Quan Tử Ninh hồi phục rất tốt, ngoài việc vẫn chưa thể vận động mạnh ra, các hoạt động bình thường khác không có vấn đề gì.
Tô Đào hơi vén áo cô ấy lên, nhìn bụng cô ấy, không có một chút dấu vết nào, căn bản không giống người bị mổ bụng.
Thậm chí cả cơ bụng trước kia cũng còn nguyên.
Nhưng Tô Đào vẫn lo lắng sờ đi sờ lại.
Quan Tử Ninh gạt tay nhỏ của cô ra:
"Đừng sờ nữa, tôi thật sự không sao rồi, Trọng bác sĩ, bây giờ tôi có thể đi chưa, tổ chức cần tôi."
Tô Đào, Trọng Cao Dật và Thần Hi đồng thời lên tiếng: "Không được!"
Quan Tử Ninh trừng mắt.
Trọng Cao Dật nói với giọng chân thành:
"Tuy cô nhìn bên ngoài không có việc gì, nhưng thật ra nội tạng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần tôi điều trị thêm một lần nữa vào ngày mai, không tin cô có thể thử chạy marathon ngay bây giờ, chạy xong ruột của cô sẽ rớt ra khỏi hậu môn đấy."
Quan Tử Ninh: "..." Bị dọa sợ.
Tô Đào nghe xong cũng thấy da đầu tê dại, an ủi cô ấy vài câu, còn hứa hẹn hai ngày này nếu cô ấy thấy chán có thể dẫn cô ấy đến trường bắn của mình sờ súng, giải tỏa tinh lực.
Quan Tử Ninh mặc áo khoác vào, cài súng định đi.
Hai người ở trường bắn chơi cả buổi sáng, lãng phí không ít đạn.
Quan Tử Ninh đặt súng xuống, kinh ngạc nhìn Tô Đào từ trên xuống dưới:
"Sao cô luyện được vậy? Độ chính xác còn cao hơn tôi, tôi đã được huấn luyện trong đội mười mấy năm đấy."
Tô Đào nhún vai: "Năng khiếu thôi."
Trong lòng cô không muốn tiết lộ chuyện mình sắp thức tỉnh dị năng.
Vì đã nói với bên ngoài là dị năng của cô là xây dựng, mọi thứ ở Đào Dương đều là do dị năng của cô xây nên, hơn nữa ai cũng tin điều này.
Nếu lại để mọi người biết cô còn có dị năng khác, rất có thể sẽ lộ ra sự tồn tại của hệ thống.
Quan Tử Ninh không tin, nhưng cũng không hỏi thêm.
Thời nay ai chẳng có bí mật riêng.
Hai người lại thi đấu một trận, vẫn là Tô Đào thắng.
Quan Tử Ninh ném súng: "Tôi nhận thua, không thi nữa, đi ăn cơm thôi."
Hai người vừa ăn cơm xong, Bùi Đông tự mình lái xe đến đón Quan Tử Ninh.
Quan Tử Ninh lập tức phấn chấn, không cần suy nghĩ liền lên xe, vẻ mặt viết đầy "Tổ chức cần tôi, tôi tự hào, tôi vinh quang".
Tô Đào hỏi: "Có chuyện gì sao? Tử Ninh vẫn chưa khỏe hẳn."
Quan Tử Ninh cứng miệng: "Tôi đã khỏe rồi."
Bùi Đông nói: "Nhóm nghiên cứu của Hà Khang muốn gặp cô ấy, hỏi một số việc về sinh vật bò sát, ngoài ra còn cần mượn của cô một người, chính là người lần trước tái hiện lại hiện trường cho chúng tôi, nếu được thì cô dẫn anh ta đến cùng nhé, chúng tôi đợi các cô ở đây."
Tô Đào bày tỏ không thành vấn đề.
Mười lăm phút sau, Từ Kỳ vừa dọn nhà xong đang dọn dẹp nhà mới liền chạy đến, mấy người lên xe đến viện nghiên cứu Đông Dương.
Trên đường Tô Đào hỏi anh ta ở Đào Dương có quen không.
Từ Kỳ cảm khái nói: "Tốt hơn căn nhà chúng tôi ở trước kia rất nhiều, đồ đạc đều là đồ mới, vợ tôi suốt ngày cằn nhằn tôi mấy năm trước vô dụng, lăn lộn bấy lâu mà chỉ có thể ở nhà nguy hiểm, sao không đến Đào Dương sớm hơn."
Tô Đào cười: "Dọn nhà còn gây ra mâu thuẫn vợ chồng cho hai người nữa."
Từ Kỳ cười ha hả: "Mâu thuẫn hạnh phúc."
Vừa trò chuyện xe đã dừng lại.
Mấy người đi qua từng cửa an ninh, qua hai lần kiểm tra an toàn, thuận lợi đến phòng nghiên cứu.
Thẩm Vấn Trình và vài vị tiến sĩ của viện nghiên cứu Đông Dương đều đang chờ sẵn, gặp mặt giới thiệu lẫn nhau một lượt rồi đi đến phòng mẫu.
Giáo sư Kiều, viện trưởng viện nghiên cứu vừa dẫn đường vừa nói:
"Chúng tôi phát hiện một vài thứ trong đống đổ nát của tường thành ở khu Thủy Phù, phỏng đoán có thể là mô cơ thể của sinh vật bò sát, vì chỉ có Quan phó quan từng thấy sinh vật bò sát, nên muốn mời cô ấy đến nhận dạng."