Nói thật, hình như cũng khá phồng đấy chứ
Lâm Tự cảm thấy, chín mươi tám người mẫu nam kia và bài cảm nhận cả vạn chữ sau khi sờ nhiều nhất cũng chỉ khiến tay Lộ Gia Hữu bị dạy cho một bài học nhỏ, còn miệng thì vẫn không học được, cái gì cũng dám nói.
Nhưng Lộ Gia Hữu dám nói, Lâm Tự lại ngại không dám nghe.
Cậu vội vàng giơ tay đầu hàng: “Đổi chủ đề đi.”
Cậu vừa nói vậy, Lộ Gia Hữu không những không đổi chủ đề, mà còn đặc biệt hăng hái, kẹo cứng trái cây trong miệng nhai kêu lạo xạo, cậu ta hừ một tiếng: “Giả vờ cái gì chứ, cậu còn từng vẽ truyện tranh người lớn, mức độ này mà không chấp nhận được sao.”
Lâm Tự nghiến răng nghiến lợi: “Truyện tranh người lớn không phải do tôi tự nguyện vẽ.”
Nói xong liền chuyển lời đe dọa: “Cậu còn muốn bài cảm nhận sau khi sờ ba nghìn chữ đó không?”
Lộ Gia Hữu lập tức ngậm miệng.
Muốn chứ lại.
Thật ra cậu ta còn lén giấu Lâm Tự một chuyện, trong khoảng thời gian Lâm Tự nhập viện vì chấn thương đầu gối, cậu ta đã ngồi trước máy tính vắt óc, lục lọi ruột gan, nhưng viết đi viết lại bài cảm nhận trải nghiệm cơ bụng của chín mươi tám người mẫu nam đều không quá nổi một nghìn chữ, xong còn nghĩ đến dịch vụ viết thuê trên Taobao.
Ai ngờ người ta tủi thân nói với cậu ta: [Tôi lớn chừng này rồi, còn chưa từng sờ tay đàn ông chứ đừng nói đến cơ bụng.]
Lộ Gia Hữu thất bại trở về.
Trước khi về còn bị đối phương đòi lấy tám trăm chữ cảm nhận sau khi sờ mà cậu ta đã viết, nói là tò mò, muốn tìm hiểu.
Đúng là ngược đời mà.
“Thế cậu mau viết đi nhé.” Lộ Gia Hữu thúc giục, “Tôi cũng tranh thủ viết đây.”
“Ừ.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Tự ném điện thoại lên giường, khử trùng chiếc bàn gấp nhỏ mang từ căn hộ đến rồi đặt lên giường, sau đó đặt máy tính xách tay lên. Nhìn file Word trống rỗng, cậu chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay chống cằm, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại cảm giác khi sờ lên cơ bụng của Tạ Diên Khanh.
Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ đột nhiên bắt đầu không kiểm soát được, không cẩn thận liền bay đến câu “Lên giường với anh ta, xem anh ta có đủ mạnh không” mà Lộ Gia Hữu đã nói.
Thật ra khoảnh khắc đầu đập vào đó, nếu không phải tay Tạ Diên Khanh đỡ lấy mặt cậu một chút, khó mà tưởng tượng được cậu sẽ đối mặt trực diện với cái gì.
… Nói thật, hình như cũng khá phồng đấy chứ.
Bốp.
Một cái tát vào mặt mình.
“Nghĩ cái gì vậy chứ Lâm Tự.” Cậu lẩm bẩm, lại xoa xoa mặt, lẩm nhẩm thanh tâm chú hai lần, ép cái đỏ ửng từ vành tai nổi lên trở lại, tự nói với mình, “Kiểm soát cái đầu một chút, tuyệt đối đừng bị Lộ Gia Hữu dẫn dắt sai đường, mình là người đứng đắn, làm việc đứng đắn, không làm chuyện bậy bạ.”
Cậu chỉnh lại tư thế ngồi, thẳng lưng, bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để viết bài cảm nhận với số lượng chữ nhiều nhất.
Đầu tiên, có thể bắt đầu từ hình dáng bên ngoài, cảm giác khi chạm vào và nội hàm tinh thần.
Cơ bụng của Tạ Diên Khanh trông như thế nào nhỉ? Không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng mà. Cậu học vẽ nhiều năm như vậy, chuyên ngành lại là thiết kế trang sức, tưởng tượng là điều cậu giỏi nhất.
