Chương 137: Người quen
Trình Hào vào nhà vệ sinh trong một căn nhà có cách bố trí quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm, rồi trò chuyện với chủ nhà.
Anh không nhận được bất kỳ thông tin nào anh muốn.
Chủ sở hữu hiện tại của ngôi nhà này là một cặp vợ chồng trẻ và họ có một cô con gái bằng tuổi anh ở kiếp trước.
Nhưng chắc chắn họ không phải là cha mẹ anh.
Cuộc sống trước đây của anh dường như chỉ là ảo ảnh.
Nhận ra điều này, Trình Hào cảm thấy thất vọng không thể diễn tả được.
Trình Hào không ở lại gia đình xa lạ này lâu, sau khi rời đi, anh ở lại thành phố thêm hai ngày, phát hiện không thấy bóng dáng cha mẹ mình đâu.
"Anh đang tìm người hả?" Lâm Vũ Tầm hỏi. Cậu rất hiểu Trình Hào, đã sớm cảm thấy có chỗ không đúng, cũng rất hoang mang, không hiểu Trình Hào đang tìm ai.
"Đúng vậy," Trình Hào nói, "Vũ Tầm, em có tin không? Anh không phải là Trình Cẩm Hạo, anh vốn sinh ra ở thành phố này."
Trước giờ Trình Hào chưa từng nghĩ đến việc nói cho bất kỳ ai về chuyện xuyên không của mình. Thứ nhất, mọi người khó mà tin được, thứ hai, anh sợ những người xung quanh không chấp nhận nổi. Nhưng bây giờ anh đã ở bên Lâm Vũ Tầm mười năm, anh đã đủ tin tưởng Lâm Vũ Tầm, vì vậy anh đã nói cho cậu biết.
Nhưng mà chắc Lâm Vũ Tầm sẽ không tin đâu?
Trình Hào đang định nói là đùa thôi thì nghe Lâm Vũ Tầm nói: "Em tin."
Nghe được lời nói của Lâm Vũ Tầm, Trình Hào lập tức bật cười.
Anh có chút buồn bực vì vẫn chưa tìm lại được bản thân mình trước kia hay cha mẹ cũ, nhưng sau khi nghe Lâm Vũ Tầm nói như vậy, anh cảm thấy chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Hãy để mọi chuyện cũ trôi qua thôi, điều quan trọng nhất là sống tốt ở hiện tại.
Trình Hào không nói nhiều về cuộc sống trước kia của mình, anh dẫn Lâm Vũ Tầm đến thành phố tiếp theo.
Trước đây khi đi chơi, anh luôn bận tâm đến điều gì đó nên không thấy vui lắm, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bây giờ, anh thực sự chơi bằng cả trái tim mình.
Anh đưa Lâm Vũ Tầm đi đến nhiều thành phố, chụp nhiều ảnh, cho đến khi cậu nhận được cuộc gọi từ Thi Văn Tranh vào đầu tháng 1.
Tất cả các khoản quyên góp của Trình Hào đều đã được nhận, và các trường cụ thể sẽ được quyên góp cũng đã được xác định xong. Bây giờ Trình Hào cần phải xem xét chút.
Trình Hào và Lâm Vũ Tầm đành phải quay về.
Lúc này, đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi họ trở về nước, trong khoảng thời gian này, Trình Hào đã trở thành cái tên quen thuộc trong các câu chuyện phiếm.
Trong những người dân bình thường, có ai không biết rằng đất nước mình có một võ sĩ quyền anh rất giỏi, thậm chí người này còn trở thành nhà vô địch quyền anh ở Mỹ chứ?
Ngay cả các kênh thể thao trên truyền hình cũng phát rất nhiều video thi đấu của Trình Hào!
Lúc đi chơi ở bên ngoài, mặc dù Trình Hào đã trùm khăn và đội mũ, không cho vệ sĩ đi theo, nhưng vẫn bị nhận ra nhiều lần. May mắn là lúc đó không có điện thoại thông minh tiện lợi để chụp ảnh, cũng không biết cách theo đuổi thần tượng, phần lớn chỉ đứng xa xa nhìn, thậm chí có rất ít người tiến đến xin chữ ký, điều này không gây ảnh hưởng đến Trình Hào lắm.
