Sáng sớm hôm sau, Hà Thu Nhiên bị nửa thân dưới khó
chịu làm thức giấc, đến lúc vào trong toilet, quả nhiên là MC đã đến, khó trách
hôm qua cô lại hoả khí xung thiên, tính khí lại nóng nảy cáu kỉnh như vậy, bị
người đàn ông thối tha nào đó lảm nhảm vài câu mà đã nổi giận đùng đùng.
Kiếm lý do hợp lý cho sự nóng nảy ngày hôm qua của
mình, cô đánh răng rửa mặt xong vẫn cứ như thường ngày cầm khăn mặt và pha một
thau nước nóng đi đến một căn phòng.
Làm bộ làm tịch gõ cửa hai tiếng, đồng thời cũng đợi
phản ứng của người trong phòng, Hà Thu Nhiên trực tiếp mở cửa đi vào, mà người
đàn ông nằm trên giường đã thức từ lâu, hoặc giả phải nói là... anh cả đêm vốn
không có ngủ.
Đúng vậy, Bàng Sĩ Bân quả thật một đêm không ngủ, cả
đêm cứ trở mình liên tục, mải miết nghĩ đến những lời mỉa mai của cô, tức thì
có tức, nhưng anh cũng nghiêm khắc kiểm điểm bản thân mình, cũng phải thừa nhận
rằng cô nói có một nửa là chính xác.
Hoàn toàn chính xác ! Anh là một cậu ấm thừa kế tài
sản từ ba mình, là một con t*ng trùng rất may mắn, thế nhưng mà cố gắng của anh
cũng chẳng thua kém ai, thậm chí còn nhiều là đằng khác, nếu không thì làm sao
anh có thể điều hành và phát triển một tập đoàn có quy mô lớn như Bàng thị
được, tập đoàn ngày càng khuếch trương vững mãnh, so với lúc ba anh còn đương nhiệm thì quy mô đã mở rộng không ít.
Điều quan trọng chính là --- anh
tuyệt đối không thua kém cái tên đàn em đó!
Chẳng hiểu sao Bàng Sĩ Bân lại cực kỳ so đo tính toán
điểm này, về phần nguyên nhân thì... anh cũng chẳng màng đi tìm tòi làm gì.
Cả đêm không ngủ, hai mắt anh đỏ au mỏi mệt nhìn cô
gái khó ưa đó đẩy cửa đi vào, mặc dù vẻ mặt tiều tuỵ nhưng ánh mắt vẫn như
trước trừng trừng nhìn cô, hi vọng cô có thể chủ động mở miệng xin lỗi mình,
nếu vậy thì anh sẽ đại nhân độ lượng không chấp kẻ tiểu nhân, không so đo tính
toán mà tha lỗi cho cô.
Tiếc thay, ý nghĩa này chỉ là vọng tưởng hão huyền của
anh mà thôi, còn người trong cuộc là Hà Thu Nhiên thì vẫn dửng dưng đi thẳng
đến bên giường, miệng cũng chẳng mở ra huống chi là lên tiếng nói chuyện, thẳng
thừng cởi quần anh ra, đắp khăn nóng lên chỗ xương hông bị thương của anh.
Mẹ nó ! Giờ là sao? Ai là ông chủ ở đây hả, lại còn
dám tỏ thái độ với anh nữa à !
Bàng Sĩ Bân chợt cảm thấy bực bội, quyết định giữ tôn
nghiêm đàn ông của mình, cô đã không chịu thua, nhận lỗi với anh thì anh cũng
tuyệt đối không mở miệng nói chuyện với cô.
Vì thế, bầu không khí trong phòng bỗng ngưng đọng ngột
ngạt đến kì lạ, Hà Thu Nhiên phụng phịu, động tác chườm nóng một cách máy móc,
mà người kia nằm trên giường cũng im thin thít y chang như cô, hai người cứ như
là hai đứa con nít ganh đua tính nhẫn nại với nhau.
Một hồi lâu sau, chườm nóng đã xong, cô lấy khăn mặt
về, mà hành động lại giống như vô tình quất mạnh cái khăn vào mông anh thật
mạnh, tiếng khăn chạm vào da thịt nghe chan chát, còn Bàng Sĩ Bân thì túm lấy
cái mông bị đánh lén đau nhoi nhói, tức giận quay ngoắt đầu, ánh mắt trừng
trừng hừng hực lửa giận.
Mẹ bà, cô ta cố ý đây mà!
Cố ý thì sao hả?
Dùng ánh mặt lạnh lùng đáp trả lại cái nhìn của
Bàng Sĩ Bân, Hà Thu Nhiên giúp anh mặc quần lại, nhanh chóng thu gọn mọi thứ
định đi ra ngoài, ai ngờ một giọng nói tức giận truyền tới từ phía sau -----
"Cô định chiến tranh lạnh với tôi hả?" Rốt
cục nhịn không nổi, Bàng Sĩ Bân tự mình phá tan bầu không khí trầm mặc này.
"Không dám!" Quay đầu lại, Hà Thu Nhiên nở
nụ cười rất giả tạo.
