Tôi Giả Mù, Hắn Giả Què

Chương 69

Tìm anh chịu trách nhiệm.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chói tai đó, Lâm Tự lập tức nhớ đến ngày mình quen Tạ Diên Khanh.

Qua tròng kính râm, Lâm Tự có thể nhìn rõ cảnh Tạ Sưởng ôm đầu co ro trên mặt đất. Cậu phải cố nhịn rất lâu mới khó khăn nuốt ngược tiếng cười suýt bật ra.

Tai thính nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn xung quanh, mắt đảo một vòng, Lâm Tự ngồi phịch xuống đất, cánh tay thuận thế cọ vào những mảnh đá vụn trên mặt đất, chiếc kính râm trên mặt cũng bị vứt sang một bên, để lộ đôi mắt hoa đào đỏ hoe.

“A Tự.”

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Lâm Tự nắm bắt góc độ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên thấy Tạ Diên Khanh đang đẩy xe lăn đến. Người đàn ông khẽ nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm và dài hẹp nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của thiếu niên, ánh mắt càng sâu hơn. Hắn vươn tay ôm người vào lòng, đồng thời ánh mắt vượt qua vai Lâm Tự, nhìn Tạ Sưởng cách đó không xa như nhìn người chết.

Cùng lúc đó, Thẩm Diễm Hủy, mẹ ruột của Tạ Sưởng, vội vã đến trong bộ quần áo đắt tiền, vừa nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của con trai, bà ta liền tái mặt, bước chân loạng choạng lao tới, than khóc: “A Sưởng, A Sưởng, con làm sao vậy?”

Dù tiếng kêu bên kia có chói tai đến mấy, cũng không ảnh hưởng đến Lâm Tự và Tạ Diên Khanh.

Biết chân Tạ Diên Khanh không tiện, Lâm Tự hơi cứng người khi dựa vào lòng đối phương, có hơi khó khăn muốn tránh chân Tạ Diên Khanh, nhưng người sau dường như không để ý. Hắn khẽ cúi đầu, ánh mắt lướt qua mái tóc ngắn mềm mại của thiếu niên, ngón tay cái của hắn khẽ cọ vào gáy trần của đối phương, khẽ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lâm Tự dứt khoát ngồi xuống đất, mặt vùi vào eo người đàn ông, nhân cơ hội hít hà mùi hương thoang thoảng trên người đối phương rồi khẽ trả lời: “Gã dắt chó đến cắn em, sau đó em đánh cả gã và con chó của gã.”

Mặc dù chỉ vài lời đã nói rõ sự việc, nhưng khi nghe những từ “dắt chó đến cắn em”, Tạ Diên Khanh vẫn có thể dễ dàng đoán được cảnh tượng lúc đó nguy hiểm đến mức nào.

Ánh mắt càng thêm u ám, ngón tay v**t v* mái tóc ngắn của Lâm Tự, hắn khẽ nói lời xin lỗi, rồi nói: “Anh sẽ khiến gã phải trả giá.”

Hửm?

Lâm Tự khựng lại, nhưng rất nhanh đã lại hoàn hồn, tò mò hỏi: “Có thể nói cho em nghe không?”

Tạ Diên Khanh: “Bây giờ e không thích hợp.”

Ngay khi lời nói vừa dứt, Thẩm Diễm Hủy đã gọi người giúp việc đến đỡ Tạ Sưởng bị đánh vào đầu dậy, còn bà ta thì tức giận nhìn Lâm Tự, trong mắt như bốc hỏa. Nhưng chưa kịp mở miệng, Phan Ngọc Lan đến hóng hớt đã dùng tay che miệng khẽ kêu lên, sau đó nhanh chóng cắt ngang hành động của Thẩm Diễm Hủy:

“Chị dâu sẽ không phải muốn gây rối cho nhà lão tam chứ? Chậc, không phải tôi nói đâu, nhưng con trai chị ra sao chị còn không biết à? Mắt người ta không thấy đã đủ đáng thương rồi, chẳng lẽ còn chủ động gõ đầu con trai chị chắc? À không, là chủ động gõ đầu con trai chị dắt theo một con chó dữ.”

