Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 572

Editor: May

Sau này, anh lại bị mắc bẫy của Mạnh Thiệu Tiệm, vì cứu anh, Lô Địch thiếu chút nữa bị giết chết ở trong tay những người Việt Nam đó. May là sau đó trong lúc vô tình gặp được Kreimuk - con gái của quý tộc Thái Lan, vận dụng một chút lực lượng thần bí, mới để cho Lô Địch giả chết đào thoát khỏi độc thủ của những người Việt Nam kia.

Kreimuk, tiếng Trung có nghĩa chính là trân châu, Mạnh Thiệu Hiên không nói trôi chảy được Tiếng Thái, sau khi quen biết với cô, liền bắt đầu trực tiếp gọi cô là Trân Châu.

Cô là một cô gái trẻ tuổi hoạt bát và đơn thuần, lúc Mạnh Thiệu Hiên trọng thương, là cô ngày đêm chăm sóc, thậm chí mang anh và Lô Địch cùng về Thái Lan, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mạnh Thiệu Đình gần như lật tung Việt Nam ngày này qua ngày khác cũng không tìm được anh.

Chỉ cần không phải đồ ngốc, liền có thể nhìn ra Trân Châu thích anh, cô thậm chí sau khi anh nằm trên giường sắp tới một năm, thiếu chút nữa không trải qua sự đồng ý của anh liền mạnh mẽ cử hành hôn lễ Thái Lan với anh. Mạnh Thiệu Hiên bị cô lăn qua lăn lại như vậy một phen, cũng bởi vì anh đã quyết định chủ ý muốn chăm sóc Lô Địch cả đời, bởi vậy liền trở về Trung Quốc dưới sự trợ giúp âm thầm của cha Trân Châu.

Đương nhiên anh - dân nghèo có tướng mạo dữ tợn được Trân Châu chứa chấp, thân là công chúa nhỏ của gia đình quý tộc Thái Lan, làm sao có thể gả cho một người đàn ông như vậy?

Anh một đường bình yên trở lại Trung Quốc, không có lỗ mãng trực tiếp đi tìm Mạnh Thiệu Tiệm, mà là thay đổi tên họ, thân phận rồi mới đến ở thành phố, âm thầm tìm được Kiều Tử Tích, nhờ cậy anh ta giúp anh tìm hiểu tin tức. Khi biết tất cả mọi chuyện phát sinh ở nhà họ Mạnh và giữa Mạnh Thiệu Đình với Mạnh Thiệu Tiệm, anh thiếu chút nữa liền không kiềm nén được lửa giận của mình, vọt tới trước mặt Mạnh Thiệu Tiệm!

Vẫn là Kiều Tử Tích khuyên anh dừng lại, lúc này anh không hề có chỗ dựa, làm sao có thể đối kháng với Mạnh Thiệu Tiệm? Không bằng tạm lánh mũi nhọn, thương lượng tốt với Mạnh Thiệu Đình một phen rồi tính toán tiếp.

Kiều Tử Tích biết Tĩnh Tri đi thành phố Lạc, liền tự mình lái xe đưa anh tới đây.

Sau khi tới, bọn họ gối đầu nói chuyện một đêm, nói rõ một phen toàn bộ những chuyện đã trải qua, có nước mắt, cũng có bi thương, còn có phiền muộn mơ hồ nói không rõ.

Anh biết, dù cho cô không có khúc mắt với anh hai, hai người bọn họ cũng không có biện pháp tâm không ngăn cách ở cùng một chỗ. Anh không còn là một chàng trai cà lơ phất phơ không biết trời cao đất dày, anh nên có gánh vác của người đàn ông, nên có trách nhiệm của người đàn ông.

Lô Địch vì anh, cả đời gần như phá hủy, hiện nay cô thành bộ dáng như vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ sống, anh không có cách nào thực sự bỏ mặc cô được.

Mà anh càng biết rõ, ở trong cuộc hành trình đi Việt Nam dài dặng dặc kia, anh hiểu rõ ràng, vào lúc trước khi chia tay, anh giao phó cô cho anh hai, anh cũng đã làm ra lựa chọn.

Thời gian một năm rất dài kia, xoay quanh ở trong đầu chỉ có mấy phút

Tinh thần anh có chút hoảng hốt, hồi lâu sau mới tỉnh hồn lại. Cô đang nhìn anh chăm chú, giữa mặt mày có yêu thương nồng đậm, như là một người chị, như là một người thân, lại vĩnh viễn không có tình yêu.

Anh đột nhiên nhớ tới trước đây lúc ở cùng một chỗ với cô, lúc cô nhìn anh, vẫn luôn là vẻ mặt như vậy. Khi đó anh xem ấm áp kia trở thành tình yêu, xem đau lòng thành tình yêu, mà giờ khắc này, anh nhìn cô, lại mới hoàn toàn hiểu rõ, ở trong lòng của cô, cho tới bây giờ cũng chỉ xem anh thành em trai để đối đãi mà thôi.

“Tĩnh Tri... Em và anh hai, thật không có biện pháp giảng hòa ư?”

Một câu nói đột ngột của anh, lập tức làm cho sắc mặt cô hơi suy sụp, thân thể ngồi ở chỗ kia hơi run rẩy một chút. Cô nhớ tới mấy lần vẻ mặt anh băng lãnh, vội vã đến đây, cô nhớ tới lúc cô lấy hết dũng khí nói chuyện với anh, bộ dáng xa cách của anh, trong ngực chua xót một trận, cố gắng nặn ra một nụ cười, khoát khoát tay: “Không nói đến anh ấy, anh có tính toán gì không.”

Thiệu Hiên liếc mắt nhìn cô chăm chú một cái, “Dù sao không muốn nhìn người kia làm mưa làm gió nữa.”

“Vậy anh có biện pháp nào ư? Chuyện lúc trước thuê người giết người ở Việt Nam hoàn toàn không có chứng cứ mà!”

“Em có còn nhớ Mã Tử bị cảnh sát Việt Nam bắt không, thuộc hạ bị mua chuộc của An Thành ấy? Chỉ cần cạy miệng được từ chỗ của hắn, tất cả liền dễ làm rồi.”

Giọng nói Thiệu Hiên có trầm ổn nói không nên lời, sau khi trải qua một trận biến cố lớn như vậy, anh đã trở nên trưởng thành hơn.

Tĩnh Tri cảm thấy có chút vui mừng, nhẹ nhàng cầm tay anh; “Mọi chuyện đều phải cẩn thận, lòng dạ người kia quá sâu.”

“Yên tâm, hiện tại người mà anh lo lắng nhất là em, em lại náo với anh hai thành ra như vậy, chẳng may bị Mạnh Thiệu Tiệm chui vào kẽ hở thì phải làm sao bây giờ? Theo anh, ngày mai anh hai trở về, các người nói chuyện cho tốt đi?”
Bình Luận (0)
Comment