có 10 tấm thẻ Bất Tử Kim Thân, cho nên anh mới dũng cảm thử một lần xem sao.
Phương Lãng vẫy tay ý bảo: “Minh Nhi, ngươi lại đây, để vi sư sờ cái.”
“Lại sờ?” Ân Thiên Minh khẽ sửng sốt.
Ngày hôm qua sư phụ chỉ sờ một cái mà vết thương trên người hắn khỏi hẳn trong nháy mắt.
Hôm nay thì sao?
Cái sờ này, sẽ xuất hiện chuyện gì.
Ân Thiên Minh chậm rãi bước đến cùng với sự chờ mong.
Phương Lãng đặt tay trên trán hắn, đồng thời suy nghĩ trong đầu.
“Thần Chi Hữu Thủ!”
Tay phải mở ra, một lực lượng không tên tràn đầy trước mắt anh.
Dường như anh nhìn thấy có năm cây cột xuất hiện trên người Ân Thiên Minh.
Kim mộc thủy hỏa thổ, năm linh căn.
Có được một linh căn là tu sĩ bình thường, có thể có hai linh căn giống như Ân Thiên Minh đã được gọi là thiên tài tu tiên rồi.
Nếu như có thể có được ba linh căn, đó chính là tuyệt thế thiên tài.
Bốn linh căn, thật sự có thể nói là hiếm có như lông phượng sừng lân.
Năm linh căn, là sự tồn tại chưa từng xuất hiện từ trước đến này.
Nhìn Ân Thiên Minh hiện lên năm cây linh căn, trong đó có hai cây đang phát sáng, ba cây còn lại ảm đạm.
Lực lượng thần bí này lặng lẽ đi vào cây cột thứ ba dưới sự dẫn dắt của Phương Lãng.
Cùng lúc đó, một tia sét cũng đánh xuống làm Hiên Viên Thành sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng nhảy lên.
Ban ngày ban mặt, sét đánh?
Chẳng lẽ sư phụ làm chuyện gì nên trời mới phạt?
Phương Lãng đè Ân Thiên Minh lại. nhàn nhạt nói: “Đừng sợ, có vi sư ở đẫy bình tĩnh.”
“Vâng!" Trong lòng Ân Thiên Minh cũng hơi lo lắng, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng sư phụ. Cho dù Phương Lãng bảo hắn lấy thân tuẫn đạo, hắn cũng sẽ không chút do dự mà thực hiện.
Sấm sét “Ầm ầm ầm” đánh xuống, một tia lại một tia liên tục không ngừng nghỉ, cuồn cuộn không ngừng, tần suất cực nhanh làm người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngay lúc sấm sét đánh xuống, kỹ năng bị động của thẻ Bất Tử Kim Thân tự động mở ra bảo vệ Phương Lãng, một tấm thẻ có tác dụng trong 15 phút.
Sấm sét không ngừng đánh xuống trên người Phương Lãng trong vòng nửa tiếng, cuối cùng cây linh căn thứ ba trên người Ân Thiên Minh cũng sáng lên.
Còn Phương Lãng, chết thì không chết được, nhưng...
Chịu sét đánh nửa tiếng, kiểu tóc của anh đã bị nổ tung, khuôn mặt thì đen thùi lùi, trong miệng còn không ngừng phun ra khói đen.
【 Nhắc nhở: Nghịch thiên cải mệnh phải chịu lôi kiếp 】
【 Lôi kiếp đầu tiên là nửa tiếng, lôi kiếp thứ hai 2 tiếng, lôi kiếp thư ba 8 tiếng, lôi kiếp thứ tư 32 tiếng, lôi kiếp thứ năm 128 tiếng. 】
“....”
Phương Lãng nhìn nhắc nhở, không khỏi âm thầm chậc lưỡi.
Lôi kiếp hai tiếng chẳng khác nào độ kiếp, huống chi còn hơn 120 tiếng!
Tới Kiếp Thần Cảnh cần phải chịu đựng khoảng 250 tia sét lớn lớn bé bé, chỉ cần có thể chịu đựng qua lôi kiếp đó là có thể bay lên thành tiên.
Nhưng mười nghìn năm qua chưa từng nghe nói có ai thành công, cơ hồ đều chết giữa đường.
Hơn nữa cho dù nhiều lôi kiếp như vậy, chắc chắn thời gian cũng không biến thái tới nỗi hơn 128 tiếng.
Bởi bình thường lôi kiếp cứ cách vài phút mới đánh xuống một lần.
Mặt khác, anh cũng kinh ngạc khi phát hiện ra lần nghịch thiên cải mệnh này phải căn cứ vào thiên phú của bản thân đệ tử.
Như Ân Thiên Minh ban đầu đã có hai linh căn, hiện giờ giúp hắn mở thêm một cây, hệ thống nhận định đây chỉ là lôi kiếp đầu tiên mà thôi.
Không hổ là Thần Chi Hữu Thủ, quả nhiên hung tàn!
Nghịch thiên cải mệnh cũng vui phết!
“Sư phụ, ngài không sao chứ?”
Ân Thiên Minh ngẩng đầu nhìn sư phụ mình bị sét đánh hoàn toàn thay đổi mà còn có thể đứng cười to, không khỏi lo lắng nói.
Hiên Viên Thành đứng bên cạnh kinh ngạc đến ngây người, sư phụ không bị sét đánh tới điên chứ?
“Vi sư không điên.”
Phương Lãng cuộn ống tay áo rách nát lên, nâng bàn tay đen như mực vỗ vào vai Ân Thiên Minh bả vai.
“Minh Nhi, thử tu luyện đi.”
“Vâng thưa sư phụ.”
