Tô Đào vừa kiểm tra tình hình quản lý nhà cửa của Đào Dương, vừa qua loa nói:
"Tôi không rảnh, anh muốn xem thì tự đến Đào Dương mà xem, chỉ có việc này thôi sao? Không còn gì nữa tôi cúp máy đây."
Lúc này Mạnh Thiến đến gõ cửa văn phòng của cô: "Sếp ơi, có người tìm chị."
Tô Đào "Ơ" một tiếng: "Ai vậy? Đợi tôi một chút - Đội trưởng Tống, tôi thực sự không có thời gian để tán gẫu với anh nữa, tôi cúp máy đây."
Tống Việt Bân nghiến răng nói: "Sếp Tô, tôi có việc muốn xin lỗi chị, tôi đã đưa ảnh Tiểu Hỏa Diệm cho phu nhân Ôn ở căn cứ Thiên An xem, bà ấy rất thích Tiểu Hỏa Diệm, định cuối tháng này sẽ đến Đào Dương một chuyến, Sếp Tô! Chị nghe tôi nói hết đã!"
"Tôi biết chắc chắn chị sẽ tức giận vì tôi tự ý làm chủ, nhưng tôi cũng thực sự không còn cách nào khác, trong đội xe của tôi có rất nhiều anh em đang chờ nhận việc để kiếm cơm, ai cũng có già có trẻ, nếu phu nhân Ôn vui vẻ, một câu nói của bà ấy cũng đủ để ông Lạc mở cho chúng tôi một tuyến vận chuyển ở phía Bắc, mấy năm sau mọi người sẽ không phải lo lắng về kế sinh nhai nữa, tôi..."
Tô Đào không thể tin được: "Tôi đã nói là tôi không định bán Tiểu Hỏa Diệm rồi mà?"
"Đúng vậy, nhưng..."
"Vậy mà anh còn lén lút đưa ảnh cho người mua xem? Vừa rồi anh còn lấy cớ là mình nhớ Tiểu Hỏa Diệm, tôi thấy là vị phu nhân Ôn kia muốn xem thì có!"
"Sếp Tô, tôi thực sự có khó khăn, tôi không phải là đang đến xin lỗi chị sao, tôi..."
Tô Đào hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng lửa giận vẫn không nhịn được phun ra từ cổ họng:
"Đội trưởng Tống, tôi không quan tâm anh có khó khăn gì, là bạn bè lẽ nào anh không thương lượng trước với tôi một chút sao?"
"Hôm nay anh xin lỗi tôi cũng là vì vị phu nhân Ôn kia sắp đến, bây giờ anh không thừa nhận, đợi bà ấy nói chuyện với tôi sẽ biết anh lừa gạt cả hai bên, đến lúc đó đừng nói mở tuyến vận chuyển cho đội xe của anh, không đè anh xuống đất cho nằm im luôn là may mắn lắm rồi!"
Qua thiết bị liên lạc, Tống Việt Bân cũng cảm thấy mặt mình vừa nóng vừa bỏng.
Anh không nói nên lời, tay cầm thiết bị liên lạc cũng hơi dùng sức.
Nhưng anh có thể làm gì?
Anh cũng cần kế sinh nhai, phải cân nhắc đường ra cho anh em.
Thời mạt thế này mạng người còn không đáng giá, một con mèo dù quý giá thì sao chứ?
"Đội trưởng Tống, chuyện này tự anh nói rõ với phu nhân Ôn, bên tôi chưa bao giờ nói muốn bán Tiểu Hỏa Diệm, tự nhiên sẽ không tiếp đón bọn họ."
Tống Việt Bân mặt mày tái mét, vội vàng nói:
"Sếp Tô, Thiên An không thể đắc tội, tôi không thể, chị cũng không thể, bọn họ có thế lực rất lớn ở phía Bắc, lại vì giao dịch rộng rãi, mạng lưới quan hệ cũng chằng chịt phức tạp, chưa kể đến người khác, cha của phu nhân Ôn đang giữ chức cao quan ở Trường Kinh, chức vụ cao đến mức tôi không dám nói ra, chị... ngàn vạn lần đừng làm vậy."
Tô Đào sắc mặt hơi thay đổi: "Tống Việt Bân, anh cố ý lừa tôi? Lúc anh nói muốn mua Tiểu Hỏa Diệm, sao không hề nhắc đến Thiên An có nhiều bối cảnh như vậy!"
"Hóa ra anh đã tính toán ngay từ đầu, chắc chắn tôi không dám đắc tội Thiên An, buộc tôi phải bán Tiểu Hỏa Diệm, thậm chí tôi còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà chấp nhận sự tính toán của anh! Đội trưởng Tống, lúc anh hãm hại tôi có nghĩ đến việc tôi đã cứu mạng anh chưa? Là ai lúc đó bị say nắng, đứt dây chằng, nằm trên giường thoi thóp?"
"Sau đó anh đã cảm ơn tôi như thế nào anh quên rồi sao? Thật nực cười khi lúc Bàn Liễu Sơn gặp chuyện, anh còn đứng ra bênh vực Bàn Liễu Sơn, tôi cũng vì vậy mà coi anh là bạn bè tri kỷ, Tống Việt Bân, tôi thực sự rất thất vọng về anh!"
Tô Đào thậm chí còn có chút đau lòng.
Vẻ mặt hào sảng của Tống Việt Bân khi nói muốn kết bạn với cô vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.
Anh bênh vực Bàn Liễu Sơn, giúp đỡ trừng trị mấy tên côn đồ, trấn áp trạm cũ... dường như mới chỉ là ngày hôm qua, vậy mà trong nháy mắt anh đã tính kế cô.
Cô hiểu khó khăn của Tống Việt Bân, cho dù anh có nói trước với cô một tiếng, không lén lút dụ phu nhân Ôn đến, cô cũng sẽ không tức giận như vậy.