Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 57

Con người có lúc sẽ như vậy, sau khi thả lỏng cho mình, cuộc sống có thể trải qua ung dung hơn nhiều.

Nói ví dụ như vào lúc này, nếu như là Khương Hựu của ngày hôm qua, nhất định sẽ nói xa nói gần để tìm ra lý do Bùi Minh Tiêu gọi video cả đêm. Sau đó cầm kính lúp phóng to khung chat, tìm bằng chứng đối phương thích mình trong đống chữ, ngày trôi qua ngày, tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.

Thoải mái bản thân mình thì sau này cũng khác. Nếu như Bùi Minh Tiêu và Khương Duy là trời sinh một đôi, bản thân còn xoắn xuýt Bùi Minh Tiêu có thích mình hay không để làm gì?

Kiểu cách mãi chỉ làm mình mệt mỏi, chi bằng quý trọng từng ngày được ở cùng Bùi Minh Tiêu. Đỡ tới sau này nhớ lại, trong trí nhớ chỉ có suy đoán, suốt ngày lo được lo mất.

Nghĩ thông rồi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Ba Tang đến phòng làm việc sớm hơn hắn vài phút, thấy hắn đi vào, dò hỏi, "Tiểu Hựu, tôi thiết kế xong rồi, bên cậu thế nào?"

"Tôi cũng xong rồi." Khương Hựu liếc nhìn thời gian, "Xưởng chắc đã mở rồi, đi, chúng ta cầm bản thiết kế lên đó."

Bởi vì có vài chi tiết cần nói rõ với thợ làm, các nhà thiết kế hầu hết đều là tự mình làm, hơn nữa sẽ luôn đi qua trông coi, để xảy ra vấn đề gì thì giải quyết được ngay.

"Ok, đi thôi." Thời gian gấp gáp, Ba Tang sắp trọc đầu rồi, đi cùng Khương Hựu đi qua xưởng.

Show <Tôi là nhà thiết kế> vẫn sử dụng trường quay của show tuyển tú thuộc Đông Chanh TV, toàn bộ quá trình đều diễn ra trong tòa nhà cao bốn tầng. Phòng quay chính ở tầng một, phòng làm việc xếp từ tầng hai tới tầng ba, xưởng may và chế tạo đồ ở tầng bốn, là khu lớn thứ hai sau phòng quay chính.

Hai người vừa thảo luận vừa đi lên cầu thang, bất thình lình nghe phía trên có người nói, "Thật trùng hợp, chẳng phải là đồng đội cũ đây sao."

Khương Hựu ngẩng đầu, thấy Park Sungmin và Tôn Dục đang đi xuống, đoán chừng là cũng vừa giao bản thiết kế xong. Hắn lười nhiều lời với hai tên này, chỉ gật đầu chào lấy lệ.

Park Sungmin đi nhanh xuống, dừng lại trước mặt Khương Hựu, "Khương Hựu, cậu là một nhà thiết kế có ý tưởng đặc biệt, sau khi rời khỏi tổ A chắc chắn làm được tác phẩm có thành tích tốt hơn tôi. Tôi sẽ chờ cậu ở vòng ba, chờ cậu đạt được số điểm cao hơn."

Miệng thì nói lời động viên khích lệ, nhưng nét mặt thì thể hiện sự giễu cợt.

Khương Hựu tự phiên dịch trong lòng, ý là: Ai bảo đối đầu với tôi, chờ đến lúc đó không cao điểm bằng tôi, coi mọi người có chê cười không!

Ba Tang đoán chừng cũng nghe ra ý ngầm bên trong, tay nắm lại, trông dáng vẻ như chuẩn bị đánh người.

Ở khúc cua hành lang có gắn camera, đánh nhau trước ống kính là đại kỵ, dễ dàng dẫn tới tranh cãi, huống chi sau lưng Park Sungmin có người. Khương Hựu nói, "Được, hai ngày sau gặp lại." Sau đó vội vàng kéo Ba Tang đi.

