Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 220

Mẹ của Triết Dã ngăn cản anh, khóc đau xót la lên: "Thật xin lỗi, Triết Dã, là mẹ đã sai, là mẹ đã sai..."

Rốt cục, nhịn không được lại khóc tiếp, mẹ của Triết Dã đau lòng ôm lấy anh, tất cả đều là nghiệp chướng của bà, vì sao lại để cho con trai bà nhận hậu quả này...

Mệt mỏi

Hắc Diên Tước nghe được tiếng khóc cùng với tiếng la của mẹ Triết Dã, lúc này mới hài lòng buông Thẩm tường Vi ra, Thẩm Tường Vi đứng như tượng, tùy hắn đùa bỡn, tựa như mất hồn, mất tâm.

"Mẹ...người nói cái gì?" Triết dã đau lòng nhìn mẹ mình rơi lệ, không khỏi thấp giọng thốt ra "Mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ, mẹ đừng khóc nữa...Đều là tại hắn, Hắc Diêm Tước, tôi muốn giết hắn, tôi muốn giết hắn"

Lí trí của tả Đằng Triết dã hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, là muốn đem hắc Diêm Tước bầm thây trăm mảnh

"Triết Dã, không được như vậy..." Mẹ Triết Dã kích động chạy đến ôm Triết dã, khẽ lắc đầu, dể tay vào vết máu trên khuôn mặt: "Con à, không thể giết hắn, hắn là anh trai của con... hu"

Anh trai!

Mọi người đều hoảng sợ! Trong đó cũng có cha Triết Dã! hắn biết vợ mình đã kết hôn một lần, nhưng hắn lại không ngờ tới...

Thẩm Tường Vi ngây ngẩn cả người, khẽ run lên, ngày ấy Hắc Diêm Tước theo mẹ Triết Dã vào phòng, nói như vậy...Bọn họ là mẹ con sao?

"...Mẹ, ngươi đang nói cái gì? Hắc rốt cuộc là ai?" Tả Đằng Triết Dã nắm tay tay mẹ, trong lòng dao động, nước mắt chảy ra, "Mẹ, mẹ gạt con có đúng hay không? Hắn ta làm sao có thể là anh trai của con chứ! Không có khả năng"

"Huhu...Triết Dã, thật xin lỗi, mẹ chưa từng nói cho con biết, trước khi gả cho cha con, mẹ đã từng kết hôn, mà Tước, là đứa con trải của mẹ cùng người đàn ông kia..." Mẹ Triết Dã rốt cục không nhịn được nữa đem chân tướng sự việc nói ra.

"Không...Đây không phải là sự thật..." Triết Dã sụp đỗ, mẹ anh lại nói người anh căm thù chính là anh trai của anh! Mà người được xưng là anh trai, lại cướp đi người mà anh yêu.

"Mẹ hai, đây là sự thật sao? Trời ạ" Tả Đằng Tây Tử tràn đầy kinh ngạc

Mẹ Triết Dã quay đầu, đi đến trước mặt Hắc Diêm Tước, nước mắt chảy dài nức nở nói: "Tước...Tha thứ cho mẹ...Không nên làm tổn thương em trai con, được không..."

"Mẹ! mẹ làm gì vậy? Mẹ điên rồi! Hắn ta là cầm thú, hắn không thể nào là anh trai con! Con nhất định phải giết hắn" Tả Đằng Triết Dã bắt đầu điên cuồng, lại để cho Tả Đằng Tây Tả giành trước một bước, cô xông tới chỗ Thẩm Tường Vi, không đợi mọi người kịp phản ứng.

Bốp!

Một bạt tai dáng vào mặt Thẩm Tường Vi, đầu óc choáng váng.

"Cô là con hồ ly tinh, là cô đã làm cho nhà tôi thành ra như vậy. Tôi hận cô, cô là đồ đê tiện! Chuyên môn đi quyến rũ đàn ông, đồ đê tiện" Tả Đằng Tây Tử dường như nổi điên nhào tới, hunh hắng nắm tóc Thẩm Tường Vi.

