Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo

Chương 15 -

"Lúc đó quang cảnh hết sức hỗn loạn, mọi người cũng nhốn nháo hết cả lên. Gần với em chỉ có mỗi diễn viên Vương Thanh Tùng. Đúng là ông ấy biết bơi nhưng dù sao ông ấy cũng đã ngoài 50 tuổi rồi, căn bản là không thể làm gì được. Tuy nhiên khi mà mọi người vẫn đang đứng hình không biết nên làm thế nào thì Âu Dương Hạo đã nhảy xuống túm lấy em rồi." Kim tỷ vừa nói vừa sấy tóc cho cô. "Không phải chị muốn nhiều chuyện nhưng đây chỉ là một lời khuyên thôi. Lúc đó Âu Dương Hạo đang mang một bộ âu phục nặng mấy kí mà anh ta vẫn chẳng nghĩ ngợi gì cả. Nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng anh ta đối xử rất tốt với em-"

???

Minh Khinh Khinh nói nhẹ: "Âu Dương Hạo ý ạ??? "

" Bất ngờ lắm phải không? "Kim tỷ bỏ máy sấy tóc xuống, nghiêm túc nói." Nhìn bề ngoài thì anh ta không phải dạng người như vậy.. Hồ băng phải âm mấy độ, chỉ cần không trèo lên được nhất định sẽ thiệt mạng. Bây giờ sự việc này đang bị lan truyền ra ngoài, hạt giống số 3 cho vị trí nữ chính Khương Nghiên nghe thấy liền bỏ của chạy lấy người. Nghe nói cô ta làm việc cho Công ty giải trí Khánh Phong, không biết có đúng không? Nhưng cô ta đã theo đuổi Âu Dương Hạo được 1 năm rồi. Thật là khốc liệt- "

Rõ ràng tất cả những gì Kim tỷ quan tâm chỉ là nghệ sĩ của cô đã đàn áp các nữ diễn viên khác như thế nào mà thôi.

" Không thể nào ", Minh Khinh Khinh ngắt lời cô." Chị tận mắt nhìn thấy điều đó chứ? "

Minh Khinh Khinh vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng việc cô ngạc nhiên không phải chuyện Kim tỷ nói mà là" Âu Dương Hạo ".

" Kim tỷ, chị có tận mắt thấy Âu Dương Hạo nhảy xuống không? "Minh Khinh Khinh nhẹ nhàng xác nhận lại lần nữa.

" Chị đang ở đây trông xe, vì nghe thấy tiếng hỗn loạn nên mới chạy tới. Thế nhưng cả đoàn đều nhìn thấy điều đó, có thể là giả được sao? "Kim tỷ thấy câu hỏi của Minh Khinh Khinh thật kì quặc.

Tài xế Tiểu Trình đi mua trà gừng về, lên xe đưa cho Minh Khinh Khinh, nói:" Là Hạo ca mà, mọi việc xảy ra nhanh tới mức không ai kịp nhìn luôn đó. "

"? Không ai thấy như thế thì thật vô lí sao? Anh ta không biết dịch chuyển hay gì cả. Nếu muốn nhảy xuống cứu người đó lên cũng ít nhất là hai - ba phút, sao mọi người lại không ai kịp nhìn thấy chứ? "Minh Khinh Khinh hỏi.

Tiểu Trình và Kim tỷ đều ngơ ra một lúc.

Họ không hiểu sao Minh Khinh Khinh cứ bị ám ảnh đến vậy. Kim tỷ không khỏi bật cười:" Chị cảm thấy buồn thay cho Âu Dương Hạo. Nếu ngại quá thì có thể lấy danh nghĩa của công ty ra để tặng quà cho anh ta cũng được, chắc cũng không tới nỗi- "

" Thôi bỏ đi, chúng ta đừng nói chuyện linh tinh nữa, em muốn nghỉ ngơi một chút. "Minh Khinh Khinh ngả vào lưng ghế.

Cô cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

Tại sao cô vẫn cảm thấy mọi chuyện vẫn rất mập mờ?

Ảo giác? Ma va vào tường? Hay cô có vấn đề thần kinh?

Rõ ràng những gì Tiểu Trình và Kim tỷ nhìn thấy đều là những điều rất đỗi bình thường - Chẳng lẽ chỉ mình cô cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên?

Và cả cảm giác lạnh giá đó nữa. Kể cả khi con người ở một nơi có nhiệt độ dưới 0 độ, cơ thể cũng không thể lạnh đến thế được.

Ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà cô cũng gặp ma sao?

Minh Khinh Khinh nổi hết da gà, không khỏi rùng mình một cái.

