Chương 3: Tôi giả mù
Mau hỏi xem Tạ Sưởng thế nào rồi đi mà…
Lâm Tự chợt thấy chột dạ, chủ động từ bỏ miếng thịt bò vừa gắp, lẩm bẩm: “Ăn còn không ngăn được cậu nói.”
Lộ Gia Hữu lè lưỡi với cậu, sau đó cầm điện thoại rung đã lâu lên.
Mở ra vẫn là giao diện chat nhóm WeChat, nhưng lần này không phải là FLY, mà là một nhóm khác, tên nhóm là “phú nhị đại”. Nhóm có tổng cộng sáu người, tất cả đều là bạn từ nhỏ của Lộ Gia Hữu.
Hầu như tất cả các tin nhắn trượt lên đều có tên Tạ Sưởng và Hạ Thành Vũ.
Lộ Gia Hữu bình tĩnh xem một lúc, sau đó đá nhẹ vào bắp chân Lâm Tự dưới gầm bàn. Khi đối phương bực bội nhìn qua, cậu ta nheo mắt lại, như thể đang cầm xương dụ một chú cún con: “Cậu muốn biết tình hình hiện tại của Tạ Sưởng không? Gọi tôi là bố đi, tôi sẽ nói cho mà biết.”
Lâm Tự: “Gọi tôi là bố đi, lại cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ có hứng thú nghe.”
Lộ Gia Hữu: “… Thế tôi không nói cho cậu biết.”
Lâm Tự: “Không nói thì thôi.”
Đối với Lâm Tự lúc này, ăn mới là quan trọng nhất. Quán lẩu này tuy đắt, nhưng nước dùng rất ngon, vị cay nồng rất sướng. Nguyên liệu đa dạng, tươi ngon, mỗi tháng Lâm Tự đều phải đến đây hai ba lần.
Ăn một mình thì có gì vui? Dẫn Lộ Gia Hữu theo cũng giống như dắt một em chó bị đói nửa tháng, muốn tranh hết đồ ăn, cơ mà thôi cũng vui.
Theo lời Lộ Gia Hữu, cậu chỉ đơn thuần là đang chán thôi.
Trong lúc Lộ Gia Hữu đang cắn đũa bực bội, Lâm Tự không chút do dự múc hết những viên thịt bò giã tay trong nồi vào bát của mình, rưới nước sốt lên rồi cắn một miếng, ngon tới mức nheo cả mắt lại.
Giống như một em mèo được phục vụ chu đáo.
Lộ Gia Hữu không tài nào nhìn nổi, không khỏi đá cậu thêm mấy cái, sốt ruột muốn chết: “Cậu thật sự không hứng thú sao? Gọi tôi là bố thì sao hả? Lần trước cậu còn gọi fan của mình là bố mà!”
“Đó là vì tôi thua cược. Làm thanh niên ba tốt của thời đại mới, phải tuân thủ theo truyền thống đạo đức mà tổ tiên để lại chứ.”
Lâm Tự lại gắp thêm hai miếng măng. Thấy thịt và rau trong nồi đã gần hết, mà rõ ràng là Lâm Tự không có ý định chịu thua, mong muốn được buôn chuyện của Lộ Gia Hữu cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa: “Con gọi bố được chưa. Bố ơi, mau hỏi xem Tạ Sưởng thế nào rồi đi.”
“Ầy, con ngoan.” Lâm Tự cười, giơ tay kéo kéo tóc Lộ Gia Hữu hai cái. Sau khi lấn lướt được thằng bạn, cậu càng cảm thấy vui vẻ hơn. “Nhanh nói cho bố biết, thằng ngu đó thế nào rồi.”
Đúng là chịu tội mà.
“Bọn Tiết Khải thấy xe cứu thương chạy quá chậm, quyết định tự lái xe. Đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tự chớp mắt, bởi vì chữ “Bố” đã đủ giá trị cảm xúc rồi: “Chuyện gì thế?”
Tay phải Lộ Gia Hữu vỗ đùi, cười điên cuồng: “Nó đâm vào cây, chân phải của Tạ Sưởng bị cậu đạp gãy. Bây giờ chân trái cũng bị gãy nốt. Tôi nghe nói có người tốt bụng không rõ danh tính đã gửi cho nó một tin nhắn WeChat có link xe lăn, nói là cùng mẫu với loại của Tạ Diên Khanh.”
Lâm Tự suýt phun ra một ngụm đồ uống.
Cậu lau khóe miệng, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Thế nó mua không?”
Đây là một câu hỏi hay.
Lộ Gia Hữu cũng không biết câu trả lời.
