Editor: May
Mỗi lần nhị thiếu đến, chị Tĩnh Tri lại không biết tranh thủ cơ hội ở chung nhiều một chút với ngài ấy, cô ngược lại nhìn không được.
Mạnh Thiệu Đình vẫn chưa hé răng, ánh mắt lại thấm lạnh đặt ở trên mặt Tĩnh Tri.
Vừa rồi nhìn trộm bị anh thấy nên xấu hổ, làm cho gương mặt cô vẫn còn tràn đầy đỏ ửng, len lén nhìn anh, chỉ cảm thấy trên mặt anh lạnh lẽo như ngưng kết một tầng sương. Cô bỗng nhiên tức giận, có lẽ, anh chưa chắc rất muốn đi ra ngoài với cô.
Chuyện người phụ nữ bên Úc kia, cho tới bây giờ anh cũng đều chưa từng đề cập qua. Lần trước sau khi Lâm Nhan Tịch nhận nhầm cuộc điện thoại của cô, cô nói muốn thành toàn bọn họ, kết quả hai người liền tan rã trong không vui. Về sau mặc dù anh thỉnh thoảng trở về mấy lần, nhưng cũng không có nhắc tới nữa, mà cô, cũng không dám hỏi lại.
Anh không nói, cô cũng làm bộ không biết, mặc kệ thế nào... chỉ cần anh không kết hôn với người khác là được rồi.
“Chị... thân thể chị không tiện, vẫn là ở lại nhà thôi, các người đi là được rồi...” Cô nhìn ra anh có chút không kiên nhẫn, liền có tâm nhãn không đi gây phiền toái cho anh. Không ngờ cô mới vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Mạnh Thiệu Đình lại bỗng nhiên thay đổi, đến nụ cười vừa rồi ở trên mặt cũng biến mất sạch sẽ. Anh đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài, Bình Bình hoảng hốt đưa mắt ra hiệu với Tĩnh Tri, sắc mặt Tĩnh Tri có chút trắng bệch, chỉ cúi đầu không hé răng. Bình Bình tức giận đến giậm chân, cuối cùng đẩy hai người hầu ra ngoài, cô ở lại trong nhà.
“Chị Tĩnh Tri, chị đây rốt cuộc là muốn làm gì hả? Sao chị không đi ra ngoài với nhị thiếu? Ra ngoài đi dạo một chút, ăn một bữa cơm, không phải hai người dần dần có thể nói chuyện với nhau rồi sao?”
“Quên đi.” Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xếp từng bộ quần áo nhỏ của con gái: “Anh ấy không tình nguyện đi với chị, hơn nữa, bụng chị lớn như vậy, đi ra ngoài một chuyến cũng chỉ toàn gây phiền phức cho mọi người.” Vẻ mặt cô an tường, cẩn thận xếp từng bộ quần áo nhỏ, xúc cảm bông mềm mại này khiến cô dần dần nâng khóe môi lên, tâm cũng dần dần ôn hòa xuống.
Bình Bình bất đắc dĩ nhìn nhìn cô: “Chị nha... em thực sự là không biết nói cái gì cho phải. Mặc dù đang mang thai, nhưng khuôn mặt lại càng mặn mà hơn, chị thật cho là nhị thiếu vững tâm như vậy sao?”
Tĩnh Tri cười ôn nhu: “Là chị không tốt, anh ấy tức giận là đúng, chị vẫn nên cho anh ấy chút thời gian đi.”
Lúc ăn cơm tối, Mạnh Thiệu Đình mang theo một đám người trở về, Tĩnh Tri nhìn mấy người tới tới lui lui chuyển ba bốn chuyến hàng, không khỏi âm thầm chắc lưỡi. Anh thật đúng là rất yêu thương con gái, chắc chỉ hận không thể chuyển cả siêu thị trở về...
“Đây là muốn làm cái gì?” Tĩnh Tri nhìn quần áo trẻ con chất thành núi, liếc mắt đoán chừng có hơn mười bộ từ một tuổi đến năm tuổi, cô không khỏi mở to hai mắt nhìn nhìn Mạnh Thiệu Đình lên tiếng hỏi.
“Tôi mua ít đồ cho con gái của tôi, không cần phải ngạc nhiên.” Anh ôn hòa trả lời một câu, Tĩnh Tri rũ mi xuống, liền không nói thêm gì nữa.
Mạnh Thiệu Đình đứng ở nơi đó nhìn cô một lát, Bình Bình khẩn trương giống như sắp ngừng thở, một lúc lâu sau mới lấy hết dũng khí hỏi: “Nhị thiếu, bảo phòng bếp chuẩn bị cơm tối được chưa?”
Tĩnh Tri cũng xoay người ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trong veo sáng lên, anh còn chưa bao giờ lưu lại qua đêm!
Giống như cảm thấy sự chờ đợi của cô, lời nói đến bên miệng Mạnh Thiệu Đình lại thay đổi: “Chuẩn bị bữa tối đi.”
Lập tức có tiếng thở dài ra một hơi, khuôn mặt Bình Bình nở rộ một nụ cười, nhẹ nhàng phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Mạnh Thiệu Đình lại có một chút hoảng hốt, vừa rồi, người thở dài một hơi kia, có phải là cô không?
Bữa tối rất phong phú, thoạt nhìn bộ dáng anh giống như là rất có khẩu vị, tâm tình Tĩnh Tri cũng không khỏi rất tốt, khiến cô luôn luôn không có khẩu vị nhưng cũng ăn nhiều hơn nửa bát cơm. Bình Bình vui vẻ tươi cười rạng rỡ, Tĩnh Tri ngược lại rất xấu hổ, nhìn lén Mạnh Thiệu Đình đặt bát đũa xuống, đi đến sô pha phòng khách để uống trà, giống như không có ý tứ muốn đi, lòng của cô bỗng nhiên mềm nhũn. Nhìn người thu dọn bát đũa, rốt cuộc cô không có biện pháp vẫn đợi ở trong phòng ăn, liền đỡ thắt lưng đi từ từ ra phòng khách...
Ánh mắt của anh chuyển qua, môi không tự kìm hãm được, hơi kéo căng một chút. Sao thoạt nhìn bụng của cô lại lớn như vậy? Khiến anh nhịn không được có chút kinh hãi.
Anh yên lặng giương mắt nhìn cô một cái, mà cô chần chừ một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng, giống như lấy hết dũng khí; “Anh... Khi nào thì đi?”
Đôi mắt anh thoáng qua chút ảm đạm, theo sát đó là khóe môi lại giương lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt, ánh mắt sắc bén nồng đậm nhìn cô. Khóe môi mang theo băng hàn, không trả lời vấn đề của cô, lại cũng không có dấu hiệu đứng lên rời đi.
Tĩnh Tri xấu hổ gần như đứng không nổi, xe của anh còn đang dừng ở bên ngoài biệt thự.Vừa rồi mua sắm trở về cũng không có lái xe vào đây, anh rõ ràng...không muốn ở lại!