Thấm thoát một tuần lễ trôi qua rất nhanh, lúc dì Trần
kéo hành lý về nhà, Hà Thu Nhiên mặt mày hớn hở vui vẻ đón chào -----
"Dì Trần, rốt cục dì cũng về rồi!" Vừa cười
vừa nói, cô ân cần xách hành lý của dì Trần vào nhà.
"Đúng vậy! Rốt cục cũng có thể về rồi." Đi
vào phòng khách ngồi xuống ghế sofa, dì Trần liền than ngắn thở dài, "Ai
nấy đều nói nước Mỹ rất sung sướng, còn có người chỉ muốn di dân qua đó ở, gặp
dì thì miễn bàn. Mới ở hai tháng chăm sóc đứa nhỏ thôi mà dì đã chịu không nổi
rồi, tuy là con gái dì muốn dì ở thêm vài ngày nữa, nhưng dì vẫn muốn trở về
càng sớm càng tốt."
Nghe vậy, Hà Thu Nhiên phì cười, cố ý trêu chọc dì
Trần, "Dì Trần à, ý dì nói nước Mỹ còn thua xa Đài Loan phải hông?"
Ai ngờ dì Trần tưởng thiệt, vẻ mặt nghiêm túc gật mạnh
đầu, "Đối với mấy người già như dì mà nói thì ở Đài Loan vẫn sướng
hơn!"
Nói chứ bà đã quen với cuộc sống và tất tần tật mọi
thứ ở Đài Loan này, hôm nay thì ra chợ lựa đồ ăn, mai thì kiếm mấy người bạn
già ôn chuyện cũ, không sợ không có chỗ nào giải khuây.
Có thể mới ra nước ngoài nên vẫn chưa quen với cuộc
sống bên đó, thêm vào ngôn ngữ lại bất đồng, nếu mà không có con gái hay con rể
đi theo thì bà chẳng thể đi đâu được cả, bởi thế nên bà cảm thấy cuộc sống bên
đó vừa ngột ngạt vừa buồn chán.
Hà Thu Nhiên cũng lý giải được tâm trạng này, chỉ là
muốn chọc bà vài câu thôi, ai ngờ lại nhắm trúng mục tiêu, khiến dì Trần bức
xúc liến thoắng kể hết mọi buồn bực trong lòng ra, than thở hết chuyện này đến
chuyện khác.
Hai người ngồi trong phòng khách cười cười nói nói một
lúc lâu sau dì Trần chợt nghĩ đến gì đó liền hỏi cô, "Thu Nhiên, thiếu gia
trong thời gian qua có làm khó gì con không?"
Haiz...
Tính tình thiếu gia rất xấu, chắc cũng khiến con bé chịu nhiều tủi thân rồi.
"Đương nhiên không có!" Hà Thu Nhiên cười
ranh mãnh, đang lúc dì Trần thở phào nhẹ nhõm yên tâm cô không bị gì, cô lại
thình lình phán cho một câu, "Chúng con chỉ là giúp nhau khiến đối phương
khó xử mà thôi."
Lời vừa nói ra, dì Trần lập tức chẹn họng, không biết
là cô đang nói nghiêm túc hay chỉ là bông đùa, mà Hà Thu Nhiên thấy dì Trần
nhìn mình trâng trâng nhất thời kiềm không được ôm bụng cười sặc sụa -----
"Ha ha ha... dì Trần, đừng quá lo lắng!" Cố
xua đi sự bàng hoàng của dì Trần, cô nháy đôi mắt sáng rực của mình tươi cười
hớn hở nói, "Anh Bàng mặc dù không hài lòng về con cho lắm, nhưng miễn cưỡng
cũng hoà thuận với nhau được, mọi thứ đều ổn cả, không xảy ra chuyện gì
đâu!"
Nghe thế, dì Trần lúc này mới thả lỏng người, chậm rãi
hít thở, không thể không nguýt cô, mắng yêu, "Con bé này thiệt là, cứ
thích đùa dì hoài."
Dì Trần nhìn dáo dác khắp nhà, phát hiện từ khi vào
nhà đến giờ không thấy thiếu gia nhà mình, bà liên tục hỏi han, "Thiếu gia
đâu rồi? Sao không thấy cậu ấy ở nhà vậy?"
"Đến công ty làm việc rồi." Nhún vai, Hà Thu
Nhiên hôm nay không có đến công ty giám sát anh tập "tập thể dục kiểu con
cua", cũng bởi vì biết hôm nay dì Trần sẽ trở về nên cô mới đặc biệt ở nhà
mà chờ.
Nghe thương tích của thiếu gia đã bình phục còn có thể
đi làm nữa, dì Trần cảm thấy vui mừng khôn siết, hào hứng nói, "Thật là
tốt quá! Dì biết kêu con đến săn sóc thiếu gia là chính xác mà..."
