Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 16

Edit: Ngọc Hân – 
Vì sau rượu, ngày hôm sau khi Lạc Bắc Minh tỉnh lại đầu óc như vỡ tung ra đau không chịu nổi, không chỉ như thế, ngay cả thân thể anh dường như cũng mệt rã rời. Anh chống khuỷu tay cố gắng ngồi dậy, cẩn thận suy nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, hình như tối qua anh uống rượu quá nhiều, sau đó….  LQĐ 

Lập tức ký ức như miệng cống tràn vào đầu anh, nhớ rõ ràng rành mạch từng chuyện xảy ra hôm qua sau khi anh sau rượu, kể cả chuyện anh làm với Dục, đương nhiên, bao gồm cả chuyện anh bị hung hăng ném xuống nền nhà. Nhưng vừa nghĩ tới cuối cùng Dục vẫn đỡ anh lên giường, trong lòng Lạc Bắc Minh lại không kiềm chế được vui sướng, quả nhiên, không phải Dục không có chút cảm giác nào với anh.

“Anh còn muốn ngẩn người tới khi nào nữa?” Một giọng nói từ tính ưu nhã gọi suy nghĩ Lạc Bắc Minh quay về, anh giương mắt nhìn mỹ nhân đi về phía mình, đột nhiên nhíu mày xoa lưng mình, “Dục, em thật độc ác, tôi không nhúc nhích nổi nè.”

Tô Dục nhíu mày, đến gần khom lưng, mãi đến khi mũi hai người gần chạm vào nhau mới dịu dàng nói, “Đau hả?”

Bị khuôn mặt tinh xảo đột nhiên phóng đại trước mắt mình, Lạc Bắc Minh giật mình, hai giây sau mới thốt lên một tiếng, “Ừ.”

Tựa như thấy nam chủ biểu hiện sung sướng, Tô Dục cười tuyệt mỹ, khi Lạc Bắc Minh vừa định đưa tay chạm vào thì đột nhiên xoay người lui ra, giọng điệu chuyển sang lạnh lẽo, “Đáng đời.”

“Dục…..” Nam chủ đại nhân lấy lại tinh thần, thoáng chốc chán nản.

Tô Dục không đùa với đứa trẻ Lạc Bắc Minh nữa, vì thời gian quay phim sắp đến rồi, hôm nay cậu có một cảnh quay đặc biệt quan trọng, còn cần chút thời gian để chuẩn bị nữa. Vì vậy, đứa trẻ Lạc Bắc Minh không được quan tâm đành tự lực cánh sinh, xuống giường mặc quần áo rửa mặt.

Thật ra, đêm qua lúc Tô Dục ném Lạc Bắc Minh cũng đã khống chế lực đạo, tuyệt đối không đau đến trình độ không tự làm được, vừa rồi Lạc Bắc Minh biểu hiện khoa trương đơn thuần là muốn tìm sự đồng cảm thôi. 

Tất cả đều đã chuẩn bị xong, khi nam chủ đại nhân mở cửa phòng muốn đi ra ngoài, thì có một người phụ nữ trang điểm đậm đến là xinh đẹp đâm đầu đi tới, người phụ nữ này chẳng phải ai khác, chính là ảnh hậu Tống Viện Viện hôm qua dây dưa không dứt với anh. 

Nhìn thấy Lạc Bắc Minh từ trong phòng Tô Dục đi ra, đầu tiên Tống Viện Viện kinh ngạc, sau đó giả bộ chẳng biết gì, nhanh chóng thay vẻ mặt tươi cười nghênh đón chào hỏi, “Lạc tổng, khéo ghê.” Trong lòng lại đang nói thầm, chẳng lẽ tin tức cô ta nhận được là không chính xác? Thật ra Lạc tổng thích đàn ông?

Bây giờ không có Tô Dục bên cạnh, Lạc Bắc Minh khôi phục hình tượng đàn ông “Lạnh lùng đẹp trai bá đạo” cao ngạo, phớt lờ người phụ nữ đang chuẩn bị tư thế đưa tay ra, đi lướt qua mà không thèm nghía cô ta một cái.

Á, sao thái độ kém hơn ngày hôm qua nhiều đến thế? Là cô ta làm gì sai sao? Tống Viện Viện đang nghi ngờ đột nhiên phát hiện tư thế đi của Lạc tổng có chút kỳ cục, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng quả thật nhìn kỹ thì vẫn nhìn ra cứng ngắc hơn bình thường. Chẳng lẽ….. Tống Viện Viện lập tức hiểu rõ, chẳng lẽ Tô Dục thừa dịp Lạc tổng say rượu làm chuyện như vậy với anh, cho nên Lạc tổng mới giận chó đánh mèo lên mình sao?

Cảm thấy hình như mình vừa biết chuyện nào đó cực kỳ khủng khiếp, Tống Viện Viện vội vàng chạy lên giữ chặt Lạc Bắc Minh, “Lạc tổng, anh nghe tôi giải thích, ngày hôm qua tôi vốn muốn đưa anh về, nhưng…..”