Sau khi trở về, Trình Hào và Lâm Vũ Tầm nhanh chóng xử lý xong vấn đề quyên góp, Lâm Vũ Tầm cũng yêu cầu một trợ lý ở lại đây giám sát việc xây dựng trường tiểu học.
"Trình Hào, dạo này cậu đi nhiều nơi lắm đúng không? Cậu nghĩ gì về trong nước?" Thi Văn Tranh hỏi Trình Hào.
"Rất tốt, nhất định sẽ ngày càng tốt hơn." Trình Hào không chút do dự nói.
Thi Văn Tranh hỏi: "Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc nhập quốc tịch Trung Quốc chưa?"
Trước đây Trình Hào có nghĩ tới, nhưng bây giờ... "Thôi bỏ đi, vài năm nữa anh sẽ nghỉ hưu, bây giờ nhập tịch cũng không có ý nghĩa gì."
Anh không còn trẻ nữa, vài năm nữa sẽ nghỉ hưu, đổi quốc tịch cũng không có ý nghĩa gì. Quan trọng nhất là, với mối quan hệ của anh với Lâm Vũ Tầm, có lẽ anh nên ở lại nước ngoài thì tốt hơn.
Khoảng mười năm nữa, họ còn có thể nhận giấy kết hôn.
Thi Văn Tranh gật đầu.
Trình Hào rõ ràng rất thích trong nước. Nếu như mười năm trước, Trình Hào được hỏi câu hỏi này, có lẽ anh sẽ đồng ý, nhưng lúc đó trong nước không mấy chú ý đến Trình Hào.
Hiện tại, Trình Hào đã có sự nghiệp ở nước ngoài, cho dù anh có muốn quay về cũng không dễ dàng.
"Nhưng sau này có lẽ tôi sẽ thường xuyên quay lại." Trình Hào cười nói. So với nước ngoài, anh vẫn thích ở đây hơn. Sau khi nghỉ hưu, anh thậm chí còn muốn quay về sống luôn. Anh chỉ muốn biết Lâm Vũ Tầm có muốn không thôi.
"Hoan nghênh!" Thi Văn Tranh cười nói: "Đúng rồi, ngày mai ở đây có một cái hội nghị, mời rất nhiều doanh nhân. Người tổ chức là bạn học cũ của tôi, anh ấy muốn mời cậu, đã gửi thư mời cho tôi rồi. Cậu có muốn tham dự không?"
"Có chứ." Lâm Vũ Tầm đồng ý, sau đó hỏi: "Lịch trình của hội nghị này là gì vậy?"
Thi Văn Tranh nói: "Tôi có lịch trình hội nghị ở đó, tôi sẽ cho anh xem."
Thi Văn Tranh nhanh chóng mang cuốn sổ ghi lịch trình hội nghị tới.
Theo lịch trình trong sổ tay, ngày mai họ sẽ tổ chức họp khen thưởng, nghe lãnh đạo phát biểu, trao giải thưởng cho một số doanh nhân, sau đó cùng nhau ăn tối. Buổi tối, họ còn có thể xem chương trình biểu diễn tài năng... Có thể nói là rất đặc sắc.
Sau khi cùng Trình Hào đi khắp nơi dạo chơi mấy ngày nay, Lâm Vũ Tầm mới nhận ra sâu sắc thị trường ở đây lớn đến mức nào.
Vì cậu định đầu tư ở đây, cậu phải hiểu rõ chính sách và quy định ở đây... Gần đây Lâm Vũ Tầm đã đọc sách chính trị của đất nước này và các bài phát biểu của các nhà lãnh đạo do người khác biên soạn, hiện tại cậu muốn tham gia các cuộc họp như thế này và làm quen với nhiều người hơn.
Trình Hào cũng không ngại tham gia những hoạt động như vậy để mở rộng tầm mắt.
Sau khi đồng ý, Thi Văn Tranh liên lạc với bạn cũ của mình, và ngay sau đó người bạn đó đã đến và đưa thư mời.
Trình Hào thì cũng được đó, nhưng Lâm Vũ Tầm mới là người sáng lập ra Treasure Hunt!
