Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 573

Editor: May

Tĩnh Tri chậm rãi rũ lông mi dài xuống, tâm tình có chút xuống thấp: “Anh ấy không muốn ở cùng một chỗ với em, em cũng không muốn miễn cưỡng anh ấy.”

“Anh ấy có muốn hay không, người khác không rõ ràng, chẳng lẽ ngay cả em cũng không rõ ràng sao?” Anh cúi đầu khuyên giải an ủi cô, trong lòng lại dâng lên cay đắng từng chút một, như là nước tràn ngập Kim Sơn vậy, che mất một bụng phiền muộn của anh.

“Tĩnh Tri, bây giờ em có pháp bảo lợi hại như vậy, chẳng lẽ còn lo anh hai không trở lại sao? Nhiều năm như thế, cũng nên thấy rõ tâm của nhau rồi chứ.”

Anh khuyên bảo cô gái mình yêu thích tiến vào ôm ấp của người đàn ông khác, khổ sở khó chịu như vậy, phải dùng ngôn ngữ thế nào để miêu tả?

“Thiệu Hiên, anh không biết, anh ấy muốn đính hôn.”

Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt có chút mê man, “Khoảng thời gian trước Bình Bình đi Úc, chính miệng cô ấy nói cho em biết, anh ấy có bạn gái khác. Vì thế, bây giờ không phải là em không cần anh ấy, là anh ấy không cần em.”

“Em tin sao?” Thiệu Hiên chỉ cảm thấy có chút buồn cười nói không nên lời, “Anh không tin. Phó Tĩnh Tri, ngay cả anh cũng không tín, chẳng lẽ em vẫn sẽ tin tưởng lời nói vô căn cứ như vậy ư?”

Tĩnh Tri không trả lời được, hồi lâu sau, tiếng gió xào xạc như chim nhạn qua rừng truyền đến từ ngoài phòng, cô nhẹ nhàng cắn cắn môi: “Vậy em sẽ cố gắng một lần?”

Mạnh Thiệu Hiên đưa tay sờ sờ tóc của cô, mặt mày bỗng nhiên một mảnh ôn nhu; “Tri Tri.”

Tĩnh Tri ừ một tiếng ngẩng đầu lên, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn lên trên trán của cô: “Xin em nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!”

Nước mắt cô lập tức tuôn ra, “Thiệu Hiên...”

Mạnh Thiệu Hiên ngược lại cười sang sảng rộ lên, anh khoát khoát tay, giọng nói lại càng trở nên ôn nhu: “Tri Tri, em đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh...”

Cô ẩn chứa lệ nhìn anh như vậy, sẽ khiến anh không khống chế được muốn mặc kệ tất cả ôm cô vào trong ngực...

“Em cũng không cần lo lắng cho anh... Em xem một chút, anh rất có số đào hoa đó, đến công chúa nước Thái mà anh cũng không nhìn thuận mắt...”

Tĩnh Tri xì một tiếng lập tức bật cười, “Em mới không lo lắng cho anh, em chỉ là lo lắng sau này cô bé nào sẽ bị anh gieo tai họa...”

Mạnh Thiệu Hiên thấy cô rơi lệ cười lên, chỉ cảm thấy ngực trướng đau đến chết lặng. Anh cố gắng chống đỡ, cười càng rực rỡ hơn: “Anh không vội, anh còn rất nhỏ!”

Tĩnh Tri nhịn không được, chỉ vào anh cười phá lên, Mạnh Thiệu Hiên lại thu liễm ý cười một chút. Anh cúi đầu xuống, bàn tay không tự chủ xoa ngực, cách áo sơ mi, có một vật hình tròn thô ráp, anh chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, giống bị nhẫn kim cương kia nung đỏ, đau đớn không chịu nổi. Anh biết, rốt cục anh vẫn phải bỏ cô xuống.

*********************************************************

Cách thời gian sinh càng ngày càng gần, đồ cần chuẩn bị liền đặc biệt nhiều, cô nâng bụng bự nhìn hai người hầu và Bình Bình đang vội vàng lên danh sách chuẩn bị ra ngoài mua sắm, ánh mắt nhịn không được liền ném lên trên người Mạnh Thiệu Đình ngồi ở một bên. Anh cúi đầu, uống trà không nhanh không chậm, ánh mắt thường thường sẽ rơi ở trên quần áo nhỏ bên cạnh, trắng mịn béo mập, đều là quần áo của bé gái. Ánh mắt của anh mềm nhũn khiến cô xúc động, ôn nhu giống như nhỏ ra nước, cô ở một bên nhìn sững sờ, liền ngây ngốc ngẩn ngơ.

“Bình sữa, những thứ tã giấy này có thể chuẩn bị ở trong nước, sữa bột cho Khả Khả sẽ mang về từ nước ngoài.” Anh đặt cái tách xuống, nhìn cẩn thận danh sách đã liệt kê, như là vẽ phác thảo, lần nữa thêm vào những thứ khác, giữa trán đều là chuyên chú và nghiêm túc, thái độ lại như là đang ký tên lên trên văn kiện quan trọng.

Mạnh Thiệu Đình xem kỹ mấy lần, buông giấy ghi chép xuống, vừa ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt si ngốc của cô. Ánh sáng dao động trong con ngươi hơi dừng lại một chút, nếp nhăn trên khóe môi đã lặng lẽ nhu hòa đi từng chút một.

Ánh mắt Tĩnh Tri đột nhiên chạm vào ánh mắt anh, sắc mặt lập tức nóng đỏ lên. Cô hoảng hốt xoay người lại, chỉ cảm thấy hô hấp đều xấu hổ như muốn dừng lại.

Khóe môi Mạnh Thiệu Đình lại giương lên, có ý cười nhợt nhạt.

Bình Bình thấy điện quang giữa hai người bọn họ lóe lên, cố tình tăng thêm một chút củi, vừa cười vừa nói: “Nhị thiếu, chúng tôi ra ngoài mua đồ ăn, ngài và chị Tĩnh Tri có đi không?”
Bình Luận (0)
Comment