Tạ Văn Lâm đi theo mẹ ruột, nghe vậy cũng không nhịn được nói thêm vài câu: “Theo con được biết, hình như anh cả rất thích dùng con chó này dọa người, trước đây còn cắn một cô gái.”

Phan Ngọc Lan vỗ hai tay “bốp” một tiếng: “Nghe thấy chưa, con trai chị dắt chó bắt nạt người cũng không phải lần đầu.”

“Phan Ngọc Lan cô cút sang một bên đi, liên quan gì đến cô?”

“Sao lại không liên quan đến tôi? Hóng chuyện rồi chế giễu chị không phải là chuyện lớn của tôi sao?” Phan Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, “Đúng là mẹ nào con nấy, đều không phải thứ tốt đẹp gì!”

Mặc dù Thẩm Diễm Hủy đã sớm biết Phan Ngọc Lan không hợp với mình, miệng bà ta cũng không nói ra lời hay ý đẹp, nhưng nghe đối phương mắng thẳng thừng như vậy cũng vẫn khiến bà ta tức điên lên. Ngực bà ta phập phồng dữ dội, đầu thậm chí còn hơi sung huyết, chỉ vào mũi Phan Ngọc Lan mắng: “Cô tốt nhất nên yên tĩnh một chút, nếu không tôi sẽ cho cô thấy chồng cô còn có thể vào Tạ thị được không!”

Phan Ngọc Lan lập tức giơ điện thoại đang cầm trong tay cho Thẩm Diễm Hủy xem, rồi “ai da ai da” hai tiếng: “Mọi người nghe thấy chưa? Anh em ruột thịt cũng phải vì người phụ nữ này mà trở mặt thành thù!”

Thẩm Diễm Hủy: “?”

Ả đàn bà chết tiệt này, lại gài bẫy bà ta!

Thẩm Diễm Hủy tức giận đến mức bốc hỏa, đầu óc nóng bừng, hoàn toàn mất kiểm soát, cứ thế lao vào Phan Ngọc Lan.

Hai người phụ nữ giằng co quần áo của nhau, giật tóc của nhau, thật náo nhiệt.

Lâm Tự: “…”

Ơ kìa, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Cậu ngây người ngẩng đầu nhìn Tạ Diên Khanh, dù trên mặt đeo chiếc kính râm to bản cũng vẫn có thể nhìn thấy vẻ ngây ngốc và bối rối của cậu.

Cơn giận trong lòng Tạ Diên Khanh giảm bớt một chút, thấy cậu vì kinh ngạc mà quên cả duy trì hình tượng đáng yêu, trái tim hắn mềm nhũn. Lòng bàn tay áp vào khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cậu, hắn cúi mắt hỏi: “Đừng để ý đến họ, em còn đứng dậy được không?”

Lâm Tự đột nhiên hoàn hồn, liên tục gật đầu.

Cậu đâu có bị thương, ngay cả việc ngã cũng là do cậu cố ý giả vờ thôi mà.

Chậm rãi vịn lên Tạ Diên Khanh đứng dậy, Lâm Tự liếc thấy quản gia Phạm vẫn đi theo sau Tạ Diên Khanh. Cậu sờ sờ chiếc kính râm của mình, lại hỏi Tạ Diên Khanh vị trí chiếc kính râm, người sau chủ động nhặt lên lau sạch rồi đeo lại cho cậu, sau đó nói: “Chúng ta về thôi.” (quái lạ, tôi nhìn đi nhìn lại rồi, rõ ràng đoạn trước tác giả nói ‘trên mặt đeo chiếc kính râm to bản cũng vẫn có thể nhìn thấy vẻ ngây ngốc và bối rối mà’)

“Hai người nói chuyện xong rồi à?”