Mỉm cười, Hà Thu Nhiên đem hết tình trạng hiện giờ của
con cua nào đó tường tận nói cho dì Trần nghe, cũng muốn dì Trần tiếp tục thúc
giục người nào đó "tập thể dục kiểu con cua" để mau chóng bình phục
hẳn, sau khi bàn giao hết thảy mọi việc, cô mới ưỡn người duỗi chân duỗi tay,
miệng huyên thuyên vui sướng ----
"Tốt rồi! Dì Trần, dì cũng đã về rồi, con cũng
nên đi đây." Dứt lời cô lập tức đứng lên, cô thật sự rất thoải mái vì bản
thân đã hoàn thành nhiệm vụ quản gia tạm thời kiêm bảo mẫu của mình, rốt cục
cũng có thể trở về nhà rồi.
"Hả? Sao con đi vội vậy? Không ở thêm vài ngày
nữa ư? Hay là con đợi thiếu gia về luôn đi, ăn một bữa cơm rồi về cũng không
muộn mà!" Cũng đứng lên theo Hà Thu Nhiên, dì Trần lựa lời thuyết phục, hi
vọng cô sẽ ở lại thêm một chút.
"Không được!" Lắc đầu ngoe nguẩy, Hà Thu
Nhiên cười gượng, "Con đã xa nhà hai tháng rồi, con muốn sớm trở về gặp
mẹ." Xạo xự, hoàn toàn là viện cơ mà thôi!
Vấn đề ở đây chính là cô sợ đến lúc con cua đó trở về,
thế nào anh ta cũng lên án cô trước mặt dì Trần cho coi, vậy thì sẽ xấu hổ lắm.
Nói chứ, tuy cô không quan tâm anh có ở sau lưng nói
xấu cô hay không, nhưng nếu mà anh ta lại thẳng thừng nói trực tiếp trước mặt
dì Trần, cô sẽ cảm thấy rất ái ngại với dì.
Do đó cô muốn nhanh chân lẹ tay bỏ của chạy lấy người,
đến lúc con cua kia muốn nói xấu cô với dì Trần cái gì thì mặc kệ anh ta, dù
sao thì cũng chẳng phải nói trước mặt cô, mà cũng chẳng hề hấn gì tới cô cả!
Dì Trần đương nhiên không biết ý nghĩ gian manh này
của cô, tận tình thuyết phục lại an ủi, khuyên bảo cô một hồi lâu, nhưng cuối
cùng vẫn chỉ nhận được cái mỉm cười lắc đầu, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định.
Sau đó Hà Thu Nhiên phấn khởi kéo hành ly đã thu xếp
sẵn, cầm đặc sản mà dì Trần đem về từ Mỹ, tung tăng hí hửng như con mèo bắt
được chuột rời khỏi khu nhà cao cấp đã ở suốt hai tháng nay, thẳng tiến đến nhà
ga.
Huuraaa! Cuối cùng cô cũng có thể bắt đầu nghỉ phép
tịnh dưỡng kiêm vui chơi của mình rồi.
-------------------------------------------
Hôm nay, thím Trần sẽ trở về!
Điều này cũng mang một ý nghĩa nhất định đấy! Cô gái
kia cũng sắp phải rời khỏi đây...
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Bàng Thị, Bàng
Sĩ Bân đang ngồi tại bàn làm việc giải quyết đống tài liệu trong tay, anh ngẩng
đầu nhìn về góc tường nơi cô gái kia từng ngồi xem tạp chí, hôm nay sofa lại
trống huơ trống hoắc, cả căn phòng điều hiêu, cảm giác trơ trọi xâm chiếm lấy
người anh, nét mặt anh ngẩn ngơ trong giây lát, nhưng chỉ trong tíc tắc lại
phát cáu.
Mẹ kiếp! Cô gái đó tốt nhất là mau mau rời khỏi đây,
anh tại sao lại phải cảm thấy buồn bã trơ trọi chứ?
Tức giận đến thở phì phò, khoé miệng anh nhếch lên,
muốn chuyên tâm tiếp tục làm việc, nhưng không biết tại sao chẳng thể nào tập
trung tinh thần được, ánh mắt cứ vô thức liếc nhìn về nơi sofa trống trải kia.
Cứ hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh bực dọc bỏ
bút xuống đứng phắt lên, mặt mày chằm dằm bí xị, dù là thế anh cũng không quên
"trách nhiệm đi ngang" ra khỏi văn phòng. Tuy rằng cả đám thư ký cũng
đã quen nhìn cảnh tượng này rồi, nhưng cũng không kìm được mà len lén cười, anh
mặc bọn họ cười nhạo mình, vẫn khí khái hiên ngang đi vào thang máy.
