Tiến sĩ Morris là kĩ sư cơ giáp nổi tiếng nhất xã hội thượng lưu, đồng thời cũng là nhà khoa học nổi danh toàn Đế Quốc, hắn vừa chạy trốn thì trên Tinh Võng đã ồn ào nổi sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều muốn biết vì sao hắn làm phản, hình như có liên quan gì đó đến hoàng thất.
Lúc đó Hoàng đế đã hạ lệnh không cần biết là chết hay sống, nhất định phải bắt bằng được Morris công bố thảm trạng của tên tiến sĩ ấy trên Tinh Võng để bảo vệ thanh danh cho hoàng thất.
Morris trốn mười năm, không ai thấy bóng dáng hắn, không nghĩ tới hắn lại ở cứ điểm này.
Người khác thì chỉ nghĩ cách bắt Morris về, nhưng Louis lại nghĩ sâu xa hơn. Morris đã từng là kĩ sư cơ giáp của Thiệu gia, lúc hắn làm phản mười năm trước Thiệu Trạch An đã là thiếu niên, cậu nhất định biết Morris.
Một đứa nhóc con nhà thế phiệt tay trói gà không chặt xuất hiện ở chỗ này, lại còn bị bọn họ nhận ra, cậu sẽ phải chịu đựng điều gì thì không cần nghĩ nữa.
Đồng tử Louis co lại, hắn lập tức điều khiển cơ giáp bay qua hướng phó quan nói.
Morris được một đám người che chở lui lại, trong tay lão còn Thiệu Trạch An đang hôn mê, tay Morris dừng ở chiếc cổ yếu ớt của thiếu niên, lão ta gắt gao nhìn chằm chằm Louis, dường như chỉ cần hắn lại đi gần một bước, lão sẽ cắt đứt cổ Thiệu Trạch An.
Louis thu hồi cơ giáp, hắn bước hai bước về phía trước, thanh âm trầm thấp vô cùng, “Buông cậu ấy ra.”
Morris cười khiêu khích, “Tôi nghe nói, sở dĩ tiểu thiếu gia Trạch An bị bắt là do thượng tướng West. Hôm nay Thượng tướng đến đây là muốn cứu tiểu thiếu gia trở về, hay là định hi sinh mạng người, để cậu ấy đồng quy vu tận cùng tôi?”
Tuy rằng Morris kĩ cơ giáp, thuộc ngành nghiên cứu khoa học, nhưng thể chất của hắn là AA, chỉ cần hắn vừa động nhẹ nhàng thì Thiệu Trạch An sẽ mất mạng ngay lập tức, thiếu niên an tĩnh không phòng vệ nằm trong lòng Morris, chỉ có lồng ngực phập phồng yếu ớt biểu hiện cậu còn sống, cậu hơi hơi ngửa đầu, vầng trán dựa vào hõm vai Morris, sắc mặt cậu tái nhợt, trên khuôn mặt còn có mồ hôi lạnh li ti, nhìn qua đã biết cậu phải chịu tra tấn nặng nề.
Chung quanh đều là binh lính tinh nhuệ trung thành của Louis, tất cả mọi người đều hướng vũ khí về phía Morris, người của lão cũng cầm vũ khí đối chọi bọn họ, không khí khẩn trương và giằng co, ai cũng cảnh giác cao độ.
Một bên là bắt kẻ phản quốc Morris, một bên là cứu nhị thiếu gia Thiệu gia, bọn họ không muốn bỏ lỡ bên nào.
Dưới tình huống khẩn trương như vậy, chỉ còn lại tên nhị thiếu gia nào đó được hệ thống gọi dậy nhưng vẫn giả “Hôn mê” là có tâm tình nhẹ nhàng nhất, thậm chí có thể nhẹ nhàng chửi ầm lên.
“Tổ bà nó! Sao anh ta biết tôi ở chỗ này?!”
【 cái này…… Tôi vừa nhìn lại cốt truyện lần nữa, hình như người ở đây phát minh một kỹ thuật gọi là gen truy tung, kỹ thuật này chưa hoàn thiện, chỉ sử dụng được trong phạm vi hai năm ánh sáng, hơn nữa bị Đế Quốc gây sức ép, vô cùng hiếm có, chỉ người cực kì có tiền hoặc nhân tài của Đế Quốc mới có thể được đăng ký gen, sau đó sử dụng kỹ thuật này. Bây giờ cậu chính là người Thiệu gia, tự nhiên cũng đã được đăng ký……】
Trì Chiếu muốn phun máu vào mặt hệ thống “Nếu sớm biết thì việc gì tôi phải cứu anh ta, nên để anh ta tự sinh tự diệt mới đúng!”
