Lạc Ngạn sững sờ, căn bản không kịp ngăn cản, Ôn Mạn đã nhấn xác nhận đơn hàng, xong còn liếc xéo anh ta:
"Sao vậy, hết yêu rồi sao, ba mươi tinh hạch, tám mươi sáu vạn liên bang tệ cũng không nỡ chi cho em sao?"
Trong lòng Lạc Ngạn tuy bị việc Đào Dương đột ngột tăng giá làm cho chấn động, nhưng vẫn nhịn được cơn bốc hỏa muốn chửi thề, vẻ mặt hào phóng nói với Ôn Mạn:
"Sao có thể chứ, em thích dù là ba mươi tinh hạch đổ sông đổ biển anh cũng nguyện ý."
Ôn Mạn hài lòng, lúc này mới sực tỉnh hỏi:
"Căn cứ nào lợi hại vậy, những thứ này cũng nỡ lấy ra bán? Sao em chưa từng nghe nói qua?"
Nếu biết sớm, cô ta nhất định sẽ dẫn theo nhóm chị em tốt của mình đi càn quét đơn hàng.
Lạc Ngạn day trán, thật muốn nói em có phải ngốc không, cũng không biết là căn cứ nào, có đáng tin hay không đã dám trả tiền trước.
Nhưng anh ta không dám nói.
Lúc này trên màn hình hiện lên một cửa sổ nhắc nhở:
Thương mại Đào Dương đã nhận được đơn hàng của quý khách, đơn hàng đang được xử lý, dự kiến ngày mai sẽ hoàn thành việc chuẩn bị hàng, xin quý khách đến nhận hàng trong vòng nửa tháng, cảm ơn sự ủng hộ của quý khách.
Ôn Mạn "oa" lên một tiếng, không hề nghi ngờ, hâm mộ từ tận đáy lòng:
"Đào Dương có nhiều đồ tốt như vậy, trước đây em lại chưa từng nghe nói qua, thảo nào có thể nuôi được chú mèo con xinh đẹp như vậy."
Lạc Ngạn: ... Có đồ tốt thì liên quan gì đến việc nuôi mèo chứ.
Ôn Mạn lại lướt trang web chính thức của Đào Dương, mắt sáng lên.
Lạc Ngạn cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên giây tiếp theo liền nghe thấy cô ta nói:
"Anh yêu, em không muốn đợi nữa, chúng ta tối nay xuất phát luôn đi, đúng rồi, em thấy Đào Dương chắc là không thiếu tiền, hay là anh tặng cho Đào Dương hai chiếc xe căn cứ mới nhất của chúng ta đi?"
Lạc Ngạn suýt nữa phun ra một ngụm máu: "Bảo bối của anh, em có biết một chiếc xe căn cứ đó đáng giá bao nhiêu không? Thấp nhất là 50 tinh hạch cộng thêm một nghìn vạn liên bang tệ, chỉ vậy thôi còn có người tranh nhau mua, em tặng một lúc hai chiếc, có phải hơi hào phóng quá rồi không?"
Một con mèo bằng hai chiếc xe căn cứ mới nhất của anh ta?
Anh ta thật sự sẽ đau tim mất.
Ôn Mạn do dự một chút: "Nhưng chúng ta ngoài xe căn cứ, cũng không có gì đáng giá cả, em vừa nhìn thấy phòng nghỉ của cô lao công nhà người ta, còn khang trang hơn cả văn phòng của anh."
Lạc Ngạn: "... Ngày mai anh sẽ tìm người sửa sang lại văn phòng."
Cuối cùng Lạc Ngạn bị làm phiền đến mức không còn cách nào khác, mới nói:
"Hai chiếc thì không được, một chiếc anh có thể suy nghĩ, tối nay thật sự không đi được, anh còn đơn hàng chưa xử lý xong, anh hứa với em trước cuối tháng này nhất định sẽ đi, được không?"
Không còn cách nào khác, vợ mình chiều chuộng, có quỳ cũng phải chiều đến cùng.
Ôn Mạn miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy anh ta keo kiệt, định đi lục lọi tài sản riêng của mình, đến lúc đó bù thêm cho Đào Dương một chút.
Cô ta phải để người chủ cũ cảm nhận được thành ý của mình, nếu không ai lại nỡ nhượng lại chú mèo con xinh đẹp như vậy cho cô ta chứ.
Cô ta gọi điện thoại cho Tống Việt Bân, nói rõ kế hoạch đến Đào Dương trong tháng này, cuối cùng còn đề nghị muốn xem ảnh gần đây của Tiểu Hỏa Diệm.
Tống Việt Bân liên tục vâng dạ, cúp điện thoại xong lại ủ rũ.
Bây giờ anh ta có chút chột dạ, không dám gặp Tô Đào.
Nhưng lời của Ôn phu nhân anh ta lại không dám coi như gió thoảng bên tai, chỉ đành cắn răng gọi điện thoại cho Tô Đào.
Tô Đào nghe anh ta nói nhảm nửa ngày, có chút mất kiên nhẫn: "Tống đội trưởng, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi bận sắp chết rồi đây này."
Nhà mới tháng mười vẫn chưa đâu vào đâu, bên ngoài những người thuê nhà đang chờ đặt phòng kêu ca oán trách, suýt nữa làm nổ tung điện thoại văn phòng của bọn họ.
Tống Việt Bân ngượng ngùng nói: "Bà chủ Tô, tôi có chút nhớ Tiểu Hỏa Diệm, có thể cho tôi xem ảnh gần đây của nó không, để vơi đi nỗi nhớ nhung?"