Thật ra cô không phải là người giận dai, chỉ cần xả
được cơn giận là xong, không ghi hận trong lòng, cho nên lúc nãy dùng khăn mặt
quất mạnh vào mông Bàng Sĩ Bân xong, cô cũng đã hạ hoả rồi, vẻ mặt xụ một đống
bí xị hôm nay của cô là do đang trong kì MC, bị nội tiết tố (hormone) trong
người ảnh hưởng, không chỉ tâm trạng cáu kỉnh, mà còn không hào hứng mở miệng
nói chuyện, cho nên anh mới hiểu lầm cô muốn chiến tranh lạnh.
"Vậy làm quái gì bày cái bản mặt ấy với
tôi?" Giận dữ lên án, mà ẩn trong lời nói có gì đó nghe như làm nũng, chỉ
là cả chính anh cũng chẳng phát hiện ra.
Lườm anh một cái, Hà Thu Nhiên phát cáu, "‘Dì cả’
của phụ nữ đến, có quyền nổi nóng!" Dứt lời, cô hậm hực đi ra ngoài.
‘Dì cả’?
Bàng Sĩ Bân sửng sốt, lập tức hiểu ra ba chữ "‘Dì
cả’" có nghĩa là gì, ngay sau đó chỉ có thể vuốt vuốt cái mũi không dám hó
hé tiếng nào nữa, dù sao thì phụ nữ trong thời kỳ rối loạn sinh lý thường nổi
nóng vô cớ, không nói lý lẽ, ờ mà phải nói là cực kỳ không nói lý lẽ.
Nhưng mà... quan trọng là cô không còn giận chuyện
ngày hôm qua nữa!
Nghĩ như vậy, người nào đó đang nằm trên giường bỗng
cười rất ngây ngô, một đêm không ngủ khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân
uể oải, vì vậy anh hí hửng nhắm mắt lại quyết định đánh một giấc thật ngon bù
lại cho cả đêm trăn trở ngày hôm qua, mới vừa đi làm có một ngày, anh lại tự
động cho phép mình được tịnh dưỡng một ngày.
Bàng Sĩ Bân đánh một giấc ngon lành đến tận trưa, tới
khi anh mở cửa phòng đi ra ngoài thì cả căn nhà hoàn toàn tĩnh lặng, không thấy
Hà Thu Nhiên đâu cả. Lúc anh bước tới bàn ăn thì cơm trưa đã chuẩn bị để sẵn
trên bàn, bên cạnh còn để một tờ giấy ----
Thời kỳ sinh lý, sức khoẻ giảm sút, chợp
mắt ngủ trưa, cơm nước riêng lẻ!
Tổng cộng bốn câu, mỗi câu bốn chữ, khiến anh phải bật
cười...
Làm bốn câu đối à ? Cô đúng thật là tài năng!
Biết tăm tích của cô rồi, Bàng Sĩ Bân cũng không còn
lo lắng nữa, ngồi vào bàn ăn trưa, ăn uống xong xuôi, anh đi vào phòng khách
bước tới chậu thuỷ tinh, tâm trạng phơi phới đùa nghịch mấy con cua, mãi đến
sau đó không lâu, Chu Mạnh Luân lại tới chơi nữa....
"Này! Tôi đến uống nước táo." Vừa vào cửa,
người đàn ông điển trai kia liền cười trêu chọc, đôi mắt phong lưu đa tình cứ
ngó lung tung khắp căn nhà hòng kiếm cô gái thú vị hôm trước.
Chẳng biết tại sao thấy Chu Mạnh Luân đưa mắt tìm kiếm
Hà Thu Nhiên, Bàng Sĩ Bân tự nhiên lại cảm thấy sao sao ấy, bực tức lấy tay vỗ
vào người Chu Mạnh Luân một cái, sau đó lại cười mà cứ như trách móc,
"Đừng tìm nữa, hôm nay cậu không có nước táo uống đâu, cô ấy đi ngủ trưa
rồi."
"Ngủ trưa?" Vào phòng khách ngồi xuống sofa,
Chu Mạnh Luân xoa xoa cằm, cười gian xảo, "Người anh em, tối hôm qua làm
trò gì với người ta thế, khiến người ta kiệt sức phải ngủ bù buổi trưa vậy
hả?"
"Làm cái đầu cậu, đầu óc đen tối, mở miệng toàn
nói mấy thứ nham nhở !" Anh cáu gắt nguýt Chu Mạnh Luân, mà Bàng Sĩ Bân
cũng chẳng hề cãi lại rằng "khẩu vị không kém tới như vậy."
À ha ! Cũng chỉ mắng cậu bạn của anh đầu óc đen tối,
nhưng không hề bác bỏ chuyện hai người xảy ra chuyện gì, có nghĩa là sao đây
hả?
Như cảm thấy điều gì đó bất thường, Chu Mạnh Luân nhìn
chằm chằm vào Bàng Sĩ Bân, ánh mắt mờ ám, vẻ mặt cứ cười cợt mãi, đến nỗi chính
Bàng Sĩ Bân cũng không hiểu cậu ta đang cười cái gì, nhịn không nổi đành phải lên tiếng ----
"Cười đã chưa? Cậu đến tìm mình là để cho mình
coi bộ mặt cười ngốc nghếch của cậu đó à ? Nếu là vậy thì... thành thật xin
lỗi, mình thưởng thức xong rồi, cậu biến được rồi đó!" Bị cười đến khó
chịu, Bàng Sĩ Bân nổi cáu mắng nhiếc.