Không lâu sau, anh đã ra khỏi cao ốc tập đoàn Bàng
thị, vẫy đại một chiếc taxi chở về nhà.
Hơn 10' sau về đến nhà, lúc anh vừa mới bước vào cửa
thì đã thấy dì Trần về rồi, còn đang ngồi ở phòng khách sắp xếp mấy đặc sản đem
từ Mỹ về.
"Thiếu gia, cậu về rồi!" Nghe thấy tiếng mở
cửa, thím Trần liền ngoảnh đầu ra cửa, nhìn thấy thiếu gia đã lâu không gặp, bà
lập tức tỏ ra ân cần tươi cười, vội vội vàng vàng đi ra đón, miệng thì không
ngừng hỏi thăm, "Vết thương của cậu sao rồi? Có còn đau không hả..."
"Thím Trần, tôi đã khoẻ lại nhiều rồi." Đối
mặt với người đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, vừa là quản gia vừa là người thân
của anh, cho dù tính khí Bàng Sĩ Bân cộc cằn đến đâu cũng thân thiết mỉm cười
gần gũi.
Xoay anh xoành xoạch cẩn thận xem xét một lúc lâu,
thím Trần lúc này mới phấn khích cười nói, "Cậu chẳng những không ốm đi,
mà còn mập mạp, da vẻ hồng hào, tinh thần sảng khoái nữa, tôi biết ngay nhờ Thu
Nhiên chăm sóc cậu là chính xác mà."
Cũng bởi vì ở công ty luôn nhớ tới Hà Thu Nhiên mà bị
phân tâm, Bàng Sĩ Bân vì thế mới dứt
khoát bỏ ngang công việc đi thẳng về nhà tìm người, giờ nghe thím Trần nhắc tới
cô, anh vội vàng hỏi gặng, "Nói đến Hà Thu Nhiên mới nhớ, cô ta đâu rồi,
sao không thấy cô ta trong nhà thế?"
"Thu Nhiên đã về nhà rồi." Không mảy may
nghi ngờ gì, dì Trần lập tức trả lời.
"Đã về nhà?" Bàng Sĩ Bân sửng sốt, lặng
người đi thật lâu.
"Đúng vậy!" Gật đầu, dì Trần đành trách mắng
Hà Thu Nhiên vài câu, "Con bé này thiệt là! Tôi kêu nó ở thêm vài ngày mà
nó một mực không chịu, kêu nó đợi cậu về rồi mọi người cùng nhau ăn một bữa
cơm, thế mà nó chỉ cười lắc đầu, tôi mới vừa về không bao lâu thì nó đã vội vã
xách hành lý đi rồi."
Cô gái ấy vậy mà đã đi rồi!
Bàng Sĩ Bân vẫn cứ nghĩ rằng cho dù thím Trần có trở
về thì cô cũng sẽ không rời khỏi ngay lập tức, ít nhất thì cũng đợi anh về, nói
lời từ biệt với anh đã chứ, thật không ngờ rằng cô ngay cả một lời từ biệt cũng
không nói, còn dám lén lút bỏ đi, thật là......thật là hết sức quá đáng!
Cảm giác bức bối và chút gì đó mất mát cứ âm ỉ trong
lòng, Bàng Sĩ Bân vô cùng tức giận, không nói hai lời liền lấy điện thoại gọi
cho "kẻ đầu sỏ" nào đó, không lâu sau đầu dây bên kia truyền đến
giọng nói tràn ngập vui sướng, "A lô", anh tức thì hét rống lên -----
"Cô cuối cùng là có ý gì? Không nói không rằng đã
bỏ đi, cô có biết cái gì gọi là tình nghĩa đạo lý không hả?"
Mẹ nó! Muốn coi như không hề có quan hệ gì với anh à?
"Ơ kìa! Anh Bàng, tôi nghĩ mình lúc nào cũng chọc
anh tức điên lên, cho nên ngày cuối cùng thế này cũng phải để lại ấn tượng tốt
gì cho anh chứ, đương nhiên phải tự động cuốn gói khỏi nhà anh, mắc công anh
nhìn thấy tôi lại nổi giận đùng đùng nữa, đây là tôi quan tâm anh đó nha."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói mừng rỡ của Hà Thu Nhiên lẫn trong
tiếng người ồn ào xung quanh, giọng điệu hớn hở như thế làm người ta chẳng thấy
"quan tâm" đâu cả.
Shit!
Bàng Sĩ Bân giận quá hoá điên, nổi giận ngút trời gầm
lên như bị chọc tiết, "Cô bây giờ đang làm tôi phát điên đây, tôi lệnh cho
cô lập tức trở lại đây ngay....."