“Ừm.”

Khi Tạ Tín Liêm nhận được tin thì đã là nửa tiếng sau.

Người giúp việc trước tiên nói với gã là Tạ Sưởng dắt chó dọa Lâm Tự, kết quả bị Lâm Tự vô tình làm bị thương, đập vào đầu, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện.

Sau đó lại nói với gã là Thẩm Diễm Hủy và Phan Ngọc Lan tranh cãi nên đánh nhau, cả hai đều bị thương, một người bị giật rụng rất nhiều tóc, một người bị móng tay cào ba vết trên mặt.

Cuối cùng là nói Tạ Diên Khanh và Lâm Tự đã về nhà.

Khi Tạ Tín Liêm nghe hai tin tức đầu tiên, trán và thái dương gã co giật dữ dội. Liếc nhìn Tạ Tín Đào đang co rúm lại, gã không vui đá đối phương một cước, lạnh lùng nói: “Mau đi xem đi.”

Liên quan đến vợ mình, Tạ Tín Đào tuy vẫn muốn ở lại nhà chính hóng xem Tạ Tín Phái tổ chức bữa tiệc gia đình lần này rốt cuộc có ý đồ gì, nhưng vẫn phải căng da đầu “ờm” một tiếng, rồi đứng dậy bỏ đi.

Cùng lúc đó, Tiêu Bằng Côn vốn có sức khỏe không tốt, cũng lên xe rời đi.

Nhà chính rộng lớn lại chỉ còn lại hai anh em Tạ Tín Liêm và Tạ Tín Phái.

Ánh mắt Tạ Tín Liêm rơi vào quản gia Phạm đang đứng chờ bên cạnh, trầm tư nhìn ông ta, chỉ vài giây sau, người sau đã hơi mất tự nhiên nghiêng đầu, cụp mắt xuống. Tạ Tín Liêm thấy vậy thì hừ lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không có gì thay đổi, rất bình tĩnh hỏi đối phương: “Tạ Diên Khanh có phản ứng gì không?”

Quản gia Phạm lúc này mới khẽ ngẩng đầu nói: “Tôi nói với cậu ấy là tôi đã từng chính tai nghe thấy lão phu nhân và ông Tiêu âm mưu hại chết bà Lê Nhã, nếu cậu ấy cần, tôi có thể làm nhân chứng. Nhưng cậu ấy chỉ nhìn tôi, cho đến khi rời đi, mới xin số liên lạc của tôi.”

Khóe miệng Tạ Tín Phái nhếch lên: “Nếu nó trực tiếp lộ ra vẻ mặt vui mừng mới chứng tỏ nó không có vấn đề gì, dù sao trong trường hợp này, vui mừng ra mặt là biểu hiện của kẻ ngốc.”

“Anh cứ chờ nó liên lạc với anh, tuy nó không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ có hành động.”

Quản gia Phạm nhất thời không lên tiếng, chỉ nhìn Tạ Tín Liêm, thấy Tạ Tín Liêm cũng gật đầu, mới đáp một tiếng “vâng”, rồi rời đi.

Sau đó, Tạ Tín Phái hỏi Tạ Tín Liêm: “Anh cả, anh có thăm dò được là ai đã nói về bữa tiệc gia đình từ Tiêu Bằng Côn không?”

Tạ Tín Liêm: “Ông ta chỉ nói mình nhận được một tin nhắn.”

Tạ Tín Phái nghe vậy khẽ nhíu mày: “Cũng đúng, dù có là Tạ Diên Khanh thật thì nó cũng không thể ngu đến mức trực tiếp dùng tên mình để nói cho đối phương.”

