Tôi Giả Mù, Hắn Giả Què

Chương 68

Bữa tiệc gia đình.

Kể từ khi Tạ Tín Liêm lên nắm quyền Tạ thị, Phan Ngọc Lan đã không ưa Tạ Tín Liêm, cũng không ưa Tiêu Minh Nga. Theo ả ta, sở dĩ Tạ Tín Đào không thể đứng vững ở Tạ thị, một nửa nguyên nhân là do Tiêu Minh Nga thiên vị.

Cho nên, khi thấy Tiêu Minh Nga bị nghẹn vì Lâm Tự hỏi thẳng, tâm trạng của Phan Ngọc Lan khá tốt, thậm chí nhìn Lâm Tự cũng thấy thuận mắt hơn.

Ả ta chỉnh lại tay áo, như thể lơ đãng nói: “Lão tam không nói với cậu sao?”

Kính râm của Lâm Tự vẫn còn trên mặt, những người có mặt ở đây có lẽ cho rằng đây là thói quen hàng ngày của cậu nên cũng không ép buộc “người mù” này tháo kính râm ra, vì vậy ánh mắt của Lâm Tự sau kính râm khá phóng túng.

Cậu chớp mắt, nhạy bén nhận ra Phan Ngọc Lan dường như không muốn chủ đề này biến mất, mắt đảo một vòng, rồi cậu nói với giọng điệu vừa vô tội vừa ngượng ngùng: “Tạ Diên Khanh thường không nói với tôi những chuyện như vậy, chị dâu hai có phiền không nếu…”

Nói cho tôi nghe.

Bốn chữ này còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng Lâm Tự, thì nghe thấy tiếng đũa đập cạch xuống bàn. Cậu ngẩng đầu nhìn qua kính râm, thấy Tiêu Minh Nga đã thu tay lại, sắc mặt càng khó coi hơn.

Trước tiên, bà ta dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn Phan Ngọc Lan, người sau thấy thế thì lén đảo mắt. Sau đó, Tiêu Minh Nga lại nhìn Lâm Tự, cũng cố gắng dùng ánh mắt cảnh cáo, nhưng vừa mới bày ra vẻ mặt thì đột nhiên nhớ ra Lâm Tự là người mù, dù bà ta có dùng ánh mắt cảnh cáo thì Lâm Tự cũng không cảm nhận được.

Trong lòng có hơi bực, bà ta chỉ có thể vô cảm nói: “Chuyện cũ không cần nhắc lại nữa.”

Không nhắc lại nữa?

Lâm Tự như chợt hiểu ra: “Được, bà không nhắc, tôi cũng không nhắc.”

Phan Ngọc Lan bật cười thành tiếng.

Tạ Tín Đào nhìn Lâm Tự, rồi lại nhìn mẹ mình với sắc mặt đen sì, lặng lẽ xúc một miếng cơm. Còn Tạ Tín Liêm và Tạ Tín Phái thì đều nhìn Lâm Tự vài giây với ánh mắt đầy suy tư và có chút ý vị sâu xa. Nhưng vài giây sau, lại nhanh chóng trở lại bình thường.

Câu nói “Tạ Diên Khanh thường không nói với tôi những chuyện như vậy” trước đó của Lâm Tự không giống như giả, nhưng mâu thuẫn giữa Tiêu Minh Nga và Lê Nhã là điều ai cũng biết, cho nên câu nói này của Lâm Tự dù có chút ý mỉa mai Tiêu Minh Nga cũng là bình thường.

Chỉ là điều khiến họ hơi bất ngờ là, xem ra Tạ Diên Khanh và Lâm Tự hòa hợp khá tốt. Trong tình huống này, Lâm Tự thậm chí có thể đứng ra bênh vực Tạ Diên Khanh.

Ừm, cũng đúng.

Người què và người mù, kiểu gì chẳng có chủ đề chung để nói chuyện.

Hiển nhiên, Tạ Tín Liêm không có ý định nói đỡ cho mẹ mình. Gần đây, vì chuyện của Tạ Tín Đào, chuyện của nhà họ Tiêu mà Tiêu Minh Nga đã nhiều lần tìm đến gã, làm phiền gã, khiến Tạ Tín Liêm phiền không chịu nổi, sự tôn trọng đáng có đối với mẹ cũng biến mất sạch sẽ.