"Alo ! Alo ! Này........Anh nói cái gì? Sóng ở
đây yếu quá, tôi không nghe thấy gì cả..........A! Xe đến rồi, tôi phải lên xe
đây, có cơ hội sẽ gặp lại sau, tạm biệt!"
Cũng không biết thật sự có phải do sóng yếu, hay là
giả bộ như không nghe thấy, Hà Thu Nhiên đột nhiên cúp máy ngang xương; Bàng Sĩ
Bân tức giận ném luôn cả di động, suýt nữa là nôn ra máu, lửa giận trong lòng
cứ hừng hực cuồn cuộn cháy.
Mẹ kiếp! Cô cố ý, nhất định là cố ý.
Bên này, thím Trần sững sờ nhìn cảnh tượng thay đổi
bất ngờ này, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Hai
đứa này bị làm sao vậy?
Thu
Nhiên đã làm cái gì với thiếu gia, vì sao cậu ấy lại kích động đến như vậy?
Aiz......Mấy
người trẻ thời nay đúng thật là khó hiểu, chẳng thể nào hiểu được họ đang suy
nghĩ gì nữa!
"Anh Bàng, chúc mừng anh! Tập đi ngang như con
cua quả nhiên hiệu nghiệm, nhìn anh đi đứng đã tốt hơn rất nhiều, phần mông khi
dùng sức cũng đồng đều hơn, sau này có thể không cần đến tái khám cũng
được." Trong phòng tập vật lý trị liệu của bệnh viện, bác sĩ tươi cười
rạng rỡ chúc mừng anh.
Mặt đen còn hơn lọ nghẹ, Bàng Sĩ Bân lạnh tanh gật đầu,
đang định đi thì đối phương lại lên tiếng "Đúng rồi! Cô gái lúc trước hay
đến với anh đâu rồi? Sao mấy lần gần đây không thấy cô ấy vậy?" Bác sĩ tò
mò hỏi thăm.
Dứt lời, Bàng Sĩ Bân tíc tắc giận tái mặt, hung hăng
trợn mắt lườm bác sĩ vật lý trị liệu, đối phương thì lại ngỡ ngàng chẳng biết
mình đã nói sai cái gì, anh xụ mặt vẻ đầy bực tức thẳng thừng xoay người bỏ đi.
Mẹ! Ông ta đúng là rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!
Cô gái đáng ghét kia đã về Đài Nam được hai tuần rồi,
mà trong hai tuần này, cả người anh lúc nào cũng bức bối khó chịu vô cùng, cứ
cảm thấy gì đó bứt rứt trong lòng, tính tình cứ gắt gỏng y như khủng long bạo
chúa, hiện tại tất cả nhân viên trong công ty hễ thấy anh đều vòng đường mà
trốn, trốn không thoát thì thế nào cũng bị anh giận cá chém thớt, đến nỗi mà
"người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu".
Cơn thịnh nộ này cứ dai dẳng mà trước sau vẫn không có
ai mang cho anh một ly la hán quả, cũng chẳng ai nói móc hòng “hạ hoạ” cho anh
cả, khiến tâm trạng anh tồi tệ giờ càng tồi tệ hơn.
Tức chết đi được!
Muốn tìm ai đó để đấu võ mồm mà cũng không có, đúng là
không phát điên là không được mà.
Đi thẳng đến bãi đổ xe, Bàng Sĩ Bân biết rõ tính khí
cáu gắt thất thường của mình có liên quan tới cô gái đáng ghét khó ưa kia, anh
cũng phát giác sau khi cô rời khỏi, từng giây từng phút anh đều nghĩ đến cô,
nhiều đến mức làm người khác phải hoảng sợ.
Bà nó chứ! Anh rốt cục bị chạm dây thần kinh nào rồi
hả?
Một ngày không thấy như cách ba thu? Mắc bệnh tương
tư?
Ê khoan! Anh vì sao lại dùng câu "Một ngày không
thấy, như cách ba thu” và "Mắc bệnh tương tư" để hình dung cảm giác
của mình đối với cô chứ?
Chân dồn dập bước bỗng nhiên khựng lại, mặt Bàng Sĩ
Bân hết hồng lại trắng xong rồi lại xanh, vẻ mặt không ngừng thay đổi, không
biết vẻ mặt này của anh phải nói là vui mừng hay là hãi hùng nữa.
Không thể nào......Không......Sẽ không đâu.....
Nhưng mà.......Cũng có thể......
Có lẽ......Chết tiệt! Nhất định là thế rồi!
Hồi hộp, ôm lấy ngực tim đập thình thịch, miệng anh cứ
lẩm bẩm suốt. "Đồ điên khùng, thần kinh ! Người con gái như thế mà cũng
thích cho được, mắt thẩm mĩ của mày hết sức kém cỏi......"
