Bài cảm nhận cơ bụng kia như thế nào
Lâm Tự mở phần mềm liên quan và nhập tên cửa hàng, trang nhanh chóng chuyển đến, đập vào mắt là những lời giới thiệu tự phát của cư dân mạng. Trong những bức ảnh với phong cách khác nhau, ánh sáng vừa phải, chiếc bánh phô mai hạt dẻ nhỏ xíu, lớp sô cô la phủ bên ngoài như thác nước chảy, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến vị giác hoàn toàn thư giãn.
Yoomi: [Tôi xin được gọi Micoa là tiệm bánh ngọt đỉnh nhất Bắc Kinh! Bánh phô mai hạt dẻ càng là thần trong các vị thần! Mua ngay đi mọi người!]
… Hóa ra là cửa hàng nổi tiếng trên mạng và món đặc trưng của cửa hàng đó.
Bảo sao Lộ Gia Dự và Tạ Diên Khanh lại đặt mua giống nhau.
Bánh vừa vào miệng, vị sô cô la đậm đà đã tràn ngập khoang miệng, hạt dẻ tươi hấp mang theo vị mềm dẻo và ngọt tự nhiên, khiến Lâm Tự cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thậm chí có thể phớt lờ cơn đau âm ỉ ở đầu gối.
Lâm Tự vừa ăn vừa xem bình luận chạy trên màn hình.
[???]
[Ôi vl, đây không phải là người chồng hợp pháp mà cậu nói đấy chứ?]
[Chết tiệt, nghe giọng nói này thôi mà chân tôi mềm nhũn]
[Không dám nghĩ giọng này th* d*c sẽ còn hay đến mức nào]
[Cậu ăn ngon thật đấy]
[Tôi làm fan của streamer ba tháng rồi, chưa bao giờ cầu xin streamer điều gì, hôm nay mạo muội đưa ra một yêu cầu, lần sau livestream hai người l*m t*nh cho tôi nghe đi]
[Mẹ ơi cứu con, có b**n th**!]
[Theo kinh nghiệm yêu qua mạng của tôi, đàn ông có giọng nói hay thường xấu trai]
[Người đâu? Sao không có tiếng động gì nữa?]
“Có đây,” Lâm Tự đẩy bánh sang một bên, cầm lại bút cảm ứng thông minh để phác họa khuôn mặt của fan trên máy tính bảng. Cậu cắn ống hút trà sữa, ồm ồm nhắc nhở, “Một số khán giả trong phòng livestream, hãy chú ý hình tượng, đừng khiến người khác nổi suy nghĩ đen tối.”
[Cứ đen tối đi, cứ đen tối đi!]
[Không đen tối cũng được, trừ khi cậu mở giấy đăng ký kết hôn ra cho tôi xem]
[Trừ khi cậu gọi chồng cậu đến livestream cùng]
[Trừ khi cậu bật camera]
[Trừ khi cậu gọi tôi một tiếng bố]
Lâm Tự: “…”
Buổi livestream kéo dài bốn tiếng, khi Lâm Tự nói “Chúc ngủ ngon” với khán giả thì đã hơn mười hai giờ ba phút. Cậu tựa lưng vào đầu giường, xoa bóp bả vai cứng đờ rồi chậm rãi trượt vào chăn.
Đầu gối không tiện nên tư thế ngồi khi livestream cũng kỳ quặc, sau bốn tiếng, cậu đau nhức khắp người, lưng như sắp gãy.
Thở ra một hơi, lại nằm thẳng như xác chết tận năm phút, đợi cảm giác đau nhức trên người tan đi một chút, Lâm Tự mới đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi chui vào chăn ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Tự bị tin nhắn của Lộ Gia Hữu đánh thức.
Lộ Gia Hữu: [Tiểu Tự của chúng ta nổi tiếng thật rồi, khoe giấy đăng ký kết hôn thôi mà cũng lên hot search.]