"Này người anh em, đừng nói vậy mà! Khuôn mặt
tươi cười này của mình không biết đã làm điên đảo biết bao nhiêu cô gái rồi
đấy, cũng đừng ghét bỏ mình chứ!" Ung dung khoanh tay trước ngực, Chu Mạnh
Luân vẫn ngồi im trên sofa, chẳng hề có ý định cuốn xéo khỏi đây.
Bực dọc thở hắt ra, Bàng Sĩ Bân nhìn đánh giá Chu Mạnh
Luân một lúc lâu, biết cậu ta không có chuyện nhất định sẽ không lên đây tìm
anh, cười khẩy nói, " Nói đi! Lần này tới tìm mình, lại định kêu mình giúp
cậu trốn Lệ Dung nữa phải không?"
"No, no, no!" Liên tục đong đưa ngón trỏ,
khuôn mặt phong lưu não nề vô cùng, "Chẳng lẽ là anh em với nhau mà mình
cũng không thể tìm cậu tán dóc hả?"
"Chứ không phải từ đó đến giờ thời gian rảnh rỗi
của cậu đều "ưu tiên phụ nữ" hết à?" Bàng Sĩ Bân tiếp tục chế
nhạo, nhưng vẫn luôn tay mở một chai rượu Whiskey lâu năm, chuẩn bị cùng người
bạn tốt của mình tán dóc.
Vì vậy, hai người đàn ông lười biếng này, sau giờ cơm trưa thong dong thoải mái
vừa uống thưởng thức rượu vừa kể chuyện gia đình, cho đến khi Bàng Sĩ Bân
khuyên bạn thân của anh, muốn cậu ta thẳng thắng nói chuyện với Lệ Quyên và
cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, Chu Mạnh Luân không biết là do muốn
trốn tránh hay sao, đột nhiên ngó nghiêng ngó ngửa rồi hỏi ——-
“Sĩ Bân, cậu đã yêu ai thật lòng chưa?”
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân loáng choáng say không khỏi giật mình, khuôn mặt đỏ au vì
rượu trầm tư hết nửa ngày, cuối cùng rốt cục lắc đầu.
Cũng phải nói, do tướng mạo cùng gia thế của anh đều thuộc hàng thượng đẳng,
được phái nữ hâm mộ là chuyện thường tình. Tuy đã trải qua tình một đêm với
nhiều cô gái, nhưng nếu hỏi anh đã từng thật lòng yêu ai chưa, anh cũng không
biết tình yêu thật sự là thế nào, thêm vào đó, vài năm nay, sau khi cha anh qua
đời, anh chuyên tâm phát triển sự nghiệp, mỗi ngày đầu tắt mặt tối, bận đến nửa
đêm, dĩ nhiên càng không có thời gian yêu đương với ai cả.
Hôm nay nghĩ đến, anh mới giật mình ngẫm lại, bao năm nay anh không hề quen cố
định một cô gái nào cả.
“Vậy sao…” Nhìn bạn thân của mình, Chu Mạnh Luân cười rất bí hiểm, “Nếu như tôi
nói, cậu sắp lọt vào lưới tình rồi, cậu có tin không?”
“Ồ, tôi không biết cậu đã đổi nghề làm thầy bói rồi đấy!” Dựa vào trực giác
quái quỉ mà đưa ra nhận định tào lao đó, Bàng Sĩ Bân không nể tình khinh khỉnh
bắt bẻ, anh tuyệt đối không tin.
“Cậu giỏi lắm ! Tôi tin là đủ rồi.” Nhún vai không thèm để ý, bản thân Chu Mạnh
Luân ngược lại rất chắc chắn.
Cho rằng cậu ta đã say, Bàng Sĩ Bân mặt kệ cậu ta “ăn nói điên khùng”, nhưng
nói đến yêu đương làm anh nhớ đến phụ nữ, mà nhớ tới phụ nữ liền nghĩ đến ai
kia đang ngủ trưa trong phòng…
“Mạnh Luân, mình hỏi cậu cái này!” Đột nhiên anh ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm
túc hiếm thấy.
“Tớ cho phép cậu hỏi đấy!” Không nhúc nhích, ngồi phịch ở trên ghế sa lon, Chu
Mạnh Luân lười biếng cười đáp.
“Cậu nói xem lúc “dì cả” của phụ nữ đến có phải họ luôn khó chịu không?” Nghĩ
đến cô gái kia cả hôm qua lẫn hôm nay sắc mặt cực kỳ khó coi, lại dễ nổi nóng,
Bàng Sĩ Bân nhịn không được hỏi thăm bạn tốt “Giáo sư chuyên ngành phụ nữ học”.