Thì thào lẩm bẩm không biết là đang nguyền rủa ai, cho
đến một lúc lâu sau, Bang Sĩ Bân hít sâu thởi phào một hơi như đã tiếp nhận
được sự thật tàn khốc này, cười nhếch mép đầy bí hiểm......
Quên đi! Mắt thẩm mỹ kém cỏi thì kém cỏi, một người
hoàn hảo đến một chút khuyết điểm cũng không có mắc công lại để người khác
ghanh tị ghen ghét nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, anh mỉm cười vẻ hài lòng,
lấy trong ví tiền ra một tờ giấy ghi địa chỉ nhà cô mà anh cố ý hỏi thím Trần.
Lúc đó, chính anh còn không hiểu tại sao mình lại muốn
biết địa chỉ ở miền Nam của cô, nhưng hôm nay cuối cùng thì anh cũng đã hiểu
được.
Nắm chặt tờ giấy trong tay, Bàng Sĩ Bân cười rạng rỡ,
thậm chí trong nụ cười còn lấp loé gì đó rất mờ ám......
Được! Anh nhất định sẽ làm cô không kịp trở tay cho mà
xem.
Trong cái nắng chan hoà
ấm áp của miền Nam, một người đàn ông thân hình vạm vỡ rắn chắc, khuôn mặt đẹp
trai nhìn vào địa chỉ ghi trên tờ giấy, lần tìm theo từng biển số nhà, cuối
cùng, anh đứng trước một tòa nhà ba tầng xây theo kiến trúc thời xưa.
Chính là nơi này!
Nhét tờ giấy vào túi,
Bàng Sĩ Bân sửa sang lại quần áo theo quán tính, sau đó đưa tay nhấn chuông cửa…
“Leng keng… Leng keng…”
Chuông cửa đổ chưa đầy
hai tiếng thì đã có người ra mở, một người phụ nữ hiền lành, phúc hậu ngờ ngợ
nhìn anh, “Xin hỏi cậu muốn tìm ai?”
“Xin lỗi, con muốn tìm Hà
Thu Nhiên, xin hỏi cô ấy có ở nhà không?” Cười mỉm lịch sự, Bàng Sĩ Bân lễ phép
hỏi thăm, trong đầu thì ngầm đoán người phụ nữ trước mặt mình chắc hẳn là bạn
thân của thím Trần, mẹ của Hà Thu Nhiên —- cho dù không vì hiện tại, thì cũng
phải vì tương lai sau này, anh cố gắng thể hiện bản thân tốt nhất hòng tạo ấn
tượng tốt với bà.
“Xin hỏi cậu là ai?” Mẹ
Hà tò mò hỏi.
“Bác có phải là bác gái
không?” Nở nụ cười rạng rỡ mê hồn, thái độ anh vô cùng niềm nở, thân thiện,
“Con là bạn của Thu Nhiên, con tên Bàng Sĩ Bân, con từ Đài Bắc xuống đây tìm cô
ấy.”
Người miền Nam trời sinh
nhiệt tình, mẹ Hà thấy thái độ anh thân thiện gần gũi, cũng không mấy cảnh
giác, cởi mở cười nói, “Thu Nhiên nó không có ở nhà!”
“Không có ở nhà?” Bàng Sĩ
Bân ngạc nhiên đến ngớ người, vội hỏi lại, “Thế lúc nào cô ấy mới về?”
Lắc đầu, mẹ Hà tỏ vẻ tiếc
nuối, “Hôm trước nó đi Nhật Bản chơi rồi, năm ngày nữa mới về.”
Ôi ! Con gái vốn rủ bà
cùng đi du lịch, nhưng bà lại không thích ra khỏi nhà, vì thế cuối cùng con gái
bà đành phải đi một mình.
Vừa dứt lời, vẻ mặt Bàng
Sĩ Bân đực ra, trăm lần nghìn lần cũng không ngờ mình dự định làm cô không kịp
trở tay, trái lại lại bị chính cô làm cho mình không kịp trở tay.
Chết tiệt ! Ngay cả
một chút thông tin về cô anh cũng không biết, mà cô gái đáng ghét đó không hiểu
sao lúc nào cũng áp chế hết uy phong của anh, chẳng lẽ cô chính là khắc tinh
của anh thật sao?
Mặt Bàng Sĩ Bân đang tươi
cười, bỗng cũng xị ra, mặt tái lại, tỏ vẻ ngỡ ngàng, cả buổi không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt anh có chút
buồn bã cùng thất vọng, mẹ Hà vội an ủi, “Không sao không sao ! Chờ nó về, bác
nhất định sẽ nói nó biết con đến tìm nó, để nó gọi điện thoại cho con…” Dừng
một chút nghĩ ngợi gì đó, bà hỏi tiếp, “Nó có số điện thoại của con mà phải
không?”
