Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 219

Tường Vi co rúm ở góc tường, lòng đau như cắt, cô không hề nghe lọt được bất kỳ tiếng động nào, chỉ ngơ ngác mà ôm lấy bụng mình, đứa bé…. Cô không biết đứa bé có còn không……. Cô không biết lúc nãy hắn mạnh bạo như vậy có làm tổn thương đến đứa bé không….

“Tước, anh có biết đã xảy ra chuyện gì không? Anh trai….” Tả Đằng Tây Tử gấp gáp hỏi, “Có phải anh đã thấy được gì rồi đúng không?” Cô vẫn cứ ngây thơ cho rằng hắn chỉ là đến sớm hơn bọn họ một chút, cô rất ngây thơ mà cho rằng anh trai xảy ra tranh chấp với Thẩm Mạn Vi, thế nhưng, sự ngây thơ của cô đã bị Tả Đằng Triết Dã dập tắt bằng một cái tát ‘chát’ thật lớn!

Tả Đằng Triết Dã giáng một tát thật mạnh lên mặt Tả Đằng Tây Tử!

“A!”

Hít sâu vài hơi, mẹ Tây Tử chạy đến bên cô, không thể tin nổi mà nhìn Triết Dã, dùng tiếng Nhật nói: “Triết Dã, cậu điên rồi à! Sao lại đánh Tây Tử chứ!”

Mẹ của Triết Dã bị một màn này dọa phải, trong mắt đầy vẻ ưu buồn, bà nhìn Hắc Diêm Tước một cái rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Ánh mắt hận thù của Triết Dã đầy nước mắt, dùng tiếng Nhật hét lớn với Tây

Tử: “Dẹp cái sự ngu xuẩn của em đi! Mở to mắt mà nhìn, nhìn cho rõ người đàn ông mà em thích! Hắn…... hắn đã cưỡng đoạt Mạn Vi! Hắn đã vũ nhục chị dâu tương lai của em! Em xem kỹ chưa? Đây chính là người đàn ông mà em muốn sao! Tây Tử! Ha ha ha……”

Triết Dã cười bi ai, lòng anh thật đau, đau như cắt!

Lời của anh khiến tất cả mọi người đều sửng sốt!

Sắc mặt của mẹ Triết Dã trở nên trắng bệch, ánh mắt phức tạp nhìn Hắc Diêm Tước, hốc mắt tràn đầy nước!

“Không…”

Tả Đằng Tây Tử hít ngụm khí lạnh, bụm chặt miệng, nhìn Hắc Diêm Tước bằng ánh mắt hoảng hốt.

“Tước, những lời anh trai em nói… có phải thật không? Anh quả thật đã…” Tả Đằng Tây Tử quay đầu nhìn Tường Vi đang ngây ngốc ở một góc, không nhịn được chảy nước mắt!

Hắc Diêm Tước bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ như anh là một người không liên quan vậy, nở nụ cười âm hiểm, nhìn Tả Đằng Tây Tử nói: “Đúng vậy! Tôi quả thật là đã đem cô ta lên giường mà giải quyết rồi!”

Hắn như là đang tuyên chiến vậy, cứ thế không hề kiêng kỵ tí nào mà nhìn chằm chằm Tường Vi đang co rút ở một góc, sau đó tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của mẹ Triết Dã.

“Không! Đây không phải là thật! Sao lại…” Tả Đằng Tây Tử khàn giọng nói.

Sau một hồi, Triết Dã lại kích động lần nữa, anh la hét đòi xông lên đánh Hắc Diêm Tước, nhưng lại bị mẹ mình cản lại: “Triết Dã, con trai…”

“Hu hu hu… mẹ… con buồn quá, thật buồn… hu hu…” Sự đau đớn đó, ngoại trừ mẹ mình ra, còn ai có thể hiểu được chứ? Người phụ nữ mình yêu say đắm lại bị người yêu của em gái làm nhục, cảm giác cứ như bị người dùng dao đâm vào tim vậy!

Thứ mà đàn ông hận nhất cũng chỉ có hai loại, một là thù giết cha, hai là bị người ta cướp vợ….. anh rất hận, rất hận!