Dưới tình huống đó làm sao hắn có thể tự sinh, nếu mặc kệ hắn, thì hắn cũng chỉ có nước tự diệt.
Hệ thống yên lặng chửi trong lòng, tim gan Trì Chiếu nóng như lửa đốt, nhưng lại không làm được gì cả, chỉ có thể giả bộ bất tỉnh.
Ơ? Không đúng.
Vì sao phải giả bộ bất tỉnh, cậu có thể tỉnh lại đúng lúc mà, sau đó kêu to mau cứu tôi mấy tên ngu ngốc này, vừa vặn còn chứng minh bản thân là kẻ tham sống sợ chết.
Biện pháp này ngon!
Trì Chiếu rất vui vẻ, cậu yếu ớt giật giật mí mắt, vừa định mở một mắt thì nghe thấy Louis ở đối diện hỏi một câu, “Ông muốn gì.”
Morris cười khẽ, “Cái đó cậu không cho được được. Nhưng mà nhiều năm rồi không nhìn thấy quân nhân Đế Quốc, hôm nay tôi cũng muốn nhìn thử một chút, quân nhân các người chọn cứu người hay bắt địch.”
Vừa dứt lời, sau lưng Morris đột nhiên ném ra một quả bom, bom nổ tung giữa không trung, khói đen dày đặc che hết ánh sáng, duỗi tay cũng chỉ nhìn thấy màu đen kịt không nhìn thấy ai cả, chỉ một mình Louis nhìn thấy Morris ném Thiệu Trạch An ra ngoài, nhìn vào lực ném và thể chất của Thiệu Trạch An, nếu rơi xuống đất chắc chắn sẽ chết.
Phía trước là Thiệu Trạch An bị ném văng ra, phía sau lại là Morris sắp chạy trốn, theo bản năng Louis đã tức khắc ra quyết định, hắn nhanh chóng chạy qua đỡ Thiệu Trạch An, vừa trong nháy mắt đó Morris đã chạy mất.
Trên người lão mang theo vô số thiết bị ẩn giấu, những người khác từ sương mù dày đặc lao tới, vẫn không thấy bọn chúng, quả thực giống y như biến mất vào hư không.
Có người tức giận nói: “Đi, chúng ta đuổi theo!”
Louis nhíu mày, hắn ôm Thiệu Trạch An vẫn im như gà, “Trở về, không đuổi kịp, nhưng không ai có thể biến mất tăm nhanh như vậy, chắc chắn bọn chúng chưa đi xa, phong tỏa các cửa ra vào của cứ điểm này lại rồi tìm cẩn thận, một góc cũng không được bỏ sót!”
“Rõ!!”
Binh lính đi truy lùng phản quân, phó quan không đi theo, anh ta vươn tay định tiếp nhận Thiệu Trạch An, “Thượng tướng, để tôi, bác sĩ đang chờ trên quân hạm, để tôi đưa Thiệu tiểu thiếu gia đi kiểm tra trước."
Louis làm như không nghe thấy lời nói của anh ta, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên vô thanh vô tức thiếu niên trong ngực mình rồi đặt ngón tay lên cổ cậu, cảm giác còn mạch đập, sau đó lập tức bế ngang cậu lên, xoay người đi vào quân hạm.
Còn lại phó quan vẫn duy trì tư thế tiếp người: “……”
Louis cho rằng Trì Chiếu vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, nhưng thực ra cậu đã tỉnh từ lúc quân đội giằng co với phe Morris, đến lúc đầu va vào lồng ngực còn cứng hơn gỗ của Louis thì lại tiếp tục choáng váng ngất đi, thế mà người ta còn không cảm giác gì, người đau đến cạn nước mắt cũng chỉ có một mình tên phế đau phế đớn cấp C như cậu.
……
Đến lúc tỉnh lại lần nữa thì hoàn cảnh xung quanh Trì Chiếu đã lại thay đổi, đây là một căn phòng ấm áp sáng sủa, Trì Chiếu mở mắt ra, trong nháy mắt còn tưởng rằng mình vào quan tài rồi.
【 đây là khoang trị liệu, cậu không hiểu thì đừng suy nghĩ vớ vẩn. 】
Cả nghĩ cũng không được? Có còn nhân quyền dành cho ký chủ như tôi không?