Tống Viện Viện còn chưa nói xong đã bị nam chủ đại nhân đẩy ra, “Cút đi.”

“Lạc tổng.” Tống Viện Viện đang giùng giằng muốn đứng lên, “Là một mình Tô Dục làm, chuyện không liên quan đến tôi!”

“Cái gì?” Nghe tên “Tô Dục” nam chủ đại nhân quay đầu lạnh lùng nhìn Tống Viện Viện chật vật ngồi dưới đất, nheo mắt lại, có chuyện gì mà anh không biết?

Tống Viện Viện suy nghĩ sai lầm khi cho rằng Lạc Bắc Minh nguyện ý tin nên cô ta không ngừng cố gắng, rất đỗi thuận miệng nói xấu Tô Dục rất nhiều, hơn nữa càng nói càng hăng say, càng nói càng hưng phấn, không chút nào chú ý tới ánh mắt Lạc Bắc Minh càng lúc càng không lành.

Mãi đến khi một hơi thở lạnh lẽo tới gần, Tống Viện Viện bất giác thấy không đúng mới ngừng nói.

Lạc Bắc Minh chậm rãi ngồi xổm xuống đối diện cùng Tống Viện Viện, phun ra từng câu từng chữ, “Lá gan cô lớn quá nhỉ, dám nói xấu Dục, hả?” Rõ ràng là giọng điều rất bình thản, nhưng Tống Viện Viện lại hoảng sợ vừa run rẩy vừa lùi về sau.

Lạc Bắc Minh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt trắng bệch của Tống Viện Viện, giọng điệu đột nhiên lạnh lẽo, “Cô sẽ trả giá rất đắt vì những lời cô vừa nói.” Nói xong không để ý sắc mặt tái nhợt của Tống Viện Viện, dứt khoát rời đi.

************************************

Từ sau ngày đó, Tống Viện Viện bắt đầu nơm nớp lo sợ, nhưng qua vài ngày cũng không thấy tin tức cô ta rút khỏi đoàn làm phim hoặc là rút khỏi làng giải trí, mà ngay cả tin tức bên truyền thông cũng gió êm sóng lặng, không có scandal nào của cô ta. Cô ta, vẫn là ảnh hậu cao cao tại thượng trong làng giải trí như xưa. Cho rằng Lạc Bắc Minh đã quên chuyện này rồi nên Tống Viện Viện hoàn toàn yên lòng, lại trở nên cao ngạo buông thả như ngày thường, hơn nữa nhìn Tô Dục càng thêm không vừa mắt.

Nhưng, Lạc Bắc Minh thật sự đã quên chuyện này sao? Hiển nhiên là không thể nào, chỉ là nam chủ đại nhân đang lo nghĩ cho Dục nhà anh thôi, nếu đối phó với Tống Viện Viện vào lúc này, tất sẽ ảnh hưởng đến bộ phim của Dục nhà anh, cho nên mọi chuyện đều phải chờ sau khi công chiếu bộ phim này rồi hãy nói sau.

Nhưng vượt qua dự đoán của Lạc Bắc Minh chính là, anh còn chưa tìm Tống Viện Viện tính sổ, trên mạng đã truyền scandal của Tô Dục:

-“Quý công tử đêm khuya mướn phòng.”

Tin này vừa tung ra liền bị đám người trên mạng chia sẻ ào ạt, cho tới giờ này tỷ lệ click vào đã vượt qua nghìn vạn lần.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Toàn thân Lạc Bắc Minh phả ra khí lạnh ngồi trên ghế giám đốc, trầm giọng hỏi Kỷ Hàn Phong đứng bên cạnh. Trên màn hình máy tính trước mặt anh là một tấm ảnh chụp cực kỳ nóng bỏng, trên tấm ảnh có hai người, một người là Tô Dục, một người khác bị che mặt, nhưng nhìn ra được là đàn ông. Đương nhiên Lạc Bắc Minh quen thuộc với hình ảnh này, vì đây chính là hình ảnh hôm đó Tô Dục dìu anh về khách sạn.

Kỷ Hàn Phong đẩy mắt kính như trước, vẻ mặt bình tĩnh, “Tấm ảnh này vốn là một tên chó săn đi nước Y nghỉ mát vô tình chụp được, lúc đăng lên bị người phụ trách của tòa soạn báo chặn lại gỡ hết rồi. Nhưng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, tấm ảnh này lại tới tay người khác, bị đăng lên mạng. Hơn nữa người kia mời rất nhiều anh hùng bàn phím, ảnh chụp vừa đăng lên lập tức chia sẻ, cho nên bộ phận PR của chúng ta không xử lý hết kịp thời được.”

Lạc Bắc Minh nhíu mày, “Điều tra được chuyển tới tay ai không?”

