Chương 1: Tôi giả mù
Tạ thiếu gia đưa gái lên du thuyền để ăn mừng chú mình đoạn tử tuyệt tôn.
[Tôi đến muộn rồi. Xin hỏi nên khen luôn hay làm theo quy trình?]
[Bàn tay trắng như vậy, ngón tay thon dài như vậy, thật gợi cảm, tôi l**m, l**m, l**m]
[Tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ sướng đến mức nào nếu bàn tay ấy chạm vào cơ bụng của tôi]
[Gớm có vài món đồ ăn mà uống thành như vậy]
[Tôi đã gặp người thực rồi, rất bất lịch sự, chẳng nói gì đã bước vào lòng tôi]
[Tôi là chuyên gia điêu khắc phù điêu, streamer đã làm rất tốt công việc điêu khắc và đánh bóng, khuyết điểm duy nhất là không cho tôi WeChat]
Là một streamer mới trong lĩnh vực hội họa, Lâm Tự thỉnh thoảng sẽ vẽ tranh trong các lần phát sóng trực tiếp, còn phần lớn thời gian chỉ làm đồ thủ công.
Hiện tại cậu đang khắc phù điêu vỏ sò.
Vật liệu chính là ốc vương miện ở Biển Đông. Một mảnh có độ dày phù hợp nhất được cắt ra, đánh bóng, phác thảo và chạm khắc. Ngoại hình của cô gái được tạo hình sắc nét và gần như hoàn toàn, ngay cả mái tóc cũng có thể thấy rõ ràng.
Dưới ánh đèn trông rất đẹp.
Cậu làm phù điêu rất thành thạo, nhưng đầu ngón tay cũng bị ấn đỏ và cảm giác hơi đau dần lan rộng. Lâm Tự thả lỏng tay và chải sạch phù điêu bằng một chiếc chổi mềm. Bột mịn rơi trên bàn, cậu nhanh chóng rút khăn giấy lau sạch.
“Gần xong rồi, hai ngày nữa là có thể gửi cho Dương Quang.”
Dương Quang mà Lâm Tự nói là fan của phòng phát sóng trực tiếp. Tên đầy đủ là “thích ánh mặt trời ấm áp”. Một tháng trước, số lượng fan của Lâm Tự trên Weixing đã đạt một triệu, vì vậy cậu đã nảy ra ý tưởng tặng quà cho một triệu fan. Phòng phát sóng trực tiếp đã chọn fan ngẫu nhiên để tặng quà theo yêu cầu của người đó. Dương Quang là người may mắn. Cô đưa cho Lâm Tự một bức ảnh tự chụp của mình và ngượng ngùng hỏi Lâm Tự liệu cậu có thể khắc hình cô trên vỏ sò không.
Lâm Tự không từ chối, với cậu thì việc này chẳng có gì khó.
[Tôi vừa thấy, còn tám trăm nghìn nữa là đạt hai triệu fan]
[Có hai triệu fan thì lộ mặt nhé?]
[Được ấy nhỉ]
[Được cái khỉ, hai triệu fan thì lên giường với tôi luôn đi]
[?]
[Đừng nghe cậu ta, lên giường với tôi đi, tôi có cơ bụng tám múi, ngực khủng, 18cm]
[Trang chủ chỉ có cơ bụng tám múi và ngực khủng, hàng 18cm biết kiểm tra ở đâu?]
[Ảnh chỉnh hết rồi, đừng có tin đám đàn ông thối]
Lâm Tự để phù điêu có khắc hình cô gái vào chiếc hộp vuông đã chuẩn bị sẵn bên cạnh. Cậu nhìn lướt làn đạn rồi khịt mũi cười: “Xin lỗi nhé, khi có hai triệu fan thì giường tôi cũng đã có người rồi, không cần cậu đâu.”
Đúng là sét đánh giữa trời quang. Bỏ qua những dấu chấm hỏi mà fan liên tục gửi tới, Lâm Tự liếc nhìn thời gian và nói, “Tôi out đây, giờ phải đi giao lưu với bạn giường tương lai cái đã.”
Sau khi lưu loát tắt phòng phát sóng trực tiếp, Lâm Tự đứng dậy vươn vai duỗi người. Cậu tập những động tác đó trong năm phút để thư giãn cơ thể rồi bước đến tủ quần áo.
Giờ là giữa tháng Chín, mặt trời nóng như thiêu đốt, ngay cả không khí cũng nóng ran. Hôm qua, Lâm Tự hứng lên muốn ăn lẩu, nhưng vừa bước tới cửa đã lùi bước, lập tức phi vào phòng khách ăn hẳn hai cây kem.