Chờ tiếng bước chân dưới cầu thang hoàn toàn biến mất, Ba Tang không cam lòng nói, "Kawagarbo của tôi ơi, tiểu bổng tử(1) này dám ngang ngược ở địa bàn của chúng ta, phải cho hắn biết tay mới được!"

(1)Người Trung gọi người Hàn là bổng tử.

Kawagarbo là một ngọn núi thần ở Tây Tạng, Khương Hựu nói đùa, "Được rồi, đừng nóng giận, phải giữ hình tượng mỹ nhân tóc dài của anh chứ. Với lại chúng ta là nhà thiết kế chứ không phải võ sư, phải dùng tác phẩm để nói chuyện chứ không phải nắm đấm, tôi rất có lòng tin với tác phẩm của chúng ta."

"Haiz, không cần phân cao thấp, chỉ cần mọi người thấy trang phục dân tộc đẹp là được." Ba Tang chỉ đầu, "Đầu tôi muốn trọc luôn rồi."

"Người Tây Tạng các anh không chế tạo ra được thần dược à..."

Bởi vì công nghệ tương đối phức tạp, có vài bộ phận cần dùng tơ vàng, trước ngày trình diễn một ngày, trang sức của Khương Hựu mới thành phẩm.

Cùng ngày trình diễn, tất cả nhà thiết kế đều đến sớm hơn bình thường hai tiếng. Một là để thống nhất style make up với thợ trang điểm, hai là sợ dáng của người mẫu khác với size quần áo, có thể chỉnh sửa tại chỗ.

"Tiểu Vương, cho tôi mượn bảng mắt một chút!"

"Hai bên gò má dùng màu hồng cánh sen đánh tán ra, đúng, chính là vậy!"

"Bông tai của tôi đâu... Có ai thấy cái bông tai ngọc trai của tôi không?"

"Dữu tử, lấy cái túi kim chỉ giùm tôi."

Có thêm sáu người mẫu tham gia, phòng trang điểm rối tung lên. Khương Hựu theo lời cầm túi kim chỉ đưa cho Ba Tang, mắt liếc về phía tổ A.

Không ngoài dự đoán, Park Sungmin vẫn tiếp tục dùng ý tưởng trước đó, lấy câu chuyện "từng nghe" thời thế chiến thứ hai làm linh cảm, thiết kế ra chiếc váy dài màu vàng nghệ dính máu. Phong cách thiên theo kiểu quần áo lao động, so với chiếc đầm phủ kín xương ở vòng đầu thì đẹp hơn một chút.

Nghĩ tới "nguồn linh cảm" của Park Sungmin, hàng chân mày của Khương Hựu nhíu lại.

Mười giờ sáng, sàn catwalk tạm thời đã bố trí xong, giám khảo chuyên môn và giám khảo khán giả lần lượt đi vào, vòng thứ ba chính thức bắt đầu.

Bởi vì chấm điểm theo phương thức không theo thứ tự, mọi người cũng không biết bộ đó là do ai thiết kế. Nhưng có vài nhà thiết kế có phong cách đặc trưng rất mạnh, giám khảo chuyên môn nhìn một cái có thể đoán ra bảy tám phần.

Ba người mẫu đầu tiên bước ra, thiết kế cũng ổn, thuộc kiểu không có điểm gì nổi bật.

Cho đến khi người thứ tư ra sân, thấy chiếc váy có hơi bẩn, mấy vị giám khảo nhỏ giọng trao đổi với nhau, "Đó là cái gì... vết máu à? Chiếc váy này cho tôi cảm giác câu chuyện rất mạnh, là tác phẩm của nhà thiết kế Park?"

"Nhắm mắt lại, tôi có thể nhìn thấy trong khói lửa là rất nhiều chuyện tình yêu nhỏ bé, mà rất vĩ đại."

"Tôi rất tò mò không biết phía sau có câu chuyện gì, đáng để chấm điểm cao."