Không dám tin những gì Bàng Sĩ Bân vừa hỏi, tưởng mình nghe nhầm, Chu Mạnh Luân
miệng chữ A mồm chữ O nhìn bạn tốt của mình, cho đến khi xác định anh thật sự
nghiêm túc, liền cười phá lên, “Ha ha ha… Người anh em, tôi không ngờ cũng có
ngày cậu sẽ quan tâm đến vấn đề sinh lý của phụ nữ nha.”
Bị cười, Bàng Sĩ Bân mặt đỏ bừng, quê quá quát lên, “Cậu cười cái gì? Tôi hỏi
chơi thôi không được sao?”
Mẹ nó! Cái tên lãng tử đào hoa chết bầm này nếu mà còn cười tiếp cũng đừng
trách anh không khách khí lập tức gọi cho Lệ Dung, kêu cô ấy tới bắt người.
“Được, được chứ, tổng giám đốc Bàng muốn hỏi cái gì đều được cả!” Len lén lau
đi nước mắt ở khóe mắt do cười quá nhiều, Chu Mạnh Luân vờ nghiêm nghị, vẻ mặt
cứng rắn, giả bộ đứng đắn khuyên răn, “Người anh em, cậu phải biết rằng, kinh
nguyệt của phụ nữ mà đến thì không phải chuyện đùa đâu – cảm xúc thất thường,
hay nổi nóng cũng là chuyện thường tình, nhẹ thì mặt mày bí xị với cánh đàn ông
chúng ta, còn nặng thì làm chúng ta phát điên lên đấy!”
Như vậy có phải anh nên tạ ơn trời đất vì triệu chứng của cô gái đang ngủ
trưa trong phòng còn nhẹ không?
Bàng Sĩ Bân thầm suy nghĩ, chẳng biết tại sao, lại có cảm giác mình rất may
mắn.
Chu Mạnh Luân cũng không biết bạn mình đang nghĩ gì, lại tiếp tục thao thao bất
tuyệt nào là hormone, sinh lý, tâm lý và vân vân, từ mọi góc độ đến nghiên cứu
thảo luận thời gian hành kinh của phụ nữ, nghe vậy Bàng Sĩ Bân lần đầu tiên tán
thưởng sự hiểu biết uyên bác của cậu bạn, cuối cùng, anh đưa ra một kết luận
rất vĩ đại—–
“Sinh vật hàng tháng lại đổ máu một lần nhưng vẫn không chết, tuyệt đối không
thể xem thường!” Ngàn vạn lần không được gây sự với phụ nữ đang trong thời kỳ
kinh nguyệt.
“No,
no, no!” Lần nữa lắc mạnh ngón trỏ, Chu Mạnh Luân bình luận tinh ranh hơn. “Sinh
vật một tháng mà cũng không đổ máu lần nào, càng không thể khinh thường hơn.”
Lời vừa nói ra, Bàng Sĩ Bân lập tức nhìn Chu Mạnh Luân với ánh mắt ngưỡng mộ…
Quả nhiên không hổ là “Giáo sư chuyên ngành phụ nữ học”, bội phục! Bội phục!
“Dì cả” phiền phức cuối cùng cũng đi, Hà Thu Nhiên lại khôi phục tinh thần sảng
khoái như xưa, mặc dù thỉnh thoảng không quên phun ra nọc độc, nhưng bình
thường đều tươi cười cả ngày với mọi người.
Thời gian qua đi, vết thương của Bàng Sĩ Bân đã bình phục rất nhiều, tuy không
cần chống nạng, nhưng đi đứng không thuận tiện và linh hoạt như trước được, anh
vẫn đi trị liệu theo định kỳ.
Hôm đó, Hà Thu Nhiên lại lái xe đưa Bàng Sĩ Bân đến bệnh viện, chờ anh làm vật
lý trị liệu xong thì cùng về nhà, bác sĩ điều trị suy tư dõi mắt theo lưng anh,
sau đó nhanh chóng đuổi theo –
“Anh Bàng… Anh Bàng…”, bác sĩ vội vàng gọi anh lại.
Nghe có người gọi mình, Bàng Sĩ Bân và Hà Thu Nhiên không hẹn mà cùng dừng
bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bác sĩ trị liệu hấp tấp phóng tới như tên
bắn.
“Có chuyện gì không?” Cau mày, Bàng Sĩ Bân lòng tràn đầy nghi hoặc.
Kỳ lạ ! Bác sĩ trị liệu dặn dò cái gì anh đều làm, còn bỏ sót cái gì sao?
Vẻ mặt nghiêm túc, bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp nói: “Lúc nãy tôi chú ý cách
anh đi, cảm thấy anh đi đứng hơi lạ, không giống như bình thường!”
“Lạ là sao?” Bàng Sĩ Bân càng nhăn mặt hơn.
Anh đúng là cũng có cảm giác mình đi không được tự nhiên cho lắm, nhưng anh cho
rằng đó là do vết thương chưa lành nên mới như vậy.
“Đúng là như vậy!” Hà Thu Nhiên nghe bác sĩ trị liệu nói vậy cũng liên tục gật
đầu phụ họa, “Cân bằng trái phải không đều.”
“Đúng vậy!” Bác sĩ trị liệu kinh ngạc, vui mừng nhìn cô, vẻ mặt kích động như
gặp gỡ bạn tri âm. “Đó là bởi vì phần mông dùng sức không đồng đều nên mới như
vậy.”
