Ngày hôm nay Trì Chiếu đi đâu, Lý Nhất Hàn đều rõ như lòng bàn tay. Dấu vết cậu cố ý để lại cũng bị Lý Nhất Hàn phát hiện, nhưng Trì Chiếu không biết điều này.
Hiện tại Lý Nhất Hàn có ám ảnh trong lòng về việc Trì Chiếu nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn đứng trước bàn hồ sơ, nhíu mày nửa ngày, phản ứng đầu tiên không phải là nghĩ Thích Nguyên trộm tài liệu mật của tập đoàn, mà là Thích Nguyên lại bắt đầu có chuyện xấu.
Lấy tính cách của Thích Nguyên chắc chắn sẽ không làm những việc đơn giản như vậy, đằng sau chắc chắn có cứt mèo(*) |(*): ý chỉ những điều mờ ám|
Vì thế, hắn lại cầm mấy hộp hồ sơ xuống, lật giở vài cái, quả nhiên trong đó có một văn kiện không đúng hộp.
Lý Nhất Hàn đáng thương, hắn ngồi trên mặt đất trong phòng sách, mang tất cả một trăm hộp hồ sơ xuống, đối chiếu từng cái một, cuối cùng mới tìm được hộp hồ sơ thực sự bị mất.
Hắn suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra đây là bản kế hoạch đầu năm bộ kế hoạch đưa lên, bản kế hoạch này mới gần đây bị hắn loại ra, cũng không giải quyết được chuyện gì.
Việc này xảy ra quá nhiều, ban đầu Lý Nhất Hàn khổ khổ sở sở, đến bây giờ đã chuyển bất đắc dĩ và buồn cười. Hắn giơ hộp hồ sơ không lên, còn hơi tò mò không biết Thích Nguyên định làm gì khiến hắn hiểu lầm nữa.
Thích Nguyên tới công ty Thường Thanh, hắn biết nhưng không nói gì, chỉ chờ Thích Nguyên xiếc diễn xong, mấy ngày trước hắn vẫn không có động tĩnh, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có. Buổi sáng thấy cậu xuất hiện ở ngân hàng, Lý Nhất Hàn nhìn giao diện định vị, cảm thấy có phần không đúng.
Nếu cậu muốn bán văn kiện cho Thường Thanh, vậy phải gặp Thường Thanh trước rồi mới tới ngân hàng, đi ngân hàng trước để làm gì?
Lúc Đường Tư Tắc tới tìm Lý Nhất Hàn, hắn còn đang nhìn dòng chảy tài chính trong thẻ của Thích Nguyên.
Việc Thích Nguyên tiêu tiền, trước nay hắn đều mặc kệ không để ý, hôm nay vừa xem hắn mới phát hiện Thích Nguyên không dùng nhiều tiền, mỗi ngày chỉ dùng một hai lần, mỗi lần tiêu tiền đều không vượt quá hai trăm đồng, hơn nữa số tiền tiêu đa số là tiêu vào ăn uống, lại còn toàn là quán cơm ven đường, tiệm lẩu gì đó, cửa hàng gà, cửa hàng cá hầm cải chua, cửa hàng……
Cậu không mua quần áo, không mua đồ dùng sinh hoạt, bút nhớ notebook cũng không mua, nhìn chằm chằm giấy tờ linh tinh này, cuối cùng Lý Nhất Hàn mới phát hiện ra chỗ kì lạ của đống giấy tờ kia.
Cậu không mua đồ có thể sử dụng lâu dài.
Giống như cậu chỉ dừng chân ngắn ngủi ở đây, như đi du lịch, đều có giới hạn thời gian, đến thời hạn cậu sẽ trở về nơi khác.
Lúc Đường Tư Tắc tiến vào thì cực kì thấp thỏm, cũng không nhìn kỹ sắc mặt Lý Nhất Hàn, tuôn ra một tràng dài xong mới đi nhìn phản ứng của Lý Nhất Hàn, hắn ừ trong lòng một tiếng.
Xem đi, bất cứ người đàn ông nào nghe đến việc này đều sẽ bạo nộ, nhìn ánh mắt kia của Lý Nhất Hàn, có thể đóng băng người khác luôn!
Đường Tư Tắc chậm rãi an ủi hắn: “Cũng may tôi phát hiện, bây giờ cậu nhanh về xem cậu ta bán cho Thường Thanh thứ gì, kịp thời ngăn chặn tổn hại trước, rồi thu thập tên nhóc kia đi……”
Lời còn chưa dứt, Lý Nhất Hàn giương mắt nhìn hắn, “Thu thập ai.”
“Đương nhiên là thu thập……” Đường Tư Tắc mắt đối mắt với Lý Nhất Hàn lập tức im bặt, trầm mặc nửa ngày, hắn mới lộ ra nụ cười khô khốc, “Thu thập tôi, ờ thì tôi dọn dẹp một chút rồi đi đây, buổi tối còn có bữa tiệc, hẹn gặp lại.”
Đường Tư Tắc chạy nhanh như chớp, tiếng đóng cửa truyền đến. Trong lòng Lý Nhất Hàn như đang có lửa thiêu, cơn nóng rực đau đớn bao trùm lục phủ ngũ tạng, cổ họng có vị tanh ngọt tuôn ra, hắn nhắm mắt, đột nhiên, máy tính vang lên một tiếng nhắc nhở.
