Tôi Giả Mù, Hắn Giả Què

Chương 2

Chương 2: Hắn giả què.

Nhưng cũng không đói khát tới mức độ này chứ.

Quán cà phê loạn hết cả lên.

Sáu bảy người chạy về phía Tạ Sưởng đang ôm chân kêu gào như lợn bị chọc tiết, còn vài tên thì luống cuống đứng nhìn Hạ Thành Vũ ôm th*n d*** lăn lộn trên đất.

Còn ba tên thì vô thức che háng mình, khẽ nuốt nước bọt vì sợ.

Chỉ có mỗi Lâm Duy Triết nhìn Lâm Tự đang ngồi yên trên đất.

Lâm Tự quay lưng về phía gã, hơi hơi khom người, áo thun rộng thùng thình trùm lên bờ vai mảnh khảnh cùng cần cổ thon dài, trông có vẻ vừa yếu ớt vừa bất lực.

Gã cầm bình hoa trên bàn lên, cười lạnh l**m l**m môi, rồi đứng lên không chút do dự…

Lần trước gã bị tên khốn Lộ Gia Hữu kia đánh tới mức ba ngày không xuống nổi giường, gãy hai cái răng. Gã muốn tìm Lộ Gia Hữu trả thù, lại bị anh ruột của Lộ Gia Hữu mạnh mẽ ngăn cản nên không thể làm gì nổi.

Nhưng… gã đã không làm gì được Lộ Gia Hữu, chẳng lẽ còn không làm gì nổi Lâm Tự sao?

“Làm gì thế?”

Một bàn tay đặt lên bả vai Lâm Nguy Triết, giọng nói quen thuộc lọt vào tai, khiến biểu cảm của Lâm Nguy Triết đột nhiên cứng đờ.

Gã quay đầu lại thì thấy Lộ Gia Hữu đang cười toe toét và giơ tay, còn nhướng mày với mình, sau đó nhìn gã từ trên xuống dưới: “Lâm thiếu gia, cậu… thích lọ hoa của phố Bắc, định lén chôm nó à? Này không ổn đâu, Tạ thiếu gia đang đau đớn đến mức gần như ngất xỉu, cậu không giúp đỡ gọi xe cấp cứu mà còn định trộm đồ à?”

“Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy!” Lâm Nguy Triết nghiến răng phản bác, nhưng lại đặt bình hoa trong tay xuống, động vai hất tay của Lộ Gia Hữu ra, nhanh chóng chen vào đám người vây quanh Tạ Sưởng.

Giống như một con thỏ bị giẫm lên đuôi.

Những người khác nghe thấy chữ “xe cứu thương” thì như bừng tỉnh, vội vã chạy đi gọi điện thoại.

Mười phút sau, mọi tiếng động và náo nhiệt trong quán cà phê đều biến mất hoàn toàn.

Lâm Tự ngồi vào chiếc bàn trống số 25, giơ tay ra hiệu cho nhân viên mang một cốc latte và một cốc đường viên đến. Lộ Gia Hữu khoanh tay nhìn cậu cho từng viên đường vào cốc cà phê, chán ghét nói: “Cậu không sợ quá ngọt sao?”

“Cuộc sống này quá đắng, chỉ có thể ăn thêm đường để ngọt hơn thôi.” Lâm Tự nói, tay phải chống cằm mỉa mai: “Lộ nhị thiếu gia xuất thân trong gia đình giàu có, mãi mãi không hiểu được loại chân lý này đâu.”

Lộ Gia Hữu: “… Ngọt ngào của cậu không phải Tạ Sưởng thành kẻ tàn tật, Hạ Thừa Vũ thành thái giám đấy chứ?”

Lâm Tự: “Ngầm hiểu là được rồi mà. Với lại, tại sao đối tượng xem mắt của tôi vẫn chưa tới nhỉ?”

Vừa dứt lời, Lộ Gia Hữu liếc mắt qua cửa sổ kính thấy hai bóng người, liền nghiêng đầu nhìn qua. Lâm Tự nhận ra phản ứng của cậu ta, vô thức muốn quay đầu lại, nhưng bị Lộ Gia Hữu nhéo chân: “Chú ý diễn xuất.”