Còn về Tạ Tín Phái, dù sao đây cũng là nhà chính của nhà họ Tạ, cũng là sân nhà của Tạ Tín Liêm, dù gã thực sự có ý định thay thế thì cũng không thể vượt quyền vào lúc này.

Tạ Tín Đào thì càng không cần nói, trong mắt gã ta, mẹ luôn ủng hộ anh cả, gã ta cũng chẳng thèm để ý xem mẹ mình có bị hậu bối nào đó chọc tức hay không.

Tiêu Minh Nga nhận thấy cảnh này, suýt chút nữa thì không thở nổi.

Cơn giận tích tụ, Tiêu Minh Nga không thể trút ra, đang chuẩn bị đập bàn muốn dạy dỗ Lâm Tự thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở cửa phòng ăn.

Tiếng bước chân?

Hôm nay những người trong bữa tiệc gia đình ở nhà chính đều đã đến đông đủ, tiếng bước chân này từ đâu ra?

Mọi người thầm thì trong lòng rồi đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, khi nhìn rõ chủ nhân của tiếng bước chân, biểu cảm của mấy người ít nhiều đều thay đổi. Và sự thay đổi này càng thể hiện rõ hơn trên khuôn mặt Tạ Tín Liêm.

Tạ Diên Khanh quét mắt nhìn thấy bóng dáng chủ nhân của tiếng bước chân, sau đó mắt hơi rũ xuống, khóe môi mỏng từ từ cong lên một nụ cười như có như không.

Không ngờ người đến lại là Tiêu Bằng Côn.

Thế này thì tất cả những người có liên quan đến Tạ thị đều đã xuất hiện rồi.

So với trước đây, cơ thể Tiêu Bằng Côn dường như gầy đi rất nhiều, áo len mặc trên người trông trống rỗng, khuôn mặt ông ta cũng không có thịt, cảm giác xương nhô ra sắc bén cực kỳ rõ rệt, kết hợp với đôi mắt đen kịt kia khiến người ta luôn cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ âm u khi bị ông ta nhìn chằm chằm.

Lúc này, đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, ông ta kéo khóe miệng, giọng nói hơi khàn khàn từ từ vang lên: “Thật trùng hợp, mọi người đều ở đây.”

Ngay sau đó, ánh mắt ông ta rơi xuống bàn ăn.

Những nguyên liệu đắt tiền kết hợp với tài nghệ nấu nướng siêu việt của đầu bếp, tạo ra những món đồ đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt trên bàn ăn.

Tiêu Bằng Côn nhìn thấy cảnh này, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng: “Các người ăn uống vui thật đấy, có nghĩ đến con trai tôi bây giờ vẫn còn trong tù không ra được không?”

Lời ông ta vừa dứt, vẻ mặt tức giận của Tiêu Minh Nga đối với Lâm Tự biến thành vài tia ngượng ngùng, Phan Ngọc Lan và những người khác thì nhướng mắt lên rồi lại cụp xuống. Họ cũng biết chuyện Tiêu Huy bị bắt vì nghi ngờ sử dụng chất cấm, nhưng chuyện này không liên quan gì đến họ, mấy người phụ nữ như họ cũng không giúp được gì. Chỉ là nhìn Tiêu Bằng Côn bây giờ, trong lòng lại âm thầm dâng lên một cảm xúc gọi là lo lắng, sợ hãi.

Cảm xúc này tự nhiên không phải dành cho Tiêu Huy, mà là dành cho chính họ.

Luôn cảm thấy ánh mắt của Tiêu Bằng Côn rất đáng sợ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vì mất kiểm soát cảm xúc mà rút dao ra đâm họ.

So với họ, vẻ bình tĩnh trong mắt Tạ Tín Liêm khi Tiêu Bằng Côn đến đã hoàn toàn tan biến. Ánh mắt gã u ám, lập tức nghĩ đến kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này – Tạ Tín Phái.