Trên mặt Lâm Tự vẫn còn vẻ ngái ngủ, mắt chỉ hé mở, ngay giây tiếp theo có thể ngủ tiếp. Nhưng ánh mắt cậu dừng lại trên nội dung tin nhắn, đầu óc lập tức tỉnh táo, cậu nhấp vào đường link mà Lộ Gia Hữu tiện tay gửi đến, thấy trên bảng xếp hạng hot search của Vị Tinh, từ khóa #Là Lê Dư không phải Cá Chép tự tiết lộ kết hôn# đứng ở vị trí thứ năm.
“Nói đi thì cũng phải nói lại, cậu và Tạ Diên Khanh cũng ổn áp phết nhỉ, anh ta còn mang đồ ngọt sau bữa ăn cho cậu nữa chứ.” Lộ Gia Hữu gọi điện đến, cậu ta ngồi trên sofa trong phòng khách, đặt máy tính bảng lên đùi, trên đó đang phát đoạn cắt livestream tối qua của Lâm Tự, giọng nói trầm thấp của Tạ Diên Khanh như sương mù ẩn trong núi, quả thực rất hay, bảo sao bình luận còn có người bảo Tạ Diên Khanh là diễn viên lồng tiếng.
Lại nhìn xuống.
Các loại bình luận liên tục xuất hiện.
Ngoài những lời khen giọng nói của Tạ Diên Khanh hay, những bình luận khác khá khó đỡ.
[Rốt cuộc là ai nói Lê Dư không biết marketing? Đây không phải là rất giỏi sao?]
[Hahaha Lê Dư livestream còn xấu đến mức không dám lộ mặt, còn mong chồng cậu ta đẹp trai sao?]
[Nếu chồng Lê Dư mà đẹp trai thật, tôi ăn luôn]
[Phiền vãi, sao cậu ta vẫn còn hoạt động trên Vị Tinh vậy, có thể nhanh chóng biến mất không?]
Lộ Gia Hữu xem mà nghiến răng nghiến lợi, ngón tay ấn mạnh vào màn hình, lần lượt trả lời:
-Đúng đúng đúng, rất giỏi, nhưng giỏi nhất vẫn là đập nát cái đầu thối của ông nội mày.
-Mày là cái đồ xấu như chó còn dám bình luận về trai đẹp cơ à?
-0894764, chào mừng gọi đến số điện thoại liên hệ của nhà máy xử lý nước thải Hành Vu Bắc Kinh, đủ cho mày ăn cả đời.
-Mày cả người lẫn hộp ba cân rồi mà cậu ấy cũng không biến mất đâu!
Sau đó còn cười lạnh một tiếng: “Fan của Kỳ Phương Đồng đúng là như keo dán chó, chỗ nào cũng có chúng nó!”
Lâm Tự vừa nghe thấy tên Kỳ Phương Đồng, lông mày khẽ giật giật, sau đó đặt điện thoại lên gối, xoa mặt để xua đi chút buồn ngủ còn sót lại, nói: “Đừng để ý đến họ.”
Cậu đã hoạt động trên Vị Tinh hơn nửa năm, tốc độ tăng fan rất nhanh, lại may mắn đúng vào thời điểm Vị Tinh bình chọn các giải thưởng lớn. Tháng trước, cậu đã vượt qua một loạt các streamer mới nổi, giành giải streamer mới xuất sắc nhất, khiến một số streamer cùng thời ghen tị, đăng một loạt bài viết chua ngoa.
Kỳ Phương Đồng chính là một trong số đó, anh ta là streamer game, chuyển từ nền tảng khác sang, trước khi gia nhập Vị Tinh đã có hơn hai mươi vạn fan cứng. Cộng thêm việc Vị Tinh khi chiêu mộ anh ta đã đồng ý tạo thế cho anh ta, cho nên trong khoảng thời gian đó, trang chủ của nền tảng Vị Tinh gần như toàn là các đề xuất liên quan đến Kỳ Phương Đồng. Dưới sự quảng bá điên cuồng của Vị Tinh, Kỳ Phương Đồng nhanh chóng trở thành một streamer lớn, số lượng fan gấp đôi Lâm Tự.
