(Đây là một kết cục khác của truyện, được tác giả viết từ đoạn sau khi Tĩnh Tri gọi điện thoại, bị Lâm Nhan Tịch bắt máy, sau đó Thiệu Đình về nước tìm cô, Tĩnh Tri hiểu lầm ý tứ của anh, nói muốn thành toàn cho anh, sau đó hai người tan rã trong không vui)
Editor: May
Có đôi khi, một suy nghĩ sai của bạn liền quyết định phía trước là thiên đường hay là địa ngục.
Giống như là cánh bướm hơi lay động, lơ đãng như vậy, nhưng lại nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Cuối mùa hè đầu mùa thu, chính là mùa trời trong nắng ấm, thành phố Lạc vẫn xinh đẹp trước sau như một, bầu trời vĩnh viễn xanh thẳm không thấy một chút sương mù, sông Tây Lạc(1) vĩnh viễn trong suốt rõ ràng giống như là một dải xanh biếc ôm trọn thành phố Lạc. Bạn đi thẳng dọc theo con đê của dòng sông, đi qua thành phố Lạc trù phú nổi danh là vườn mẫu đơn xinh đẹp nhất, liền có thể nhìn thấy một biệt thự vườn được xây dựa vào núi, kề sát nước. Ở trong này, có một biệt thự màu xám nhạt không thu hút lắm, thấp thoáng ở trong những cành lá dây leo màu xanh lá mạ, lộ ra một góc mái hiên nửa cũ nửa mới xinh xắn. Mà ngắm nhìn vào dọc theo cửa lớn khắc hoa chạm rồng, sẽ loáng thoáng nhìn thấy một khu vườn nhỏ, nhưng lại không có nhiều loại hoa muôn hồng nghìn tía, chỉ là từng mảnh lớn hoa sơn chi nở rộ, sạch sẽ giống như tuyết.
Phòng khách mở rộng, gió ấm áp dịu dàng thổi rèm cửa sổ đong đưa lười biếng một chút, như là dòng nước kéo thật dài ở trên mặt đất, như là bước chân của đứa bé nghịch ngợm, len lén đuổi theo ánh mặt trời vỡ nát trên thảm trải sàn...
Có tiếng nói chuyện với nhau thật nhỏ truyền đến, nghe kỹ, liền có thể nghe được đó là giọng nói trầm thấp và tràn ngập từ tính dễ nghe của một người đàn ông, tốc độ nói chuyện của anh chậm rãi, nhưng lại tạo ra một cảm giác không che giấu khoa trương được, chuyển tầm mắt nhìn qua lần nữa, mới nhìn rõ nửa mặt bên của anh.
Anh có một cái trán đẹp mắt, tóc cắt rất ngắn, lại đặc biệt có hình có dạng. Mũi cao thẳng, giống như là đao tước rìu đục ra vậy. Xuống chút nữa, liền nhìn thấy hai cánh môi nhỏ bé, là ai nói đàn ông có môi mỏng biểu thị bạc tình? Có lẽ sẽ bất ngờ.
Anh ngồi ở trên sô pha, trong tay bưng một ly trà, lúc nói chuyện bỗng quay mặt lại, liền khiến cho người ta đột nhiên kinh hãi. Trên mặt trắng nõn như ngọc kia, chỗ bên trái đuôi lông mày uốn lượn xuống một vết sẹo, vắt ngang thẳng dến dưới gò má trái. Một vết sẹo dữ tợn, liền nhu hòa đường cong âm nhu trên gương mặt anh, nhưng lại thêm mấy phần khí phách và nghiêm nghị.
“Sau này công chúa nước Thái kia ra sao? Anh cứ như vậy len lén chạy về đây, chẳng lẽ cô ta không tức giận?” Tiếng nói ôn nhu của một người phụ nữ vang lên, ngước mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một cô gái mặc quần áo rộng thùng thình của phụ nữ có thai, tóc dài tùy ý buộc một chút ở sau ót, lộ ra gương mặt mi thanh mục tú.