Còn về cảm giác khi chạm vào, đã sờ rồi, thì càng giỏi hơn.
Nội hàm tinh thần thì không cần nói nhiều, đằng sau mỗi múi cơ bụng đều là mồ hôi không ngừng nghỉ!
Hai giờ sau, Lộ nhị thiếu gia vẫn đang vật lộn trước màn hình máy tính bị tiếng thông báo WeChat đột ngột làm giật cả mình. Cậu ta nghi ngờ mở file mà Lâm Tự gửi đến, nhìn thấy những dòng chữ dày đặc và con số 4806 bên dưới, rồi ngây người.
Lâm Tự: [1806 chữ thừa ra cứ coi như tôi tặng cậu, chúng ta là anh em tốt, đừng khách sáo.]
Lộ Gia Hữu mất trọn mười phút để đọc hết 4806 chữ này, im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt ra một câu cảm thán “đỉnh của chóp”.
Thật sự là quá giỏi bịa chuyện.
Nhìn lại trang Word trống rỗng của mình, cậu ta thở dài nặng nề.
…
Đêm xuống.
Dì Tưởng gõ cửa phòng ngủ của Lâm Tự, hỏi Lâm Tự giải quyết bữa tối thế nào. Lâm Tự nhìn chân mình, qua một buổi chiều rồi mà đầu gối vẫn không có gì thay đổi. Theo lý mà nói, nếu có thể giải quyết bữa tối trong phòng ngủ thì là tốt nhất. Tuy nhiên, cậu lại không chịu được mùi thức ăn ám trong phòng ngủ, nơi vốn dĩ là để ngủ, nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn cố gắng xuống giường ngồi xe lăn, đi đến nhà ăn.
Lần nữa ăn cơm cùng Tạ Diên Khanh, Lâm Tự đã không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa.
Ăn cơm được nửa chừng, dì Tưởng xách hai ly trà sữa vào nhà, đặt trà sữa trước mặt Lâm Tự: “Vừa nãy nhân viên giao hàng mang đến.”
Đầu ngón tay chạm vào ly trà sữa còn đang toả hơi lạnh, thiếu niên mỉm cười ngọt ngào với dì Tưởng: “Là cháu gọi, cảm ơn dì Tưởng.”
Sau đó, cậu cẩn thận đẩy một ly về phía trước, trà sữa còn cách Tạ Diên Khanh một khoảng khá xa, nhưng hướng đó chỉ có một mình hắn. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lại, ngũ quan tuấn tú dưới ánh đèn càng thêm nổi bật, ánh mắt từ từ di chuyển từ ngón tay trắng nõn thon dài lên trên, cuối cùng dừng ở đôi mắt của Lâm Tự, hỏi: “Cho tôi sao?”
Lâm Tự đương nhiên gật đầu: “Ừm.”
Tạ Diên Khanh: “Cũng là cảm ơn sao?”
Lâm Tự chớp mắt trả lời: “Chỉ đơn thuần là mời anh uống một ly trà sữa thôi, không có nhiều quy tắc như vậy.”
Thật ra là vì Vọng Hạc Phủ ở nơi quá hẻo lánh, cách quán trà sữa cậu thích những mười cây số, không đủ bốn mươi tệ thì không giao hàng. Theo tính cách thường ngày của Lâm Tự, cậu có thể thêm topping đến bốn mươi tệ, có khi còn trực tiếp mở một buổi tọa đàm về topping. Nhưng bây giờ có thêm Tạ Diên Khanh… Vì muốn hòa thuận với bạn cùng nhà trong những ngày sắp tới, Lâm Tự liền gọi thêm một ly đắt nhất.
“Gọi ít đường, hy vọng anh sẽ thích.”
Lần xem mắt đó, Lâm Tự đã gọi cà phê cho Tạ Diên Khanh theo khẩu vị của Lộ Gia Hữu, thấy đối phương có thể chấp nhận, điều đó cho thấy chắc là hắn không thích quá ngọt.
“Tôi ăn xong rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Ừm.” Tạ Diên Khanh gật đầu, “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Lâm Tự vẫn chưa quen dùng xe lăn nên động tác khá chậm chạp. Khi Tạ Diên Khanh quay đầu lại thì thấy cậu kẹp ly trà sữa vào lòng, ngón tay dò dẫm sờ công tắc phanh tay, loay hoay một lúc lâu mới vào được thang máy.