Lâm Tự cười toe toét: “Tiên sư cậu nhé Lộ Gia Hữu, đêm nay liệu mà ngủ.”

Lộ Gia Hữu: “Đêm nay tôi ngủ mở mắt.”

Nói xong, lại vỗ nhẹ Lâm Tự: “Đừng rộn lên nữa, để tôi xem có phải Tạ Diên Khanh không.”

Sợ bị lộ nên Lâm Tự chỉ có thể ngồi thẳng người như học sinh tiểu học đang trong lớp, không dám nhìn xung quanh. Lộ Gia Hữu thì ngược lại, ánh mắt cậu ta rất là vô sỉ, dán chặt vào người đàn ông ngồi xe lăn như keo.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây, Lâm Tự không khỏi nhíu mày: “Xem xong chưa, xấu tới mức nào hả–“

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Lộ Gia Hữu đã vỗ vào miệng cậu: “Im xem nào.”

Cửa kính bị đẩy ra, sau tiếng chuông gió và tiếng “Hoan nghênh” giòn tan, một tiếng “Bàn 25” rất rõ ràng vang lên. Lộ Gia Hữu hít một hơi, đột nhiên hiểu được tiếng cười nhạo của anh trai và câu “Còn phải để tao dạy mày câu trăm nghe không bằng một thấy sao” khi nhắc đến Tạ Diên Khanh với anh trai, nói Tạ Diên Khanh không xứng với Lâm Tự là có ý gì.

Cậu ta nuốt nước bọt, lại nhéo Lâm Tự. Trước khi Lâm Tự nổi giận, cậu ta đã nói đầy vẻ bí ẩn: “Nhóc con, có lẽ hơi tệ rồi.”

Lâm Tự: “?”

Có thể tệ đến mức nào chứ?

Có phải cậu không biết Tạ Diên Khanh không đẹp trai đâu.

Cả giới đều lan truyền là mặc dù Tạ Diên Khanh đã thoát chết trong vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng đó, nhưng đôi chân của hắn đã hoàn toàn tàn tật, chỉ có thể ngồi xe lăn trong suốt quãng đời còn lại. Không chỉ vậy, khuôn mặt hắn dường như cũng đã bị va chạm, vết thương trên mặt sâu đến mức có thể nhìn thấy xương. Mặc dù bây giờ đã lành, nhưng vết sẹo vẫn khó có thể biến mất.

Mặc dù Lâm Tự là một người thích đẹp, cũng thích nhìn những anh chàng đẹp trai, nhưng cậu biết phép lịch sự và sẽ không bao giờ ghét bỏ ngoại hình của Tạ Diên Khanh. Hơn nữa, trong mắt người ngoài, cậu vẫn là một “người mù”, có thấy hắn như nào đâu mà ghét.

Lâm Tự lẩm bẩm trong lòng cho đến khi một bóng đen rơi xuống trước mặt mình. Cậu ngước mắt lên dưới kính râm và nhìn người đối diện.

Chỉ với một cái liếc mắt này, con ngươi cậu đã rung lên, suýt nữa thì lộ chuyện.

… Đây là Tạ Diên Khanh sao?

Hai bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Tự, một người đẩy xe lăn và một người ngồi trên xe lăn.

Người trước đeo kính gọng mỏng, trông khoảng ba mươi tuổi, khá bình thường.

Người sau thì hoàn toàn ngược lại. Trong cái nóng gần 40 độ, hắn mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen dài tay chỉ mở vài chiếc cúc ở cổ áo. Khi dựa lưng vào xe lăn, yết hầu gợi cảm và xương quai xanh của hắn cũng lộ ra.

“Cậu Lâm, rất vui được gặp, tôi là Tạ Diên Khanh.” Giọng nói trầm khàn vô cảm. Ánh mắt Lâm Tự từ từ leo lên và dừng lại ở khuôn mặt cũng vô cảm nhưng lạnh lùng và rất đẹp trai của hắn.