Dự báo thời tiết nói nhiệt độ hôm nay còn cao hơn hôm qua hai độ, nhưng cậu phải ra ngoài.
… Thực sự muốn mang theo một cái máy lạnh trên lưng mà.
Cậu rầu rĩ thay một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần short đơn giản, để lộ bắp chân trắng và cánh tay gầy gò. Lâm Tự đẩy cửa bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Lộ Gia Hữu đang nằm dài trên sofa như một ông già.
Chiếc TV trong phòng khách đang phát một chương trình truyền hình thực tế rất nổi tiếng gần đây. Một số ngôi sao hài nổi tiếng đã làm đủ mọi biểu cảm buồn cười, khiến những vị khách khác bật cười, nhưng Lộ Gia Hữu dường như không bị cảm nhiễm. Cậu ta cầm một chiếc điện thoại di động trên tay, khuôn mặt nhăn nheo như gói biểu tượng cảm xúc bí ngô mà Lâm Tự đã lưu về.
Cậu xuống lầu, đi đến chỗ cậu ta và hỏi: “Chiều nay cậu không có tiết à?”
Lộ Gia Hữu đáp “Xin nghỉ rồi”, và đôi mắt quét qua quần áo của cậu như chụp X-quang, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt rồi hỏi bằng giọng điệu sâu kín: “Cậu thực sự sẽ đi xem mắt à?”
“Đã đồng ý rồi thì tất nhiên là đi chứ.”
“Nhưng những tên khốn đó rõ ràng muốn thấy hai người trở thành trò cười.”
Biểu cảm của Lộ Gia Hữu lại nhăn nhó, cậu ta giơ điện thoại lên với Lâm Tự: “Cậu xem đi.”
Lâm Tự cúi xuống và nhìn thấy ba chữ ‘FLY’ được viết ở đầu khung chat nhóm.
FLY là một câu lạc bộ đua xe, chủ sở hữu tên là Tạ Sưởng, con trai của Tạ Tín Liên, giám đốc điều hành của Tạ thị, và là cháu trai của Tạ Diên Khanh, đối tượng xem mắt của Lâm Tự. Có hai chữ ‘Tạ thị’, mặc dù FLY không chính thức như các câu lạc bộ đua xe khác, nhưng cũng đã thu hút rất nhiều người tham gia. Đối với những người này, chỉ cần năm mươi vạn phí thành viên là có thể đổi lấy cơ hội tiếp cận nhà họ Tạ, đúng là quá hời.
Một thời gian trước, cậu nghe Lộ Gia Hữu kể về FLY, nói là không biết cái tên FLY đã lan truyền như thế nào mà lại lên được hot search, vì vậy bây giờ nhiều KOL muốn nhân cơ hội tham gia FLY và quay một số video để thu hút sự chú ý và lưu lượng truy cập.
Trước đây, nhóm chat FLY được sử dụng để thông báo về các hoạt động của câu lạc bộ FLY và nịnh nọt Tạ Sưởng, nhưng không ngờ hôm nay nó lại được sử dụng để bàn tán về cậu và Tạ Diên Khanh.
Lâm Tự cậu cũng coi như nổi rồi.
Cậu liếc sơ qua nội dung nhóm chat. Hai tên đàn em của Tạ Sưởng đang hỏi về địa điểm xem mặt của cậu và Tạ Diên Khanh, còn nói sợ hai người họ không quen nhau, gặp nhau sẽ không biết nói gì, cho nên tới giúp náo nhiệt chút.
Như Lộ Gia Hữu đã nói, giúp náo nhiệt là giả, xem trò cười mới là thật.
Dù sao thì mọi người cũng đều biết Tạ Diên Khanh là con trai út của ông cụ Tạ, em trai cùng cha khác mẹ của Tạ Tín Liên và chẳng thân thiết gì với ông ta. Thậm chí còn có tin đồn là vụ tai nạn xe hơi mà Tạ Diên Khanh gặp phải ở nước ngoài thực chất là do Tạ Tín Liên gây ra.
Đã từng là con cưng của trời, vậy mà giờ phải ngồi xe lăn vì một vụ tai nạn xe hơi đột ngột. Hắn đã vật lộn ở nước ngoài tám năm nhưng không thể cứu được đôi chân của mình. Cuối cùng, chẳng còn hy vọng gì nữa, hắn đành về nước… Tạ Sưởng đã tổ chức một bữa tiệc ở Hồng Kông vì sự cố này và được truyền thông Hồng Kông bình luận: Tạ thiếu gia đưa gái lên du thuyền để ăn mừng chú mình đoạn tử tuyệt tôn.
