Thậm chí nếu so với việc sống cùng người cha nghiện rượu, có khi còn tốt hơn.
Dù vậy, Thích Vân Lam vẫn cực kỳ khinh thường hành động từng bán con của Hùng Thái. Cô nắm tay bé gái, nghiêm mặt cảnh cáo:
“Bây giờ đã tìm lại được con, thì hãy sống cho tử tế vào. Nếu còn dám làm ra chuyện vô nhân tính nữa, thì lập tức cút khỏi Đào Dương!”
Hùng Thái sợ đến tái mặt, cuống quýt đáp:
“Tôi nào dám nữa chứ! Giờ tôi thật sự chỉ muốn sống cho yên ổn thôi, rượu tôi cũng bỏ rồi!”
Anh ta thật sự không dám quay lại con đường cũ. Trước đây là vì tuyệt vọng, cảm thấy sống thế nào cũng chẳng khác gì chết, nên buông xuôi tất cả. Nhưng bây giờ thì khác - có công việc ổn định, có nhà ở đàng hoàng, tiền tiết kiệm cũng tích dần lên. Có hy vọng, có động lực, anh ta càng không dám đánh mất nữa.
Trước đây chưa từng nếm trải cảm giác sống tốt là thế nào, giờ đã biết rồi, còn ai muốn quay lại cuộc sống tối tăm đó?
Thêm vào đó là mấy năm được giáo dục tư tưởng, anh ta đã thấm thía sự ăn năn. Nghĩ lại hành động từng vì một chai rượu mà bán đi con gái, chỉ thấy nhục nhã, thấy hổ thẹn đến tột cùng.
Mai lão gia cuối cùng cũng được nghỉ hưu thuận lợi, sống những ngày an nhàn với cờ tướng và tản bộ. Trịnh Tinh không phụ lòng ông, tự mình gánh vác toàn bộ công tác sắp xếp tại Đào Dương. Trong hai năm qua gần như không xảy ra bất kỳ sai sót nào, cũng chưa từng lãng phí một tấc đất vì kế hoạch sai lầm.
Mọi việc đều đang tiến triển rực rỡ, tin vui liên tiếp kéo đến.
Khi mùa hè oi ả vừa đi qua và những bước chân của mùa thu bắt đầu gõ cửa, Lạc Ngạn đã gọi điện tới từ sáng sớm, giọng điệu đầy kích động, nói năng lộn xộn. Anh báo rằng vợ mình, Ôn Mạn, đã có thai.
Tô Đào lập tức bật dậy khỏi giường, còn chưa kịp hỏi thêm gì thì Lạc Ngạn - một người đàn ông to cao lực lưỡng - đã khóc rống lên:
“Tôi sắp được làm cha rồi! Ôi hu hu hu, tôi đúng là nhân vật chính mà!!!”
Tô Đào: “…”
Niềm vui mà tin tốt từ Ôn Mạn mang lại chưa kịp kéo dài bao lâu thì chuyện không hay đã xảy ra - Cố lão gia bị lạc!
Người chăm sóc ông run rẩy tìm đến Tô Đào, vừa khóc vừa nói:
“Tôi chỉ xuống lầu đổ rác một chút thôi, lúc quay lại thì ông ấy đã không còn ở đó nữa. Tôi hỏi hết các hàng xóm xung quanh nhưng không ai thấy ông cả. Tôi cũng đã tìm hết những nơi ông hay đến trong khu Đào Dương, đều không thấy. Bà chủ Tô, có thể nhờ Thích tổng quản kiểm tra camera giám sát được không? Ông ấy đầu óc như vậy, nếu đi ra ngoài khu vực Đào Dương thì e là sẽ không tìm lại được nữa...”
Tô Đào lập tức cùng người ở phòng điều khiển bắt tay vào kiểm tra từng camera một. Quả nhiên, vào khoảng hai giờ chiều, họ thấy hình ảnh Cố lão gia rời khỏi khu Đào Dương.
Chỉ là... ông trông rất kỳ lạ trong đoạn video.