Hẳn hắn đã biết Lâm Tự là một ‘người mù’, nhưng khi nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn lịch sự nhìn vào khuôn mặt Lâm Tự , nhưng đôi mắt màu hổ phách nhạt của hắn lại rất bình thản, cho thấy hắn không quan tâm đến buổi xem mắt này.

Lâm Tự nghĩ, không quan tâm cũng phải thôi.

Dù sao thì hôn nhân của họ đã được nhà họ Tạ và nhà họ Lâm chốt hạ từ một tuần trước, nên không có cơ hội để bất kỳ ai nói lời tạm biệt sau buổi xem mắt này cả.

Về phần tại sao chuyện như vậy vẫn phải xảy ra ngay cả sau khi hôn lễ đã hoàn tất, thì phải bắt đầu từ Tạ Sưởng. Vị Tạ thiếu gia này có vẻ thích xem Tạ Diên Khanh mất mặt, nghĩ tìm một người bạn đời mù cho Tạ Diên Khanh sẽ là hành động sỉ nhục hắn tới cực độ.

Đáng tiếc… Tạ Diên Khanh không quan tâm.

Tuân thủ theo phép lịch sự, Lâm Tự tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt hoa đào có đuôi hơi cong lên. Cậu cong mắt về phía Tạ Diên Khanh và đáp lại hắn: “Xin chào ngài Tạ, tôi tên Lâm Tự, là Từ trong lời tựa.”

Lộ Gia Hữu bên cạnh đảo mắt, chớp mắt nhìn người đeo kính gọng mỏng và nghiêng đầu. Người sau do dự một lúc, cuối cùng cũng theo Lộ Gia Hữu ra khỏi cửa sau cái gật đầu của Tạ Diên Khanh.

Trong quán cà phê lớn, chỉ có hai người ở bàn số 25.

Phục vụ mang cà phê đến cho Tạ Diên Khanh.

Lâm Tự tháo kính râm xuống, rồi tuỳ ý quan sát người kia. Giống như người mù thực sự, mí mắt cậu thỉnh thoảng lại chớp, nhưng phần lớn thời gian đều không tập trung vào một chỗ nào cả.

“Tôi không biết ngài Tạ thích uống gì, nên gọi một cốc theo khẩu vị của A Hữu, hy vọng anh sẽ thích.”

Tạ Diên Khanh rũ mắt, liếc nhìn cốc bên cạnh Lâm Tự. Đều là cà phê, không có gì bất thường cả, nhưng ly đường gần như rỗng lại cho thấy Lâm Tự có khẩu vị khá kỳ lạ. Tạ Diên Khanh nghĩ, có lẽ hắn đã biết tại sao Lâm Tự không gọi theo khẩu vị của mình rồi.

Những ngón tay dài cầm thìa, làn da lạnh và trắng, các khớp xương rõ ràng và có lực, hắn thong thả khuấy cà phê rồi cúi đầu nhấp một ngụm, vị đắng nhẹ lan tỏa trên đầu lưỡi.

Quá ngọt.

Vì vậy, hắn chỉ nói với Lâm Tự: “Cảm ơn.”

Lâm Tự: “Không có gì.”

Nếm thử cà phê xong, đã đến lúc nói chuyện chính.

Bầu không khí trở nên buồn tẻ trong chưa đầy một phút, ngón tay thon dài đẹp đẽ của Tạ Diên Khanh chạm lên bàn, hắn lạnh lùng nhướn mày, chậm rãi nói: “Nếu cậu Lâm đây không phản đối, chúng ta sẽ đi lĩnh chứng vào thứ Hai tuần sau theo ý của các trưởng bối.”

Lâm Tự ngoan ngoãn: “Tôi không phản đối.”

Tạ Diên Khanh gật đầu: “Vậy gặp lại vào thứ Hai tuần sau.”


“Rốt cuộc là tên ngu si nào tung tin đồn gương mặt Tạ Diên Khanh bị biến dạng thế hả?”

Trong phòng riêng của nhà hàng lẩu kiểu Tây, Lộ Gia Hữu cau mày tìm thịt trong nồi, “Món lòng tôi vừa nhúng đâu rồi?”

