Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 136

Chương 136: Tìm người

 

Sau khi đội quyền anh mời Trình Hào, họ đã sắp xếp cho giới truyền thông phỏng vấn anh, nhưng chỉ đưa tin ở quy mô nhỏ.

 

Vì thế Lâm Vũ Tầm đã ra tay.

 

Danh tiếng càng lớn thì càng có lợi cho Trình Hào, cho nên Lâm Vũ Tầm đương nhiên không ngại giúp Trình Hào tăng danh tiếng.

 

Sau khi gặp Thi Văn Tranh, anh bắt đầu giúp Trình Hào hoàn thành mọi việc.

 

Một số tờ báo trong nước đã đưa tin về việc Trình Hào đã trở thành nhà vô địch quyền anh ở nước ngoài, nhưng họ không biết về việc Trình Hào trở về nước cho đến tận khi Lâm Vũ Tầm liên hệ với giới truyền thông trong nước.

 

Sau khi liên lạc với giới truyền thông, Lâm Vũ Tầm đã để họ đăng tin về việc Trình Hào trở về và đóng góp cho sự phát triển của đất nước. Không chỉ vậy, cậu còn rút ra một khoản tiền lớn để tăng số tiền quyên góp của Trình Hào.

 

Cuối cùng, số tiền quyên góp của Trình Hào đã lên tới 20 triệu nhân dân tệ.

 

Kể cả khi tính đến thời điểm hơn 20 năm sau thì khoản quyên góp 20 triệu cũng đáng để viết, chứ đừng nói đến bây giờ.

 

Các phương tiện truyền thông rất vui mừng khi đưa tin tích cực như vậy.

 

Lúc đầu, một số tờ báo lớn trong nước đưa tin về vụ việc, sau đó các tờ báo nhỏ hơn cũng đăng lại. Trong lúc nhất thời, việc Trình Hào trở về nước đã được các tờ báo trên cả nước đưa tin.

 

Trình Hào vốn có chút tiếng tămở trong nước, giờ thì anh được cả nước biết đến.

 

Sau khi tin tức của anh xuất hiện trên báo, đài truyền hình cũng phỏng vấn anh và thậm chí anh còn xuất hiện trên TV.

 

Thấy vậy, một số thương hiệu trong và ngoài nước do Trình Hào làm đại diện đã nương theo tình hình này và cũng bắt đầu quảng cáo. Một số quảng cáo này do Trình Hào quay ở nước ngoài cách đây vài năm. Anh, một người đàn ông da vàng, nổi bật giữa một nhóm người da trắng và da đen.

 

Ngay cả trên mạng cũng có rất nhiều video về trận đấu của Trình Hào, rất nhiều người cho rằng Trình Hào đã mang vinh quang về cho đất nước.

 

"Trình Hào đẹp trai quá!"

 

"Mấy người đã xem đoạn video clip trực tuyến ghi lại cảnh anh ấy hạ gục đối thủ chưa? Toàn là cảnh anh ấy hạ gục đối thủ. Thật tuyệt vời!"

 

"Tôi nghe nói anh ấy lớn lên ở Mỹ và trở về nước để quyên góp rất nhiều. Thật sự rất cảm động."

 

"Tất cả giáo viên trong trường chúng tôi đều bàn tán về anh ấy!"

 

"Đột nhiên tôi muốn tập quyền anh!"

 

...

 

Có đủ loại bình luận trên mạng, và ngoài đời, mọi người cũng không ngừng bàn tán về Trình Hào.

 

Lúc này, Trình Hào vẫn còn trong đội quyền anh, huấn luyện các thanh thiếu niên ở đó luyện tập.

 

"Đúng vậy, đó là cách em nên phát huy sức mạnh của mình. Em thật tuyệt vời!" Trình Hào nói với cậu bé trước mặt, giọng nói rất dịu dàng.

 

Cậu bé được anh khích lệ, phấn khởi và tập luyện nghiêm túc hơn.

