*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Con dám khẳng định, mẹ chính là mẹ ruột của con!"
Xích Hồng Nguyệt lau nước mắt, nhìn Triệu Vận Chi nghẹn ngào nói: "Mẹ, mẹ có biết trong những năm mẹ rời đi, con phải sống như thế nào không."
"Viêm Long tiên đế chết tiệt kia, ông ấy biết rõ là ai hại chết mẹ, nhưng lại..."
Xích Hồng Nguyệt muốn nói lại thôi, sau đó nói: "Thôi bỏ đi, không nhắc đến ông ấy nữa, nhắc tới ông ấy là lập tức tức giận."
"Mấy năm nay con thường xuyên cầu nguyện, cầu khẩn mong được gặp lại mẹ, ông trời chắc chắn là đã nghe được lời cầu nguyện của con, cho nên đã cho con gặp cô ở chỗ này."
Xích Hồng Nguyệt ôm Triệu Vận Chi, kích động nói: "Mẹ ơi, từ nay về sau con không bao giờ muốn tách khỏi mẹ nữa, con muốn ở bên cạnh mẹ mãi mãi, đời đời kiếp kiếp không rời xa!"
"Khụ khụ."
Triệu Vận Chi hoàn toàn ngơ luôn. Một hồi lâu sau mới phản ứng lại, xấu hổ nói: "Cô gái, cô nhìn kỹ một chút, tôi cũng lớn hơn cô có một chút thì sao có thể là mẹ cô được, cô thật sự nhầm lẫn rồi."
"Người tu chân chúng ta chỉ cần bằng lòng, có thể trẻ mãi không già." Xích Hồng Nguyệt thuận miệng nói.
"Người tu chân?"
Triệu Vận Chi có chút sửng sốt, giơ tay đặt lên trán Xích Hồng Nguyệt, sau đó lại đặt tay lên trán mình, vẻ mặt khó hiểu nói: "Cũng đâu có sốt đâu, sao lại nói nhảm... Mình biết rồi, cô gái này có vấn đề về tinh thần.”
"Mẹ..."
Xích Hồng Nguyệt đang chuẩn bị giải thích, nhưng đột nhiên nhớ tới mẹ mình đã sớm mất mạng, cho nên người trước mắt này chắc chắn không thể là mẹ mình.
Đây chỉ là một người bình thường trùng hợp có vẻ ngoài tương tự mẹ mình mà thôi, cũng chẳng phải là người tu chân.
Sau khi hiểu rõ điều này, Xích Hồng Nguyệt lộ ra một tia cười khổ, trong mắt hiện lên vẻ đau buồn.
"Cô gái, tôi không phải là mẹ cô, cô gọi tôi là chị là được rồi. Cô tự mình lén lút chạy ra khỏi bệnh viện sao?" Lúc này, Triệu Vận Chi hỏi.
"Bệnh viện, bệnh viện nào?" Xích Hồng Nguyệt tò mò hỏi.
"Bệnh viện tâm thần."
Triệu Vận Chi nói tiếp: "Cô nương, cô như vậy không được, ta xem trạng thái của ngươi, tựa hồ xấu đi, hôm nay ta có thời gian, ngươi cùng tỷ tỷ đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất, tranh thủ mau chóng chữa khỏi cho cô."
"Bệnh viện tâm thần?"
"Bác sĩ tâm lý?"
Xích Hồng Nguyệt nghe nói như vậy, sắc mặt trong nháy mắt nặng nề, cô ta lạnh lùng nói: "Cô nói tôi là tên ngốc?"
"Cô nương, đừng có nói lung tung, tinh thần có vấn đề cũng không có nghĩa là ngốc nghếch, tôi thấy cô rất thông minh."
Triệu Vận Chi chân thành nói: "Bây giờ con người có áp lực lớn, có một chút bệnh tâm thần cũng là chuyện dễ hiểu. Trước kia lúc tôi bị bệnh liệt giường, tinh thần cũng xuất hiện vấn đề, hơn nữa còn kéo dài rất lâu."
"Cô cần một bác sĩ tâm lý, hướng dẫn cô, chỉ cần trị liệu đúng cách thì rất nhanh thôi cô sẽ trở thành người bình thường, đừng có tự ti."
Triệu Vận Chi nói tiếp: "Với lại, cô gái, cô xinh đẹp như vậy, tinh thần còn có chút vấn đề, ở bên ngoài một mình rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Lỡ như có người có ý đồ xấu, thấy cô ngốc nghếch sau đó dẫn cô về nhà, vậy sẽ phiền toái sẽ lớn."
Triệu Vận Chi nói xong, lập tức lấy từ trong túi xách mang theo bên người ra một tấm danh thiếp, sau đó giới thiệu: "Đây là danh thiếp của tôi, cô xem thử đi, ngoài tập đoàn mười tỷ dưới danh nghĩa của tôi thì tôi còn thành lập một tổ chức từ thiện chuyên trị bệnh tâm thần, cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi."
"Hừ!"