Kim tỷ tưởng cô bị lạnh nên tăng lò sưởi lên một bậc, nói với cô:" Em cứ nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay kết thúc buổi diễn thử của em rồi. Bên đạo diễn vẫn còn một vài người chưa được diễn nhưng chắc sẽ phải đổi hậu trường quay phim. Lát nữa Tiểu Trình sẽ đưa em về. "

Minh Khinh Khinh nhẹ gật đầu.

Kim tỷ xuống nói chuyện với nhà sản xuất còn Tiểu Trình đứng bảo vệ chỗ đuôi xe.

Minh Khinh Khinh nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi một chút nhưng cảnh tượng vừa mới quên đi lại hiện lên một lần nữa. Dù nghĩ thế nào đi nữa thì những cảnh tượng này đều rất chân thật, không giống với những gì mà trí tưởng tượng của cô có thể vẽ ra. Làm thế nào để ảo ảnh có thể diễn tả một cách chính xác độ trong của nước đến vậy chứ?

Minh Khinh Khinh càng nghĩ càng cảm thấy kì quái.

Sau khi hồi phục được chút sức lực, cô liền đặt cốc trà gừng xuống, trực tiếp nhảy xuống xe.

" Ơ ơ, Khinh tỷ.. "Tiểu Trình không biết cô định làm gì, chỉ biết lẽo đẽo đi theo sau.

Minh Khinh Khinh quấn chiếc thảm lông lên người. Mặc dù hôm nay trời có nắng nhưng không khí vẫn rất lạnh lẽo, Minh Khinh Khinh vừa ra ngoài đã thấy rét run. Cô bước nhanh về phía đạo diễn và quay phim.

Khi giám đốc vừa nhìn thấy cô, anh ta đã hỏi thăm:" Cô có sao không? "

Minh Khinh Khinh nói khẽ:" Tôi không sao. Đoạn diễn thử đã được ghi hình lại rồi đúng không? Cho tôi xem qua một chút được không? "

" Đoạn ghi âm đúng là đã được lưu lại nhưng máy quay thì lỗi rồi. "Đạo diễn Tưởng cau mày, hướng màn hình về phía Minh Khinh Khinh, nhìn Minh Khinh Khinh một cái." Không biết có phải do quang cảnh hỗn loạn ban nãy không.. Nguyên nhân chính là do máy quay bị rơi xuống đất và các bộ phận không được bảo quản đúng cách. Hôm nay thực sự là một khởi đầu tồi tệ. Chúng tôi sẽ phải thay cái mới trước khi cho mở máy. "

Minh Khinh Khinh" ừm "một tiếng rồi nghiêng người xem xét.

Màn hình camera phát ra âm thanh kì quặc, phần mặt trước vẫn ổn nhưng phần sau thì đen kịt.

Minh Khinh Khinh nhìn chằm chằm vào màn hình đen đó.

Dưới ánh mặt trời, người cô hơi rợn da gà.

Điều này thực sự quá kì lạ.

Tuy nhiên đội đạo diễn hiển nhiên coi chuyện này là chẳng có gì lạ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chuyển địa điểm ghi hình.

Đạo diễn Tưởng nói:" Ở đây đúng là không an toàn. Có lẽ chúng tôi sẽ thay đổi bối cảnh quay hoặc quay lại nhà kho, treo bức bình phong xanh lên rồi quay tiếp. "

Minh Khinh Khinh nhẹ gật đầu.

Minh Khinh Khinh quấn chặt chiếc thảm lông, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Tiểu Trình nhìn thấy đôi môi có chút nhạt màu của Minh Khinh Khinh, không khỏi lo lắng, hỏi:" Chị sao vậy ạ? "

Minh Khinh Khinh khẽ ngẩng đầu, liếc anh ta một cái, không biết có nên kể lại trường hợp kì quái dưới đáy hồ cho anh ta nghe không.

Cô sợ người ngoài không thể tin được mà nghĩ cô bị áp lực tinh thần. Việc dấn thân vào làng giải trí rồi phải uống thuốc do áp lực tinh thần là chuyện quá đỗi bình thường.

Minh Khinh Khinh không kìm được mà ấn nhẹ vào xương sườn của mình, dường như vẫn còn chút lạnh lẽo đọng lại ở đó.

Nó chắc chắn là một giả tưởng.

Nhưng làm sao để giải thích được nó đây?