 

"Quá tuyệt vời, đúng là như vậy, en là người giỏi nhất!" Trình Hào tiếp tục khen ngợi cậu bé, khen ngợi như vậy ở nước ngoài thì không là gì, nhưng lúc này ở trong nước thì thật sự rất hiếm. Cậu bé phấn khích đến mức mặt đỏ bừng, dùng hai trăm phần công lực.

 

Trình Hào tiếp tục khen ngợi cậu bé - cậu bé trước mặt chính là huấn luyện viên của anh ở kiếp trước.

 

Lần đầu tiên cùng người khác đến đây, nhìn thấy huấn luyện viên từng đánh mình nhiều lần khi còn nhỏ, toàn thân đều cảm thấy không tự nhiên. Nhưng sau một thời gian dài, anh đã bình tĩnh lại.

 

Tuy nhiên, mặc dù bình tĩnh rồi, anh vẫn muốn đến thăm nơi mình sinh ra.

 

Anh tự hỏi liệu kiếp trước anh có được sinh ra ở đây không.

 

Mặc dù cha mẹ anh mất sớm nhưng tính ra thời gian này hẳn là họ vẫn còn sống và khỏe mạnh.

 

Trình Hào ở lại đội quyền anh cho đến năm giờ chiều.

 

Bây giờ là mùa đông, năm giờ trời đã tối. Trình Hào mặc áo khoác, quấn khăn, đội mũ rồi rời đi.

 

Ngày mai anh sẽ không đến đây nữa. Khi anh rời đi, anh cảm thấy có chút quyến luyến...

 

Khi Trình Hào đi ra khỏi cửa, thấy một chiếc xe đỗ ở cửa, anh mở cửa sau ra thì thấy Lâm Vũ Tầm đang ngồi đọc tài liệu.

 

"Ngày hôm nay của anh thế nào?" Lâm Vũ Tầm hỏi.

 

"Vẫn như vậy thôi, chỉ là dạy bọn trẻ luyện tập thôi, còn em thì sao?" Trình Hào hỏi.

 

"Ngài Thi bảo em đến trường đại học diễn thuyết." Lâm Vũ Tầm nói.

 

Trình Hào rất hứng thú với trải nghiệm của Lâm Vũ Tầm nên lập tức hỏi thăm. Lâm Vũ Tầm cũng không giấu giếm gì, kể lại trải nghiệm của mình trong ngày cho anh nghe.

 

Cậu đã đến một trong những trường đại học tốt nhất ở đây để diễn thuyết và cũng dùng bữa tại đó: "Căng tin của trường đại học ở đây rất tuyệt, đồ ăn rất rẻ và ngon."

 

Khi Lâm Vũ Tầm ăn ở căng tin, người chiêu đãi đặc biệt yêu cầu nhân viên căng tin làm một bàn tiệc nhỏ nhưng cậu muốn biết về những bữa ăn bình thường của sinh viên nên đã yêu cầu một chén thịt lợn kho mà sinh viên thường ăn.

 

Ăn xong, Lâm Vũ Tầm cảm thấy đồ ăn ở đây rất ngon, quan trọng nhất là giá rẻ.

 

Ở nước ngoài, một đô la không mua được gì nhiều, nhưng ở đây... theo tỷ giá hối đoái, một đô la tương đương với hơn tám nhân dân tệ, và một sinh viên gọi thịt kho, một phần rau và cơm, và nó chỉ tốn một nhân dân tệ. Nếu có tám nhân dân tệ, cậu có thể gọi tất cả các món ăn trong căng tin.

 

"Có cơ hội thì anh cũng muốn thử." Trình Hào cười nói.

 

Chiếc xe đã chuyển động, vệ sĩ của bọn họ cũng lái xe... Trình Hào tiến lại gần Lâm Vũ Tầm, hôn cậu: "Anh muốn đi dạo một vòng, em có muốn đi cùng anh không?"