“Tôi dám cá là lát nữa sẽ có rất nhiều kẻ nịnh nọt Tạ Sưởng đến phố Bắc”.
Phố Bắc là nơi Lâm Tự và Tạ Diên Khanh hẹn xem mắt. Đó là một quán cà phê nổi tiếng trên Internet ở quận Hoành Vu, phía bắc Bắc Kinh.
“Đi thì cứ đi thôi, ai cười ai còn khó nói.”
Hiển nhiên là Lâm Tự không thèm để ý, lập tức quay sang bàn chuyện ăn tối với Lộ Gia Hữu: “Hôm qua tôi muốn ăn lẩu, nhưng trời nóng quá nên không ăn. Lát xong việc cậu đón tôi đi ăn nhé?”
Lộ Gia Hữu: “…”
Được đấy, cậu ta lo lắng bao nhiêu lâu như thế, thế mà người trong cuộc lại đang bình thản suy nghĩ xem tối nay nên ăn lẩu gì?
Lộ Gia Hữu trợn mắt đẩy cậu ra: “Biến đi, nhanh lên, nhìn cậu là thấy phiền.”
Lâm Tự lêu lêu cậu ta rồi đi dép lê đến cửa, đi ngang qua cửa còn cầm kính râm đeo lên mặt, thêm cả gậy để che mắt. Rồi như nhớ ra điều gì đó, cậu quay lại cười nói với Lộ Gia Hữu: “Nếu không có việc gì thì cậu cũng đến hóng đi”, sau đó ngâm nga một bài hát rồi thong thả mở cửa.
Giọng Lộ Gia Hữu từ phía sau truyền đến: “Đợi đã, tôi đưa cậu đến đó.”
…
Tiếng gầm rú của Agera RS Gryphon dừng ở đầu phố Bắc. Lộ Gia Hữu một tay giữ vô lăng, liếc nhìn bãi đỗ xe trên đường. Nhìn thoáng qua đã thấy vài chiếc xe thể thao đủ màu sắc. Cảnh tượng này thu hút rất nhiều người qua đường dừng lại chụp ảnh.
“Tôi đỗ xe bên kia đường. Cậu đợi tôi vào cùng nhé?”
“Không, cậu cứ từ từ.”
Lâm Tự xuống xe, chống gậy ngẩng mặt lên, để lộ khuôn mặt bị che khuất phần lớn bởi cặp kính râm gọng vuông màu đen của Mỹ, chậm rãi mò mẫm đi đến cửa quán cà phê.
Bên kia tấm kính, Tạ Sưởng ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo. Gã rời mắt khỏi chiếc xe thể thao bên kia đường, nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Tự rồi hỏi người theo dõi: “Chiếc Koenigsegg đó của ai thế?”
“Của Lộ Gia Hữu. Lộ Gia Hữu khá thân với tên mù Lâm Tự.” Hạ Thành Vũ giải thích, sau đó nhìn Lâm Nguy Triết ngồi đối diện, cười mơ hồ: “Đúng không, Lâm thiếu gia?”
Lâm Nguy Triết nghe vậy thì nhếch môi.
Tạ Sưởng nhìn hai người, nhướn mày hỏi: “Có thù à?”
“Đương nhiên là không.” Hạ Thành Vũ cười nói sự thật: “Trước đây, Lâm thiếu gia bị Lộ Gia Hữu đánh bầm dập như gấu trúc.”
Lâm Nguy Triết liếc mắt nhìn, bực bội Hạ Thành Vũ lại nói thẳng như vậy, giọng điệu trêu chọc khiến gã khó chịu, nhưng gã biết Hạ Thành Vũ là con chó mà Tạ Sưởng thích nhất. Nếu gây gổ với Hạ Thành Vũ, gã sẽ phải cân nhắc đến Tạ Sưởng.
Cho nên, gã nhịn, cuối cùng vẫn không nói một lời.
Nhưng nể tình hai nhà có hợp tác nên Tạ Sưởng lại hất cằm về phía Lâm Nguy Triết, thản nhiên nói: “Hôm nay có tôi, thù oán gì cứ trút.”
Âm lượng không hề có ý che giấu, Lâm Tự vừa bước vào quán cà phê đã nghe thấy.