" Không sao, chỉ là hơi lạnh thôi. "Minh Khinh Khinh chỉ có thể nói vậy với Tiểu Trình." Chúng ta về thôi. "

Minh Khinh Khinh là một nhà luận giả về những hiện tượng siêu nhiên nhưng so với những hiện tượng siêu nhiên cô biết, cô cho rằng ảo giác chỉ xuất hiện trong sự hoảng loạn của bản thân mà thôi.

Có thể cơ thể người thường tiết ra một số hormone trong điều kiện khắc nghiệt, gây ra những hình ảnh và nhận thức bất thường.

Cô đứng lên.

Âu Dương Hạo vừa thay xong quần áo từ một xe khác ở đằng kia, vừa xuống xe đã ngay lập tức đi về phía cô.

Âu Dương Hạo cởi bớt phục trang, mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên tay còn cầm một chiếc mặt nạ màu đen, định sau khi mọi việc ổn thỏa sẽ về nhà. Tóc mai của anh ta dưới vành mũ vẫn còn đọng vài giọt nước, có vẻ như anh ta thực sự đã nhảy xuống hồ.

Anh ta vừa nhìn thấy cô đã nhanh chân bước tới:" Khinh Khinh, em còn chưa đi sao? "

Minh Khinh Khinh nhìn hắn, hỏi xác nhận lại lần nữa:" Là anh đã cứu tôi? "

Âu Dương Hạo sững người một chút, sau đó bật cười:" Lúc mọi việc xảy ra thì tôi là người ở gần em, mà đoàn phim thì không có nhiều người. Tôi sợ nếu em rơi xuống sẽ gặp nguy hiểm nên tôi liền nhảy xuống mà không suy nghĩ gì cả. "

Mặc dù anh ta nói vậy nhưng trong lòng anh ta lại có chút áy náy.

Lúc đó anh ta chỉ đơn giản là thấy Minh Khinh Khinh rơi xuống nước, từ đó nghĩ ra việc mình nhảy xuống cứu người.

Thực sự rất khó để làm điều đó với người mình thích mà không có chút do dự.

Không nói tới người khác, chỉ riêng bản năng của ah ta đã sợ hồ nước băng đó rồi.

Vì vậy, ngay thời điểm đó, tất cả những gì anh ta cảm nhận chỉ là nỗi sợ hãi mà thôi.

Nhưng anh ta không biết tại sao.. Chỉ biết mình cảm thấy như có ai đó đá vào mông, sau đó khi hoàn hồn lại đã thấy mình đang ôm Minh Khinh Khinh, nằm trên bờ rồi.

Nếu không phải là anh ta cứu thì còn ai vào đây nữa?

Nhưng cả quá trình giải cứu này dường như đã bị xóa sạch khỏi tâm trí của anh ta.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Minh Khinh Khinh, Âu Dương Hạo bỗng dưng cảm thấy bất an, nhướng mày nói:" Lần này là em nợ tôi một ân tình. "

Minh Khinh Khinh suy nghĩ một lúc, nói:" Gửi cho tôi tài khoản của anh, tôi chuyển khoản cho anh một triệu. "

Trợ lí của Âu Dương Hạo và Minh Khinh Khinh cười phá lên.

Còn Âu Dương Hạo thì tỏ vẻ bất lực, nói:" Em nghĩ tôi cần một triệu sao? Nếu không tham gia làng giải trí, tôi sẽ phải về thừa kế gia sản. Em hiểu rồi chứ? "

Giới giải trí hầu hết đều là đại gia, Âu Dương Hạo cũng phải là một ngoại lệ.

Minh Khinh Khinh gượng hỏi:" Vậy anh muốn gì? "

Âu Dương Hạo bật cười:" Em có thể mời tôi đi ăn tối. "

Nhìn thấy Minh Khinh Khinh có chút do dự, Âu Dương Hạo không khỏi bật cười: 'Này, tôi cứu em một mạng vậy mà em lại không thể mời tôi ăn một bữa? Đúng là quá đau lòng đấy! Chúng ta đã đóng cùng nhau đến hai bộ phim vậy mà em lại không thể ăn cùng tôi một bữa tối trên danh nghĩa bạn bè. Thực sự quá là đau lòng! Hay để tôi mời em nhé!"

Minh Khinh Khinh không thấy có vấn đề gì nên đã đồng ý.

Mặc dù tất cả mọi người trong đoàn phim kể cả Âu Dương Hạo đều nói là Âu Dương Hạo đã cứu cô nhưng co luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nó tương tự như việc thực phẩm trong tủ lạnh bị giảm chất lượng mà không thể giải thích.

Rõ ràng là có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra nhưng cô lại không có bằng chứng nào cả.

Bình Luận (0)
Comment