 

Lâm Vũ Tầm gật đầu: "Đương nhiên phải cùng đi chứ." Lần này cậu theo Trình Hào ra ngoài, chỉ là vì muốn đi cùng anh, nói thật, cậu có chút thất vọng khi mấy ngày nay Trình Hào đều ở lại đội quyền anh, không thể đi cùng cậu.

 

Trình Hào lại hôn Lâm Vũ Tầm: "Vậy ngày mai chúng ta đi nhé." Anh muốn biết bố mẹ anh có ở đó không.

 

Ngày hôm sau, Trình Hào và Lâm Vũ Tầm rời đi.

 

Bọn họ không mang theo quá nhiều người, chỉ có hai vệ sĩ. Sau khi bọn họ lên đường, Trình Hào cũng không lập tức đi tìm cha mẹ, mà là đi từ nơi này đến nơi khác.

 

Lý do anh chọn địa điểm này là vì anh muốn quan sát xung quanh và quyết định xem nên xây trường ở đâu.

 

Những chỗ anh đi đều là tiện tay mua vé đến nơi thì đi bộ, ăn đồ ăn địa phương, ngắm cảnh địa phương, có thể coi là một chuyến đi tự phát.

 

Từ khi gặp Trình Hào, Lâm Vũ Tầm đã rất bận rộn, thỉnh thoảng Trình Hào có trận đấu thì nghỉ phép đi xem, không thể hoàn toàn buông bỏ công việc, mãi đến bây giờ mới có thể thực sự thả lỏng.

 

Cậu thực sự thích đi theo Trình Hào một cách không mục đích như thế này.

 

Trên đường đi, mọi thứ cậu nhìn thấy đều lạ lẫm nhưng lại quen thuộc - ở đây, mọi người đều có tóc đen và mắt đen, và không ai nhìn cậu với ánh mắt khác vì chủng tộc của cậu.

 

Quan trọng hơn là, Trình Hào luôn ở bên cạnh cậu.

 

Họ chưa bao giờ ở bên nhau lâu như vậy!

 

Trên đường đi, Lâm Vũ Tầm đột nhiên có cảm giác như mình đang đi hưởng tuần trăng mật.

 

Mặc kệ Lâm Vũ Tầm nghĩ gì, cuối cùng Trình Hào cũng đến được thành phố nơi anh sống khi còn nhỏ.

 

Như thường lệ, anh để hai vệ sĩ ở lại khách sạn và đi ra ngoài mua sắm với Lâm Vũ Tầm.

 

Đây là một thành phố nhỏ chưa phát triển, toàn bộ thành phố thậm chí không có một tòa nhà cao tầng nào.

 

Hầu hết các tòa nhà đều có tường ngoài bằng xi măng, trông có màu xám, nhưng nhiều người trên phố lại mặc quần áo sáng màu.

 

Trình Hào dẫn Lâm Vũ Tầm đến một quán ăn ven đường để ăn món bún bò đặc sản địa phương.

 

Một tô bún to, bên trong là bún ngàn sợi, bên trên là thịt bò thái mỏng, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy đói.

 

Lâm Vũ Tầm chỉ gọi một tô bún bò, nhưng Trình Hào lại gọi một tô bún bò, một tô bún nội tạng bò, gần 20 cái bánh nướng và một tô thịt bò lạnh. Sau đó anh vừa ăn bún vừa ăn bánh nướng.

 

Cửa hàng cũng chuẩn bị một số món ăn kèm cho bánh nướng, bao gồm hành tím băm nhỏ ngâm muối và nước tương, cả hai đều rất ngon khi ăn kèm với bánh.

 

Với Trình Hào, tất cả những điều này đều là hương vị đã mất từ ​​lâu.

 

Khi còn nhỏ, gia đình anh rất nghèo, những đứa trẻ khác có thể ăn bún bò vào bữa sáng mỗi ngày, nhưng anh chỉ có thể ăn một lần vào ngày sinh nhật hoặc khi đạt điểm cao, chính vì vậy anh cảm thấy hương vị của nó đặc biệt ngon và đáng nhớ.