Vừa về đến phòng, cậu đã nhận được tin nhắn của Lộ Gia Hữu: [Bài cảm nhận vạn chữ đã gửi cho anh tôi rồi, cậu có uống trà sữa không? Tôi đặt cho cậu một ly.]
Lâm Tự chụp ảnh ly trà sữa của mình gửi cho cậu ta.
Lại hỏi: [Anh cậu nói sao?]
Lộ Gia Hữu: [Anh tôi chẳng nói gì cả, chỉ gửi cho tôi một dấu chấm. Bây giờ tôi nghi ngờ anh ấy có khi còn chẳng buồn mở file ra đọc, chỉ cố tình làm tôi khó chịu thôi.]
Lâm Tự cắn ống hút, nghĩ đến mức độ bận rộn hàng ngày của Lộ Gia Dự, CEO của tập đoàn Lộ thị, cảm thấy suy đoán của Lộ Gia Hữu cũng không phải là không có khả năng.
Trò chuyện vài câu với Lộ Gia Hữu xong, đối phương kêu đói bụng đi gọi đồ ăn ngoài, Lâm Tự liền đặt điện thoại xuống, cầm máy tính bảng lên, tiếp tục thiết kế mũ phượng. Theo yêu cầu của khách hàng, Lâm Tự không tiết kiệm vật liệu cho cô, nhưng vẽ được nửa chừng lại cảm thấy quá rườm rà, suy nghĩ rất lâu cũng không thể tiếp tục đặt bút.
Thời gian rảnh rỗi, Lâm Tự thường không làm khó mình, dứt khoát không tiếp tục nữa.
Cậu đăng nhập vào Vị Tinh lướt xem video hài hước một lúc, gặp video nào đặc biệt thú vị sẽ chuyển tiếp cho Lộ Gia Hữu, sau đó để lại một loạt “hahahaha” trong phần bình luận.
Nhưng điều Lâm Tự không ngờ là, chưa đầy hai phút, cậu đã bị fan bắt quả tang: [Cậu đang haha cái gì thế hả? Mau mở livestream đi, nếu không tối nay tôi sẽ treo cổ.]
Lâm Tự: “…”
Cậu nhìn thời gian livestream lần trước, từ năm ngày trước rồi.
Nghĩ lúc này quả thật cũng không có việc gì, vừa nãy còn uống trà sữa, chắc tối cũng không ngủ được, cậu liền nhấp vào nút “Mở livestream” ở hậu trường.
Mặc dù thời gian livestream của cậu không ổn định, nhưng fan cơ bản đều là fan trung thành, chưa đầy hai phút đã có hai nghìn người tràn vào phòng livestream.
Lâm Tự chào hỏi họ, nhìn màn hình đầy chữ xin lỗi thì cứng miệng chống chế: “Xin lỗi cái gì, tôi có nói tuần này nhất định sẽ livestream đâu, không xin lỗi.”
Ngay sau đó liền thành thạo chuyển chủ đề: “Hai ngày nay tôi chuyển nhà, hơi bận xíu. Hôm nay livestream chút thôi nhé, hai người hữu duyên bốc thăm đi, tôi vẽ đầu to cho các bạn.”
Dỗ dành fan xong, cậu lập tức thúc giục việc bốc thăm.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của họ đã bị vài bình luận hỏi về việc chuyển nhà thu hút.
[Sao tự nhiên lại chuyển nhà vậy? Không ở cùng thiếu gia nữa sao?]
[Khoan đã, sẽ không liên quan đến bạn giường tương lai mà lần trước đã nói chứ?]
[Chết tiệt, cậu thật sự lén thiếu gia tìm đàn ông hoang dã sao?]
[Tôi cứ tưởng cậu chỉ nói vậy thôi chớ]
Lâm Tự mở một đợt rút thăm miễn phí, cài đặt số người là 2, sau đó chống cằm từ tốn trả lời: “Nói chính xác thì, thiếu gia mới là đàn ông hoang dã, còn về người kia—”
Cậu nhấn màn hình máy tính xách tay xuống, bật camera hướng thẳng vào ngón tay trắng nõn thon dài của mình.
Thông thường, bàn tay này của Lâm Tự luôn thu hút rất nhiều fan l**m màn hình, nhưng hôm nay, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở cuốn sổ nhỏ màu đỏ kẹp giữa ngón tay thon dài ấy.