Đôi mắt dưới kính râm của cậu đảo qua quán cà phê lúc này, trong lòng không khỏi thốt lên.
Quán cà phê phố Bắc có hai cửa hàng, bàn ở cửa hàng thứ hai gần như đã đầy người. Cậu vẫn chưa nhìn thấy đối tượng xem mắt Tạ Diên Khanh, nhưng đã thấy rõ Lâm Nguy Triết cùng đám công tử nhà giàu khác.
—— Khán giả đã vào vị trí, chỉ chờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Theo hiệu lệnh của Tạ Sưởng, Hạ Thành Vũ đi đến trước mặt Lâm Tự, giả làm nhân viên nói chuyện với Lâm Tự: “Xin chào.”
Lâm Tự: “Xin chào, tôi có hẹn với một người, bàn 25.”
Hạ Thành Vũ liếc nhìn chiếc bàn duy nhất còn trống trong cửa hàng. Để đến bàn 25, cậu sẽ phải đi ngang qua Tạ Sưởng và nhóm của gã. Thấy Tạ Sưởng thản nhiên duỗi chân ra từ dưới gầm bàn, gã cười tươi, nhưng vẫn giả vờ lịch sự khi đối mặt với Lâm Tự: “Được, đợi một lát, tôi dẫn cậu đến đó.”
Lâm Tự nói cảm ơn, rũ mắt xuống và từ từ đi theo sau Hạ Thành Vũ.
Hạ Thành Vũ rất hứng thú với vụ việc náo nhiệt tiếp theo, cũng không ngại Lâm Tự đi chậm, tỏ ra vô cùng kiên nhẫn.
Ba.
Hai.
Một.
Đôi chân của Tạ Sưởng thò ra. Gen của nhà họ Tạ rất tốt. Tạ Sưởng cao hơn mét tám, chân cũng dài, gần như không có khoảng trống giữa hai chiếc bàn cách nhau không xa.
Hạ Thành Vũ nhấc chân gọn gàng bước qua.
Đến lượt Lâm Tự.
Trong chốc lát, dường như mọi người đều đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, mọi người đều tập trung ánh mắt vào Lâm Tự.
Lâm Tự hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm, cậu giơ cây gậy trong tay lên một chút, rồi lại thả xuống, vừa vặn lướt qua bắp chân Tạ Sưởng. Ngay sau đó, cậu nâng đùi phải lên, mà lúc này, Tạ Sưởng cũng nghiêng chân về phía chân Lâm Tự.
Theo tính toán của Tạ Sưởng, ở góc độ và khoảng cách vừa vặn, khi Lâm Tự tiếp đất, mũi chân cậu sẽ chạm vào chân gã, sau đó cậu sẽ không đứng vững rồi ngã sấp mặt xuống đất. Tuy nhiên, điều Tạ Sưởng không ngờ đến là khi mũi chân của Lâm Tự chạm vào bắp chân gã, sắc mặt cậu hơi thay đổi rồi hoảng loạn ấn cây gậy xuống sàn, sau đó lại giơ chân phải lên, và với một tiếng lách cách, cậu dùng hết sức lực đạp vào mắt cá chân Tạ Sưởng.
Không khí trong quán cà phê dường như bị đình trệ.
Hai giây sau, cơn đau do xương gãy lan rộng khiến sắc mặt Tạ Sưởng đột nhiên tái nhợt, một tiếng hét đau đớn phát ra từ cổ họng.
“Mẹ nhà mày, mày giẫm lên chân tao!”
Tiếng gầm đột nhiên nổ tung bên tai khiến Lâm Tự sợ đến mức toàn thân run rẩy. Cơ thể vốn đã run rẩy vì không giẫm lên mặt đất bằng phẳng của cậu không khỏi lao về phía trước. Dường như chỉ theo bản năng, chân sau của cậu vừa lúc đá vào mắt cá chân bị gãy của Tạ Sưởng.
Tiếng gào của Tạ Sưởng lại vang vọng khắp quán cà phê.
Thấy cảnh này, Hạ Thành Vũ kinh hãi, vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình Tạ Sưởng.
Thấy Lâm Tự chặn trước mặt mình, gã không chút do dự giơ chân lên muốn đá cậu đi. Nhưng vừa giơ chân lên, Lâm Tự đã giơ gậy chống đâm thẳng tới như thể đang dò đường. Lại một tiếng gào nữa, Hạ Thành Vũ che háng bằng cả hai tay và liên tục nhảy lên nhảy xuống.