"Nếu như phần eo xử lý cứng hơn thì sẽ tốt hơn..."

Bốn vị giám khảo cúi đầu ghi điểm, mấy giây sau, giám khảo ngồi bên trái đột nhiên khựng tay lại.

Cùng lúc đó, khán giả ngồi hai bên sàn catwalk bắt đầu xôn xao. Tiếng nói không lớn, chủ yếu là tiếng xì xầm, trộn lẫn giữa "trời ơi", "đẹp quá", "bông tai đẹp ghê".

Bốn người cùng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy một người mẫu tóc vàng mắt xanh mặc chiếc đầm màu nâu có đuôi váy kéo dài quanh co, giống như vừa ngã vào biển hoa vậy, trên váy điểm xuyến những cánh hoa.

Nửa người trên lấy dây thừng bằng da quấn quanh, ống tay áo cũng có dây thừng, tai và cổ mang trang sức mang đậm phong cách dị vực, tựa như nữ thần vừa bước ra khỏi núi tuyết, hoặc là nữ thần đang giương cung hiên ngang.

Giám khảo theo bản năng giật mình, mà người ngồi ngoài cùng bên trái như có điều suy nghĩ nói, "Phong cách dân tộc kết hợp với nguyên tố Hy Lạp cổ đại, ý tưởng kết nối tài tình, là của Ba Tang?"

"Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng Ba Tang không biết sử dụng nguyên tố dị vực, nói không chừng là nhờ có nhà thiết kế khác đốc thúc."

"Đây là bản thiết kế cho tôi cảm xúc nhiều nhất trong vòng ba này --- thế giới chính là dân tộc. Phải có nhiều tác phẩm như thế này xuất hiện hơn nữa!"

"Trang sức phối hợp cũng rất đẹp, nhất là mấy sợi dây thừng, có thể toát lên hết sự hiên ngang. Bông tai và dây chuyền không hề phức tạp, model nhưng vẫn có phong cách cổ xưa, giống như vẽ rồng điểm thêm con mắt vậy... Uầy, bộ này có thể là của tổ F, nhà thiết kế Khương Hựu của họ rất thích dùng nguyên tố góc cạnh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó mang hình dáng của đá ngọc lam."

"Đúng là hình góc cạnh... vậy chúng ta chấm điểm..."

Bốn vị giám khảo nhìn nhau, sau đó khẽ cắn răng, "thần giao cách cảm" viết xuống một con số thấp hơn một tổ khác.

Mà sau mấy giây giám khảo viết điểm số, trên màn hình phía sau ở hậu trường hiện lên --- Tổ biểu diễn thứ 5: 63 điểm

Park Sungmin nhìn tổ mình được 67 điểm, cố ý đi ngang qua hai người Ba Tang, trên mặt thể hiện sự đắc ý nói, "Uầy! Khương Hựu, chúc mừng nha, điểm cao quá!"

Đi trộm linh cảm của nước khác được điểm cao nhất còn qua đây khoe khoang? Nghe được lời Park Sungmin, Khương Hựu nén lại cơn giận, giả vờ mờ mịt nói, "Cám ơn anh đã khen. Nhưng mà điểm của tổ anh hình như cao hơn thì phải, tôi phải chúc mừng anh chứ."

Câu trả lời đơn giản không làm bộ ngược lại khiến Park Sungmin có vẻ rất cố gắng, Park Sungmin nghẹn họng, hậm hực im lặng.

Người mẫu đã diễn xong, giám khảo chuyên môn cũng đã chấm điểm xong, bây giờ đến khán giả chấm điểm.

Khương Hựu không biết số phiếu của khán giả thì chương trình có can thiệp hay không, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, lấy điện thoại ra, không nhịn được nhắn tin cho Bùi Minh Tiêu: Em rất căng thẳng

Từ thẳng còn chưa gõ xong thì nghe phó đạo diễn hô to, "Các nhà thiết kế lên sân khấu!"