Ân Thiên Minh bắt đầu khoanh chân tu luyện, kết quả... Tốc độ tu luyện nhanh đến kinh người!
Chủ một lát sau, Ân Thiên Minh mừng như điên, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.
“Cảm ơn công ơn tái sinh của sư phụ!”
“Sư phụ, tốc độ tu luyện của đồ đệ tăng lên gấp đôi!”
“Minh Nhi đứng dậy đi.” Phương Lãng an ủi nói, “Vi sư giúp ngươi mở thêm linh căn thứ ba, tất nhiên là sẽ tu luyện nhanh hơn rồi.”
“Ngươi nhớ phải chăm chỉ tu luyện, đừng phụ lòng vi sư.”
“Vâng thưa sư phụ! Đồ nhi nhất định sẽ không làm sư phụ thất vọng!”
“Cái gì, mở thêm linh căn?!”
Hiên Viên Thành chảy nước miếng, thế gian này vậy mà lại có thể có chuyện này!
Thủ đoạn của sư phụ đúng là làm người khác phải kinh ngạc tới tột cùng!
Sư phụ, con cũng muốn nữa.
Xin sư phụ hãy sờ con!
Phương Lãng tỏ vẻ dày dặn đầy kinh nghiệm nói: “Được rồi, vi sư cũng mở thêm linh căn cho ngươi.”
Lại là nửa tiếng sét đánh.
Hiên Viên Thành thuận lợi mở thêm linh căn thứ ba.
【 Tích, Ân Thiên Minh trung thành +2, may mắn +30】
【 Tích, Hiên Viên Thành trung thành +10, may mắn +20】
【 Nhận được 6200 Đạo Điểm 6200】
“Không tồi không tồi.”
“Quả nhiên phù hợp quy luật thiên phú cao, lại còn may mắn.”
Dùng hết bốn tấm thẻ Bất Tử Kim Thân để nghịch thiên cải mệnh cho hai đồ đệ, tốc độ tu luyện tăng lên gấp đôi.
Đáng giá đấy.
Hai đứa phải chăm chỉ tu luyện.
Vậy thì tu vi của vi sư mới nhanh tăng lên nha.
“Minh Nhi, Thành Nhi.”
“Có đệ tử.”
“Vi sư sử dụng pháp thuật giúp các ngươi nghịch thiên sửa mệnh, các ngươi cần phải giữ kín chuyện này. Nói cách khác, thứ mà vi sư có thể cho các ngươi, tự nhiên cũng có thể thu hồi.”
“Vâng thưa sư phụ, đệ tử lấy Thiên Đạo thề, nếu tiết lộ nửa câu, vạn kiếp bất phục.”
“Đệ tử cũng thề, nếu như tiết lộ, vạn tiễn xuyên tâm.”
Phương Lãng vừa lòng gật gật đầu: “Rất tốt. Các ngươi đi tu luyện đi.”
“Tu luyện là chuyện quan trọng, không thể chậm trễ.”
Hiên Viên Thành ôm quyền bái: “Vâng thưa sư phụ. Đệ tử lập tức tới tiên sơn gần đây trộm linh khí tu luyện.”
Phương Lãng không hài lòng nói: “Sao có thể gọi là trộm chứ. Bình thường vi sư dạy các ngươi thế nào.”
Hiên Viên Thành cười hì hì: “Là mượn. Mượn linh khí tu luyện.”
“Đi đi.”
Hai đồ đệ ngự không đi xa với tâm trạng kích động, bóng dáng hai người cũng nhanh chóng biến mất.
Nói đến mượn linh khí, cũng là hành động bất đắc dĩ. Dù gì ở Thiên Sơn căn bản không thể tu luyện, chỉ có thể tới tiên sơn của môn phái khác mượn một ít.
Cũng may Hiên Viên Thành thông minh tìm được lỗ hổng trong lá chắn của một môn phái, có thể chui vào đó.
Bắt đầu từ lúc đó, hai người bọn họ thường xuyên lên núi của người ta mượn linh khí tu luyện.
Haiz, Từ Trường Phúc này làm sư phụ cũng thất bại quá đi.
Trở lại Tử Lăng Các, rửa mặt thay quần áo
Nhìn bản thân trong gương, Phương Lãng không khỏi cảm thán.
Từ Trường Phúc này đúng là ra vẻ đạo mạo, mất công có một cái túi da đẹp đẽ, dùng được cọng lông nào đâu.
Từ Trường Phúc trong gương tầm tuổi trung niên, trông vẫn rất đẹp trai, nhìn kiểu gì cũng không phải là kiểu người nhát gan sợ phiền phức.
Phương Lãng lắc lắc đầu, sau khi thay quần áo, anh vài trong phòng ngồi xuống bàn, gọi Vô Tự Đạo Thư chuẩn bị tìm hiểu phép tắc của trời đất.
Vô Tự Đạo Thư là một quyển sách được làm bằng ngọc.
Bề ngoài trong suốt bóng loáng, tinh tế xinh đẹp.
Làm người ta vừa nhìn thấy cũng biết đây không phải là vật bình thường.
Mở ra trang đầu tiên, đầu đau muốn nứt ra.
Sợ tới mức Phương Lãng phải nhanh chóng gấp lại.
【 Nhắc nhở: Tu vi quá thấp, không thể mạnh mẽ tìm hiểu đạo thư, điều kiện ban đầu: Khai Mạch Cảnh 】
“Không nói sớm!”
“Đau đau đau.”
Qua một lúc lâu thì cảm giác đau đớn mới giảm đi.
....
Trong lúc nhàm chán, Phương Lãng không khỏi click mở "Rút thẻ", hôm nay kiếm lời được một ít Đạo Điểm.
Hay là lại thử mấy lần nhỉ?