 

Trong các phần nội tạng bò, Lâm Vũ Tầm chỉ thích lòng. Trình Hào gắp cho cậu phần bò trong tô lòng bò, đề nghị cậu ăn thử bánh nướng: "Bánh nướng này có thể ăn kèm với món ăn phụ này, hoặc ăn kèm với thịt bò lạnh."

 

Lâm Vũ Tầm thử tất cả các món và cuối cùng chọn món thịt bò lạnh.

 

Hai món còn lại hơi cay và cậu sợ mình sẽ bị đau bụng.

 

Nhưng món ăn ưa thích nhất của cậu vẫn là bún.

 

Trình Hào phát hiện món ăn ưa thích của Lâm Vũ Tầm là bún. Một là vì trời lạnh, ăn một tô bún sẽ lập tức ấm lên. Một là vì mấy ngày nay cậu bị giày vò quá sức.

 

Cái này không thể trách cậu được. Không cần luyện tập và ăn đủ loại đồ ăn ngon mà anh hằng mơ ước bấy lâu nay, thì năng lượng của anh có hơi dư quá.

 

Chủ tiệm ban đầu còn tưởng Trình Hào muốn mang nhiều bánh nướng như vậy đi, hoặc là có người khác đến, nhưng Trình Hào lại tự mình ăn hết, có chút kinh ngạc, dùng giọng địa phương nói: "Dạ dày cậu lớn thật đấy!"

 

"Từ nhỏ tôi đã ăn nhiều rồi." Trình Hào trả lời bằng tiếng phổ thông. Anh có thể hiểu được tiếng địa phương, nhưng giờ thì không nói được rõ nữa.

 

"Ăn nhiều thì tốt chứ sao!" Người bán hàng nói. Chỉ mới vài năm nay thôi mà mọi người đã đủ ăn rồi. Rất ít người cố gắng giảm cân hoặc ăn uống lành mạnh cho đến khi no 70%. Họ đều nghĩ rằng ăn nhiều hơn là một điều tốt.

 

"Đúng vậy." Trình Hào cười nói: "Làm ơn cho tôi thêm một bát thịt bò và lòng bò nhé."

 

"Được!" Ông chủ vui vẻ đi trộn thịt bò - Trình Hào ăn bữa cơm này có thể giúp ông kiếm được rất nhiều tiền.

 

Nghĩ vậy, người bán hàng nói: "À, trông anh quen quen. Anh giống nhà vô địch quyền anh trên báo!"

 

"Nhiều người đều nói thế!" Trình Hào cười.

 

"Đúng vậy! Nhưng tôi nghe nói anh ta lớn lên ở Mỹ, cho nên chắc chắn anh ta sẽ không đến ăn ở nhà tôi như anh đâu." Chủ cửa hàng mỉm cười.

 

Sau khi Trình Hào và Lâm Vũ Tầm ăn xong, họ ra ngoài tiếp tục đi dạo.

 

Trình Hào cố ý đi về phía ngôi nhà cũ của mình.

 

Nhà anh ở tầng trệt của một tòa nhà công chức trong thành phố nhỏ này. Sau khi đến nơi, Trình Hào che bụng, cau mày nói: "Bụng anh không khỏe, anh cần tìm một nơi để đi vệ sinh."

 

"Gần đây không có nhà vệ sinh công cộng nào cả..." Lâm Vũ Tầm có chút lo lắng, lại hỏi: "Có phải là bị đau bụng không? Chúng ta có nên đến bệnh viện không?"

 

"Không sao đâu, không phải đau bụng, chúng ta chỉ cần tìm chỗ đi vệ sinh là được." Trình Hào giữ lấy tay Lâm Vũ Tầm đang tìm điện thoại, kéo cậu gõ cửa căn nhà anh từng ở.

 

Người ra mở cửa không phải là bố mẹ anh.

Bình Luận (0)
Comment