Khương Hựu sợ run tay, vội vàng ném điện thoại vào túi, theo dòng người đi lên sân khấu.

Khách mời ngôi sao đã đứng thành một hàng chờ, các nhà thiết kế từng người đi về phía tổ của mình. Park Sungmin nói gì đó với Kiều Chân, Kiều Chân trông như vô tình liếc nhìn về phía này, cằm nâng cao, giống như một con thiên nga thắng lợi.

Trình Hề thì không bày tỏ gì, chỉ giơ ngón cái về phía hai người.

"Cám ơn." Khương Hựu và Ba Tang gật đầu một cái.

Chương trình cố tình nâng cho Park Sungmin, đối với họ mà nói, đạt hạng hai cũng được rồi.

"Khán giả đã bỏ phiếu xong, số phiếu đang được tổng hợp." Lúc này MC cầm micro nói, "Các vị khách mời và nhà thiết kế, có căng thẳng không ạ?"

"Căng --- thẳng."

MC lại nói mấy câu hâm nóng bầu không khí, không lâu lắm từ phía hậu trường có nhân viên chạy tới đưa phong bì --- Bên trong chứa kết quả vòng ba.

MC lắc lắc phong bì trong tay, "Cái phong bì này rất nặng, mang ý phía sau hậu trường đã đếm xong phiếu. Thời khắc kích động lòng người đã đến rồi, bây giờ tôi xin công bố số điểm của vòng ba!"

Tổng điểm là bảy phần đến từ giám khảo chuyên môn và ba phần đến từ khán giả, nói cách khác, 100 điểm thì khán giả chỉ có 30 điểm thôi, không thể nắm chủ đạo về tổng điểm được.

Cộng thêm dù linh cảm của Park Sungmin là trộm được, nhưng hiệu quả thành phẩm không tệ, muốn vượt được tổ A vào giây phút quan trọng này gần như là không thể, Khương Hựu và Ba Tang cùng im lặng.

MC bắt đầu đọc tổng điểm, hạng sáu là tổ B, hạng năm là tổ E, hạng tư là tổ C, hạng ba là tổ D, đồng đội cũ của Ba Tang.

"Bây giờ chỉ còn lại hai vị trí." MC nói, "Mời tổ A và tổ F bước lên một bước."

Hai tổ được nhắc tên bước ra khỏi hàng.

MC: "Tiếp theo, tôi xin đọc số điểm không theo thứ tự của hai tổ."

"Trước tiên là tổ A, giám khảo chuyên môn chấm 67 điểm, khán giả bỏ phiếu 25 điểm, tổng số 92 điểm."

Khán giả bỏ phiếu 25 điểm, nghĩa là chỉ có năm người không bỏ phiếu, hai vòng trước chưa từng xuất hiện điểm số cao như vậy. Khương Hựu và Ba Tang không hẹn mà cùng thở dài, Kiều Chân càng hất cằm cao hơn, Park Sungmin thì lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng, bắt đầu nghĩ phải phát biểu cái gì trong đầu.

"Tiếp theo là tổ F, giám khảo chuyên môn chấm 63 điểm, khán giả bỏ phiếu ---" MC dừng một chút.

Khương Hựu biết dừng lại là để tạo hiệu ứng cho chương trình, trong lòng không chút gợn sóng.

"Tổ F được số điểm từ khán giả là --- 30 điểm tròn! Đây là tổ đầu tiên nhận được số điểm tối đa từ khán giả! Tổng điểm của tổ F cộng lại là 93 điểm, chỉ cách tổ A 1 điểm, chúc mừng tổ F giành chiến thắng trong vòng này!"

" --- Chúc mừng tổ F!!"

MC dõng dạc hăng say nói một tràng dài, Khương Hựu lại chẳng nghe được hết nội dung. Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ: Thì ra tóc của Ba Tang rụng không vô ích, thì ra mình thức trắng thiết kế không uổng phí.

