Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 56

"Anh cười cái gì vậy?"

Tiễn Bùi Minh Tiêu về xong, trên đường trở về Đông Chanh TV, Khương Trạm Du ra hàng ghế sau ngồi cùng Khương Hựu.

"Không... anh cười hả?" Khương Hựu đưa tay xoa gò má, cảm giác cơ hơi căng cứng.

Khương Trạm Du một lời khó nói hết, "Anh cười từ lúc lên xe tới giờ, nếu em không biết tình trạng hôn nhân của anh, em còn tưởng vợ anh mới sinh đó."

"Vợ sinh con đúng là một chuyện đáng vui." Khương Hựu không yên lòng nói.

Khương Trạm Du im lặng.

Đúng vậy, anh mình quá là ngu.

Khương Trạm Du không cách nào nói cho Khương Hựu hiểu, bỏ mặc luôn, tranh thủ thời gian ngủ trưa.

Hàng ghế sau khôi phục sự yên lặng, mà Khương Hựu thì chẳng nhớ mình vừa nói gì --- Hoặc là nói, hắn căn bản không nhớ là mình có nói, lấy một cái bánh su bỏ vào miệng nhai, vừa nhai vừa nghĩ --- Không sai, chính là mùi vị này.

Nụ hôn lúc nãy ngoài mùi bơ và sữa, còn có sự ngọt ngào nói không nên lời, não căng ra, tim đập loạn.

Ăn xong một cái, Khương Hựu vẫn chưa thỏa mãn, lấy thêm một cái ăn...

1

Cũng giống như buổi sáng, thợ trang điểm dùng tốc độ ánh sáng chỉnh lại make up cho Khương Hựu, cũng cảnh cáo hắn đừng có ỷ mặt mình đẹp sẵn mà coi thường bước trang điểm. Khương Hựu biết hôm nay mình mê trai làm đầu óc không tỉnh táo, ảnh hưởng đến thợ trang điểm, thành thật nói xin lỗi với đối phương.

Trước khi quay, Trương Doanh xách mấy ly trà chanh vào, "Trà chiều đây! Dữu tử, bánh su đâu?"

Khương Hựu: "Ờ... xin lỗi, mình lại quên rồi, để mình đặt bánh ngọt đưa đến."

Vừa nói hắn vừa lấy điện thoại ra mở app giao hàng. Trương Doanh cúi đầu, bĩu môi, "Cậu quên hay là ăn hết rồi?"

Theo ánh mắt cô nhìn xuống, Khương Hựu thấy cổ tay mình vẫn còn đang treo một cái bọc nilon. Nhưng mà ngoại trừ trên túi dính chút bơ, thì bây giờ đã trống lốc không còn gì.

"..." Hắn lúng túng cứu vãn cho mình, "Bánh su ăn cuốn quá, mình lỡ ăn hết lúc nào không biết."

Trương Doanh cảm giác mình bị hàng trí buff(1) bao phủ, nhún vai, "Được rồi, đẹp trai nói gì cũng đúng, bánh su ăn cuốn, mình nhớ rồi."

(1) Từ gốc là降智 buff, này chắc thuật ngữ game mà mình không có chơi nên không hiểu:<

Đã giao tiếp vào buổi sáng, chiều nay khi gặp Trình Hề, Khương Hựu và Ba Tang đã tự nhiên hơn nhiều.

Vòng ba sẽ diễn ra trong mười ngày, quay lại mất hai ngày. Hơn nữa tổ F là tổ mới, khác với những tổ kia là những thành viên cũ, đổi đồng đội còn phải quay lại, vì vậy thời gian phải thắt chặt hơn những tổ khác nhiều. Ba người không nói chuyện riêng nữa, chuyển hết tinh thần lên cuộc thi.

Trình Hề thanh minh trước, "Đối với chuyện thiết kế tôi là người ngoài, hai người không cần băn khoăn đến tôi, cứ dựa theo thẩm mỹ của mình đưa ra ý tưởng, tôi sẽ không nhúng tay vào. Nhưng tôi có hai ý kiến nhỏ, thứ nhất không sao chép bản tham khảo, thứ hai tốt nhất là thiết kế cái gì liên quan đến người Hoa chúng ta, có nắm chắc được không?"

Trải qua hai vòng trước, Ba Tang đã sắp phát điên rồi, "Không giấu gì anh, tôi am hiểu nhất là phong cách dân tộc."

Khương Hựu trầm ngâm mấy giây, "Ba Tang rất giỏi về phong cách dân tộc, nhưng nếu chỉ làm theo một phong cách thì rất dễ làm người xem thấy mệt mỏi về mặt thẩm mỹ. Với lại chương trình cho đề tài là "thế giới", định nghĩa của "thế giới" rất lớn, tôi đoán rất nhiều nhà thiết kế sẽ thích tìm câu trả lời bên trong từng khu, vậy thì rất dễ giới hạn bản thân, không cách nào tạo ra đột phá, cho nên tôi đề nghị làm theo hướng phong cách dung hòa."