Nói xong câu này, Tạ Tín Phái im lặng suy nghĩ, vài giây sau, gã như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vỗ tay một cái rồi nói: “Xem xem thời gian Tiêu Bằng Côn nhận được tin nhắn có gần với thời gian chúng ta thông báo cho Tạ Diên Khanh về bữa tiệc gia đình không, hay nói cách khác là xem thứ tự trước sau, cơ bản cũng có thể xác định rồi.”

Nghe đến đây, Tạ Tín Liêm im lặng tìm ra thời gian của cả hai.

Trước đó khi Tiêu Bằng Côn cho xem tin nhắn, gã đã chụp ảnh lại.

Và bây giờ, sự thật cho thấy thời gian Tiêu Bằng Côn nhận được tin nhắn là sau khi Tạ Diên Khanh biết về bữa tiệc gia đình, và chỉ cách nhau hơn một giờ. Nếu nói thẳng ra, quả thực phù hợp với suy luận là người sau đã nói tin tức cho người trước, xúi giục đối phương đến.

Nếu là trước đây, khi còn chưa biết dã tâm của Tạ Tín Phái, Tạ Tín Liêm chắc chắn sẽ tin một loạt suy luận của Tạ Tín Phái.

Sau đó sẽ tin chắc Tạ Diên Khanh chính là con chim sẻ đứng sau.

Nhưng bây giờ… gã chỉ cảm thấy thủ đoạn và tâm tư của Tạ Tín Phái thật đáng sợ.

Gã nghĩ, có lẽ không thể giữ Tạ Tín Phái nữa.

Tạ Tín Phái là thanh đao trong tay gã, vì đã sớm có ý định thay thế gã, vậy thì chắc chắn đã sớm lưu giữ các bằng chứng vi phạm pháp luật của gã rồi. Gã không thể cho Tạ Tín Phái biết mình đã biết dã tâm của Tạ Tín Phái, vì vậy, gã phải tăng tốc, Tạ Tín Phái phải chết.

Đúng, chỉ có thể để Tạ Tín Phái chết.

Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.

Còn về việc làm thế nào để gã chết, Tạ Tín Liêm cho rằng, điều này cũng không cần tự mình ra tay.

Dù sao, bên cạnh gã còn có một người rất quen thuộc với điều này, và đang rất cần được chấp thuận một số việc, phải không?

Lâm Tự về biệt thự, trước tiên là đi tắm.

Sau đó mặc áo hoodie rộng rãi, đầu tóc ướt sũng mở cửa phòng ngủ.

Ngoài cửa, Tạ Diên Khanh đang ngồi trên xe lăn, tay cầm thuốc mỡ.

Thuốc mỡ…?

“Đến bôi thuốc cho em.”

Lâm Tự theo bản năng muốn nói mình không bị thương, nhưng đột nhiên cảm thấy khuỷu tay đau nhói, cậu chợt nhận ra hình như mình đã cọ vào cánh tay khi diễn kịch rồi.

Thế là ngoan ngoãn kéo tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn.

Cậu hỏi: “Nghiêm trọng không? Em không đau lắm.”

Tạ Diên Khanh liếc một cái, mở miệng nói: “Rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời bôi thuốc mỡ, e là phải cưa tay.”

Lâm Tự: “…”

Nói cái gì vậy hả!

Lâm Tự rất muốn nhìn kỹ xem khi Tạ Diên Khanh nói câu này có biểu cảm gì, tiếc là vừa tắm xong, chiếc kính râm đó đã không biết bị cậu vứt đi đâu rồi.

Cậu chỉ có thể thuận theo lời nói bậy của Tạ Diên Khanh mà nói bậy theo: “Thật sao? Vậy thì thật sự quá nghiêm trọng rồi, anh nhất định phải bôi thuốc mỡ cẩn thận cho em nhé, nếu không nhỡ em bị cưa tay là sẽ tìm anh bắt đền trước tiên đấy.”

“Tìm anh?”

“Ừm, tìm anh chịu trách nhiệm.”

Bình Luận (0)
Comment