Ban đầu, ông đứng ngơ ngác trong công viên Đào Dương khá lâu, giống như đang cố xác định vị trí của mình. Sau đó, ông còn dừng lại hỏi vài người thuê trọ đi ngang qua vài câu, rồi một mạch bước thẳng về phía cổng lớn của khu.
Cùng lúc đó, tại bến xe khách Đông Dương, Cố lão gia đang cau mày nhìn bảng giá vé.
Những dòng chữ ông vẫn còn đọc được, nhưng tên các địa danh lại không khớp với trí nhớ.
“Trường Kinh? Trường Kinh là ở đâu? Thủ đô nước mình đâu phải gọi tên đó…”
Một người đứng gần đó nghe thấy ông lẩm bẩm, liền quay lại nhìn đầy nghi ngờ:
“Ông cụ từ đâu đến vậy?”
Cố lão gia nói tên quê cũ của mình, rồi hỏi người kia làm sao để đi đến đó, phải đón chuyến xe nào.
Người qua đường há hốc miệng:
“Ông nói là chỗ này sao? Đây chẳng phải Đông Dương à? Hai mươi năm trước đúng là gọi theo cái tên ông nói, nhưng sau này lão thủ trưởng gom dân từ các thành phố xung quanh lại, xây thành phố mới rồi đổi tên thành Đông Dương rồi. Ông cụ... đầu óc ông có vấn đề à?”
Người đó chỉ tay vào đầu mình, ra hiệu không bình thường.
Lời nói ấy như sấm đánh ngang tai Cố lão gia:
“Cậu vừa nói gì? Hai mươi năm trước?”
Người qua đường cũng không phải xấu tính, thấy ông có vẻ thực sự lẩm cẩm thì liền tốt bụng dẫn ông đến khu nghỉ của quân phòng thành.
May sao trong đó có một thuộc hạ của Bùi Đông, trước đây từng gặp Cố lão gia, vừa nhìn thấy liền kinh ngạc thốt lên:
“Cố lão gia? Sao ông lại tới đây? Để tôi đưa ông về Đào Dương!”
Nhưng Cố lão gia lại nhìn anh ta đầy cảnh giác:
“Cậu là ai?”
Người lính sững sờ.
Vị lão gia trước mặt không còn như xưa - giờ đây trông ông vừa nghiêm nghị, vừa tỉnh táo đến kỳ lạ.
Người lính lập tức gọi cho Bùi Đông.
Dù Bùi Đông có khúc mắc với Cố Minh Trì, nhưng với bậc trưởng bối thì tuyệt đối không để liên lụy. Anh nhanh chóng liên lạc với Tô Đào.
Tô Đào tức tốc dẫn người đến nơi. Cố lão gia nhìn thấy cô, dường như mơ hồ có chút ấn tượng:
“Ồ - cô là... ai nhỉ?”
Mọi người đi cùng Tô Đào cảm thấy có gì đó không đúng, nên không dám mở lời.
Người chăm sóc lặng lẽ gọi điện cho Cố Minh Trì.
Chưa đến hai mươi phút sau, Cố Minh Trì đã có mặt. Anh đứng trước mặt Cố lão gia.
Cố lão gia nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt, như có điều gì đó trong ký ức dần dần được đánh thức.
“Cậu… cậu là…”
Cố Minh Trì mím chặt môi, im lặng nhìn ông.
“Thằng nhóc thối này, lớn thế rồi mới nhớ tới thăm ông!”
Nói rồi, ông giơ gậy lên đánh anh.
Người chăm sóc và Hồi Tước giật mình, định lao đến đỡ đòn, nhưng lại bị chính Cố Minh Trì ngăn lại.
Cố lão gia vừa đánh vừa nghẹn ngào:
“Minh Trì à… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông chỉ ngủ một giấc thôi mà, sao mọi thứ lại thay đổi thế này… sao cậu đã lớn như vậy rồi… ông bị bệnh sao? Bệnh nặng lắm phải không? Có làm phiền cậu nhiều không…”
Một nhân vật từng lừng lẫy trong giới thương trường trước thế kỷ mạt thế, giờ phút này lại bật khóc như một đứa trẻ.