1

Bọn họ thắng rồi...

Khương Hựu và Ba Tang đụng vai nhau --- Mình thắng rồi!!

MC đi tới bên cạnh Khương Hựu, "Khương Hựu, giành được hạng nhất bạn có cảm nghĩ gì?"

Micro đưa tới bên miệng Khương Hựu, hắn có chút hoảng hốt, há miệng nói, "Cám ơn mọi người đã ủng hộ."

Ba Tang cũng là người không nhiều lời, chỉ nói cám ơn, cuối cùng MC đành phải đưa micro cho Trình Hề, "Trình Hề, nghe nói đây là lần đầu tiên bạn tham gia chương trình tạp kỹ dạng thiết kế, có cảm nghĩ gì?"

Trình Hề nhận micro, miễn cưỡng cười một tiếng, "Tôi muốn cho thế giới biết, nét đẹp của Trung Hoa là một con đường rất dài phải đi, cần người hy sinh vì đạo, cần người khai thác, người mạo hiểm ngã xuống làm bàn đạp cho người sau tiến lên. Rất vui là tôi có hai nhà thiết kế đây."

Hắn nghiêng đầu nhìn Khương Hựu và Ba Tang, "Con đường phía trước từ từ tiến bước."

... jongwookislove.wordpress.com

Chương trình mời tất cả người mẫu lên trình lần cuối, ghi hình vào buổi sáng kết thúc ở đây.

Mặc kệ nhóm người Kiều Chân, Park Sungmin đi vào khu hậu trường, sắc mặt tái xanh, vô cùng khó coi.

Tôn Dục vội vàng đi theo sau, nét mặt cũng chẳng khá hơn, thấp giọng mắng, "Mấy khán giả kia chẳng hiểu gì về thiết kế, chẳng lẽ không có mắt nhìn à, không nhìn ra tác phẩm nào có chiều sâu sao?"

Park Sungmin nhìn thẳng về phía trước, không lên tiếng.

Tôn Dục nâng tông giọng, cũng có chút miễn cưỡng, "Tôi phải đi hỏi chương trình, giám khảo khán giả sao có thể bỏ phiếu tối đa được, có phải bị tổ F mua rồi không? Tôi nghe nói nhà họ Khương đó rất giàu."

Nghe được từ "mua", cơn giận trong người Park Sungmin liền "tăng vọt".

Hắn đã gọi trước cho giám khảo chuyên môn, không nghĩ tới vậy mà cũng thua được, có khác gì bị vả vào mặt đâu?

"Thôi, Tôn Dục, đừng nói nữa, tôi sẽ cho Khương Hựu một bài học." Hắn không kiên nhẫn cảnh cáo.

"Được được được, tôi không nói nữa." Tôn Dục cười xòa, "Anh Park bớt giận."

"Aishh! Đã nói là im miệng đi!" Park Sungming giận dữ hét, "Nếu không phải tại cậu thiết kế trang sức không đẹp thì tôi đâu có thua!"

Thua thì ụp nồi lên đầu mình? Tôn Dục không tưởng tượng nổi, "Anh nói gì? Lặp lại lần nữa xem?"

"Tôi nói cậu là đồ bỏ đi, đồ ăn hại!"

"..."

Dĩ nhiên Khương Hựu không biết tổ A đang chó cắn nhau. Hắn và Ba Tang xuống sân khấu cuối cùng, đang bàn với Trình Hề lát nữa đi đâu ăn cơm chúc mừng, tay lấy điện thoại ra định báo tin vui với Bùi Minh Tiêu.

Không kịp chờ màn hình mở khóa, tay đặt lên cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

Hình như gửi thiếu cái chữ gì rồi.

Nhìn lên trên ---

+

Trà bưởi: Em rất chặt

(căng thẳng viết thiếu chữ thẳng thì sẽ hiểu theo nghĩa này)

1

Tra Tra Tiêu:...?
Bình Luận (0)
Comment