Bữa tiệc gia đình hôm nay chỉ thông báo cho người nhà họ Tạ, Tạ Tín Đào làm gì có đầu óc mà tìm người gây rắc rối, hơn nữa gã ta cũng không thân với người cậu Tiêu Bằng Côn này. Còn về mẹ ruột của gã là Tiêu Minh Nga… sau khi biết gã không có ý định cũng không có khả năng giúp đỡ Tiêu Huy, thì cũng đã yên tĩnh lại.

Vậy thì, kẻ tiết lộ hôm nay là bữa tiệc gia đình và dẫn người đến, ngoài Tạ Tín Phái thì không còn ai khác.

Tạ Tín Liêm hoàn toàn đoán được tại sao gã lại gọi Tiêu Bằng Côn đến.

Tạ Tín Phái muốn đẩy thân phận kẻ đứng sau lưng cho Tạ Diên Khanh, vậy thì gã có thể lợi dụng sự xuất hiện của Tiêu Bằng Côn và quay lại nói với anh trai mình – thấy chưa, chính Tạ Diên Khanh là kẻ có vấn đề, rõ ràng biết Tiêu Bằng Côn giờ có mâu thuẫn với Tạ thị còn cố ý lừa người đến đây để tạo ra mâu thuẫn cho chúng ta.

Tâm tư này, thật sự không phải là sâu bình thường đâu.

Sau khi nhận ra điều này, khi đối mặt với những lời châm chọc lạnh lùng của Tiêu Bằng Côn, Tạ Tín Liêm cũng miễn cưỡng kiềm chế được sự bực bội và tức giận trong lòng. Gã nói với quản gia bên cạnh: “Thêm một bộ bát đũa.”

Sau đó, đối mặt với ánh mắt u ám của Tiêu Bằng Côn, gã bình tĩnh nói: “Cậu cứ ăn cơm trước, lát nữa chúng ta sẽ vào phòng làm việc nói chuyện.”

Tiêu Bằng Côn khẽ nhíu mày, trong lòng hơi ngạc nhiên.

Việc đưa Tiêu Huy ra ngoài đã kéo dài đến bây giờ, thực ra Tiêu Bằng Côn cũng biết nỗi khó xử của Tạ Tín Liêm. Nhưng không còn cách nào khác, ông ta chỉ có một hậu duệ như vậy, nếu mất đi Tiêu Huy thì nhà họ Tiêu sẽ kết thúc trong tay ông ta. Cho nên ông ta chỉ có thể ép Tạ Tín Liêm tìm cách.

Chỉ là không ngờ, ban đầu còn tưởng Tạ Tín Liêm sẽ tức giận khi ông ta đến, không ngờ đối phương lại bình tĩnh hẹn ông ta nói chuyện chi tiết sau bữa ăn.

… Chẳng lẽ có cách rồi?

Nghĩ đến đây, tâm trạng căng thẳng của Tiêu Bằng Côn đã dịu đi vài phần.

Sau khi ông ta xuất hiện, không khí trên bàn ăn trở nên vô cùng kỳ lạ, tất cả mọi người đều im lặng dùng bữa.

Lâm Tự hoàn toàn không ngờ bữa tiệc gia đình này lại biến thành như vậy, cậu còn tưởng mình sẽ phải đấu khẩu với lũ khốn kia ba trăm hiệp, không ngờ cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã kết thúc vì sự xuất hiện của Tiêu Bằng Côn. Ánh mắt vô tình lướt qua Tiêu Bằng Côn, Lâm Tự khẽ nhếch môi.

Xem ra Tiêu Bằng Côn làm quá nhiều chuyện xấu nên đã gặp quả báo rồi, trông có vẻ không sống được bao lâu nữa.

Thời gian trôi qua, bữa tối cuối cùng cũng kết thúc.

Phan Ngọc Lan và những người khác lập tức biến mất không dấu vết, Tiêu Minh Nga cũng trở về phòng mình. Tạ Tín Liêm dẫn Tiêu Bằng Côn vào phòng làm việc, trong lúc đó, Tạ Tín Phái và Tạ Tín Đào cũng đi theo vào. Vì vậy, trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Tự và Tạ Diên Khanh.