"Đáng chết!"

Bốp! Hắc Diêm Tước vươn bàn tay ra đánh lên mặt Tả Đằng Tây Tử! Ngăn hành động điên cuồng của cô ta lại!

"Cô ở đây nổi điên cái gì ?"

Tả Đằng Tây Tử mở to, khiếp sợ nhìn Hắc Diêm Tước, nước mắt chảy xuống: "Anh đánh tôi? Huhu...Anh như vậy mà đánh tôi? Cô ta có cái gì tốt, vậy mà cũng làm anh mê đắm, tranh giành với em trai anh ?"

Đáy mắt Hắc Diêm Tước tối sầm, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Tường Vi đang ngẩn ngơ, nhìn thẳng vào Tả Đằng Tây Tử nói: "Cô cho cô là ai? Tôi nói cho cô biết, tôi sở dĩ đến nhà cô chính là vì muốn xem kịch vui! Còn cô..." ngón tay dài của hắn chỉ tới hướng Thẩm Tường Vi "Cô ta đích thật là hồ ly tinh, là đồ đê tiện, nhưng cũng không tới phiên cô quản! Còn nữa, tôi không có em trai!"

"A...anh nói bậy, anh yêu tôi đúng không? Tước, anh tới nhà tôi, là tới gặp mẹ tôi đúng không?" Thái độ của Tả Đằng Tây Tử trong phút chốc liền mềm mại, "Tước...Tôi mặc kệ anh là con trai của ai, tôi chỉ muốn anh, huhu, anh cũng nói cô ta là hồ ly tinh, là đồ đê tiện, chúng ta không cần để ý cô ta nữa có được hay không..."

Hắc Diêm Tước không để ý tới Tả Đằng tây Tử đang làm phiền, đưa tay qua bắt Thẩm Tường Vi, lại bị cô lùi về phía sau một bước

Hai mắt cô đẫm lệ, rốt cục chống lại đôi mắt thâm túy của hắn, cô đem tay che ngực lại, hít thở không thông nói "Đây là trò chơi của anh sao? Để cho mọi người tổn thương, đây chính là mục đích của anh..."

Hắc Diêm Tước không hờn không giận nhướng mày nói: "Trò chơi kết thúc, theo tôi trở về"

Dứt lời, hắn lại giữ chặt cánh tay của cô.

"Buông cô ấy ra! Buông cô ấy ra!" Trong tình thế cấp bách Triết Dã xông tới, ngăn cản Hức Diêm Tước "Không cho phép anh đụng vào cô ấy, không cho phép anh đụng vào cô ấy"

"Chết tiệt, cậu thì biết cái gì!" Tả Đằng Triết Dã đã không ngừng quấy rầy đã thành công chọc giận Hắc Diêm Tước, hắn giận dữ hét lên.

"Cậu cho cậu là cái gì? Cậu cho là cô ta thật sự thích cậu sao? Cô ta bất quá là do tôi nuôi dưỡng, cậu cho là cô ta thánh thiện? Tôi nói cho cậu biết, cố ta bất quá là đóng giả kỷ nữ! Cường bạo, vũ nhục gì ở đây, nói cho cậu biết, tôi đã sớm làm với cô ta không biết mấy trăm lần, cô ta là thứ rác rưởi! Mà cậu là người đàn ông ngu xuẩn, cô ta chẳng qua là một người đàn bàn dâm đãng mà thôi"

"Anh! A..." Lời nói này không thể nghi ngờ là đã hoàn toàn chọc giận Tả Đằng Triết Dã, bắt đầu điên cuồng giơ nắm đấm lên, cùng Hắc Diêm Tước đánh nhau.

Thẩm Tường Vi ở một bên co rúm lại, giống như tiết sương ủ rủ, tốt cuộc nhịn không được, che miệng lại, ra sức đẩy Tả Đằng Tây Tử, vượt qua cha Triết Dã, điên cuồng chạy ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment