Ba mươi năm sau, vẻ mặt vẫn rất hồng hào.
<
Bốn mươi năm sau, tinh thần và thể lực vẫn dồi dào.
Advertisement
Năm mươi năm sau, Trương Khổ Mộc đã thọ trăm tuổi rồi.
Một số thầy thuốc lúc trước đã kết luận Trương Khổ Mộc không thể sống qua được năm mươi tuổi, giờ đã chết hết, cỏ mọc xanh rờn rồi, nhưng Trương Khổ Mộc thì vẫn sống.
Nhưng bắt đầu từ năm đó, sức khỏe của Trương Nhược Mộc bắt đầu xuống dốc, sắc mặt thì khó coi, những bước đi bắt đầu chậm rãi, ho thường xuyên, thậm chí có lúc còn ho ra máu.
Thế nên, lại có người ra mặt, chẩn đoán bệnh thay cho Trương Khổ Mộc, và kết luận trong vòng ba năm, điện chủ sẽ cưỡi hạc về trời.
Đương nhiên, lời chẩn đoán của một số thầy thuốc này, không hề có một tí ác nào, chỉ là họ muốn kiểm tra y thuật của bản thân mà thôi.
Nhưng mà.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai mươi năm đã trôi qua, Trương Khổ Mộc, vẫn còn sống.
Mà những thầy thuốc đã chẩn đoán bệnh cho ông ấy trước đó, đều bị ông ấy giết chết.
Từ đó về sau, toàn bộ thầy thuốc ở Dược Vương điện, cũng không dám chẩn đoán bệnh cho Trương Khổ Mộc nữa, họ sợ sơ sẩy một cái, là có thể trở thành người tiếp theo bị điện chủ giết chết.
Bây giờ Trương Khổ Mộc, đã hơn một trăm tuổi rồi, tình trạng sức khỏe ngày càng kém đi, lưng thì còng xuống, nói chẳng ra hơi, da dẻ cũng dần nhăn nheo, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay được ông ấy vậy.
Nhưng, ông ấy vẫn sống được, thực lực cũng rất đáng gờm, ông ấy là cao thủ hậu kỳ tông thiên duy nhất của Dược Vương điện.
Nhưng, căn bệnh của Trương Khổ Mộc vẫn còn đó, nó đã theo ông ấy suốt cả cuộc đời.
Điện chủ của nhiệm kỳ trước đã từng nói, ông ấy bẩm sinh đã yếu ớt, khí huyết suy nhược, từ trước đến nay, không ai có thể chữa khỏi được, cho dù là Thánh Y, Dược Vương tái thế, cũng đều bất lực.
Trương Khổ Mộc đã dựa vào năng lực của bản thân, mà sống khỏe mạnh đến tận tuổi này, đúng là hiếm thấy mà.
Chuyện này, tất cả mọi người trong Dược Vương điện đều biết.
Lúc này, nghe thấy lời nói ngông cuồng của Tô Thương, nói có thể chữa khỏi căn bệnh này cho Trương Khổ Mộc, thì một trăm vị thầy thuốc ở tại đó, đều để lộ ra một nụ cười chế giễu.
“Ha ha, căn bệnh của điện chủ, đã theo ông ấy suốt cả đời rồi, căn bản không thể chữa khỏi được, tên tay ngang Tô Huyền Thiên này, nói khoác mà không biết xấu hổ.”
“Thật là buồn cười, Thánh Y Dược Vương tái thế, thì cũng không thể chữa khỏi được, vậy mà Tô Huyền Thiên lại có thể chữa khỏi, đúng là nực cười!”
“Bẩm sinh đã yếu ớt, khí huyết suy yếu, căn bệnh này vốn đã bị từ hồi còn trong bụng mẹ, có uống thuốc tiên đi nữa, thì cũng không thể nào khỏi được.”
“Tên Huyền Thiên này, đã ngu dốt lại còn nực cười!”
...
Tôn Nhất Hiên người kế nhiệm Dược Vương mặc âu phục, đứng yên lặng một bên, từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Nhưng lúc này.