Ngân hàng gửi tin nhắn báo về dòng tiền, Lý Nhất Hàn mở mắt ra, xem dòng tiền chảy đi đâu, tự dưng phát hiện nửa phút trước có 140 vạn đuợc gửi vào tài khoản.
……
Ngồi cạnh bánh xe, tay Trì Chiếu cầm một cái cờ lê màu đỏ, thương lượng cùng hệ thống nửa ngày, cuối cùng mới nghĩ ra muốn động vào chỗ nào.
Cậu chuẩn bị tháo ba ốc quan trọng của bánh xe, theo hệ thống nói nếu mất ba chiếc ốc này, bánh xe chạy trên đường sẽ dễ dàng rơi ra, sau đó hệ thống sẽ phát tín hiệu tới ý thức thế giới, tạo ra tai nạn ngoài ý muốn, sau đó Lý Nhất Hàn sẽ bị thương hôn mê.
Trì Chiếu khổ đại cừu thâm(*) |(*):hận thù| nhìn chiếc đinh ốc kia, thật vất vả mới hạ quyết tâm tháo ốc ra một chút, hệ thống vừa định khen cậu thì lại thấy cậu giận dỗi vặn chặt ốc lại.
Cuối cùng bởi vì quá nóng nảy, cậu dùng sức nắm chặt cờ lê, còn vặn ốc chặt hơn ban đầu một chút.
Hệ thống: “……”
【 làm sao vậy. 】
“ Tôi không xuống tay được.” Trì Chiếu thấp giọng trả lời.
Trì Chiếu rất buồn, hệ thống còn phiền muộn hơn cậu, nhưng nó cần phải an ủi Trì Chiếu.
【 sau này hắn còn có thể Đông Sơn tái khởi, sẽ tìm cậu báo thù, đến lúc đó cậu có thể nhìn thấy hắn sống càng tốt. 】
“Nói hươu nói vượn,” giọng Trì Chiếu càng thấp, “Khi đó Lý Nhất Hàn đã không còn là Lý Nhất Hàn chân chính, mà là Lý Nhất Hàn 2.0 đã bị cải tạo lại.”
Hệ thống: “……”
“Bởi vì tôi, hắn sẽ không tin ai cả, bởi vì tôi, hắn sẽ để người khác vào tim mình nữa; bởi vì tôi, hắn sẽ có ám ảnh cả đời, trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ ôm hận thù sâu đậm với tôi cho đến lúc chết cũng chưa chắc đã nguôi ngoai.”
Hệ thống không nói gì, đại khái là không còn lời nào để nói.
Thời gian qua rất lâu, hệ thống mới thật cẩn thận nói một câu.
【 Vậy…… Việc trở về nhà của cậu làm sao bây giờ? 】
Trì Chiếu bực bội gãi gãi đầu, "Đi quét dữ liệu rác đi, tôi muốn yên lặng một chút, yên tâm, mọi việc sẽ xong.”
Trì Chiếu sẽ không nói dối hệ thống, nếu cậu đã nói như vậy, hệ thống cũng an tâm rồi, nó vươn một dây cáp sạc ra vỗ vỗ dây thần kinh Trì Chiếu. |Editor: Ụ á nó đang an ủi bạn Trì đó|
【 Tôi đi đây, cậu không cần quá áp lực, làm xong rồi nhanh chóng về phòng thu dọn đồ đạc đi thôi. 】
“Đã biết.”
Hệ thống đi rồi, Trì Chiếu nhìn chằm chằm đinh ốc ngốc một hồi, sau đó tiếp tục ra tay tháo ốc, cậu im lặng một lát, lần thứ hai lại lắp viên ốc kia lên.
……
Trì Chiếu cũng cảm thấy mình bị bệnh tâm thần, nhưng cậu không hạ được quyết tâm, vừa không hạ được quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ đã đành, lại còn không hạ được quyết tâm từ bỏ nhiệm vụ, cậu muốn cả hai, nhưng lại không đủ sức.
Lý Nhất Hàn chỉ là một đối tượng nhiệm vụ, mà hoàn thành nhiệm vụ về nhà sống lại chính là tất cả của cậu, cái nào nặng cái nào nhẹ đáng lẽ cậu đã phân rõ ràng, nhưng tại sao lựa chọn lại khó như vậy
Trì Chiếu bỗng nhiên tủi thân cúi đầu ngồi dưới đất, bộ dáng giống như một đứa bé đáng thương bị vứt bỏ, cậu giơ bàn tay lên lau đôi mắt, sau đó sụt sịt mũi, lại cầm cờ lê vặn đinh ốc.
Bóng Lý Nhất Hàn đứng ở cửa gara đã nhìn cậu thật lâu, trên mặt hắn vẫn không có cảm xúc, cho đến lần thứ ba thấy cậu lắp đinh ốc vào, hắn mới chậm rãi bước qua, nửa ngồi xổm phía sau cầm tay cậu.
Trì Chiếu kinh ngạc quay đầu lại, Lý Nhất Hàn lại không nhìn cậu, hắn tiếp tục nắm tay Trì Chiếu, cầm chiếc cờ lê tháo đinh ốc, bàn tay Lý Nhất Hàn lớn hơn Trì Chiếu nên rất nhanh đã xoáy xong hai vòng tháo ốc xuống.