Cậu ta nói “Tôi hỏi hộ cho” rồi cúi đầu nhập vào nhóm buôn chuyện của đám phú nhị đại.
Cùng lúc đó, trong phòng đơn VIP ở tầng 16 của khoa nội trú Bệnh viện tư nhân Thánh Cảnh trực thuộc Tạ thị.
Hai chân Tạ Sưởng quấn như bánh bao, chân trái cứng đờ treo trên giá treo chân, dựa vào gối, mặt đỏ bừng vì tức giận, mạch máu trên thái dương nổi lên như giun đang bò. Tiết Khải – một trong những tên tuỳ tùng – không dám thở mạnh. Gã liếc nhìn chiếc di động bị đập vỡ trên sàn, đầu hơi cúi xuống, khóe miệng giật giật dữ dội.
Không biết là thiên tài nào lại độc ác như vậy, biết Tạ Sưởng ghét Tạ Diên Khanh nhất, lại dám gửi đường link xe lăn giống Tạ Diên Khanh đến.
“Điều tra, nhất định phải tra rõ! Ông đây muốn xem xem là đứa nào dám to gan cười nhạo ông!”
Mặc dù đã đập vỡ điện thoại, nhưng rõ ràng là cơn tức giận của Tạ Sưởng không hề giảm đi chút nào cả. Gã liếc nhìn sang bên cạnh. Cạnh giường có một chiếc bàn nhỏ, bên cạnh có cốc nước và các vật dụng khác, nhưng đáng tiếc, vì đôi chân treo lủng lẳng nên việc di chuyển trở nên rất khó khăn. Trong cơn tuyệt vọng, gã chỉ có thể cuộn chiếc gối dưới người lại rồi ném ra ngoài.
Tiết Khải biết gã rất tức giận, không dám chậm trễ, lập tức gật đầu: “Tôi sẽ tìm người kiểm tra tài khoản này.”
Nói xong thì quay người đi ra khỏi cửa. Nhưng điều Tiết Khải không ngờ đến chính là, gã thấy Tạ Diên Khanh ở cửa.
Chú của Tạ Sưởng, nhân vật chính của buổi xem mắt hôm nay.
So với buổi chiều, Tạ Diên Khanh có vẻ như đã thay quần áo, nhưng vẫn mặc áo sơ mi và quần dài. Hắn dựa vào xe lăn. Có lẽ điều hòa trong bệnh viện bật khá thấp nên còn có một chiếc chăn mỏng phủ lên đôi chân dài quấn trong quần dài của hắn. Da hắn trắng lạnh, những ngón tay dài tùy ý đặt trên chăn. Hai màu đen trắng đan xen, trông đặc biệt gợi cảm.
Người đàn ông ngước mắt lên. Đôi mắt hắn hẹp dài, màu đồng tử quá nhạt khiến đôi mắt hắn hờ hững lạnh lùng như đỉnh núi cao.
Đây là lý do tại sao, mặc dù biết Tạ Diên Khanh không có địa vị gì trong nhà họ Tạ và đang bị Tạ Sưởng – một hậu bối lấn lướt – nhưng Tiết Khải vẫn không dám nhìn hắn nữa.
Gã nuốt nước bọt, cụp mắt xuống và quay đi, rời khỏi theo lối đi bên cạnh Tạ Diên Khanh.
Triệu Kỷ – người đang đẩy xe lăn – không nhìn nữa, ngón tay đẩy chiếc kính gọng mỏng, anh ta bước tới gõ cửa phòng bệnh.
“Ai vậy?”
Một giọng nói mất kiên nhẫn truyền đến, Tạ Sưởng quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn thấy Tạ Diên Khanh, nét mặt cuối cùng đã bình thường của gã lại trở nên tái mét.
Tạ Trường nằm mơ cũng không ngờ là buổi xem mắt hôm nay là thứ gã đặc biệt yêu cầu để xem trò cười của Tạ Diên Khanh, nhưng cuối cùng, vai trò đã bị đảo ngược và chính gã lại trở thành con khỉ biểu diễn trong sở thú.
Tạ Sưởng thầm nghiến răng trong lòng, ngoài mặt thì cố gắng cười để trông mình bớt giống một tên hề.
“Đây không phải chú út sao? Chú… đến bệnh viện kiểm tra à?”