Phần mông dùng sức không đồng đều… Mẹ nó, dám nói anh phần mông dùng sức không
đồng đều!
Cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lòng Bàng Sĩ Bân nhen nhóm lửa giận, nhưng anh
hiểu bác sĩ trị liệu này rất chuyên nghiệp, có gì nói đó, không có ý bôi nhọ
anh, nên cuối cùng cũng chỉ có thể nén cơn giận xuống, buồn bực hỏi: “Vậy phải
làm sao?”
Bác sĩ trị liệu vỗ vai anh, mỉm cười tuyên bố đáp án, “Cho nên anh phải thường
xuyên luyện tập đi ngang để cải thiện tình trạng này.”
Lời này vừa nói ra, liền có tiếng phì cười không nén được phát ra từ ai đó, còn
Bàng Sĩ Bân thì mặt mũi lập tức bí xị.
“Anh Bàng, chúc mừng anh đạt được nguyện vọng lâu nay, rốt cục có thể đường
đường chính chính đi ngang thật sự rồi.” Đôi mắt đen láy chớp chớp không thể
che hết vẻ giảo hoạt, Hà Thu Nhiên cười xấu xa chế nhạo.
Ha ha… Đúng là chuyện vui nhất trên đời mà, quả không uổng biệt hiệu “Tổng giám
đốc con cua” của anh ta !
Hung hăng trợn mắt liếc cô, Bàng Sĩ Bân bị đả kích đến tái mặt, tức giận đi
thẳng ra ngoài.
Mẹ bà! Anh tuy thích con cua, cũng khoe khoang rằng dù mình muốn đi ngang,
người ngoài cũng không thể xen vào, nhưng cái gọi là “Đi ngang” là chỉ
khí thế thôi, cũng chẳng phải thật sự muốn đi ngang!
Nhìn anh nổi giận đùng đùng rời đi, bác sĩ trị liệu phát hoảng, không rõ mình
nói sai cái gì, mà Hà Thu Nhiên chỉ cười mỉm ra ý bảo “Không có việc gì”, rồi
vội vàng đuổi theo.
Thoáng chốc, chỉ thấy hai người một bên trừng mắt giậm chân thô bạo bước đi,
một bên tươi cười hớn hở đi trên hành lang bệnh viện, tâm trạng cả hai khác
biệt một trời một vực, mãi đến khi đi ngang qua chỗ một hộ lý nam đang đứng –
“Chị Nhiên!” Lý Bách Huân vui mừng kêu to.
Chị? Chẳng lẽ là…
Tò mò dừng lại xem, Bàng Sĩ Bân hung hăng trừng mắt
nhìn về phía phát ra giọng nói, trái lại Hà Thu Nhiên thì mặt mày hớn hở vẫy
tay chào ----
"Này! Bách Huân, lại gặp nhau nữa rồi."
"Chị Nhiên, chị lại cùng bạn đến đây làm trị liệu
hả?" Khuôn mặt sáng sủa nở nụ cười tươi rói, Lí Bách Huân hiếu kỳ nhìn
người đàn ông đi cạnh Hà Thu Nhiên, thế nhưng vừa chỉ mới nhìn lén một chút
thôi thì đã bị ánh mắt chứa đầy hận thù của anh ta làm cho hoảng sợ, xương sống
tê cứng rần rần, mồ hôi lạnh tự động lăn dài phía sau lưng.
Ơ... Anh chưa hề gặp qua người đàn ông đó, đồng nghĩa
không có khả năng đắc tội với đối phương, sao anh ta nhìn anh như thể chính
mình đã cướp vợ của anh ta thế ?
Hừ! Tướng tá nhìn cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là
một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, có gì đặc biệt đâu, vậy mà dám lớn
tiếng bảo là hơn anh à? Rõ ràng anh so với với thằng nhóc này còn tốt hơn rất
nhiều!
Bĩu môi nghĩ thầm, Bàng Sĩ Bân vẫn còn ấm ức vì mấy
lời châm chọc khiêu khích hôm qua của Hà Thu Nhiên, hôm nay nhìn thấy người
rồi, anh bực dọc nhận xét thầm một phen, khăng khăng nhận định mình tuyệt đối
tốt hơn rất nhiều.
Hà Thu Nhiên cũng không biết mớ bòng bong trong lòng
vị tổng giám đốc con cua, vẫn tươi cười hớn hở cùng đàn em của mình hàn thuyên
vài câu, mãi cho đến khi....
"Khục khục khục!" Cố ý ho khan vài tiếng, vẻ
mặt Bàng Sĩ Bân mất kiên nhẫn thúc giục.
Ám chỉ rõ ràng đến thế làm Hà Thu Nhiên không thể
không lén lườm Bàng Sĩ Bân, mà Lí Bách Huân lại rầu rĩ gãi đầu, tự hỏi bản thân
đắc tội gì với người ta mà cũng không biết.