Những người trẻ làm việc trong các ngành công nghiệp Internet mới nổi sẽ rất vui mừng nếu cậu có thể tham dự một hội nghị như vậy!
Ngày hôm sau, Lâm Vũ Tầm tìm được hai bộ vest may đo và mặc vào cho Trình Hào.
Cậu không có nhiều quần áo kiểu này, thường thì cậu sẽ mặc quần áo thường ngày, là những bộ đồ thoải mái với cậu. Nhưng cậu cũng có vài bộ vest, và cậu cũng chuẩn bị một số bộ như vậy cho Trình Hào.
Tuy nhiên, Trình Hào thường thích mặc quần áo thường ngày và rất ít khi mặc những kiểu này.
"Bộ đồ này rất hợp với anh." Trình Hào nói.
"Anh mặc vào trông đẹp lắm." Lâm Vũ Tầm cười, Trình Hào đã để số đo của mình ở công ty quyền anh, hơn nữa còn giữ dáng rất tốt, dùng số đo này để may một bộ đồ cho Trình Hào không phải là vấn đề khó.
Trình Hào có thân hình đẹp, trông anh cực kỳ đẹp trai trong bộ đồ này.
"Anh thấy em mới là người đẹp trai nhất." Trình Hào nói.
Lâm Vũ Tầm cười càng vui vẻ hơn.
Hội nghị bắt đầu vào buổi chiều và được tổ chức tại một phòng họp lớn có dạng bậc thang.
Khi Trình Hào và Lâm Vũ Tầm đến đó, hội nghị vẫn chưa bắt đầu nhưng đã có rất nhiều người đến, nhiều người nhận ra họ nên đã đến chào hỏi.
Những người này có người biết Trình Hào, có người nhận ra Lâm Vũ Tầm, bọn họ nói chuyện riêng với Trình Hào và Lâm Vũ Tầm, sau đó tách ra.
Một số người xung quanh Lâm Vũ Tầm là những người cậu mới gặp cách đây vài ngày, một số là doanh nhân trong ngành công nghiệp Internet mới nổi do những người này mang đến.
Nhiều người trong số những người làm việc trong ngành công nghiệp mới này có độ tuổi tương đương với Lâm Vũ Tầm, và một số người còn trẻ hơn Lâm Vũ Tầm. Họ đều rất vui khi được giao lưu với Lâm Vũ Tầm.
Những người này có rất nhiều ý tưởng. Lâm Vũ Tầm lắng nghe cẩn thận, rất nhanh liền có hứng thú với một số dự án. Cậu lập tức nói: "Ngoài việc là người sáng lập Treasure Hunt, tôi cũng là một nhà đầu. Anh có cần đầu tư không?"
Những người này khi đến gặp Lâm Vũ Tầm, chỉ là muốn học tập thêm về ngành nghề này thôi, thậm chí có người đến để xem thử người sáng lập Treasure Hunt trông như thế nào.
Bây giờ nghe nói Lâm Vũ Tầm nguyện ý đầu tư, có người không cần, nhưng cũng có người rất kinh ngạc.
Lâm Vũ Tầm lập tức bắt chuyện với họ và biết được rằng có rất nhiều người muốn khởi nghiệp ở khu vực này.
Hầu hết những người này đều là người trẻ và nhiều người thậm chí không có cơ hội tham dự hội nghị này.
Nhưng vòng tròn này khá nhỏ nên mọi người đều biết chút thông tin.
Lâm Vũ Tầm nghe vậy liền ghi chép lại, định tìm hiểu thêm - trí nhớ của cậu rất tốt, chỉ cần cậu nhớ thì sẽ không bao giờ quên.
Hiện tại cậu rất quan tâm đến các phần mềm nhắn tin và thương mại điện tử.
Bên phía Lâm Vũ Tầm đông nghẹt người, bên phía Trình Hào cũng không ít người.
Nhưng mà, những người bên phía Trình Hào cơ bản đều cùng anh nói chuyện thể thao, phần lớn những người này đều không còn trẻ nữa, đều thích thành tích của Trình Hào trong việc giành vinh quang cho đất nước và sự đóng góp của anh.
"Chàng trai, đó mới là điều mọi người nên làm!"