Ba Tang chỗ hiểu chỗ không gật đầu, "Phong cách dung hòa... Làm sao dung hòa, cậu có ý tưởng gì?"

Trong đầu Khương Hựu nháy mắt xuất hiện một hình ảnh.

"Thần thoại... nữ thần..." Khương Hựu nhỏ giọng nói, "Sau cuộc chiến của các vị thần, nữ thần tỉnh lại trong bóng tối. Cô ấy có một mái tóc nâu và đôi mắt xanh, mang trên mình dòng sông thù hận --- Sợi dây chuyền ngọc lam Quenched của Stephen. Cô phớt lờ Stephen bước qua ông, nhìn thấy một chiếc đầm..."

"Cô mặc nó vào..." Ba Tang nói tiếp, "Đây là món quà đầu tiên thế giới tặng cho cô khi đã mất thần tính."

"Đúng!"

Không có gì vui hơn khi đồng điệu về suy nghĩ, Khương Hựu không nhịn được cảm thấy kích động, giơ tay lên high five với Ba Tang.

"Bốp bốp bốp ---" Trình Hề vỗ tay, "Tôi tuy nghe không hiểu nhưng cảm thấy rất hay nha."

Khương Hựu: "... Trình nhi, anh cũng quá thật lòng rồi."

Ba Tang: "Hahahahaha!"

Tìm được hướng đi, tổ F bắt đầu vừa thảo luận vừa phác thảo.

Chiếc đầm theo phong cách dân tộc thì giao cho Ba Tang, sợi dây chuyền theo hướng Hy Lạp cổ đại thì do Khương Hựu phụ trách. Hơn nữa dung hòa không phải là mỗi người làm một món rồi đặt cạnh nhau, mà phải trộn lẫn phong cách, điều này cần bỏ đi quan niệm sẵn có, thiết kế nhiều chi tiết nhỏ khéo léo lồng ghép, nói đơn giản là kéo Ba Tang ra khỏi vùng an toàn của mình.

Mới trải qua hai ngày, mái tóc dài "xinh đẹp" của Ba Tang đã mỏng đi, hơn nữa còn có khuynh hướng tiếp tục rụng.

Ba Tang chỉ đầu, khóc không ra nước mắt, "Tiểu Hựu, cậu thật tàn nhẫn, chờ show này kết thúc, tôi về nhà chắc làm thầy tu luôn."

Khương Hựu nói, "Vậy anh nhớ cầu phúc cho tôi... và một người bạn quan trọng của tôi nha."

"... Đồ không có lương tâm." Ba Tang liếc hắn một cái, "Cái gì gọi là "người bạn quan trọng", khỏi cần giấu tôi làm gì, bạn trai thì nói thẳng là bạn trai, tôi cũng không tiết lộ ra ngoài đâu."

Khương Hựu từng tiết lộ tính hướng của mình với Ba Tang, cho nên Ba Tang biết hắn thích đàn ông.

Chỉ là... Bùi Minh Tiêu cũng đâu có xem là bạn trai của mình?

Bọn họ mặc dù đã hôn, nhưng không có tỏ tình, càng không có lời nói hay nghi thức gì xác định mối quan hệ này là chắc chắn. Dùng từ --- mập mờ để hình dung thấy có vẻ hợp hơn.

Hơn nữa bọn họ cũng chỉ hôn nhau, nắm tay đi trên đường hay ôm nhau cũng chưa từng làm. Nói khó nghe một chút là thân mật chưa bằng bạn giường.

"Không phải bạn trai." Khương Hựu càng nói càng nhỏ, "Là một người bạn cùng giới rất quan trọng."

"Tùy cậu, dù sao tôi cũng không làm thầy tu thật. Nếu như cậu muốn cầu phúc, chờ có thời gian thì qua chỗ tôi đi, tôi dẫn cậu đi xem sông băng, leo núi chụp trời sao, đi thám hiểm, đi hành hương, nói không chừng có thể gặp tình yêu ở đó luôn nha!"

Khương Hựu chưa từng đến Tây Tạng, nghe mà lòng ngứa ngáy, "Được, anh hứa rồi nha, sau này có cơ hội đến Tây Tạng tôi sẽ tìm anh."

Bởi vì thời gian gấp gáp, ban ngày còn phải quay vài đoạn phim thú vị cho chương trình, Khương Hựu không hề có thời gian rảnh, bớt đi giấc ngủ để hoàn thiện bản thiết kế.