Nhưng khi bình chọn, ban giám khảo của Vị Tinh lại đặc biệt nhấn mạnh là streamer mới phải là người hoàn toàn mới, vì vậy đã trực tiếp loại Kỳ Phương Đồng ra ngoài, khiến Kỳ Phương Đồng không thể tham gia bình chọn giữa những người mới, đồng thời cũng không có đủ nền tảng để đối đầu với các streamer lớn khác.
Cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì.
Nghe nói Kỳ Phương Đồng tức đến mức ba ngày không livestream, còn có tin đồn anh ta định hủy hợp đồng với Vị Tinh.
Nhưng một tháng đã trôi qua, Kỳ Phương Đồng cũng không lật mặt với Vị Tinh.
Chỉ có điều khi livestream, anh ta luôn nhắc đến việc bình chọn giải thưởng người mới, rồi nói bóng gió là Lâm Tự đoạt giải chỉ do may mắn. Tiện thể còn ám chỉ Lâm Tự, nói là mấy năm trước giải thưởng người mới không có nhiều quy định như vậy, sao năm có Lâm Tự lại đặt ra quy tắc? Trong lời nói ngụ ý là Lâm Tự có hậu thuẫn và hàng triệu fan của Lâm Tự là giả.
Lâm Tự xem đoạn cắt, nhưng cũng mặc xác anh ta.
Ngày hôm sau khi Kỳ Phương Đồng livestream, Lâm Tự dùng tài khoản đã xác minh ‘Là Lê Dư không phải Cá Chép’ ngang ngược gửi bình luận: [Xin chào, xin hỏi có phải là streamer mới đã ra mắt tám năm rưỡi, ký hợp đồng với năm nền tảng livestream không?]
Một câu nói làm nổ tung cả phòng, Kỳ Phương Đồng và fan của anh ta như chó điên, cứ túm lấy Lâm Tự mà cắn.
Nhưng xưa nay Lâm Tự không để họ vào mắt, hơn nữa so với những kẻ tiểu nhân này, cậu càng quan tâm đến những chuyện khác hơn.
Cậu nhíu mày hỏi: “Cậu nghĩ Tạ Diên Khanh có xem những video cắt như thế này không?”
Lộ Gia Hữu sững sờ, rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Cậu sợ Tạ Diên Khanh xem video, biết Lê Dư chính là cậu rồi đoán được cậu đang giả mù à?”
Lâm Tự: “Ừm.”
Hôm qua lúc lấy bánh, cậu đã không tắt bộ thu âm của phòng livestream.
Thói quen xấu này là do livestream trước đây mà có.
Lúc đó chỉ có cậu và Lộ Gia Hữu, Lộ Gia Hữu lại là quản lý phòng livestream của cậu, thường xuyên đẩy cửa vào khi cậu livestream, mang trà sữa, bánh ngọt, đồ ăn ngoài cho cậu.
Khán giả trong phòng livestream đã quen, cậu cũng đã quen.
Vì vậy khi đối mặt với Tạ Diên Khanh, cậu hoàn toàn không nhận ra có gì đó không ổn.
Lộ Gia Hữu gãi đầu, cẩn thận nhớ lại xem hôm đó Tạ Diên Khanh đi xem mắt, hơi do dự nói: “Chắc không trùng hợp đến thế đâu nhỉ? Hơn nữa tôi thấy Tạ Diên Khanh không giống loại người thích xem livestream hay lướt video đâu.”
Nghĩ một lát, cậu ta lại nói: “Để đề phòng, tôi vẫn sẽ tìm người giúp cậu giảm bớt độ hot.”
Lâm Tự gật đầu: “Được, tiền cứ lấy từ tài khoản của tôi.”
Lộ Gia Hữu lẩm bẩm: “Với tôi mà còn phân chia rõ ràng như vậy sao.”