Ồ, còn có quản gia Phạm đó nữa.

Trong sự im lặng, chỉ nghe quản gia Phạm nói: “Thời gian còn sớm, không bằng Tam gia ra ngoài đi dạo?”

Tai Lâm Tự khẽ động, có một sự thôi thúc muốn cúi đầu nhìn Tạ Diên Khanh, nhưng rất nhanh, sự thôi thúc này đã bị kìm nén. Còn Tạ Diên Khanh sau một hồi trầm tư, liền gọi Lâm Tự đi ra ngoài.

Họ đi đến vườn hoa, Lâm Tự với tư cách là người mù đẩy xe lăn cho Tạ Diên Khanh, Tạ Diên Khanh chỉ đường phía trước, Lâm Tự đẩy phía sau, vậy mà cũng phối hợp khá ăn ý.

Trong vườn hoa, ánh mắt của quản gia Phạm nhiều lần lướt qua Lâm Tự, vài lần thu lại, rồi lại vài lần nhìn xuống.

Trong tình huống này, dù Lâm Tự có ngốc đến mấy cũng phải biết ý của quản gia là muốn cậu đi xa hơn.

Đáng tiếc, cậu là người mù, không nhìn thấy những ám chỉ bằng ánh mắt như vậy.

Sau nửa phút do dự, cuối cùng quản gia Phạm cũng không nhịn được mở lời: “Tam gia, có thể nói chuyện riêng với ngài một chút không, tôi muốn nói với ngài về chuyện của bà Lê Nhã.”

Nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên của Lâm Tự là – đến rồi.

Phần quan trọng nhất của bữa tiệc Hồng Môn Yến hôm nay cuối cùng cũng đến rồi.

Không cần Tạ Diên Khanh mở lời, Lâm Tự đã ngoan ngoãn chống gậy mù đứng dậy đi sang một bên. Lời của Tạ Diên Khanh nghẹn lại trong cổ họng, nhìn bóng lưng cậu, cuối cùng chỉ nói một câu “Chú ý an toàn”.

Lâm Tự chậm rãi đi về phía bên phải, mặc dù cậu biết bên trái cũng có một cái đình, nhưng cậu vẫn nhớ mình đang là người mù, mục tiêu đương nhiên không thể rõ ràng như vậy được.

Vài phút sau, cậu đến một khoảng đất trống.

Khi nhìn thấy Tạ Sưởng đứng phía trước, khóe miệng Lâm Tự khẽ giật giật, không nhịn được thầm mắng một câu trong lòng – xui xẻo.

Nếu biết Tạ Sưởng ở đây, cậu thà mạo hiểm bị phát hiện giả mù mà đi đến đình còn hơn. Dù sao bây giờ nhà họ Lâm đã gần như sụp đổ, cậu có mù hay không cũng không còn khác biệt gì nữa.

Hay là… quay đầu đi thẳng luôn nhỉ?

Đang nghĩ thì Tạ Sưởng phía trước đã đi đến, và Lâm Tự cũng nhìn thấy gã đang dắt một con chó săn.

Ánh mắt Lâm Tự lóe lên, liền thấy Tạ Sưởng buông dây dắt trong tay, và con chó săn lao đến, ngay khi đến gần cậu, nó nhảy vọt lên, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ hung dữ.

Lâm Tự đột ngột lùi lại một bước, khi con chó lao đến, cậu nhanh chóng giơ gậy mù lên đánh tới.

Tiếng gầm gừ của con chó lập tức biến thành tiếng kêu “ngao ngao” kinh hoàng, nhưng Lâm Tự vẫn như bị dọa sợ. Cậu hoảng loạn lùi lại, ngón tay cũng thuận thế chạm vào những viên sỏi trên mặt đất.

Sau đó đột nhiên giơ tay lên, ném mạnh ra.

Nhưng điều bất ngờ là, hướng bay của hòn đá không phải là hướng của con chó, mà là Tạ Sưởng ở xa.

“Á—”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong chớp mắt, rồi vang vọng khắp khu vườn.

Bình Luận (0)
Comment