Trường An sau khi từ nhà bếp trở về, đi tắm xong liền bắt đầu lên giường tiếp tục tu luyện Thái Huyền Kinh. Mặc dù bây giờ đầu hắn đã biến thành đầu trọc, nguyên một ngày cũng rất mệt mỏi.
Nhưng Trường An không thể từ bỏ thói quen tu luyện của mình được. Chỉ mới qua hai ngày tiếp xúc với đại sư huynh cùng tam sư tỷ, hai vị sư huynh sư tỷ này đã khủng bố như thế, nhưng sư huynh sư tỷ khác càng là sâu không đếm được.
Đặc biệt là vị lục sư tỷ kia, chẳng biết phải ảo giác hay không, nhưng sau khi ăn cháo trong nhà bếp do vị sư tỷ đó chế biến, sức khỏe thân thể Trường An hồi phục bảy, tám phần.
Lúc này lão Huyền Tử trên cây nhìn xuống tiểu đệ tử mình gật đầu, quả nhiên có tiền đồ.
"Mong rằng những chuyện ta làm sẽ đúng."
Lão Huyền Tử nói thầm trong miệng, sở dĩ Trường An hồi phục bảy tám phần là do lúc chiều lão Huyền Tử nhân lúc nhà bếp không có ai, đã cho vào cháo mấy loại thuốc phục hồi.
Huyền Tử trong lúc trở về phòng của mình, đi ngang qua nhà của Lưu Phi, thấy tên đệ tử của mình đang chữi ầm lên, lúc này lắc đầu bay đi, nếu không phải là đệ tử nhà mình, có lẽ lão Huyền Tử đá ném một mồi lửa xuống căn nhà rách nát kia.
...
Trường An hôm nay thức dậy rất sớm, tinh thần rất sảng khoái, đêm qua tu luyện rất khuya, thăng liền mấy cấp, bây giờ đã là Luyện khí tầng năm, nếu đặt ở trong giang hồ cũng tính là một tên cao thủ, có thể chiếm núi làm đại vương.
Nhưng đó chỉ là trong những giang hồ bình thường, còn nơi đây là tu tiên vương triều, một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết hắn tại chỗ.
Trường An sờ sờ lên đầu bóng loáng của mình, bước đi về chỗ ở của nhị sư huynh.
Nhị sư huynh Trần Bắc Huyền, chỗ ở của huynh ấy gọi là đan đỉnh phong, chính là do huynh ấy đặt lúc mới đến. Trường An là thật rất ấn tượng vị sư huynh này, nghe nói mọi sự lớn nhỏ trong tông môn nếu như không có sư tôn, sẽ do nhị sư huynh thay thế.
Nhớ hai ngày trước lúc đầu gặp nhị sư huynh, thân hình có thể gọi là mình dây, khuôn mặt anh tuấn, nhưng hai mắt thâm đen. Vị sư huynh này cũng rất tốt, nhà của Trường An có thể đầy đủ như bây giờ, cũng chính là một tay nhị sư huynh chế tác.
Trường An lúc này đang mộng tưởng về nơi ở của nhị sư huynh, tiên khí lượn lờ, mùi tiên dược lan tỏa khắp núi, động vật hít vào có thể sinh ra ý thức. Là một chốn thần tiên.
Nhưng lúc này Trường An cứng đờ, nếu không nhìn bảng hiệu, hắn còn tưởng đi lầm đường, tiên khí đâu, động vật sinh ra linh trí đâu, mùi thuốc thì có, nhưng kèm theo đó là mùi chân của nhị sư huynh. Trước mắt đang thấy nhị sư huynh bỏ thảo dược vào chậu rửa chân.
Trần Bắc Huyền lúc này nhìn về phía trước, thì thấy một tên đầu trọc đang từ từ đi về phía mình, sau lưng hắn còn ẩn ẩn có kim quang, nhìn rất chói mắt.
Trần Bắc Huyền đưa tay lên trán, lòng bàn tay hướng ra ngoài, nhìn kĩ lại mới biết đây là tiểu sư đệ Trường An.
"A, thì ra là tiểu sư đệ, nhưng tiểu sư đệ biến hóa cũng thật nhanh, mới đây mà đã chuyển tu sang Phật hệ, biến thành Phật môn kim cương."
Trần Bắc Huyền nói ra.
Trường An đi tới sắc mặt xám tro, nhưng trên mặt vẫn là hiện nụ cười tươi.
"Sư đệ gặp qua sư huynh. Sư huynh đừng trêu đùa sư đệ, hôm qua đệ luyện một loại công pháp, đầu tóc rụng hết, hôm nay muốn đến xin sư huynh một viên đan mọc tóc."
Nghe sư đệ mình nói vậy thì Bắc Huyền hiểu ra, còn tưởng rằng sư đệ nhà mình đã biết chuyện nên sớm tự cạo đầu xuất gia.
" cái này dễ nói, sư đệ chờ ta một lát."