Trì Chiếu vừa ngồi dậy thì cái khoang trị liệu này cũng đã tri kỷ mở cái nắp ra, tiện thể còn dịch ra một đoạn lộ ra hai bậc thang, Trì Chiếu đi từ trên xuống tới bên cạnh cửa sổ, cậu nhìn biển sao mênh mông bên ngoài, vô cùng phiền muộn.
Số mình thật khổ mà...
Lúc Trì Chiếu đang ấm ức ưu thương thì cửa kim loại trắng phía sau đã chậm rãi mở ra, Louis nhận được tín hiệu từ khoang trị liệu phát tới đã tức khắc đến đây, thiếu niên vẫn đưa lưng về phía hắn như cũ, lúc này cậu không dang hai cánh tay, nhưng không biết vì sao hắn lại thấy bóng dáng ấy phảng phất nỗi sầu lo cùng bi thương.
Louis nhíu nhíu mày, hắn chậm rãi đi tới đó, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cậu thấy thế nào?”
Thiếu niên nghe thấy tiếng động xoay người, hai tròng mắt sạch sẽ đen láy như mực nhìn hắn chăm chú, thế mà lại có thể khiến một Thượng tướng Đế Quốc khẩn trương vài phần, hắn cứng đờ giật giật tay, bề ngoài vẫn trầm ổn đáng tin cậy, nhưng nội tâm lại loạn như mấy đứa trẻ con.
“Nơi này là quân hạm của Đế Quốc, chúng tôi cứu cậu về từ cứ điểm của phản quân, cậu đã an toàn. Tôi là Louis · West, cậu…… Còn nhớ rõ tôi không?”
Gương mặt này ai lại không nhớ rõ, Thiệu Trạch An hơi hơi hé miệng muốn nói chuyện, đột nhiên, vẻ mặt cậu xuất hiện một tia kinh ngạc, lời sắp sửa nói ra cũng nuốt vào.
Louis nhạy bén nhận thấy được điểm này, hắn tiến lên một bước nhìn kỹ sắc mặt cậu, “Cậu làm sao vậy?”
Trì Chiếu bất chợt nghe thấy tiếng Morris.
“Tiểu thiếu gia Trạch An, ngàn vạn đừng để West phát hiện ra tôi, nếu đã nghe được giọng nói của tôi thì cậu phải nhớ rõ rằng tôi đã cài đặt vài thứ hay ho trong đầu cậu, nó có thể nói chuyện cùng cậu, dĩ nhiên cũng có thể không cần tốn nhiều sức giết cậu. Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút, hiểu không?”
Thời gian Trì Chiếu im lặng quá dài, hơn nữa tiêu cự trong mắt cậu không dừng trên vật thực thể, điều này khiến Louis rất lo lắng, hắn nắm lấy bả vai Trì Chiếu, thần sắc không hề vân đạm phong khinh như ngày thường, “Rốt cuộc làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?”
Trì Chiếu dừng một chút, không nghe thấy trong tai còn động tĩnh nào khác cậu mới khẽ lắc đầu, “Không có, chỉ là hơi…… choáng.”
Sau khi Louis mang Thiệu Trạch A về đã cho cậu làm kiểm tra sơ bộ, không phát hiện cậu có nội thương lẫn ngoại thương, chỉ là điện trở trên làn da cậu rất thấp, thông thường do chịu đau đớn quá mức, hoặc là bị kích thích cực kì lớn mới có hiện tượng thế này. Louis rất muốn biến chúng đã làm gì Thiệu Trạch An, nhưng nhìn bộ dáng tái nhợt vô lực này của cậu hắn lại không hỏi được
Đây là phòng hồi sức, bên kia có cái giường, hắn dẫn theo Trì Chiếu đi về phía chiếc giường kia, nhìn cậu lên giường nằm ngoan ngoãn rồi lại đắp chăn cho cậu, sau đó dò hỏi: “Chỉ choáng, không có vấn đề gì khác?”
Trì Chiếu rũ mắt lắc đầu, “Không, gan tôi hơi nhỏ, chắc là bị dọa thôi, để ngài chê cười rồi.”