Mấy chữ “Giấy chứng nhận kết hôn” trên bìa giống như sóng biển gào thét ập đến, làm đầu óc họ trở nên hỗn loạn.
[????]
[Cậu điên rồi sao? Cậu mới hai mươi tuổi!]
[Hả?? Cứ thế mà kết hôn sớm vậy sao? Giả đúng không?]
[Có người hai mươi tuổi đã kết hôn, có người ba mươi tuổi vẫn còn ở Makka Pakka]
[Tôi không phải đã nói với cậu là đàn ông không có gì tốt sao? Sao cậu không nghe lời khuyên cơ chứ!]
[Cậu có gì không nghĩ thông được thì có thể nói với chúng tôi, sao có thể tùy tiện kết hôn chứ? Không muốn 18cm nữa sao?]
[Tên, tuổi, ảnh, gửi cho tôi xem ngay!]
Lâm Tự nhìn hai ID trúng thưởng, bảo hai người gửi ảnh đến, rồi mới nói: “Giấy chứng nhận lấy từ cục dân chính về, đảm bảo thật. Thông tin cá nhân thì không thể tiết lộ cho các bạn được, nhưng có thể nói cho các bạn biết, anh ấy đẹp trai kinh khủng, độ đẹp trai đã được thiếu gia chứng nhận.”
[Tôi không tin, trừ khi cậu cho tôi xem ảnh.]
Chữ “ảnh” nhanh chóng tràn ngập màn hình, Lâm Tự coi như không thấy. Vừa hay fan trúng thưởng rất nhanh đã gửi ảnh cho Lâm Tự, cậu hỏi đối phương có muốn hiển thị ảnh không, nhận được câu trả lời khẳng định, Lâm Tự liền treo ảnh của người đó ở góc trên bên trái màn hình rồi bắt đầu nghiêm túc vẽ đầu to.
Mọi người thấy cậu không nói gì, đành chịu.
Nhưng sự yên tĩnh này chỉ kéo dài mười lăm phút.
Tiếng gõ cửa làm Lâm Tự giật mình, cậu quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ, nói với fan trong phòng livestream “chờ một chút” rồi vội vàng đi mở cửa. Trong lúc đó còn quên mất đầu gối vẫn đang bị thương, đau đến mức co giật. Cố gắng không để tiếng r*n r* thoát ra khỏi cổ họng, cậu ngồi xe lăn đi về phía cửa, ai ngờ vội quá lại đâm vào tủ.
Lâm Tự: “…”
Loay hoay một lúc lâu, cậu mới mở được cửa.
Với vẻ mặt ủ rũ, cậu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trong biệt thự chỉ có cậu và Tạ Diên Khanh, dù cậu có thật sự không nhìn thấy thì cũng không đến mức mỗi lần đều hỏi một câu “ai đó”.
Như vậy trông sẽ rất ngốc.
Trong lúc chờ đợi, Tạ Diên Khanh đã nghe thấy hết tiếng lạch cạch bên trong, ánh mắt lướt qua chân Lâm Tự, rồi nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của cậu, hắn không nói nhiều, chỉ đặt chiếc hộp nhỏ cầm trong tay vào lòng cậu.
Lâm Tự chớp mắt, không dám nhìn nhiều, nhưng vừa lướt qua lại cứ luôn cảm thấy quen thuộc.
“Tráng miệng sau bữa ăn, hy vọng cậu sẽ thích.” Hắn nói câu giống hệt Lâm Tự khi đưa trà sữa cho mình.
Tiễn Tạ Diên Khanh đi, cuối cùng Lâm Tự cũng thoải mái cúi đầu nhìn chiếc hộp nhỏ trong lòng. Hộp đóng gói màu xanh nhạt rất dịu, trên đó chỉ viết vài chữ cái tiếng Anh. Lâm Tự nhìn chằm chằm vào các chữ cái một lúc, cuối cùng cũng hiểu cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu.
Hộp bánh phô mai hạt dẻ mà Lộ Gia Dự mang đến căn hộ hôm đó chính là hộp đóng gói này.
Cậu đóng cửa, mang bánh về bàn.
Dải lụa bị kéo ra, hộp đóng gói như một bông hoa nở rộ bung ra, để lộ chiếc bánh phô mai hạt dẻ giống hệt.
Lâm Tự ngẩn người.
Trùng hợp vậy sao?