…
Kim đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ, Lâm Tự ngồi lên xe lăn xuống lầu, đến phòng ăn.
Khi cậu đến, Tạ Diên Khanh đã ngồi trước bàn ăn. Người đàn ông tựa lưng vào xe lăn, mặc dù không nhìn trực diện, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lười biếng và nhàn nhã tỏa ra từ hắn.
Còn bên trái hắn, Triệu Kỷ mặc vest đen đang ngồi.
Xe lăn ma sát với sàn nhà, phát ra tiếng động nhẹ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai người.
Triệu Kỷ ngẩng đầu nhìn Lâm Tự.
Ánh mắt nhanh chóng tập trung vào đầu gối của cậu, trông có vẻ không còn sưng như hôm qua nữa, nhưng những vết bầm tím lại đậm hơn, kết hợp với làn da trắng lạnh của cậu, thực sự khiến người ta không nỡ nhìn lâu.
Triệu Kỷ nghiến răng trong lòng, cảm thấy đau thay Lâm Tự, ngoài mặt lại rất nghiêm túc hỏi han: “Cậu Lâm, chân còn ổn không?”
Lâm Tự như thể giờ mới nhận ra Triệu Kỷ đang ở trong phòng ăn, vẻ kinh ngạc thoáng qua được che giấu, cậu cong mắt cười với nguồn âm thanh, sau đó mới nói: “Cảm ơn anh Triệu đã quan tâm, tôi đỡ nhiều rồi, không còn đau như vậy nữa.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Kỷ nói thêm vài câu nhắc nhở về cách chăm sóc đầu gối một cách thích hợp, sau đó tập trung lại vào tài liệu trên bàn, nghiêng đầu nói nhỏ với Tạ Diên Khanh: “Tài liệu này cần anh ký tên.”
Tài liệu, ký tên?
Lông mi Lâm Tự khẽ run, nhận ra hình như Tạ Diên Khanh đang làm việc.
Cậu im lặng hai giây, nghĩ xem có nên quay người rời đi để tránh làm phiền Tạ Diên Khanh không, nhưng đối phương lại nói với giọng rất nhẹ: “Ngây ra đó làm gì?”
Lâm Tự chớp mắt, khẽ hỏi: “Tôi ở đây có phải không tiện không?”
Tạ Diên Khanh: “Không có gì không tiện, cậu không nhìn thấy.”
Cũng phải.
Đương sự đã nói vậy, vậy thì cậu sẽ không khách sáo nữa.
Lâm Tự đẩy xe lăn, bật chức năng tránh vật cản, thuận lợi đến bên bàn ăn.
Vừa ngồi xuống, cậu đã thấy Triệu Kỷ rút một tập tài liệu từ dưới một đống tài liệu lên, nói với Tạ Diên Khanh: “Đây là tài liệu mà lúc sáng tôi gặp thư ký Trương, anh ta chuyển giúp từ sếp Lộ, nói là để anh xem qua.”
Triệu Kỷ chu đáo mở tập tài liệu ra định đưa cho Tạ Diên Khanh, nhưng ánh mắt đột nhiên dừng lại trên đó.
Khoan đã, có gì đó không đúng thì phải?
Nhận thấy sự im lặng thoáng qua của anh ta, Tạ Diên Khanh ngước mắt nhìn, thấy Triệu Kỷ ngượng ngùng kéo khóe môi, cười gượng hai tiếng: “Hình như có gì đó sai sai.”
Anh ta kéo tờ giấy A4 phía trên xuống, không tin tiếp tục nhìn, rồi ngơ ngác: “Thư ký Trương có nhầm lẫn gì không nhỉ? Sao lại là bài cảm nhận về cơ bụng.”
Bên cạnh, Lâm Tự vừa nhận cốc nước từ dì Tưởng uống một ngụm, nghe thấy câu này, lập tức phun ra.
Rồi ho sặc sụa.