"À... Chị Nhiên, em còn việc phải làm, không cản
trở hai người nữa, gặp lại sau!" Dám chắc nếu mình còn ở đây nữa thì trên
người thế nào cũng bị ánh mắt sắc như dao bén ấy đâm thủng mấy lỗ, Lí Bách Huân
rất thức thời chấm dứt cuộc nói chuyện, nhanh như cắt chuồn vào phòng điều
dưỡng, tránh né vẻ mặt hăm he, nhìn mình đầy thù địch.
Thấy thế, Hà Thu Nhiên cũng chỉ có thể nguýt ai đó
"thuộc tính con cua", rồi vẫy tay chào tạm biệt đàn em của mình.
Xí! Mới nói chuyện chưa tới hai câu mà đã hối thúc,
cũng chẳng phải bão cấp tám, giục cái gì mà giục chứ?
"Ê ê ê, mấy người có thấy không..."
"Dĩ nhiên ! Dĩ nhiên rồi ! Thấy rõ mười mươi
luôn..."
"Tôi còn tưởng mình ngủ mơ nên hoa mắt nữa
chứ..."
"May là tôi không có nghiện thuốc, bằng không
chắc cũng nghĩ mình đang lên cơn nghiện, sinh ra ảo giác..."
Trong tổng bộ của tập đoàn Bàng thị, cảnh tưởng hôm
nay rất hỗn loạn, tất cả nhân viên các phòng ban hễ rảnh đều tụm năm tụm bảy xì
xào bàn tán, rỉ tai kể nhau nghe, bởi vì bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn thấy
một hình ảnh vô cùng hãi hùng --- Tổng giám đốc của bọn họ quả thật đã "đi
ngang" rồi.
Đúng vậy! Bàng Sĩ Bân xác thực bắt đầu tập đi ngang
--- dưới sự giám sát gắt gao của Hà Thu Nhiên.
Bác sĩ trị liệu đề nghị anh nên "đi ngang"
cho tới khi phục hồi lại chức năng đi đứng bình thường, anh muôn phần không
muốn đấy, anh đơn giản chỉ muốn có chút khí thế ngang tàng thôi, nhưng nếu quả
thực đến đi đứng mà cũng "đi ngang" thì nhìn bộ dáng rất ngớ ngẩn.
Tiếc rằng cái mông không chiều lòng người, tội phạm
quan trọng "dùng sức không đồng đều" kia xấu vẫn hoàn xấu, nếu không
nghe theo lời bác sĩ trị liệu, mai mốt thế nào cũng đi đứng loạng choạng, người
xúi quẩy không ai khác mà chính là anh.
Lại thêm cô gái khó ưa kia nằng nặc bắt anh phải tập
mấy động tác khỉ gió này, thậm chí sợ ý chí anh không cao, cố ý lười biếng mà
ảnh hưởng hiệu quả bình phục, cho nên ép anh từ tập đi thẳng mười kilômét đổi
thành tập đi ngang mười kilômét, hơn nữa cô cũng đứng một bên giám sát không
rời anh nửa bước, ngay cả anh đến công ty làm mà cô cũng theo luôn tới đây.
Đúng vậy, dưới ánh mắt chuyên nghiệp tinh tường của
một y tá ngày đêm giám sát, hôm nay anh kết hợp hai phương thức đi bộ cả thẳng
lẫn ngang đi vào công ty, tiếp đó trong sự kinh ngạc lắm phần kỳ dị của đa số
nhân viên, anh đau thương đi thẳng vào văn phòng.
Mẹ ! "Vui một mình không bằng mọi người cùng
vui", anh xem xét phát thông báo, tuyên bố từ ngày mai trở đi, công ty
khởi xướng chiến dịch "tập thể dục kiểu con cua", khiến cho toàn bộ
cấp dưới lúc nãy miệng chữ A mồm chữ O làm anh khó chịu biết thế nào gọi là
"cùng chung hoạn nạn" với Tổng giám đốc nhà mình!
Bên này, Hà Thu Nhiên vốn đang thảnh thơi ngồi trên
ghế sofa xem tạp chí giết thời gian, ngẩng đầu lên lại bắt gặp Bàng Sĩ Bân nhìn
mình đầy hung tợn, khỏi cần hỏi cũng biết anh đang suy nghĩ gì rồi, nhất thời
không kềm được mà buông lời trêu chọc ----
"Chỉ muốn anh phục hồi lại chức năng đi đứng, chứ
đâu có kêu anh phục hồi luôn khuôn mặt đâu, mặt mày làm gì bặm trợn thế
hả?"
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân đang ngồi sau bàn làm việc hung
hãn liếc xéo cô, cả người bực dọc quát tháo, "Muốn đi ngang thì trong nhà
là đủ rồi, cần chi ở công ty cũng bắt tôi làm vậy?"
Mẹ nó! Anh vĩnh viễn không bao giờ quên được vẻ
mặt cùng ánh mắt của đám nhân viên ngoài kia lúc thấy anh đi ngang tiến vào
công ty, trong khoảnh khắc đó, anh thiếu chút nữa là cầm túi giấy trùm đầu mình
lại, để người khác không nhận ra mình.
"Để anh hoàn thành tâm nguyện "đi
ngang" ở công ty quá tốt rồi còn gì?" Hà Thu Nhiên ngây thơ vô số tội
chớp chớp mắt nhìn Bàng Sĩ Bân, hả hê cười thầm trong bụng.
