Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2237

"Cô gái, cô nghe lời tôi, hôm nay cho dù có như thế nào thì cô cũng phải đi theo tôi, tôi dẫn cô đi chữa bệnh." 

Nói xong, Triệu Vận Chi lập tức kéo cánh tay Xích Hồng Nguyệt, muốn kéo cô lên xe. 

"Ha ha!" 

"Đây là do cô tự mình tìm chết!" 

Xích Hồng Nguyệt trời sinh đã máu lạnh vô tình, không hề để sự sống cái chết của người khác vào mắt, đối với cô ta mà nói, giết người đơn giản giống như giết một con kiến mà thôi. 

Giờ phút này, cô ta định xóa sổ Triệu Vận Chi. 

Nhưng khi giơ tay lên, Xích Hồng Nguyệt nhìn thấy gương mặt giống như mẹ mình thì lại mềm lòng, cuối cùng cô ta buông tha cho Triệu Vận Chi, xoay người muốn rời đi. 

"Cô gái, cô đứng lại đi, cô nghe lời chị, đi theo chị đi, bệnh của cô không thể trì hoãn thêm được nữa!" Lúc này, Triệu Vận Chi lo lắng mở miệng nói. 

Nực cười! 

Tôi bị bệnh lúc nào! 

Xích Hồng Nguyệt cười khẩy hai tiếng, sau đó quyết định không để ý tới Triệu Vận Chi, vội vàng đi bắt Lý Nguyệt. 

Nhưng ai ngờ lúc này, hai chân cô ta giống như bị đổ chì, vậy mà lại không thể tiến thêm được chút nào nữa. 

Hơn nữa. 

Ngay sau đó, cơ thể của Xích Hồng Học cũng không khống chế được mà đi về phía Triệu Vận Chi...

Nói sao làm vậy! 

Thân thể Xích Hồng Nguyệt cũng vì Triệu Vân Chi mà không thể khống chế được! 

Điều này khiến Xích Hồng Nguyệt giật nảy mình, trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ không hiểu. 

Chuyện gì đã xảy ra? 

Cô ta rõ ràng là một người bình thường, vì sao lại có thể khống chế cơ thể của mình chứ? 

Chẳng lẽ, cô ta lại giả heo ăn thịt hổ, ẩn giấu thực lực của mình, thực tế lại alf thâm bất khả trắc sao? 

Không đúng. 

Xích Hồng Nguyệt chăm chú nhìn Triệu Vân Chi, kết quả lại phát hiện đối phương rõ ràng là một người bình thường, điểm này không thể nghi ngờ gì được. 

Bởi vì, coi như Triệu Vân Chi có cảnh giới cao hơn, dù là có thể so với Viêm Long tiên đế, là cảnh giới tiên đế đỉnh phong, lúc đang khống chế Xích Hồng Nguyệt, cũng chắc chắn phải dùng chân khí hoặc linh khí 

Nhưng bây giờ, toàn thân Triệu Vân Chi quả thật không có năng lượng chuyển động, chứng minh cô ta không phải dùng thực lực để khống chế Xích Hồng Nguyệt. 

Như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? 

"Mình từng nghe Viêm Long tiên đế nói, mẹ của mình có thể chất đặc biệt, có thể dùng sức mạnh tinh thần, khống chế vạn vật trong thiên hạ, nói ra thì người phụ nữ trước mặt này, lại có vẻ ngoài giống mẹ mình như đúc, chẳng lẽ người này..." 

Bỗng nhiên, Xích Hồng Nguyệt nghĩ đến câu chuyện luân hồi chuyển thế, thần sắc vô cùng kích động, suy đoán nói: "Chẳng lẽ, cô ấy là mẹ của mình ở kiếp trước sao?" 

"Mẹ mình luân hồi chuyển thế, trở thành một người bình thường ở trái đất?" 

"Cái này...tất nhiên không thể sai được!" 

Hai mắt Xích Hồng Nguyệt hơi ửng hồng, mừng rỡ như điên nhìn Triệu Vân Chi, tâm trạng cực kỳ hưng phấn: "Mẹ, mẹ chính là mẹ của con, không ngờ con ở đây lại có thể gặp được mẹ!" 

"Cô sao vậy?" Triệu Vân Chi phát hiện Xích Hồng Nguyệt có chút không bình thường, ân cần hỏi thăm. 

"Mẹ!" 

Xích Hồng Nguyệt lại ôm lấy Triệu Vân Chi thêm lần nữa, khóc nức nở nói: "Con nhớ mẹ muốn chết đi được, mẹ!" 

"Cô có phải bị chứng dễ quên hả, vừa rồi cô cũng ôm tôi rồi, tôi cũng nói cho cô rồi, tôi không phải mẹ của cô, cô cũng biết tôi không phải mẹ của cô rồi, tôi định rời khỏi đây, bây giờ sao lại ôm tôi gọi tôi là mẹ chứ, lại rơi vào trạng thái như  lúc nãy nữa rồi sao?" 

Triệu Vân Chi dừng một chút, sau đó hình như đã hiểu ra được gì đó, vuốt vuốt đầu của Xích Hồng Nguyệt, thương hại nói: "Tôi biết, cô bị chứng mất trí nhớ gián tiếp!"
Bình Luận (0)
Comment