Trì Chiếu vẫn luôn giằng tay về, nhưng cậu giằng không lại Lý Nhất Hàn, mắt Trì Chiếu rưng rưng gần khóc, cuối cùng Lý Nhất Hàn mới rũ mắt nhìn cậu một lần, “Một cái đủ chưa, còn muốn tháo cái nữa không.”
Hô hấp Trì Chiếu dồn dập, cậu dùng sức thu tay về, nhưng Lý Nhất Hàn lại gắt gao nắm không cho cậu động đậy, thấy cậu không trả lời, hắn hỏi lại lần nữa.
Trì Chiếu giật mình, vẻ mặt cậu đột nhiên thay đổi, hung ác vung tay, lúc này Lý Nhất Hàn mới buông lỏng tay cậu. Sóng điện não của Trì Chiếu bỗng nhiên phập phồng, hệ thống cũng nhận ra điều lạ, nó mặc kệ kho dữ liệu đang quét một phần ba nhanh chóng chạy về, sau đó nó liền Sparta.
Kỳ thật biệt danh Lý Nhất Hàn hẳn phải là thần long đi.
Thần long thấy đầu không thấy đuôi! Cái này cũng quá thần kỳ! Sao hắn có thể xuất hiện lúc Trì Chiếu đang hoàn thành cốt truyện chứ!
……
Hệ thống gọi Trì Chiếu hai tiếng, Trì Chiếu vẫn không để ý đến nó, cậu vẫn hung dữ nhìn Lý Nhất Hàn, bộ dáng như muốn tử chiến với hắn.
Thích Nguyên đột nhiên thay đổi thái độ, biểu cảm Lý Nhất Hàn lại vô cùng bình tĩnh, giống như vừa rồi hắn không phải giúp đỡ Thích Nguyên tạo ra tai họa cho bản thân mà chỉ là lại giúp Thích Nguyên chiên trứng.
Lúc này Trì Chiếu thật sự phát điên lên, tuy rằng cậu cũng không rõ vì sao mình tức giận như vậy.
Nếu đã bị phát hiện, cậu cũng không tiếp tục giấu diếm: “Tôi là người xấu.”
Tròng mắt Lý Nhất Hàn không thèm xao động dù chỉ một chút “Ừ.”
“Tôi nói tôi thích anh là giả, tôi chỉ thích tiền của anh, nếu anh là kẻ nghèo hèn, có khi đến liếc tôi cũng không liếc anh một cái.”
Nửa câu đầu như cầm đao cùn đâm trong tim Lý Nhất Hàn, sau khi nghe được nửa câu sau, sự đau đớn mới từ từ giảm bớt, hắn rũ mí mắt, “Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ! Tôi ghét anh,vô cùng ghét anh! Cho nên tôi muốn ngoại tình ở bên người khác, không phải anh nhìn thấy Chu Hòa Thiên rồi sao, tôi lên giường cùng hắn, anh, Lý Nhất Hàn, bị tôi đội nón xanh đó, biết không!”
Lúc này Lý Nhất Hàn không ừ tiếp, hắn nâng đôi mắt, bình tĩnh nhìn Trì Chiếu như cũ, chỉ là sự bình tĩnh này không giống lúc trước, có lẽ đan xen thêm nhiều điều phức tạp, Trì Chiếu nhìn không thấu những cảm xúc nay.
Bao dung, yêu sâu đậm, hắn biết là giả, nhưng chính miệng Trì Chiếu nói ra lại có thể khiến tim Lý Nhất Hàn đầy thương tích, hắn hít thở trong chốc lát mới có thể bình ổn tâm trạng.
Trì Chiếu thật sự nhịn không nổi, cậu chỉ vào mũi mình, “Tôi đội nón xanh cho anh, còn trộm văn kiện bí mật công ty anh, bán cho đối thủ cạnh tranh của anh, bán được rất nhiều rất nhiều tiền, tôi lấy được tiền chuẩn bị đi rồi, nếu hôm nay anh không phát hiện, buổi sáng ngày mai tôi đã đi trót lọt, anh muốn tìm tôi tính sổ chắc chắn không thấy người!”
Chỉ vào mình rồi cậu lại chỉ hướng chiếc xe kia, “Thấy không? Đây là tôi sợ anh tính sổ, cho nên tạo ra tai nạn xe cộ, tai nạn có lớn có nhỏ, không chừng anh còn không giữ được mạng."
Ánh mắt Lý Nhất Hàn nhìn theo ngón tay Trì Chiếu, nhưng vẫn như cũ, hắn không lộ ra chút cảm xúc nào, Trì Chiếu tiến lên một bước, túm lấy cổ áo hắn, cậu cắn chặt răng, giọng nói hơi hơi run rẩy, “Đầu óc anh có phải có bệnh hay không, tôi làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, tại sao anh không tức giận?”
Mắt Lý Nhất Hàn giật giật, hắn mở miệng, qua vài giây mới phát ra âm thanh, “…… Anh cũng không biết.”
Trì Chiếu ngây người, lực tay nắm cổ áo nháy mắt giảm xuống, dại ra một lát, cậu lại tăng lực đạo, Lý Nhất Hàn bị cậu túm hơi cong eo xuống, Trì Chiếu mắng: “Anh chính là tên có bệnh! Đồ cuồng chịu ngược, bệnh tâm thần! Dựa vào cái gì không tức giận, tôi muốn anh nổi giận, muốn anh ghét tôi!”