Thoáng cái đã mấy ngày trôi qua, Khương Hựu và Bùi Minh Tiêu chỉ chat với nhau qua weixin, gọi hai cuộc điện thoại. Nhìn thấy người với nhìn chữ cảm giác không giống nhau, hắn có chút... muốn gọi video với Bùi Minh Tiêu.

Cũng tại xã hội phát triển quá nhanh, khiến cho người ta nổi lòng tham.

Nói là làm, sau khi kết thúc ngày quay, Khương Hựu lấy đầy bụng đói trở về khách sạn, nằm ườn ra giường thành hình chữ 大, mở weixin nhấn vào tài khoản của Bùi Minh Tiêu.

Trà bưởi: Anh đoán hôm nay em mặc đồ màu gì, đoán trúng có thưởng

Năm phút sau Bùi Minh Tiêu nhắn: Màu xanh lá?

Trà bưởi: Sai (thở dài)

Tra Tra Tiêu: Màu trắng?

Trà bưởi: Không đúng không đúng

Tra Tra Tiêu: Em nói cho anh nghe thưởng cái gì trước đã

Trà bưởi: Giỏi quá ta

Có thể gọi video với người có đôi chân đẹp nhất Tân Thành

Thấy từ "video", Bùi Minh Tiêu lập tức hiểu rõ.

Tra Tra Tiêu: Có thể ăn gian không?

Trà bưởi: Làm gì cơ? (tò mò)

Tra Tra Tiêu: Mở video cho anh xem thử

Trà bưởi: Vậy là xem tài liệu rồi

Tra Tra Tiêu: Thế có nhường không?

Trà bưởi: Cũng được, nhưng phải hối lộ giám thị

Cho biết giám thị đã ăn một ly kem trị giá 25 tệ

Weixin hiện bao lì xì, đại cát đại lợi.

Uầy, cho thật à, Khương Hựu vui vẻ nhận 25 tệ, trở thành một thành viên nhận hối lộ của ứng viên.

1

Sửa lại tóc tai, hắn gọi video cho Bùi Minh Tiêu, đối phương đang chờ nên bắt máy rất nhanh.

Nhưng khác với dự đoán của Khương Hựu, bây giờ đã hơn bảy giờ tối gần tám giờ, đằng sau Bùi Minh Tiêu vẫn là khung cảnh phòng làm việc, hiển nhiên là đang tăng ca.

"A... xin lỗi, em tưởng là anh về nhà rồi." Khương Hựu nói, "Vậy cúp trước đi, chờ anh làm việc xong rồi nói chuyện."

Bùi Minh Tiêu nói, "Không sao, ở lại xem mấy hạng mục thôi, có thể vừa gọi vừa xem tài liệu, không chậm trễ gì cả."

Đã như vậy thì có thể tiếp tục, Khương Hựu dời camera xuống một chút, "Bạn học Bùi, bạn có thể ăn gian rồi."

Bùi Minh Tiêu hơi nhướng mí mắt lên nhìn màn hình, "Màu hồng... Mặc ít vậy không  lạnh sao?"

"Không lạnh, dạo này Thượng Hải đang ấm lên." Khương Hựu lại tiếp tục dời camera xuống, "Quần em mặc cũng mỏng rồi."

Nam sinh mặc chiếc quần thể thao màu nhạt, có dây rút, không cột lại mà để thả hai bên, thắt lưng hơi lỏng lộ ra chút da thịt. Cơ bụng trơn nhẵn, đường cong eo ếch rõ ràng.

"Ừ." Bùi Minh Tiêu dừng mắt lại ở đó chừng vài giây, "Kéo áo xuống đi."

"A... ừ." Mới vừa rồi lo sửa tóc mà quên sửa quần áo, Khương Hựu nghe lời vội vàng sửa lại.

Lại trộm nhìn Bùi Minh Tiêu một cái, Khương Hựu thấy ngại vì làm lỡ công việc của đối phương, chưa thỏa mãn nói, "Chúc mừng anh đã nhận được cuộc gọi video với người có đôi chân đẹp nhất Tân Thành, kỳ hạn đổi trong vòng một tháng, giám thị xin rút lui trước haha."

"Chờ đã giám thị." Bùi Minh Tiêu lại gọi, "Có thể đổi luôn trong hôm nay không?"

Nói thật mấy phút vừa rồi vẫn chưa đủ, Khương Hựu lập tức dời ngón tay khỏi nút tắt, "Dĩ nhiên có thể... Nhưng mà anh đang bận việc mà."

Bùi Minh Tiêu nói, "Gọi video không nhất thiết phải nói chuyện, em có thể ngồi làm việc với anh."

Ngồi làm việc cùng?

Đây chẳng phải có thể nhìn bất cứ lúc nào sao?

Khương Hựu lập tức đồng ý, "Đinh~ giám thị đã chuyển máy, bây giờ anh đang được nói chuyện với người có đôi chân đẹp nhất Tân Thành."