Ha ha... cô thừa nhận là ở nhà tập luyện thôi cũng
được rồi, chỉ là cô thật sực rất muốn chứng kiến màn kịch hay khi con cua này
đi ngang khắp nơi trong tập đoàn Bàng thị, mà sự thật đã chứng minh --- xuất
diễn này quá ư là đặc sắc!
Sao anh lại cảm thấy, không, mà phải là vô cùng cảm
thấy cô gái kia đang cố ý chơi anh?
Bàng Sĩ Bân cực kỳ nghi ngờ "tấm lòng vàng"
của cô, chỉ là.... Tức thật! Rõ ràng bản thân có thể quả quyết cự tuyệt chấp
hành kế hoạch phụ hồi chức năng "đi bộ kiểu con cua" này, nhưng chẳng
biết tại sao hễ nhìn khuôn mặt mỉm cười đáng yêu của cô năn nỉ anh, anh lại
không cách nào mở miệng nói chữ "không" được.
Chết tiệt! Anh khẳng định không chỉ xương hông anh bị
thương, chỉ sợ đầu mình cũng bị cái tên tài xế nát rượu kia đụng đến hư não
rồi, nếu không thì sao lại cư xử quái dị như thế?
Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất có thể xảy ra,
anh hằn học nói, "Tôi cảm thấy tôi cần chụp CT não."
"Để chi?" Nghe lời lẽ hôm nay của anh rất kỳ
lạ, Hà Thu Nhiên tò mò hỏi.
"Tôi nghi ngờ lúc trước bị đụng xe, không chỉ
xương hông bị thương, mà đầu cũng bị thương, chỉ là bác sĩ quá dốt nát, không
kiểm tra ra." Vẻ mặt anh nghiêm túc, lời nói sắc bén dựa trên cơ sở hẳn
hòi, từng lời từng chữ đều đẩy hết tội lên đầu bác sĩ.
"Stop", cắt ngang lời anh nói, Hà Thu Nhiên
cười nhạo, "Yên tâm! Nếu mà đầu anh thực sự có vấn đề, anh cũng không có
bình yên vô sự mà ở ngồi đây đâu!"
Ngụ ý chính là --- khéo vẽ chuyện ! Anh đúng thật rảnh
rỗi quá suy nghĩ lung tung.
Nghe cô nói tự mình làm rộn chuyện lên, Bàng Sĩ Bân
còn đang định cãi lại, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì chuông điện thoại đã reo
lên ----
"Alo?" Lấy điện thoại từ túi ra, Hà Thu
Nhiên chưa xem ai gọi đến đã bắt máy trả lời, nghe giọng nói quen thuộc bên kia
đầu dây, cô mừng rỡ reo lên, "Dì Trần, thì ra là dì à..."
Thím Trần?
Phản ứng theo bản năng thôi đấy nhé, Bàng Sĩ Bân cẩn
thận lắng tai nghe.
"Vâng... Dạ có... Dì yên tâm, anh ta rất
khoẻ..."
Đang nói anh à?
Nhướng mày đầy ngạc nhiên, Bàng Sĩ Bân đặc biệt khẳng
định nội dung cuộc đối thoại đang nói về mình.
"Con cũng rất khoẻ... đúng vậy... Thật hả? Vậy
thì tốt quá rồi... Dạ, con sẽ nói lại..." Hớn hở cười tươi, Hà Thu Nhiên
hết sức phấn khởi nói chuyện điện thoại, một lúc sau mới chịu kết thúc cuộc
gọi.
"Thím Trần nói gì?" Bàng Sĩ Bân từ nãy giờ
đã quan tâm đến nội dung cuộc nói chuyện, vừa thấy cô cúp máy liền lập tức hỏi
ngay.
Cười tủm tỉm, nét mặt Hà Thu Nhiên nhìn rất vui vẻ,
"Dì Trần nói là cuối tuần này sẽ trở về."
Ha ha... cô rốt cục cũng có thể thảnh thơi mà nghỉ
phép rồi.
"Thím Trần phải về rồi hả?" Bàng Sĩ Bân ngơ
ngác, dường như không biết phản ứng thế nào cho phải.
"Đúng vậy!" Nói đúng trọng điểm, cô càng híp
mắt cười tươi hơn, "Bộ anh quên dì ấy cũng đã đến Mỹ được hai tháng rồi
sao?"
Điều này cũng nói lên rằng cô đã ở chung với con cua
này được hai tháng rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh!
Thì ra đã hai tháng rồi... Anh thế mà lại không phát
hiện thời gian trôi qua nhanh như vậy!
Ngẩn ngơ một lúc, Bàng Sĩ Bân còn chưa kịp nói gì thì
lại nghe cô lên tiếng tiếp!
"Ráng nhẫn nại thêm vài ngày nữa đi, rồi anh sẽ
thoát khỏi tôi ngay thôi, mai mốt cũng không cần phải vì tôi mà tức giận kêu
gào la hét nữa, chúc mừng chúc mừng!" Giọng nói tràn đầy vui sướng trên
chọc anh, cô thừa biết lòng dạ người đàn ông thường xuyên bị cô chọc tức đến
nhảy đành đạch nghĩ gì mà.
