Cố Minh Trì, tuy bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thân thể đã khẽ run lên. Máu như chảy ngược trong huyết quản.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt ông, như thiếu niên năm xưa ngước nhìn người ông đáng kính, giọng nói run rẩy:
“Ông ngoại... ông gọi cháu thêm một lần nữa đi..."
Nước mắt tràn đầy trong mắt Cố lão gia:
“Minh Trì... ông ngoại xin lỗi cháu..."
Cố Minh Trì tựa vào chân ông, nghẹn ngào:
“Không sao..."
Chỉ cần ông vẫn còn nhớ cháu, dù chỉ một lần này... tất cả đều xứng đáng.
Đáng tiếc thay, Cố lão gia chỉ tỉnh táo được đúng một ngày. Sang ngày hôm sau, ông lại không còn nhận ra Cố Minh Trì, thậm chí ngay cả người bạn già thường cùng ông đánh cờ cũng trở nên xa lạ.
Khi Tô Đào đến thăm, ông chỉ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt không chút biểu cảm, rồi lại cúi đầu đờ đẫn ngồi im như tượng.
Đến cả bài hát yêu thích, ông cũng không còn nhớ nổi lời.
Bệnh tình của ông ngày một trầm trọng hơn, như thể khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi ấy chỉ là lần tỉnh lại sau cùng - để nói lời từ biệt với những người ông yêu thương.
Dù Cố Minh Trì đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, anh vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận.
Anh đón Cố lão gia từ Đào Dương đi, cùng ông đến Đông khu để sống trọn những ngày tháng cuối cùng.
Tô Đào đứng nhìn anh cõng ông cụ gầy gò lưng còng lên xe, cẩn thận cài dây an toàn cho ông, rồi lặng lẽ ngồi vào ghế lái. Trước khi khởi động, anh nghiêng đầu tựa vào vai ông, khẽ nhắm mắt lại.
Cửa xe đóng lại, động cơ nổ máy, chiếc xe rời đi, lao về phía Đông khu.
Tô Đào bỗng thấy sống mũi cay xè. Thời Tử Tấn lặng lẽ ôm cô vào lòng.
Cảnh tượng ấy vừa hay lọt vào tầm mắt Cố Minh Trì khi anh quay đầu lại.
Trong tích đó, lần đầu tiên sau hai mươi năm, anh dựa vào người thân duy nhất của mình... lặng lẽ rơi nước mắt.
Từ ngày hôm đó, Tô Đào không còn gặp lại Cố Minh Trì nữa. Những cuộc gọi phiền toái của anh cũng chưa từng vang lên lần nào.
Như thể Cố Minh Trì - hoặc Lôi Hành năm xưa - đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô.
Cuộc sống dần trở lại yên bình.
Ngày tháng trôi qua, xuân đến thu đi, thêm một năm nữa lặng lẽ trôi qua.
Cuối cùng, Thời Tử Tấn cũng chờ được đến ngày Tô Đào bước sang tuổi hai mươi ba. Anh lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ xuống cầu hôn.
Tô Đào hơi bối rối khi nhìn viên kim cương lấp lánh ấy. Cô đột nhiên cảm thấy hoang mang, và nói rằng mình cần thời gian để suy nghĩ thêm.
Thời Tử Tấn không hề thất vọng, chỉ dịu dàng cất nhẫn vào túi, đứng dậy ôm cô:
“Dù em cần bao lâu, anh cũng sẽ đợi.”
Tối hôm đó, Tô Đào nằm trên giường, nhớ lại từng khoảnh khắc từ lần đầu gặp mặt đến khi quen nhau, hiểu nhau và yêu nhau.
Cô cảm thấy hành trình ấy như đã trải qua cả một đời người.
Trong lòng cô rất rõ ràng: cô thích Thời Tử Tấn, đã quen có anh bên cạnh. Nhưng khi nghĩ đến chuyện thật sự bước vào hôn nhân, cô lại không tránh khỏi sự bối rối và sợ hãi.
Gia đình nguyên sinh để lại trong cô một bóng đen quá lớn. Trong tiềm thức, hôn nhân chính là như giữa Tô Kiến Minh và Lý Liên Dung - là đấu đá, là lợi ích, là tranh cãi triền miên...
Dù lý trí biết rõ Thời Tử Tấn không phải Tô Kiến Minh, còn cô cũng không phải Lý Liên Dung, nhưng nỗi sợ hãi vẫn bám riết lấy cô, không thể buông.
Sự mâu thuẫn ấy khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên. Đến khi gặp Thời Tử Tấn cũng bắt đầu lảng tránh.
Cho đến một đêm nọ, hệ thống đã im lặng suốt hai năm bỗng nhiên vang lên tiếng nhắc nhở quen thuộc:
[Phát hiện thế giới này đã bước vào giai đoạn phát triển tốc độ cao. Cảm ơn ký chủ vì những nỗ lực và cống hiến. Là phần thưởng, hệ thống tặng ký chủ tư cách di dân liên sao. Không thời gian liên sao đã được mở khóa. Xin hỏi ký chủ có muốn tiến vào không?]
Tô Đào lập tức bật dậy, trong đầu phản hồi:
“Có thể nói rõ hơn không? Tiến vào rồi thì sao? Là đi du lịch à?"
Cô từng thấy trong các bình luận sản phẩm, "liên sao" là tương lai, là một thế giới tràn đầy công nghệ và ảo mộng.
[Sau khi tiến vào, hệ thống sẽ cung cấp thân phận mới cho ký chủ. Có thể hiểu đơn giản là một lần trọng sinh. Ký chủ được quyền chọn gia đình của mình trong thế giới mới.]
Lựa chọn gia đình...?
Tô Đào khựng lại.
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu trong một gia đình trọn vẹn, ấm áp - có cha mẹ yêu thương... liệu có phải là điều cô luôn ao ước?
Không đúng!
Cô lập tức hỏi:
“Nếu tiến vào, có thể trở lại thế giới này không?"
[Không thể. Ký chủ sẽ có một cuộc đời hoàn toàn mới. Và chỉ có một cơ hội duy nhất. Xin ký chủ cân nhắc kỹ lưỡng.]
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Tô Đào hiện lên câu nói: “Dù em cần bao lâu, anh cũng sẽ đợi.”
Cô nhớ đến những lần anh không ngần ngại xông pha vào nguy hiểm, nhớ đến nụ cười của anh, sự tinh nghịch, những lời tỏ tình chân thành - nhớ đến tất cả những gì anh đã vì cô mà chôn giấu đi sự kiêu hãnh năm xưa.
Và rồi, cô trở nên kiên định:
“Không.”
[Không thời gian liên sao đã đóng. Chúc ký chủ sống vui vẻ.]
Tô Đào nở một nụ cười nhẹ nhàng:
“Cảm ơn. Tôi sẽ luôn vui vẻ."
Cô chạy xuống lầu, gọi lớn về phía Linh Vũ đang lim dim ngủ trên bệ cửa sổ:
“Cậu đi nói với Thời Tử Tấn, hôm nay tôi mặc váy liền màu xanh nhạt!"
“À, nói thêm với anh ấy, nhớ mang nhẫn theo đấy!”
(Toàn văn hoàn.)