Người đàn ông ngồi đó bỗng nhiên liền nhíu mi, đuôi lông mày kiêu ngạo viết mấy phần khinh thường và lãnh trào: “Anh mặc kệ cô ta là công chúa nước Thái hay công chúa Mã Lai, đen thui, anh nhìn không thuận mắt, cũng không thích làm phò mã hay ở rể nơi đất nước nhỏ bé chật hẹp đó đâu!”
Tĩnh Tri che miệng, nhịn không được cười khanh khách. Mạnh Thiệu Hiên liền bị cô cười có chút không được tự nhiên, thân thể vặn vẹo ở trên sô pha, một lúc lâu sau mới hừ một tiếng: “Này, em cười cái gì?”
Một đôi mắt đen như mực của Tĩnh Tri nhanh chóng đảo qua đảo lại một cái, che miệng tiếp tục cười, mặt mày đều tràn đầy thoải mái. Người này đột nhiên chết rồi trở về, làm hại cô lúc đầu hoảng sợ, còn tưởng rằng anh là xác chết vùng dậy, chết đi sống lại nữa chứ! Không ngờ... Lại là một đoạn kỳ ngộ như thế!
Nhưng cũng đương nhiên, anh tồn tại như là một thiên sứ sạch sẽ, tự nhiên cũng sẽ có hoàn cảnh lãng mạn không bình thường thôi.
Ai có thể nghĩ đến lúc anh bị thủ hạ của Mạnh Thiệu Tiệm xem thành người chết nhét vào trong bãi tha ma ở Việt Nam, người này lại tỉnh lại dưới sự giột rửa của cơn mưa to liên miên, còn sống sót giống như kỳ tích, rồi lại có một cuộc gặp gỡ bất ngờ không chân thật ở tại một nơi như trại dân tị nạn như vậy nữa chứ.
“Cười người nào đó có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp làm sao, không chừng ngày nào đó, công chúa kia liền tìm tới cửa, sau đó chúng ta sẽ được kết thông gia với hoàng thất đó nha!”
“Cắt! Hoàng thất quý tộc gì chứ? Dù là một một công chúa Nga da trắng lưu vong, từ nhỏ cũng đã biết được, gia tộc luôn có thể bị giết không còn một mống vào bất cứ lúc nào!” Mạnh Thiệu Hiên từ chối cho ý kiến, thần sắc trên mặt lại không thấy thu liễm chút nào, càng ngày càng khoa trương hơn!
Tĩnh Tri liếc mắt nhìn anh một cái; “Đi ra ngoài một chuyến, có thêm kiến thức?”
Mạnh Thiệu Hiên cũng có chút ngượng ngùng, một lúc sau mới chuyển đề tài, thần sắc trên mặt cũng nghiêm túc hơn: “Anh đã sống trở về, tất cả những việc nên làm, đương nhiên là không thể nương tay nữa. Anh ta thuê người giết người, cho dù lấy không được chứng cứ, anh cũng sẽ không dừng tay lại. Nhưng mà, Tĩnh Tri...”
Ánh mắt Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi rơi vào trên người của cô, bụng dưới nhô lên của cô như là ngọn lửa nóng bỏng, thoáng cái liền đốt tim của anh, hít sâu một hơi, nhưng vẫn khẽ mím môi tỉnh táo lại. Dù cô không có ở cùng một chỗ với anh hai, bây giờ anh trở về rồi, cũng không cách nào ở cùng một chỗ với cô.
Lô Địch vì anh nên nhận hết khuất nhục đau khổ, đặc biệt là mấy ngày ở Việt Nam... Mạnh Thiệu Hiên quả thực không dám nhớ lại, lúc anh tìm được cô, chỉ ngắn ngủi hai mươi ngày, cô giống như là một đóa hoa bị ép khô nước, khô giống như chạm vào liền vỡ.
Chú thích:
(1) Đây là dòng sông bắc ngang giữa thành phố A và thành phố Lạc, lúc trước do tác giả nói ko rõ nên mình có edit thành sông Trường Giang, nhưng kể từ chương này mình sẽ sửa lại hết. Mong các bạn bỏ qua sơ sót này của mình. Chân thành cảm ơn các bạn.