Ánh mắt vô liêm sỉ của gã rơi vào trên chăn của Tạ Diên Khanh. Hai chân hắn đã được che lại, nên gã không thể nhìn rõ cái chân gãy được quấn trong quần âu trông xấu xí đến mức nào. Tuy nhiên, gã đã từng thấy một số trường hợp chân gãy sau tai nạn giao thông. Da của đôi chân đó sẽ bị bỏng và nhăn nheo, xương nhô ra khỏi thịt. Ngay cả sau khi điều trị khâu lại, trông vẫn thật xấu xí và ghê tởm.
Nghe nói sau vụ tai nạn, bác sĩ đã đề nghị cắt cụt chân của Tạ Diên Khanh, nhưng Tạ Diên Khanh vẫn luôn tin đôi chân của mình có thể phục hồi nên mới không cắt.
Nghĩ lại thì, mặc dù Tạ Diên Khanh là đứa con trai lúc tuổi già của ông cụ, nhưng mẹ hắn lại được ông cụ vô cùng yêu thương, điều này đã dẫn đến việc Tạ Diên Khanh từ khi sinh ra đã trở thành nhân vật chính. Tuổi tác của gã và Tạ Diên Khanh không chênh lệch nhiều, nên gã gần như đã nhìn thấy Tạ Diên Khanh lớn lên được cưng chiều hết mực. Sự hâm mộ trong mắt gã dần chuyển thành ghen tị, và gã luôn tự hỏi, tại sao hai người lại có khoảng cách lớn như vậy mặc dù cùng chung huyết thống với ông cụ.
Bất cứ điều gì Tạ Diên Khanh muốn, ông cụ đều sẽ cho.
Còn gã chỉ nói với ông cụ là mình muốn một món quà sinh nhật, nhưng nụ cười trên khuôn mặt ông cụ đã hoàn toàn biến mất, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu muốn quà sinh nhật thì bảo bố mẹ cháu.”
Thiên vị rõ rành rành.
Bây giờ, ông cụ đã đột quỵ. Gã trở thành người thừa kế hợp pháp của Tạ thị, còn Tạ Diên Khanh lại trở thành một kẻ tàn tật nghèo khổ.
Nghĩ tới đây, cơn đau ở chân gã như đã giảm đi rất nhiều. Tạ Sưởng cười khẩy: “Chú này, chẳng phải chú chỉ bị mất chân thôi sao. So với việc mẹ chú đã chết trong vụ tai nạn, thì chú cũng thực sự may mắn rồi.”
“Cho nên ấy, đừng có chữa nữa. Tốt nhất là tiết kiệm ít tiền mà dưỡng lão. Dù sao thì…” Gã cong môi, trong mắt tràn đầy ác ý, “Quyền thừa kế của nhà họ Tạ đã không còn liên quan gì đến chú nữa.”
“Với cái miệng như vậy, cậu Tạ, bảo sao lúc ra ngoài hóng chuyện lại xui xẻo như thế.” Triệu Kỷ mỉm cười, đôi mắt dưới tròng kính hướng về phía Tạ Sưởng, “Nếu ông cụ không đột quỵ, quyền thừa kế làm gì có liên quan đến cậu. Dù sao thì các người có phải con cháu của ông cụ hay không cũng còn khó mà nói. Cậu Tạ, cậu thấy tôi nói đúng không?”
Triệu Kỷ nhìn thì hào hoa phong nhã, nhưng châm chọc người khác chưa bao giờ nương tay.
Tạ Sưởng tức giận đến mức đầu óc choáng váng vì câu nói “các người có phải con cháu của ông cụ hay không “. Gã tức giận đá chân, duỗi tay ra chộp lấy cốc nước trên bàn ném về phía Triệu Kỷ và Tạ Diên Khanh.
Đòn tấn công này của gã không tệ, nhưng đáng tiếc, đúng lúc cốc nước chuẩn bị đập vào trán Tạ Diên Khanh, Triệu Kỷ đã giơ tay lên ngăn chặn.
Một vài giọt nước từ giữa không trung rơi xuống mu bàn tay Tạ Diên Khanh. Người đàn ông khép hờ mắt, vuốt vuốt mu bàn tay rồi cầm khăn lau đi. Lông mày hơi nhướng, đôi môi mỏng hơi cong lên, hắn cười khẽ: “Triệu Kỷ chỉ nói sự thật thôi, sao A Sưởng lại tức giận như vậy? Là một người từng trải và là trưởng bối, chú út cảm thấy cần phải nhắc nhở cháu nhớ giữ tâm trạng vui vẻ khi đang hồi phục, nếu không thì cái chân này –“
Ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt Tạ Sưởng, trong đôi mắt đã không còn một tia ý cười: “Sẽ không cứu được nữa đâu.”
“Chú đang nguyền rủa tôi sao?!”
“Một lời nhắc nhở tử tế sao có thể bị coi là nguyền rủa cậu chứ.” Triệu Kỷ cười lạnh: “Đừng vô ơn như thế. Nhìn xem, ngài Tạ còn bảo tôi tặng cậu thứ này.”
Buông tay đang giữ xe lăn của Tạ Diên Khanh, Triệu Kỷ xoay người đi sang bên hai bước. Khi xuất hiện ở cửa lần nữa, anh ta cầm một chiếc xe lăn màu đen mới toanh.
Triệu Kỷ tươi cười, ân cần bê xe lăn đến bên giường Tạ Sưởng. Trong đôi mắt khó tin của đối phương, anh ta cười giải thích: “Nghe nói chân của cậu Tạ bị thương, cho nên ngài Tạ đã lập tức đặt mua một chiếc xe lăn cho cậu. Giá cả không đắt, ngài ấy vẫn có thể mua được. Cậu Tạ không cần lo lắng ngài ấy tiêu tiền bừa bãi rồi sau này không có tiền dưỡng lão đâu.”
Xe lăn, lại là xe lăn.
Tạ Diên Khanh cảm thấy gã sẽ rơi vào hoàn cảnh như hắn sao?
Chân gã sẽ lành trong vòng ba bốn tháng thôi!
Tạ Sưởng tức giận, vật lộn lật đổ xe lăn. Tuy nhiên, ngón tay còn chưa chạm vào xe lăn, chân trái của gã đã bất ngờ đập vào kệ. Cơn đau dữ dội đột ngột khiến trán gã lập tức đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy và co giật.
Chỉ có một tiếng r*n r* yếu ớt thoát ra.
Triệu Kỷ cố nhịn cười nhắc nhở, “Cậu Tạ đừng quá phấn khích. Là chú út của cậu, đây là điều ngài Tạ nên làm. Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn ngài ấy, chờ sau khi khỏe lại rồi đến dập đầu với ngài ấy cũng không muộn.”
“Dập đầu mẹ mày!” Tạ Sưởng nghiến răng, cơn giận trong mắt gã dường như đông lại thành thực thể để cắt Triệu Kỷ thành từng mảnh, “Cứ chờ đó, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
“Được,” Triệu Kỷ cúi đầu chào, “Tôi sẽ đợi cậu Tạ hồi phục.”
Sau khi khiến gã tức giận đến mức thở hổn hển như một con bò, Triệu Kỷ hài lòng trở về chỗ Tạ Diên Khanh.
Cảm giác bỏ đá xuống giếng này sướng thật chứ.
Tạ Diên Khanh liếc nhìn Triệu Kỷ đang phấn khích, Triệu Kỷ chỉ mỉm cười với hắn.
“Lời khuyên và xe lăn đều đã đưa rồi, tôi không ở lại nữa. A Sưởng, nhớ chăm sóc tốt đôi chân mình, nếu không thì vị trí người thừa kế có rơi vào tay người khác hay không, khó mà nói.”
Sau khi để lại một câu nói mơ hồ, Triệu Kỷ đẩy Tạ Diên Khanh đi về hướng khác rồi ra ngoài.
Thật trùng hợp, mới đi được hai bước, họ đã thấy một thanh niên mặc quần áo lao động màu vàng đang khiêng một chiếc hộp lớn đi đến phòng bệnh của Tạ Sưởng.
Bởi vì cách đó không xa, nên giọng nói của thanh niên cũng truyền đến tai Tạ Diên Khanh và Triệu Kỷ.
“Xin lỗi cậu có phải Tạ Sưởng không? Đây là xe lăn mà ngài Lâm Tự đặt cho cậu. Ngài ấy nói hôm nay ngài Tạ gặp tai nạn ở chân, ngài ấy cũng phải chịu một nửa trách nhiệm. Nhưng là một người mù, ngài ấy không tiện chăm sóc ngài nên chỉ có thể chọn một chiếc xe lăn phù hợp để đền bù. Nhân tiện, ngài ấy cũng nhờ tôi nói với ngài là ngài ấy đã mua chiếc xe lăn này sau khi tham khảo ý kiến của chú ngài, chất lượng rất tốt–“
Còn chưa dứt lời, chàng trai trẻ đã thấy Tạ Sưởng vừa mới mắt đỏ ngầu và thở hổn hển giờ đã trợn mắt, toàn thân cứ như một xác chết, đầu còn treo lơ lửng bất động.
Chàng trai trẻ sửng sốt, sau đó phát ra tiếng hét chói tai: “Bác sĩ! Bác sĩ!”