“Tên chó săn kia bán ảnh chụp cho tập đoàn XX của Lưu tổng.” Kỷ Hàn Phong dừng một lát, vẫn hay có mấy lãnh đạo thích lấy chuyện riêng tư của ngôi sao ra uy hiếp, tên Lưu tổng kia tám phần cũng là vừa ý Tô Dục rồi, anh ta nhìn Boss rồi nói tiếp, “Nhưng theo như Lưu tổng nói thì ông ta không đăng ảnh chụp, nhân viên kỹ thuật của tập đoàn chúng ta cũng đã điều tra, quả thật ông ta không nói sai.”

Biết Kỷ Hàn Phong còn chưa nói hết, Lạc Bắc Minh đưa mắt ý bảo tiếp tục.

“Tôi nghi là nhân viên trong công ty chúng ta.”

“Nhân viên bên trong?” Khóe môi Lạc Bắc Minh cong lên nguy hiểm, “Xem ra lâu lắm rồi Lạc thị chưa thay máu.” Anh xoay người hai mắt nhìn thẳng Kỷ Hàn Phong, lạnh lùng nói, “Điều tra rõ ràng cho tôi.”

“Vâng.”

Sau khi Kỷ Hàn Phong lui ra ngoài, Lạc Bắc Minh nhìn tấm ảnh tập trung suy nghĩ. Thật ra tấm ảnh này không có gì mập mờ lắm, chuyện đã xảy ra thành viên trong đoàn làm phim cũng có thể giải thích rõ ràng, nhưng làm hỏng hết thảy chính là lời tuyên bố của Tống Viện Viện với chuyện lần này. Cô ta mập mờ nói với phóng viên truyền thông người bị che mặt kia chính là nhà đầu tư vào bộ phim, hình như có quan hệ ái muội. Quần chúng lại nghĩ tới Tô Dục chỉ quay hai bộ phim truyền hình mà có thể đóng nhân vật như vậy, nên đều cho rằng cậu dùng quy tắc ngầm với cấp trên, lần này trên mạng xuất hiện rất nhiều bình luận không chịu nổi.

Nhưng…. Hai tay Lạc Bắc Minh xiết lại, đôi mắt sắc tối sầm, nếu Tống Viện Viện vội vã tìm đường chết thì anh cũng nên thành toàn cho cô ta mới được.

*******************************

Bên kia, trong một căn nhà cũ nát có hai phòng, Kiều Ỷ Mộng chăm chú xem tin tức scandal của Tô Dục, một lúc lâu mới xoay người nói lời cảm ơn với người đàn ông trẻ tuổi, “Cảm ơn cậu, Thẩm Tĩnh.”

Được gọi là Thẩm Tĩnh là một chàng trai tướng mạo bình thường trông cũng rất đàng hoàng hai mươi tuổi, là bạn thanh mai trúc mã cùng cô nhi viện với Kiều Ỷ Mộng, cậu ta cau mày nói với Kiều Ỷ Mộng, “Ỷ Mộng, chỉ lần này thôi, mai này không thể lại làm chuyện như vậy nữa.” Từ nhỏ cậu ta đã thích Kiều Ỷ Mộng, cũng thề sẽ cố gắng cho cô ta cuộc sống tốt nhất, chỉ là không nghĩ tới khi cậu ta cực khổ làm việc, vất vả mới tìm được cơ hội điều tới tổng bộ Lạc thị làm việc thì cô ta vội vã tìm cậu ta, người cậu ta một lòng muốn bảo vệ lại đau khổ cầu xin cậu ta làm chuyện như vậy.

“Vì sao? Vì sao không thể làm? Là anh ta hại mình trước!” Kiều Ỷ Mộng đột nhiên kích động, “Cậu là thanh mai trúc mã của mình, ngay cả cậu cũng không giúp mình sao??” Không ai biết cô ta vì tìm được tấm ảnh kia mà trả giá lớn cỡ nào, ngủ nhiều đêm với người đàn ông đáng ghét kia mới tìm được cơ hội lén in tấm ảnh đó từ trong máy tính gã ta ra, chỉ vì để trả thù Tô Dục, bây giờ ngay cả Thẩm Tĩnh cũng muốn trách móc cô ta.

“Ỷ Mộng.” Thẩm Tĩnh nhìn nét mặt hung dữ của cô gái trước mặt, đột nhiên cậu ta cảm thấy có chút lạ lẫm, vậy còn là Ỷ Mộng lương thiện trong sáng chân thật của cậu ta sao? Cậu ta không thể tin lùi về sau một bước, “Ỷ Mộng, trước kia cậu không phải như thế….”

“Mọi người đều sẽ thay đổi.” Nghe Thẩm Tĩnh nói Kiều Ỷ Mộng hơi sửng sốt, sau đó cười to, mang theo vài phần réo rắt thảm thiết lẩm bẩm, “Mình chỉ trưởng thành mà thôi.”

Hết chương 16


Bình Luận (0)
Comment