Giọng cậu lúc vừa mới bắt đầu là lạnh băng phẫn nộ, sau lại chậm rãi nỉ non, Lý Nhất Hàn thấp giọng thở dài, hắn vươn một bàn tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt chảy xuống nơi khoé mắt Trì Chiếu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ
“Anh không có cách nào ghét em, mặc kệ em làm cái gì, cũng không thể ghét em, em không cho phép anh.... tiếp tục thích em sao?”
Trì Chiếu đối diện Lý Nhất Hàn, nửa ngày sau cậu bỗng dưng rũ tay xuống, giống như bỏ cuộc tựa trán lên ngực Lý Nhất Hàn.
Trong gara ngầm an tĩnh không có tiếng động, ngực áo Lý Nhất Hàn dần dần bị thấm ướt.
Lý Nhất Hàn nâng tay ôm cậu vào trong lòng, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, một lúc sau, cảm thấy đã ổn, Lý Nhất Hàn mới dịu dàng nói: “Được rồi, đừng khóc.”
Không nói gì thì thôi, hắn vừa nói, nước mắt Trì Chiếu càng không ngăn được, cậu khóc lớn, Lý Nhất Hàn nghe xong lập tức trở nên luống cuống tay chân. Lý Nhất Hàn cho rằng cậu khóc là do mình, thật ra không phải, Trì Chiếu đang khóc cho thân thể sắp hỏng của cậu, còn khóc cho 10 điểm giá trị thành công đã say goodbye.
……
Xác định cậu vẫn muốn khóc thêm, Lý Nhất Hàn để cậu khóc tiếp, hắn ngồi vào trong xe, sau đó để Thích Nguyên dựa vào người mình, cũng không biết bao lâu, chỉ biết rằng eo Lý Nhất Hàn đã tê rần.
Trì Chiếu ôm eo hắn, đã không còn thút tha thút thít, chỉ là mũi và khóe mắt còn hơi hồng hồng.
Cậu dúi đầu vào ngực Lý Nhất Hàn, rầu rĩ nói: “Tiên sinh, em sai rồi.”
Tiếng xin lỗi này không giống trước kia, Lý Nhất Hàn cũng không nói ra được là không giống chỗ nào, nhưng dù sao thì hắn đã cảm nhận được tảng đá lớn trong lòng mình đã biến mất.
Hắn vỗ về lưng Thích Nguyên, thấp giọng nói: “Anh không trách em.”
Những sự làm loạn, còn giả vờ ngoại tình trước đây đều là bởi vì Thích Nguyên muốn rời khỏi hắn, rồi sau đó tới trộm tư liệu bán lấy tiền, hẳn là do những lời bà cô đọng lại canh cánh trong lòng Thích Nguyên, khiến cậu cảm thấy mình là gánh nặng, cảm thấy nếu mình ở lại, nếu Lý Nhất Hàn vẫn đối xử tốt với mình, tình cảnh của tập đoàn sẽ càng ngày càng tệ đi, dù sao thì nước miếng người đời còn có thể dìm chết ngôi sao.
Ngay cả việc tháo ốc ngày hôm nay, Lý Nhất Hàn đều suy nghĩ cẩn thận, là cậu cùng đường, trước đó làm thế nào cũng không có được kết quả như ý muốn, cho nên cậu hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, quyết định đeo lên đầu mình mũ giết người không thành, như vậy khẳng định cậu sẽ bị đuổi ra khỏi cửa Lý gia.
Có khi còn không cần đuổi, cậu sẽ tự đi, nhân tiện còn an bài cho mình cái danh tội phạm lẩn trốn. Chỉ là, việc này nghĩ thì nghĩ được, nhưng lúc làm tự nhiên chết sống làm không nổi, nhất thời xúc động qua rồi, hẳn là Thích Nguyên đã suy nghĩ cẩn thận, biết mình sai rồi.
Đến cùng thì cậu vẫn là đứa nhỏ, mà trẻ con đứa nào chẳng làm sai.
Hệ thống và Trì Chiếu nếu biết được mạch não Lý Nhất Hàn nghĩ được thế này, chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái lên —— Người anh em, thật trâu bò.
“Tiên sinh.”
Giọng Trì Chiếu nghe vừa yếu ớt lại nhỏ nhoi, Lý Nhất Hàn rũ mắt, Trì Chiếu đúng lúc ngẩng đầu, hai người đối diện, Trì Chiếu lại muốn khóc, nhưng mà nghĩ mình là nam tử hán đại trượng phu, không thể tiếp tục khóc, vì thế cậu nhanh chóng giơ tay lau sạch nước mắt vừa ứa ra, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, em cũng yêu anh.”
Lý Nhất Hàn nói một câu anh yêu em, không cần trả giá bất luận cái gì, nhưng Trì Chiếu nói một câu em yêu anh, chính là mang thân thể của mình và sự sống lại ra trả giá, tuy rằng nghe thì không nghiêm trọng, nhưng tỉ lệ sống lại sẽ càng ít nếu thời gian hoàn thành nhiệm vụ càng lâu, thứ Trì Chiếu đánh cuộc chính là tất cả của cậu.