“Dạ có…” Như trái bóng bị
xì hơi, Bàng Sĩ Bân trả lời íu xìu. Anh đoán chừng cho dù có về rồi thi cô cũng
sẽ không gọi điện thoại cho anh đâu.
Tức chết đi được! Lúc đến
thì hào hứng bao nhiêu thì lúc về lại ủ rũ bấy nhiêu, đúng thiệt bực đến phát
điên mà!
Năm ngày sau, cô gái nào
đó tinh thần sảng khoái trở về nhà sau chuyến du lịch dài ngày ở Nhật Bản.
"Mẹ, con về rồi nè!" Về vào cửa, Hà Thu
Nhiên liền hô to réo gọi, "Mau tới xem con mua gì cho mẹ nè..."
"Đây! Mẹ đây!" Miệng vừa trả lời, mẹ Hà vừa
tất tả chạy ra phòng khách, thấy con gái mình ngồi xổm trước mấy rương hành lý
chất đầy đồ đang bị mở toang.
"Ha ha...! Tìm được rồi!" Lục được một túi
giấy, Hà Thu Nhiên mở gói giấy và lấy ra một hộp chè dương canh, "Lần
trước có người nào đó tặng chè dương canh của Nhật cho mẹ, không phải mẹ nói là
rất ngon sao? Lúc con ở Nhật, con cố tình đi tìm tiệm chè này nè, con phải xếp
hàng thật lâu mới mua được đó."
Tiệm chè dương canh đó rất nổi tiếng, là bảng hiệu lâu
năm, mỗi ngày thực khách ra vào đếm không xuể, ngày nào cũng bán cả trăm phần
chè, đi trễ một chút là không mua được, cô sáng sớm đã đến tiệm chè đứng xếp
hàng cùng những người Nhật khác mới có thể mua được.
Không ngờ chỉ thuận miệng nói thôi mà con gái bà lại
nhớ kỹ như thế, còn đặc biệt xếp hàng đi mua nữa, mẹ Hà tuy trong lòng vui mừng
cảm động khôn siết, nhưng ngoài miệng vẫn vờ mắng yêu con gái, "Chỉ là chè
dương canh thôi mà, không ăn cũng có sao đâu, con cực khổ đi xếp hàng làm gì
không biết nữa?"
"Mẹ à, mẹ thật ra đang mừng và cảm động lắm phải
không?" Cố ý nháy mắt trêu bà, vẻ mặt Hà Thu Nhiên hiện rõ 3 chữ "Con
hiểu mà", "Vui thì nói thẳng ra đi! Úp úp mở mở giữ kẽ như thế là bị
nội thương đó nha."
"Ơ, cái con bé này, ....?" Phì cười, mẹ Hà
nhắc đi nhắc lại, "Coi chừng sau này không có người đàn ông nào dám rước
con đấy..."
"Làm gì có sau này? Hiện tại cũng chẳng có ai
thèm rước con cả!" Nhún vai, cô cười đùa tí tửng đáp lại.
"Con thiệt là..." Mẹ Hà lắc đầu thở dài,
riết rồi chẳng thể nói nổi cái tính con gái bà, nhưng mà nhắc tới đàn ông bà
mới sực nhớ chuyện cách đây vài bữa, vội nói, "Thu Nhiên, năm ngày trước
có một cậu thanh niên đến kiếm con đấy!"
"Con trai à?" Đang soạn đồ trong hành lý, cô
nghe mẹ nói liền dừng lại, Hà Thu Nhiên nghĩ mãi cũng không biết người đàn ông
nào cô quen đến tìm cô, theo quán tính cau mày hỏi, "Là ai vậy? Anh ta có
để lại tên không?"
"À, có có, nhưng mà mẹ quên mất rồi!" Ha ha
cười gượng, mẹ Hà xấu hổ nói.
Aizz... Càng già, trí nhớ càng thuyên giảm, người khác
để lại tên, chớp mắt mà đã quên bẵng đi ngay, đúng thật là có lỗi mà.
"Anh ta trông thế nào hả mẹ?"
"Cao cao, nhìn cũng rất đẹp trai..." Nhíu
mày suy nghĩ, mẹ Hà dựa vào trí nhớ của mình mà miêu tả, "Mắt nhìn cũng
sắc sảo lắm, mũi cũng cao, môi cũng mỏng nữa... Đúng rồi! Cậu ta nói mình họ
Bàng, cái gì Bàng đây nè, Bàng gì ta, mẹ cũng không nhớ nữa!"
AAAAA --- không thể nào?
Trố mắt há hốc mồm, Hà Thu Nhiên chậm rãi nói ra ba
chữ, "Bàng Sĩ Bân?"