“Con trai……” Mẹ Triết Dã nhìn con trai mình khóc đau lòng như thế, hai dòng nước mắt cũng không nhịn được chảy dài. Bỗng nhiên, bà buông Triết Dã ra, đi đến trước mặt Hắc Diêm Tước, nhìn chằm chằm hắn rồi giơ tay lên ‘chát’ một tiếng, một cái tát nặng nề giáng lên mặt hắn!

Hắc Diêm Tước bị đánh đến nghiêng mặt sang một bên, cái tát này tiếng vang giòn rụm, dội thẳng vào lòng của tất cả mọi người ở đây!

Cha của Triết Dã đứng ở cửa, yên lặng quan sát mọi thứ, không nói câu nào.

Mẹ Tây Tử ôm lấy cô con gái đang chảy nước mắt của mình, Triết Dã cũng bị mẹ mình làm cho hết hồn, anh ngơ ngác nhìn phản ứng của Hắc Diêm Tước.

Triết Dã đau lòng không thôi, vết thương trên thân thể chẳng là gì cả, anh chưa bao giờ đau lòng như thế, từ nhỏ đến lớn anh đều được người trong nhà yêu thương hết mình, anh lần đầu tiên gặp phải đả kích lớn như vậy, anh đau lòng đến không thể chịu đựng được nữa!

Tường Vi đang co rút ở một góc cũng bị cái tát đó làm cho hoàn hồn, đôi mắt ngập nước nhìn cảnh tượng đó, đây chính là trò chơi mà hắn nói sao? Lôi cô vào trò chơi này để làm mồi, khiến cho Triết Dã đau lòng, để cho Tây Tử chảy nước mắt, làm cho cả gia đình Tả Đằng không yên, đây chính là trò chơi mà hắn nói sao?

“Tại sao!” Mẹ Triết Dã không nhịn được nữa đành mở miệng hỏi, ánh mắt đau lòng nhìn Hắc Diêm Tước, lòng bàn tay bởi cái tát lúc nãy mà vẫn còn nóng ran, tê rần.

Hắc Diêm Tước cười lạnh, quay mặt qua, khóe miệng vẫn là nụ cười đắc ý, khinh bỉ xen lẫn tà ác đó, đôi mắt đen lạnh thấu xương nhìn mẹ của Triết Dã, đôi môi mỏng tuôn ra lời nói khinh thường: “Tại sao? Ha ha ha…” Tiếng cười trầm thấp vang lên, hắn cười một cách cuồng ngạo: “Bởi vì tôi thích! Tôi thấy con của bà đau khổ như vậy, tôi cảm thấy rất sảng khoái, sảng khoái đến nỗi xém tí là khui rượu ăn mừng rồi! Ha ha ha…”

Mẹ Triết Dã lảo đảo lui về phía sau một bước, Triết Dã nhanh chóng đỡ lấy bà, ánh mắt căm ghét nhìn Hắc Diêm Tước: “Tên điên! Tôi có thù hận gì với anh chứ! Nếu anh muốn tôi đau khổ, thì cứ đối phó với tôi, tại sao lại đụng chạm đến Mạn Vi! Tên tiểu nhân…”

“Hừ! Nếu đánh cậu một trận có thể khiến tôi cảm thấy sảng khoái thì tôi sẽ không hề do dự mà làm rồi! Nhưng, tôi lại mong chờ trải nghiệm cảm giác để cho cậu thấy tôi làm tình với người phụ nữ của cậu, để cậu nghe thử giọng rên yêu kiều của cô ấy dưới thân tôi…” Hắn vừa nói vừa đi về hướng của Tường Vi.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa, a……” Triết Dã đau đớn ôm lấy đầu mình, anh không dám nhìn Tường Vi! Cô là nữ thần trong lòng anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã trầm luân rồi……

Hắc Diêm Tước đi đến bên Tường Vi, đưa tay kéo lấy cô gái đang nước mắt đầy mặt ấy rồi cúi người ngậm lấy cánh môi trắng bệch của cô.

Bá đạo, ngoan độc, tàn khốc và tà ác!

“A…… Tôi muốn giết chết anh…...” Cảnh tượng đó khiến Triết Dã kinh hoàng thất sắc, hốc mắt đỏ ngầu, lập tức đứng lên muốn xông qua, hận không thể băm Hắc Diêm Tước thành trăm mảnh!
Bình Luận (0)
Comment