Lý Nhất Hàn sửng sốt, ánh mắt hắn trở nên xao động, hắn mở miệng vừa định nói chuyện, đột nhiên, một giọng nói dũng mãnh khác vang lên trong óc Trì Chiếu.
【 ô —— đây là tình yêu thần tiên gì chứ! Ký chủ cậu trả bất cứ giá nào, tôi đây cũng trả bất cứ giá nào, tôi cũng không cần phần thưởng, chúng ta ở chỗ này sống đi, chờ tới thế giới sau, tôi lại tiếp tục nô dịch cậu, ô ô ô……】
Trì Chiếu: “…… Câm miệng.”
Thật ra kể cả Trì Chiếu không buông tay, hệ thống cũng đã từ bỏ, bởi vì từ lúc Lý Nhất Hàn đi vào gara ngầm, cốt truyện cũng đã lệch đến độ cha mẹ không nhận ra. Sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, tập đoàn Lý thị cũng không phá sản, không phá sản, tự nhiên cũng không có mặt một loạt trả thù sau đó, huống hồ xem tình huống này, chẳng sợ Lý Nhất Hàn không phát hiện, nếu thật sự xảy ra tai nạn xe cộ, sau khi hắn tỉnh lại việc đầu tiên hắn làm không phải là khôi phục sự nghiệp, mà là tìm ký chủ buộc chặt bên người, để cậu không thể rời đi mới đúng.
Dù thế nào, ký chủ cũng sẽ không bị tra tấn đến chết giống như kết cục trong truyện.
Sau khi hoàn toàn từ bỏ, đã không còn khúc mắc, Trì Chiếu tự nhiên sẽ không tiếp tục làm loạn, cuộc sống Lý Nhất Hàn cuối cùng đã đi vào quỹ đạo, nhưng mà, có chuyện Trì Chiếu vẫn luôn muốn biết.
“Làm sao anh biết em ở gara ngầm?”
Lý Nhất Hàn không trả lời, hắn đưa Trì Chiếu vào phòng ngủ của mình xem máy theo dõi.
Nhìn xong, Trì Chiếu trầm mặc chớp mắt một cái, sau đó lại thắc mắc hỏi: “Làm sao lại nghĩ đến việc xem máy theo dõi?”
Lý Nhất Hàn sờ sờ đầu cậu, “Em để lại nhiều tín hiệu muốn chạy trốn như vậy, đương nhiên anh phải cảnh giác một chút.”
Đột nhiên nhiều tiền trong thẻ như vậy, Lý Nhất Hàn đã nhận ra Thích Nguyên có thể đã muốn rời đi, nhưng hắn không nghĩ tới việc Thích Nguyên sẽ rời đi nhanh như vậy, may mà lúc hắn về nhà, chú Trương đột nhiên gọi điện thoại đến.
Không phải ông không thích Thích Nguyên, chỉ là ông nhạy bén nhận ra Thích Nguyên không muốn ở bên Lý Nhất Hàn nữa. Trong một mối quan hệ, có người vẫn luôn cố tưởng tượng tương lai hai người, một người khác lại nghĩ đến chuyện nên rời đi thế nào, quan hệ như vậy định trước là sẽ tan vỡ, chú Trương không muốn trơ mắt nhìn Lý Nhất Hàn khó khăn lắm mới cảm nhận được tư vị tình yêu rồi lại không thể không mất đi. Cho nên mới thay đổi thái độ đối với Thích Nguyên.
Nhưng ngày đó nghe được Thích Nguyên nói hai câu với mình, ông trở về nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không đúng, vì thế gọi cho Lý Nhất Hàn, kể lại cuộc đối thoại giữa mình với Thích Nguyên một lần, Lý Nhất Hàn thông minh hơn chú Trương, lúc này mới phát hiện, Thích Nguyên đã chuẩn bị rời đi.
Trì Chiếu áy náy gục đầu xuống, “Thực xin lỗi.”
“Không cần nói xin lỗi với anh.”
Trì Chiếu nghi hoặc nhìn về phía Lý Nhất Hàn, không rõ hắn có ý tứ gì, lúc này đây, tay Lý Nhất Hàn không theo thói quen đặt sau cổ Thích Nguyên nữa, tay hắn mơn man bên tai Thích Nguyên, chậm rãi chuyển qua gương mặt, sờ sờ mặt cậu xong, hắn mới nói: “Nói anh nghe, em sẽ không rời đi nữa.”
Trì Chiếu nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm, “Vốn dĩ người ta sẽ không rời đi.”
Cậu ở lại nơi này là vì Lý Nhất Hàn, nếu rời khỏi Lý Nhất Hàn thì cậu còn ở nơi này làm gì nữa, dứt khoát tự cắt mạch máu tới thế giới tiếp theo hoàn thành nhiệm vụ cho xong.
Lý Nhất Hàn hơi hơi câu môi, cúi người xuống hôn khóe miệng cậu, “Vậy là tốt rồi.”
……
……
……
Gia chủ Lý gia Lý Nhất Hàn mồ côi từ nhỏ, chịu đựng đủ mọi đau khổ, sau đó cả đời trôi chảy, dù là sự nghiệp hay tình yêu đều không có gì bất mãn.