"Xin chào, Bùi tiên sinh."

Bùi Minh Tiêu hơi cong khóe miệng, "Xin chào."

Thật ra thì Khương Hựu cũng có chuyện phải làm, bản thiết kế đang trong giai đoạn cuối kỳ, rất nhiều chỗ cần vẽ chi tiết. Hắn bò khỏi giường, ngồi vào bàn đọc sách, đặt điện thoại trên giá đỡ, cầm máy tính bảng ra.

Vẽ chừng mười phút Khương Hựu lại ngẩng đầu nhìn Bùi Minh Tiêu một cái.

Bùi Minh Tiêu tay trái lật tài liệu, tay phải cầm bút, đánh dấu những chỗ có nghi vấn hoặc phải chú ý.

Tiếng loạt xoạt lật trang giấy, tiếng viết chữ, ánh mắt người đàn ông đặt trên tài liệu, bình thản, tập trung, tựa như trước mắt chỉ là một quyển sách bình thường, chứ không phải hạng mục chục triệu thậm chí là trăm triệu, không đến mức quá cẩn thận cũng không quá căng thẳng.

Đây chính là quyết định sách lược cần sự tự tin rất lớn và kinh nghiệm nhiều năm mới có được.

Khương Hựu nhấp một ngụm nước đá.

Lỗ Tấn từng nói, đàn ông quyến rũ nhất là khi đang làm việc. Khương Hựu cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh hơn bình thường, không khỏi cảm thán: Má nó, Lỗ Tấn đúng thật là một nhà triết học vĩ đại mà!!

Lúc Bùi Minh Tiêu đọc xong hết tài liệu thì Khương Hựu vẫn chưa vẽ xong, vì vậy cả hai không cúp máy, chuyển đổi vị trí, Bùi Minh Tiêu vừa lái xe về nhà vừa trông Khương Hựu làm việc.

Chờ Bùi Minh Tiêu đánh răng rửa mặt xong, Khương Hựu vẫn chưa xong, Bùi Minh Tiêu đành phải lên giường trước, mở đèn ngủ đeo mắt kính vào, xem tiếp cuốn sách đang đọc dở.

Cuối cùng cũng giải quyết xong, Khương Hựu hoạt động bả vai, lúc này mới phát hiện đã mười hai giờ khuya. Người đàn ông bên kia đầu dây thì gác điện thoại trên tủ đầu giường, nét mặt trầm tĩnh, không phát ra âm thanh, không một câu oán hận.

Linh cảm thoáng qua một cái, Khương Hựu cũng có tật xấu giống như tất cả các nhà thiết kế khác, đã vẽ thì sẽ liều mạng. Hắn vội vàng gọi, "Tiêu ca... Anh không cần chờ em đâu."

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, "Đi rửa mặt đi."

Khương Hựu dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành, chui vào chăn, "Giờ đi ngủ nè."

"Em ngủ trước đi." Bùi Minh Tiêu nói, "Anh còn mấy trang nữa là xong rồi."

Khương Hựu chỉ có thể kéo chăn đắp tới nửa mặt, lộ ra đôi mắt trong veo, "Vậy em ngủ trước, lúc anh nằm xuống ngủ đừng quên cúp máy nha, ngủ ngon."

Bùi Minh Tiêu không nói được hay không được, chỉ nói, "Ngủ ngon."

Có lẽ đêm khuya làm cho người ta kiểu cách, nhắm mắt lại Khương Hựu nghĩ, Bùi Minh Tiêu đối với mình là tình cảm gì.

Nếu như là thích tại sao không tỏ tình, nếu không thích thì tại sao lại hôn mình, còn ở cùng mình chờ mình vẽ đến khuya?

Trong lòng rối bời dễ nằm mơ.

Tiếng chuông báo thức của khách sạn vang lên, Khương Hựu mơ hồ tỉnh dậy, không muốn xuống giường.

Hắn giống như một thanh kẹo dẻo, vặn người uốn éo hết trái sang phải, phải chừng mười mấy phút, ôm tâm trạng không được dí thợ trang điểm nữa mới miễn cưỡng hé mắt.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, đôi mắt của người đàn ông bên kia vẫn chưa tỉnh hẳn, "Chào buổi sáng, người có đôi chân đẹp nhất Tân Thành."

Đây là... gọi cả đêm không cúp máy ư?

Khương Hựu kinh ngạc nhìn màn hình, đột nhiên không xoắn nữa.

Bùi Minh Tiêu đối với mình là tình cảm gì thì cứ kệ đi, dù sao mở mắt ra được nhìn thấy Bùi Minh Tiêu vốn dĩ không phải là mình, bây giờ có được niềm vui này, có gì mà không thỏa mãn chứ?
Bình Luận (0)
Comment