Thiệu Trạch An là người hướng nội, hắn luôn dùng thái độ đó đối với người ngoài, nhìn có vẻ rất có lễ phép, nhưng đồng thời hắn cũng là đứa không nghe lời người nhà, việc thích nhất chính là trốn học. Nếu không có sự kiện con tin này thì có lẽ tương lai hắn cũng chỉ là mơ màng hồ đồ tốt nghiệp, mơ màng hồ đồ thành lập gia, đình, cuối cùng mơ màng hồ đồ sống cả đời.
Nói không chừng cho đến khi chết, hắn cũng không biết mình là một kẻ tham sống sợ chết, ích kỷ đến tột đỉnh như thế. Bởi vì mật báo của hắn, Đế Quốc có ít nhất 6000 vạn thương vong, mạng sống của những người này tất cả đều phải tính trên đầu phản quân cùng Thiệu Trạch An.
Trì Chiếu im, phản quốc thì phản quốc đi, cậu cũng không có cách nào, đây là nhiệm vụ cốt truyện, cùng lắm thì đến lúc đó cậu tranh thủ trộm chút tình báo mà không ảnh hưởng đến cốt truyện, nói không chừng còn có thể cứu ít người.
Louis ngồi ở mép giường Thiệu Trạch An, nhìn bộ dáng của thiếu niên vừa an tĩnh vừa ngoan ngoãn, rất khó tin rằng cậu cùng bóng dáng ngày đó có liên quan, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ cậu mới có thể kiên định, đạm nhiên trong tình trạng có đi mà không có về như vậy.
Louis muốn duỗi tay sờ sờ đầu cậu, nhưng hai người không có giao tình, hắn và Thiệu Trạch An vẫn là người xa lạ, đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt khi tỉnh táo, cứ thế động tay động chân có lẽ sẽ khiến cho thiếu niên phản cảm.
Morris: “Bảo hắn đi ra ngoài.”
Trì Chiếu ngồi im, Morris thấy cậu không nghe lời bèn lặp lại một lần: “Bảo hắn đi ra ngoài, từ giờ trở đi cậu phải nghe lời tôi, nếu không, cậu cũng chỉ còn đường chết.”
Trì Chiếu cắn chặt răng, nâng đôi mắt nhìn về phía Louis, “Thượng tướng tiên sinh, tôi hơi mệt, anh có thể đi ra ngoài không? Tôi…… Có người bên cạnh tôi ngủ không được.”
Thật sự rất ngoan.
Từ khi 16 tuổi Louis đã vào học viện quân sự, 26 tuổi tốt nghiệp, mười năm sau vẫn luôn ở biên cảnh chỉ huy tác chiến, người bên cạnh hắn hoặc là sát thần giết người không chớp mắt sát thần, hoặc là tiếu diện hổ(*) cười còn tàn nhẫn hơn rắn độc, người sạch sẽ như Thiệu Trạch An đã rất lâu hắn chưa gặp.
|(*): Tương đương với câu Miệng nam mô bụng một bồ dao găm của Việt Nam, ý chỉ người nham hiểm|
Louis hơi cong môi, “Được, yên tâm ngủ đi, đã an toàn, chờ cậu tỉnh lại thì có thể về nhà.”
Nói xong, Louis dịch góc chăn cho cậu sau đó mới đi ra ngoài.
Hắn vừa đi ra, Morris lại bắt đầu nói những lời cũ, đơn giản là đe dọa cậu, mua chuộc cậu, rồi lại an ủi, đánh một gậy cho nửa quả táo, Trì Chiếu ứng phó qua loa vài câu, thấy cậu trả lời có vài phần không kiên nhẫn, Morris ở Tử Vong tinh hà xa xôi híp mắt ấn một nút nào đó.
Trì Chiếu đột nhiên run rẩy, cậu đè vị trí đau đớn mạnh nhất trên cánh tay trái theo bản năng, động tác hệ thống chậm hơn Morris 0.1 giây, chỉ 0.1 giây này cũng đủ để Trì Chiếu muốn băm vằm Morris ra tám mảnh.
Mẹ nó đau quá à!
Trì Chiếu hô hấp dồn dập, vất vả lắm mới bình ổn được trận đau đớn kia, lúc này cậu không cần diễn, bởi vì đau thật sự.
Morris âm trầm cảnh cáo cậu không được làm trò, nếu không lần tiếp theo sẽ không chỉ là đau nhức vài giây, mà là vĩnh viễn ngủ say không tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói: Trì Chiếu: Bắt đầu từ hôm nay tôi có hai hệ thống, cái nào cái nấy đều là đại móng heo.
Đại móng heo thứ nhất【 hệ thống 】: QAQ……