Tập đoàn Lý thị đuợc hắn dẫn dắt rất nhanh trở thành một trong ba doanh nghiệp lớn nhất cả nước, xếp hạng 50 trên thế giới, tuy rằng có vô số tiền, nhưng Lý Nhất Hàn hiếm khi hưởng thụ, việc hắn thích làm nhất chính là về nhà cùng người yêu sống cuộc sống vợ chồng bình đạm.
Về người yêu Lý Nhất Hàn, tin tức mọi người biết được rất ít, chỉ biết đối phương là đàn ông, trừ cái đó ra, họ gì, làm công việc gì, trông như thế nào thì tất cả mọi người đều không biết. Nhưng thật ra có lời đồn nói người yêu Lý Nhất Hàn là con nuôi hắn, bọn họ vi phạm luân lý đạo đức xã hội, nhưng lời đồn mới vừa truyền ra ngay lập tức bị rất nhiều anh tài thương giới đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục là tin tức giả.
Lý Nhất Hàn sống đến 75 tuổi, đáng tiếc không thể kiên trì thêm ít ngày, hai năm sau khi hắn qua đời, hôn nhân đồng tính chính thức được chấp nhận và triển khai, vị kì tài đồng tính luyến ái nổi tiếng nhất thương giới này đến cuối cùng vẫn không thể nhận giấy kết hôn cùng người thương.
Người ngoài đều cảm thấy thổn thức, nhưng bọn họ đang lo chuyện bao đồng, Lý Nhất Hàn căn bản không để bụng có thể lấy giấy kết hôn cùng Thích Nguyên hay không, hắn chỉ là không cam lòng, muốn quen biết Thích Nguyên sớm hơn mà không phải chỉ khô khan giúp đỡ cậu, nếu bọn họ có thể quen nhau sớm hơn, vậy thì hắn mới có thể làm bạn bên cạnh Thích Nguyên càng lâu, mà không phải giống như bây giờ, bỏ Thích Nguyên lại, để cậu lẻ loi sống những năm tháng còn lại.
Nhưng điều hắn lo lắng là dư thừa, Trì Chiếu sẽ không ở lại thế giới không có hắn, Lý Nhất Hàn vừa mới hạ táng, Trì Chiếu đã yêu cầu hệ thống che chắn cảm giác đau, sau đó ngồi cạnh bia mộ Lý Nhất Hàn, nhắm mắt lại, tự nã một phát súng với chính mình.
Không phải cậu cố ý muốn làm ra tình cảnh bi thương như vậy, mà là chọn đi chọn lại các phương thức tự sát thì đây là cách nhanh gọn nhất, các cách khác đều xử lý không tốt, chết ở nơi này thật ra chỉ cần người tới nhặt xác, tùy tiện kiểm tra một chút, sau đó trực tiếp chôn là xong.
Trì Chiếu tự nhận mình rất tri kỷ, nhưng không nghĩ tới việc cậu làm như vậy gây xôn xao bao nhiêu, bởi vậy, tình yêu của cậu và Lý Nhất Hàn biến thành một đoạn giai thoại tình yêu tuyệt mỹ, trở thành truyền thuyết rất nhiều rất nhiều năm.
Lại một lần rời khỏi thế giới, hệ thống nhân cơ động tay động chân với Trì Chiếu, nó lọc hết dao động tình cảm của Trì Chiếu đối với thế giới trước, sau đó cẩn thận thu lại.
Trì Chiếu không biết nó làm gì, ký ức của cậu vẫn còn, nhưng cảm tình đã phai nhạt rất nhiều, cậu nhớ rõ mình rất yêu Lý Nhất Hàn, cũng nhớ rõ từng chuyện bọn họ đã làm, theo lý thuyết Lý Nhất Hàn chết chưa được mấy ngày, hẳn là cậu phải rất khổ sở mới đúng, nhưng cẩn thận nghĩ ngợi, cậu đã bình tĩnh rất nhiều.
Trì Chiếu còn tưởng rằng là tố chất tâm lý của mình cao, vì thế không nghĩ nhiều.
Hơn nữa, cậu cũng không có cơ hội nghĩ nhiều.
Quỳ rạp trên mặt đất nôn khan nửa ngày, vẻ mặt Trì Chiếu xám xanh ngẩng đầu, “Kẻ đại lừa đảo, không phải mi nói chỉ thế giới thứ nhất khó chịu như vậy thôi sao!”
【 đúng rồi, không phải bây giờ cậu không nôn ra sao, đây là tiến bộ. 】
Trì Chiếu thật sự không còn sức lực mắng nó, “Truyền tư liệu cho tôi đi.”
【 Ô kê la 】
Ha hả, mặt Trì Chiếu lạnh nhạt.
Bán manh có ích lợi gì, bán manh cũng không che lấp được bản chất đại móng heo của hệ thống.
……
Đây là thế giới tinh tế. Trì Chiếu đóng vai người tên Thiệu Trạch An, là danh môn Đế Quốc nhị thiếu gia Thiệu gia.
Vị nhị thiếu gia này làm người có quy có củ, không làm loạn như Thích Nguyên ở thế giới thứ nhất, nhưng việc hắn làm còn ác liệt hơn cả Thích Nguyên.