"Tôi đã xem video của cậu. Thật tuyệt khi thấy anh hạ gục những người nước ngoài đó."
"Anh chàng này thật tuyệt vời!"
"Quyền anh chắc hẳn rất vất vả phải không?"
...
Trình Hào mỉm cười và kể cho họ nghe một số điều về quyền anh.
Kết quả là, trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một người quen của Trình Hào đột nhiên đi tới: "Anh không phải là vận động viên sao? Sao lại ở đây?"
Người đến chính là phiên dịch viên Hứa Thành Ương mà Trình Hào đã gặp khi mới đến.
Hứa Thành Ương có khoảng thời gian không tốt với Trình Hào và các huấn luyện viên nên đã về nhà than phiền với bố mẹ về Trình Hào, nói rằng Trình Hạo thích khoe khoang và cố tình nhắm vào mình.
Bố mẹ của Từ Thành Ương rất yêu thương và tin tưởng hắn ta, sau khi nghe chuyện này, họ cũng có ý kiến về Trình Hào và những huấn luyện viên đó.
Vốn dĩ chẳng có gì cả. Cả nhà cùng nhau nói xấu Trình Hào, vài ngày sau thì quên hết. Nhưng mà, trong khoảng thời gian sau, danh tiếng của Trình Hào ngày càng lớn, thậm chí còn quyên góp 20 triệu tệ.
Khi cha của Từ Thành Ương nhìn thấy cảnh này, ông lập tức bất mãn với con trai mình - Trình Hào đồng ý quyên góp 20 triệu nhân dân tệ, sao có thể giống như lời con trai mình nói, rằng anh ta là người thích khoe khoang mặc dù không kiếm được tiền?
Không thể có chuyện một người như anh ta lại nhắm vào con trai mình, một chàng trai trẻ vừa mới bước vào xã hội.
Vì vậy, rất có thể con trai ông đang nói dối!
Sau khi cha của Từ suy đoán này, ông đã lập tức gọi điện cho bạn mình để hỏi - Từ Thành Ương có thể làm phiên dịch cho những huấn luyện viên đó là nhờ sự giới thiệu của bạn mình.
Sau đó, ông biết được từ người bạn của mình rằng Từ Thành Ương đã không làm tốt công việc của mình và nhắm vào Trình Hào.
Khi cha của Từ Thành Ương biết chuyện này, ông lập tức mắng Từ Thành Ương, về sau mỗi lần nhìn thấy tin tức của Trình Hào, ông đều mắng con trai mình.
Từ Thành Ương bị mắng như vậy hơn một tháng, hắn ta hận Trình Hào.
Lần này, Từ Thành Ương đi cùng với cha mình.
Hiển nhiên, tất cả khách mời tham dự cuộc họp này đều là doanh nhân, nhưng một vận động viên như Trình Hào mà cũng tham dự và được một nhóm người ngưỡng mộ... Hứa Thành Ương trực tiếp chất vấn anh.
Sau khi nghe những lời Từ Thành Ương nói, cả Trình Hào và những người đang nói chuyện với Trình Hào đều không nói nên lời.
Lúc này chỉ có người có thư mời mới có thể vào, Trình Hào có thể đến đây tức là có thư mời, cần gì một người như hắn ta lên tiếng chứ?
Hơn nữa, những doanh nhân này không có xung đột gì với một vận động viên như Trình Hào, vậy tại sao họ lại phải đối xử tệ với Trình Hào làm gì?
"Những người đến tham dự hội nghị này đều là doanh nhân, cho dù muốn nổi tiếng cũng đừng đến tham dự hội nghị này chứ!" Từ Thành Ương lại nói.
Không ai coi Từ Thành Ương ra gì. Nhưng vào lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh Từ Thành Ương nói bằng tiếng Anh: "Đây không phải là nhà vô địch quyền anh của Mỹ sao? Đến đây rồi thì trở thành doanh nhân sao? Chẳng lẽ ai cũng có thể tham dự hội nghị này sao?"
Người đàn ông trung niên vừa mở miệng, Trình Hào quay lại nhìn, vô cùng sửng sốt.
Anh cũng biết người đàn ông trước mắt này, không phải là anh em họ của nguyên chủ nhà họ Trình sao?