“Trong bụng tôi.”

“Moẹ cái đồ tham ăn kia, bố vừa mới nhúng, cẩn thận không lại tiêu chảy.”

Dạ dày Lâm Tự rất khỏe. Cậu uống một ngụm lớn Coca và trả lời lại câu hỏi ban đầu của Lộ Gia Hữu: “Ngoài những người của nhà họ Tạ thì còn có thể là ai nữa?”

Sau khi biết mình sẽ kết hôn với Tạ Diên Khanh, Lâm Tự cũng đã điều tra chuyện của nhà họ Tạ. Chỉ có điều năng lực của cậu không nhiều, những gì cậu có thể điều tra đương nhiên là những gì công chúng biết –

Ông cụ Tạ Thành, từ khi vợ qua đời, sức khỏe ngày càng tệ hơn. Một tháng trước, có lẽ ông cụ đã biết mình không thể cầm cự lâu hơn nữa, cho nên đã gọi con trai út của mình là Tạ Diên Khanh đang sống ở nước ngoài về nước chữa bệnh.

Nhưng thật trùng hợp, một ngày sau khi Tạ Diên Khanh về nước, ông cụ Tạ đã bị đột quỵ và rơi vào tình trạng hôn mê, tới giờ vẫn chưa tỉnh.

Trong thời gian này, các cuộc tranh chấp liên tục xuất hiện trong gia tộc họ Tạ. Cuối cùng, Tạ Tín Liêm, tổng giám đốc điều hành của Tạ thị, tạm thời thay thế ông cụ giải quyết các vấn đề của nhà họ Tạ và Tạ thị.

Sau đó, Tạ Tín Liêm và nhà họ Lâm bắt đầu hợp tác, rồi ghép đôi Tạ Diên Khanh và Lâm Tự với lý do “hôn nhân có thể củng cố hợp tác giữa hai gia đình tốt hơn”.

Nghe nói ngày công bố tin tức này, chủ đề bàn tán trong giới nhà giàu đều là – lấy chuyện hôn nhân của nhà họ Tạ và nhà họ Lâm làm ví dụ, làm sao để xử lý rác rưởi trong gia tộc tốt hơn.

Rốt cuộc chuyện ông cụ Tạ đột quỵ có phải là ngoài ý muốn hay không? Tại sao Tạ Tín Liêm lại là người thành công chiếm được vị trí cầm quyền trong ba người con trai của ông cụ Tạ, còn cuộc hôn nhân muốn làm nhục Tạ Diên Khanh này, chỉ cần nghĩ là biết ngay ý tứ trong đó.

Rất có thể là có liên quan đến việc tranh giành quyền lực trong gia tộc.

Cho nên, ngoại trừ nhà họ Tạ, không ai nghĩ đến việc tung tin đồn dung nhan của Tạ Diên Khanh bị biến dạng, bôi nhọ thanh danh của hắn cả.

“Theo góc độ này mà nói, nhà họ Tạ quả thực là đầm rồng hang hổ. Con yêu này, sau khi gả vào đó nhớ phải tự bảo vệ mình đấy.” Lần này, Lộ Gia Hữu chủ động gắp một miếng lòng bò vào bát của Lâm Tự, trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm, “Còn nữa, khi đối mặt với Tạ Diên Khanh, nhớ phải niệm Thanh Tâm Chú nhiều lần vào. Cũng đừng có uống bừa rượu, sức khỏe người ta không tốt, chân tay lại không tiện. Nếu con say rượu phát điên rồi xông vào hắn, hắn sẽ không chống cự được đâu.”

Nói xong, cậu ta thở dài, nghiêm túc nói: “Cưỡng h**p trong hôn nhân cũng là cưỡng h**p, sẽ bị phạt đấy.”

Lâm Tự: “Điên à?”

Lộ Gia Hữu: “Cậu dám nói hắn không phải mẫu người cậu thích sao?”

Lâm Tự: “…”

Cậu không nói được.

Nhưng cũng không đói khát tới mức độ này chứ?

Bình Luận (0)
Comment