Thiệu Trạch An là phú nhị đại, hiện tại vừa mới thành niên, còn chưa tốt nghiệp, hắn thích hưởng thụ, không thích đi học. Vốn dĩ đang học hành, hắn không ngoan ngoãn ngồi trong học viện, một hai phải ra ngoài chơi. Hắn cũng quen mấy tên phú nhị đại kiệt ngạo bất tuân, đám nhà giàu lại tụ cùng một chỗ với hồ bằng cẩu hữu, mấy chục người thuê một con tàu vũ trụ, trực tiếp chạy từ Đế Quốc chủ tinh đến Tử Vong tinh hà cạnh đó.
Tử Vong tinh hà nhưng không phải hà (*) |(*): Hà: sông|, là một hành tinh rộng mênh mang, bên trong là trùng động, hắc động, vô số tinh cầu không biết tên, người bình thường gặp phải đều chết hết, cho nên gọi là Tử Vong tinh hà.
Những người này chạy tới đây để chơi, nhưng không nghĩ tới việc vừa đến đây đã bị phản quân Đế Quốc bắt được, vừa lúc một vị thượng tướng Đế Quốc đánh phản quân ở đây, bọn họ bị bắt trở thành con tin, thượng tướng bên kia bị cản trở.
Phản quân tuyên bố muốn thượng tướng một mình sang đó mới thả người, vị thượng tướng kia vì cứu bọn họ, thật sự một mình đi sang tàu phản quân, phản quân không thật sự thả người, thượng tướng cũng không tính toán buông tha lũ phản quân này, chiến tranh chạm vào là nổ ngay, một mình thượng tướng làm thịt lũ phản quân gần một trăm người, sau đó áp giải những người này đi.
Nhưng mà đúng lúc này, thượng tướng phát hiện có gì đó không đúng, phản quân có tiếp viện, hắn không thể không ở lại tiếp tục ác chiến, cuối cùng thân chịu trọng thương, rất vất vả mới thoát ra.
Mà Thiệu Trạch An, cái tên xui xẻo này bị ngộ thương lúc hai bên đánh nhau, đám hồ bằng cẩu hữu không rảnh để nhớ còn có một đứa lọt lại, tất cả đều bỏ trốn mất dạng, cuối cùng, hắn bị phản quân phát hiện, mang về cứ điểm.
Trong đám phản quân có người từng sống ở đế đô, nhận ra hắn là nhị thiếu gia Thiệu gia, vì thế không giết hắn, nhưng sống còn không bằng giết hắn đi. Bọn họ cấy hai chip cảm biến trên người Thiệu Trạch An, một cái ở cánh tay, một cái ở lỗ tai, cánh tay có thể kiểm tra hắn có nói dối không, lại còn mang điện, chỉ cần hắn không nghe lời, mặc kệ cách bao nhiêu năm ánh sáng, chỉ cần ấn nút là có thể giật hắn đến run rẩy; trên lỗ tai mang theo hệ thống âm thanh, Thiệu Trạch An nghe được cái gì, bọn chúng cũng có thể nghe được cái đó, chúng dùng hệ thống âm thanh này sắp xếp nhiệm vụ, còn có thể tức thời khống chế Thiệu Trạch An, để hắn không có cách nào giở trò quỷ.
Hai chip cảm biến này mỗi cái đều mang theo 0.01 mg độc tố, một chút độc như vậy, một khi tiêm vào đến trong cơ thể, lập tức hắn sẽ chết thẳng cẳng, do vậy hắn không thể cầu cứu một ai, bởi vì chỉ cần có một chút không thích hợp, phản quân ở Tử Vong tinh hà sẽ lập tức giết hắn.
Thiệu Trạch An có hai con đường, hiện tại chết, hoặc là phản bội quốc gia, hắn chọn điều hai. Bởi vì với thân phận của hắn thì rất dễ dàng tiếp cận đến bí mật Đế Quốc, hơn nữa sau khi Thiệu gia phát hiện Thiệu Trạch An thiếu chút nữa không thể về là bởi vì thượng tướng chưa kịp cứu hắn, nhà bọn họ cực kì tức giận muốn hoàng đế buộc tội thượng tướng, Thiệu Trạch An không từ thủ đoạn yêu cầu gả cho thượng tướng.
Vì thế, Thiệu Trạch An dựa vào áp lực gia tộc, cưỡng bách gả đi, dựa vào thân phận thượng tướng phu nhân, hắn lại truyền đi rất nhiều tình báo, quân đội Đế Quốc liên tục thất bại, bá tánh dân chúng lầm than, bao nhiêu người chết trong trận chiến tranh này, thượng tướng dẫn theo đội quân của mình đi tấn công phản quân, cuối cùng bởi vì Thiệu Trạch An mật báo, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt. Đến khi hắn rốt cuộc phát hiện Thiệu Trạch An là nằm vùng, Thiệu Trạch An sợ hãi, hoảng hốt tìm đường chạy trốn, nhưng trên đường bị phản quân phát hiện hắn đã bại lộ, lập tức kích hoạt độc tố tiêm vào người hắn.
Phi thuyền không người điều khiển đụng phải thiên thạch, người trên phi thuyền thi cốt vô tồn, thượng tướng trút hết lửa giận gấp bội lên lũ phản quân. Qua 6 năm, cuối cùng hắn cũng đánh bại phản quân, trong quá trình hắn đánh phản quân, có một quan quân trẻ tuổi vẫn luôn làm bạn hắn, làm quân sư cho hắn, không màng điều gì an ủi vết thương lòng của hắn, chiến tranh kết thúc, thượng tướng ẩn mình, hắn cũng đi theo, cứ như vậy, hai người thuận lý thành chương kết hôn.