Thoát khỏi cô? Cái này cũng nói lên rằng cô sắp rời
khỏi đây, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa!
Chợt nhận ra đây là sự thật, Bàng Sĩ Bân chẳng hiểu
tại sao không hề mừng rỡ, ngược lại còn buồn bực khó hiểu, nói đúng hơn là nhìn
bộ dạng vui mừng khấp khởi của cô, tự nhiên anh lại cảm thấy tức tối, lửa giận
không biết từ đâu ra mà bốc lên hừng hực, đương nhiên miệng cũng không tự chủ
được mà cáu gắt nói, "Đúng vậy! Nghĩ đến cuối cùng có thể không cần nhìn
bản mặt đáng ghét của cô nữa, tôi thật sự rất vui mừng, vui đến nỗi ngay cả tối
ngủ nằm mơ cũng cười nữa, chỉ hận là thím Trần ngày mai sao không trở về luôn
đi."
Bởi vì mấy ngày nữa sắp được "trao trả tự
do", tâm trạng Hà Thu Nhiên thật sự rất tốt, nghe anh nói mấy lời khó ưa
này mà cô cũng phớt lờ luôn, thậm chí còn cười hả hê thừa nhận, "Không sao
! Cho dù anh không thích tôi cũng chẳng sao, chỉ cần tôi thích anh là được
rồi."
Cô thích anh?
Lại chẳng biết tại sao nghe cô nói ba chữ này, tim
Bàng Sĩ Bân cứ đập loạn xạ, tự dưng trong lòng hân hoan sảng khoái vô cùng, mặt
cũng nóng và đỏ lên, mà miệng thì vẫn vờ nghi ngờ, ăn nói cộc lốc gắt gỏng,
"Ai kêu cô thích tôi hả?"
Ôi----- Tổng giám đốc chúng ta đang mắc cỡ sao?
Rõ ràng vẻ mặt anh trông rất vui mừng, miệng cười mỉm
chi, mặt còn đỏ lên nữa!
Nhìn thấy hết biểu lộ "thích muốn chết mà bày đặt
giả bộ" của anh, Hà Thu Nhiên lén cười thầm trong bụng, ngoài miệng vẫn
thản nhiên nói, "Không cần ai kêu tôi thích cả, tự tôi thích thì được rồi.
Phải nói chứ anh là một trong số ít người không sợ nọc độc của tôi, còn khí thế
bừng bừng đấu võ mồm với tôi, càng đấu càng cho thấy bản lĩnh đàn ông của anh,
nếu không phải không có khả năng thì tôi thậm chí có khi còn quay ngược lại
theo đuổi anh nữa là."
Đàn em khoá dưới của cô nói đúng lắm, miệng lưỡi cô
rất cay độc, đại đa số đàn ông đều tránh cô như tránh cọp, thế mà anh lại không
sợ chết, hết lần này tới lần khác đều cãi tay đôi với cô, mà càng chiến càng
dũng mãnh hơn nữa chứ, đôi khi lại còn thích thú cười to vì mấy lời nói độc địa
của cô nữa, người đàn ông này đúng thật là sinh vật quý hiếm còn sót lại trên
thế gian mà.
Nếu như hôm nay anh không phải là Bàng Sĩ Bân, mà là
một người đàn ông khác, chắc hẳn cô đã thử "yêu đương" với anh rồi.
Ngược lại còn theo đuổi anh?
Hai mắt sáng ngời, lòng Bàng Sĩ Bân sướng đến tận trời
mây, như muốn la lên cho thoả thích, thế nhưng lời nói thì cứ y như rằng đi
ngược lại hoàn toàn, "Tôi biết ngay cô có ý đồ với tôi mà! Thừa nhận đi!
Có phải cô từ lâu đã muốn quyến rũ tôi phải không?"
"Anh Bàng, anh suy nghĩ hơi nhiều rồi đấy!"
Liếc mắt, Hà Thu Nhiên phất tay, "Tôi không phải vừa mới nói không có khả
năng sao?"
Dứt lời, cô lại cúi xuống xem tạp chí tiếp, tỏ ý cuộc
nói chuyện đến đây là kết thúc.
"Vì cái gì mà không có khả năng?" Tức giận
đến mất hết lý trí, ngay cả chính anh cũng giật mình vì câu hỏi lúc nãy của
mình.
Mẹ kiếp ! Anh hỏi cái quái gì vậy hả?
Cứ như là anh mong cô thật sự theo đuổi anh vậy.
Không chú ý lời nói bậy bạ của anh, Hà Thu Nhiên đều
dồn hết tâm trí xem báo, lơ đễnh trả lời, "Tôi dị ứng với con cua..."
Cái gì mà dị ứng với con cua? Nói gì thì nói, dị ứng
với con cua thì dính dáng gì tới anh chứ?
Chết tiệt! Toàn bộ là viện cớ !
Ngồi sau bàn làm việc, Bàng Sĩ Bân phát cáu ký tên lên
công văn, chẳng hiểu sao đối với cái gọi là "không có khả năng" của
cô, anh lại tức điên lên như thế !