"Đúng rồi! Đúng đúng ! Chính là cái tên
này!" Vừa nghe con gái nói ra cái tên này, mẹ Hà liền phấn khởi reo lên.
Gặp quỷ rồi! Cái con cua bự tổ chảng kia đến tìm cô gì
thế?
Lại muốn tìm cô làm gì?
Gãi rồi lại gãi đầu, lòng Hà Thu Nhiên trăm mối tơ vò
không tài nào lý giải được, còn mẹ Hà thì lại vui vẻ liến thoắng----
"Lát nữa con hãy gọi điện thoại cho cậu ta đi,
hỏi xem người ta kiếm con có chuyện gì không!"
Nhớ đến cái ngày mình về miền Nam, lúc ở nhà ga cô giả
bộ như điện thoại mất sóng ranh mãnh cúp điện thoại của anh, Hà Thu Nhiên đột
nhiên rùng mình một cái, sợ rằng người nào đó đến tìm cô tính sổ, lập tức bĩu
môi lắc đầu, "Không cần đâu! Con cũng lười gọi cho anh ta lắm."
Quả nhiện bị Bàng Sĩ Bân đoán trúng ---- cô vốn không
có ý định gọi điện thoại lại.
"Con bé này, bị sao thế hả? Người ta cố tình đến
đây tìm con, nói không chừng có chuyện gì đó quan trọng thì sao..." mẹ Hà
không tán thành, lên tiếng trách móc.
"Nếu thật có chuyện quan trọng, thì thế nào anh
ta cũng gọi điện cho con thôi mà..." Có lý chẳng sợ, cô thoái thoát.
Đang lúc hai mẹ con tranh cãi có nên gọi điện thoại
nói với người một tiếng hay không, chuông cửa bỗng leng keng vang lên, khiến
hai người phụ nữ đang đứng trong phòng khách thoáng chốc sững người nhìn nhau
chằm chằm...
"Mẹ đi xem là ai!" Mẹ Hà tiên phong đi ra mở
cửa.
Này... đừng nói là anh ta nhé?
Không không không, chắc chắn là không! Cái con cua to
đùng kia rất bận bịu, sao lại bỏ thời gian quý báu đến Mỹ làm ăn từ Đài Bắc
xuôi Nam tìm cô chứ?
Không bao giờ !
Lắc đầu, Hà Thu Nhiên đinh ninh không phải là Bàng Sĩ
Bân, vì vậy cô vẫn miệt mài soạn hành lý.
Mà ở bên này, lúc mẹ Hà mở cửa thì thấy người thanh
niên năm ngày trước đang đứng trước mặt mình, bà cười híp mắt rất vui vẻ--
"Anh Bàng, là cậu à!" Mới nói đến cậu ta, cậu ta đã đến, sao linh quá vậy!
"Dạ phải!" Gật đầu lễ phép trả lời, kể từ
lần trước tập kích thất bại, Bàng Sĩ Bân đếm từng ngày cô trở về, tính toán
thì hôm nay là ngày cô gái khó ưa đó trở về Đài Loan, cho nên anh lại xuống
miền Nam lần nữa làm cô không kịp trở tay, "Thưa bác, cô ấy đã về
chưa?"
"Về rồi! Về rồi! Nó đang soạn hành lý trong nhà
đó!" Mẹ Hà gật đầu lia lịa, nhiệt tình nói, "Cậu cũng vào đi Anh
Bàng!"
"Làm phiền bác quá!" Mỉm cười cảm ơn, đáy
mắt Bàng Sĩ Bân lóe sáng.
Hừ! Cuối cùng cũng trở về rồi, để xem cô còn có thể
chạy đâu được nữa?
Mẹ Hà chẳng biết suy nghĩ của anh, vẫn tươi cười vui
vẻ dẫn anh vào phòng khách, luôn mồm réo gọi, "Thu Nhiên, Anh Bàng đến tìm
con nè!"
Hả... Không thể nào?
Cái con cua bự tổ chảng kia thật sự rảnh đến nỗi đến
tìm cô tận mấy lần hả?
Nghe tiếng mẹ gọi, Hà Thu Nhiên chẳng biết tại sao lại
giật bắn người, lòng hoảng sợ vô cùng, tay chân luống cuống đứng dậy, lúc
ngoảnh đầu nhìn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của ai đó đúng lúc chạm phải đôi
mắt sáng long lanh, sắc sảo và hút hồn của ai đó.
"Cô Hà, đã lâu không gặp!" Nhướng mày đầy
khiêu khích, Bàng Sĩ Bân nở nụ cười tươi, nụ cười ấy... rất là nguy hiểm.
"Ha ha..." Gượng cười mấy tiếng, Hà Thu
Nhiên nhớ đến chuyện mình từng cúp điện thoại của anh, tự dưng hơi chột dạ, vội
giả lả đáp, "Không lâu! Không lâu! Cũng mới ba tuần thôi mà."