Thượng tướng hạnh phúc cả đời, mà tên Thiệu Trạch An, cũng thành công để tiếng xấu muôn đời.
Trì Chiếu: “……”
Tuy rằng nguyên chủ rất thảm, nhưng không thể đồng tình nổi.
Cậu hỏi hệ thống, “Hiện tại là khi nào?”
【 ngẩng đầu nhìn sẽ biết. 】
Lúc Trì Chiếu tới đây đã nôn khan vài lần, sau đó nằm trên mặt đất xem tư liệu thế giới, hiện tại cậu ngẩng đầu mới sợ hãi phát hiện bên người mình tất cả đều là thi thể, một đám chết đều đã đủ dữ tợn, con tàu còn lảo đảo lắc lư, có vẻ không kiên trì được bao lâu nữa.
Tầm mắt Trì Chiếu nhanh chóng chuyển qua, một giây sau cậu lại dịch tầm mắt trở về một chút.
So với thi thể khác, thi thể này có vẻ tuấn mỹ quá đà, hơn nữa quần áo trên người hắn không giống thi thể khác, quần áo bên hông hắn rách một mảng, lúc này còn có máu tươi chảy nhỏ giọt chảy ra. Trì Chiếu hồ nghi không chừng nhìn hắn, “Người này……”
【 Ừ, hắn chính là thượng tướng, Louis · West. 】
Trì Chiếu: “……”
“Không phải nói hắn liều mạng trọng thương chạy đi sao! Sao lại chết ở chỗ này?!”
【 không chết đâu! Còn một hơi, có chút ngoài ý muốn, hắn trúng độc, hiện tại đang trong trạng thái sốc, nhưng mà tiếp viện phản quân sắp đến rồi. 】
Trì Chiếu kinh hãi, "Sao mi bình tĩnh vậy?! Vai chính sắp chết rồi, lúc đó lấy ai ra ngược?!”
【 không phải còn cậu sao! Trên người hắn mang theo cơ giáp, chỉ có tinh thần lực cấp S mới có thể mở ra, nhưng hiện tại hắn đang sốc, không mở được, cho nên mới trốn không thoát, cậu mở cơ giáp cho hắn, sau đó một chân đá hắn vào là được. 】
“……”
Tốt xấu gì cũng là thượng tướng, đơn giản thô bạo như vậy thật sự có thể chứ?
Lúc này cũng không quản nhiều như vậy được, Trì Chiếu chạy nhanh tới làm theo lời hệ thống nói, cởi bỏ áo ngoài cửa Louis, tìm được bên trong áo sơ mi một vật hình nhẫn, sau đó dùng sức suy nghĩ, bước đầu khởi động.
Chiếc nhẫn màu đen lập tức sáng lên một chút, Trì Chiếu nhanh chóng nhét cơ giáp vào trong ngực Louis, đột nhiên, hệ thống kêu lên sợ hãi.
【 ký chủ, có người đánh lén! 】
Trì Chiếu phản xạ có điều kiện xoay người, một tên phản quân chưa chết hẳn ném pháo định giết cậu, Trì Chiếu giơ một chân đá hạt pháo kia đi, hạt pháo lập tức nổ tung vách khoang trên, trong nháy mắt, Trì Chiếu cảm thấy hô hấp dồn dập. Cậu nhặt vũ khí, “Quang” một tiếng đập vào đỉnh đầu tên phản quân, thấy hắn hôn mê, cậu lại xoay người, gian nan khiêng Louis lên, sau đó đi đến bên cạnh một cái động, đừng nói đá, bây giờ một chút sức lực đẩy cậu cũng không có, cảm giác giây tiếp theo mình sẽ hít thở không thông mà chết.
Người ở đây đều mặc quần áo phòng hộ, Trì Chiếu tạm thời buông Louis, lấy từ thi thể bên cạnh một cái mặt nạ bảo hộ, đeo lên hít hai cái thật sâu, sau đó mới tiếp tục gác cánh tay Louis lên vai.
“Đứng lại!”
Đám tiếp viện thứ ba bên phản quân tới rồi, Trì Chiếu quýnh lên, trực tiếp đẩy thượng tướng đại nhân như đẩy bao tải vào cái động kia, ngay sau đó cậu đứng dậy, dùng hai tay che cửa động, kiên định nhìn nhóm phản quân.
Trì Chiếu nhìn lạnh thấu xương, trên thực tế trong lòng đang suy nghĩ, cậu đã thất bại một thế giới, ở thế giới này, ai cũng không thể làm cốt truyện lệch đi được, dám đuổi giết mục tiêu nhiệm vụ của cậu, vậy phải bước qua cửa của cậu trước.
Hệ thống: “……” Ký chủ có chấp niệm, đây chắc là chuyện tốt đi.
Một người một hệ thống ánh mắt đều nhắm ngay tiếp viện phản quân, không ai chú ý tới, Louis đã mở một mắt, hắn nỗ lực nhìn bóng dáng Trì Chiếu, nhưng thể lực thật sự không thể chống đỡ, hơn nữa cơ giáp vừa khởi động lập tức biến thành hình dạng cơ giáp thật lớn, nhanh chóng hút hắn vào, đưa hắn trở về đại bản doanh.
.........•••••.........