Oái -- cái con cua này chẳng lẽ thù dai vậy sao, chỉ
vì bị cúp điện thoại mà cố tình tìm
mình tính sổ?
"Àaaaa --"Bàng Sĩ Bân cố ý kéo dài, giọng
nói cuốn hút nhưng lại đầy nguy hiểm, "Tôi thì lại cảm thấy rất lâu."
Mẹ kiếp! Suốt ba tuần nay cô khiến anh ăn không ngon,
ngủ không yên, lòng bồn chồn sốt ruột, một ngày trôi qua cứ dài như một năm,
thế mà cô lại dám bảo là "không
lâu" ? Đúng là làm người ta tức điên lên mới chịu được!
Cơn tức giận dâng trào như sóng thủy triều, anh hung
dữ liếc mắt nhìn "kẻ đầu sỏ" cả buổi trời không chịu nói gì.
Mà Hà Thu Nhiên cũng chẳng biết anh là đang giận
chuyện gì, chỉ có thể gượng cười tỏ vẻ vô tội.
Ngược lại, bà Hà nhạy cảm nhận ra hai người có gì đó
kì lạ, lo lắng không biết mình cho cậu thanh niên kia vào có đúng không nữa?
Bầu không khí đang căng thẳng, Hà Thu chợt nhìn anh từ
đầu đến chân với ánh mắt dò xét, lắc đầu ngoe nguẩy, "Sao mới không gặp ít
lâu mà anh đã ốm đi nhiều vậy?"
Kỳ lạ! Tay nghề của dì Trần so với mình tốt hơn nhiều,
sao cô mới đi không được bao lâu mà anh lại ốm như vậy?
Không nghĩ tới cô quan tâm mình ốm đi, Bàng Sĩ Bân
cũng không dám nói ra nguyên nhân sụt cân, nhưng tâm trạng cũng vui lên nhiều,
miệng cứ cười tủm tỉm mãi, anh cũng không trả lời thẳng câu hỏi, ngược lại còn
trêu chọc cô, "Sao hả? Khách đến nhà mà không định tiếp đãi tử tế sao?"
Hừ, khách không mời mà tới cũng được coi là khách hả?
Âm thầm liếc mắt, Hà Thu Nhiên không biết tại sao anh
lại đến đây tìm cô, nhưng thầm nghĩ không chuyện quan trọng ắt hẳn anh cũng
chẳng đích thân tới đây tìm mình, thế nên cô quyết định dẫn anh ra ngoài để hỏi
rõ ràng ngọn ngành rốt cục là chuyện gì.
"Mẹ, con đi ăn cơm với bạn, buổi tối không cần
nấu phần con." Ngoảnh đầu lại, cô nói với mẹ một tiếng.
Mẹ Hà từ nãy giờ bị hai người làm cho sợ, tức thì kéo
cô sang một bên nói nhỏ, "Thu Nhiên, không có chuyện gì chứ? Có bị gì nguy
hiểm không? Con có đắc tội người ta chỗ nào không hả?"
Trời ạ... Sao lại thành ra như vậy?
Rõ ràng lần trước đến cậu ta còn lịch sự nho nhã, còn
rất lễ phép nữa, sao giờ mặt mày cứ như hung thần ác sát thế này?
Hà Thu Nhiên nghe mẹ nói thế bỗng cười rộ lên, nhưng
thấy mẹ lo lắng cho mình, cô vội trấn an, "Mẹ, không có việc gì đâu! Anh
Bàng này là thiếu gia của dì Trần đó, là thương binh mà dì Trần nhờ con chăm
sóc hộ hơn hai tháng đó."
"Hóa ra là cậu thiếu gia hiền lành tốt bụng đó
à!" Nghe là người quen, bà Hà cũng yên tâm phần nào, khuôn mặt vốn khẩn
trương, lo lắng lập tức niềm nở, tươi cười nói, "Con nhớ tiếp đãi người ta
cho tốt, nhớ là đừng có sơ sài đó biết chưa!"
"Được rồi! Được rồi!" Cô biết mẹ nghe là
người quen của dì Trần thì thế nào cũng yên tâm mà, Hà Thu Nhiên mỉm cười cầm túi tiền, quay sang liếc con
cua to bự đang đứng chần dần bên cạnh. "Khó có dịp anh tới Đài Nam, hôm
nay tôi mời khách, đi thôi!"
Dứt lời, cô đi trước dẫn đường, mà Bàng Sĩ Bân lễ phép
chào mẹ Hà rồi cất bước theo sau, miệng thì lại nở nụ cười tươi rói, lòng toan
tính xem lát nữa làm thế nào "giết" cô đến không còn đường lui.