Sau đó chỉ thấy Trần Bắc Huyền quay lưng, hai tay cùng đưa sau đó đồng loạt đưa xuống, lúc thì uốn quá trái, lúc uốn qua phải, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó, gió bay tứ tung, chẳng biết từ lúc nào trên tay Trần Bắc Huyền xuất hiện một viên đan, chính là đan mọc tóc.
Trần Bắc Huyền cười nói rồi đem viên đan dược ném về phía Trường An.
Đêm qua lão Huyền Tử đi ngang nhà hắn, ném chi hắn một viên đan dược. Sau đó còn cặn dặn Bắc Huyền làm những động tác như vừa rồi. Lúc đầu Bắc Huyền xem không hiểu, đây là đan dược mọc tóc, nhà ai là muốn loại này, lại càng phải làm những động tác thiểu năng như vậy nữa.
Nhưng hôm nay hắn thấy tiểu sư đệ đầu trọc đi, liền biết dụng của sư tôn, càng thêm khâm phục sư tôn. Không bỏ sót dù là lỗ kim.
"Sư đệ, chỉ cần uống vào sau đó vận dụng linh lưc có thể làm tóc đệ dài ra."
Trường An gật đầu tạ ơn sư huynh, sau đó đem viên đan dược uống vào, bắt đầu ngồi xuống xếp bằng vận chuyển linh lực.
Nếu là hôm qua có lẽ sẽ phải mất thời gian mấy phút mới có thể làm tóc mọc ra, như Trường An xưa đâu bằng nay, với tu vi Luyện khí tầng 5 của mình, chỉ cần vài giây tóc đã móc trở lại.
Không biết từ đâu Trường An móc ra một tấm gương nhỏ, soi đi soi lại.
"Quả nhiên có tóc cùng không có tóc, là khác xa."
Thấy Trường An ngắm nghía bộ tóc của mình, Trần Bắc Huyền chấn kinh, hắn vừa thấy gì, lúc mới gặp Trường An chỉ là một tên người phàm, vậy may bây giờ tu vi đã là luyện khí tầng 5, chẳng phải sư tôn nói sư đệ không có linh căn sao, nhưng sao sư đệ thăng cấp còn nhanh hơn người có linh căn như hắn.
Cất cái gương vào túi, Trường An lúc này mới nhớ lại thủ đoạn vừa rồi của nhị sư huynh, đây chẳng lẽ là tay không luyện đan trong truyền thuyết.
"Sư huynh cho sư đệ hỏi, cách luyện đan lúc nãy là.."
Không đợi Trường An nói hết câu, Trần Bắc Huyền lúc này khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, đưa tay lên ngăn cản
"Chỉ là thủ pháp nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới"
Trường An hai mắt tỏa sáng, tựa như hỏa nhãn kim tinh nhìn về phía Trần Bắc Huyền.
"Đây , đây có phải là cách luyện đan mà sư đệ đã được nghe trong truyền thuyết, có một vị đan đế chính là lấy thiên địa làm lô đỉnh, một tay ngưng tụ thành đan, càng về sau càng là lấy hỗn độn làm lô đỉnh, một tay ngưng tụ một thế giới."
Trường An nói ra xong rồi nhìn Trần Bắc Huyền vẻ mặt khiếp sợ. Trần Bắc Huyền lúc này trong nội tâm cũng là nhìn Trường An một cách khiếp sợ.
Tiểu sư đệ à tiểu sư đệ, sư huynh chỉ nói chuyện cho thêm một chút phong cách, nhưng tiểu sư đệ nói lời nói có thể là làm cho sư huynh nổ tung, cái gì mà thiên đại làm lô, còn cái gì mà hỗn độn làm lô. Nhưng cái từ hỗn độn này là lần đầu sư huynh được nghe, sư đệ từ đâu biết đến thế.
Nếu có người khác ngay lúc này, hai chúng ta sẽ bị người ta đánh chết đó. Nửa đời người của ta quá khổ, chỉ muốn an hưởng tuổi già, xin sư đệ đừng nói thêm nữa.
Thấy nhị sư huynh mình vẫn bình thản, không nói chuyện, đứng yên như là bức tượng, hay tay còn đưa về phía sau nắm lại. Trường An càng thêm tin những lời mình nói lúc nãy là đúng. Nhị sư huynh không phủ định.
"Nhị sư huynh có thể chỉ dạy đệ luyện đan được chứ?". Lúc này Trường An cảm thấy mình đưa ra một yêu cầu quá to gan.
"Khụ khụ, sư huynh đã quen với việc tay không ngưng thành đan, lô đỉnh dùng để luyện đan đối với ta đã vô dụng, nhưng tiểu sư đệ ngươi tu vi còn thấp, không thể như huynh, nên sư huynh đưa ngươi trước một quyển sách về thảo dược cũng như công dụng, đợi sư huynh tìm được một lò luyện đan, sẽ truyền pháp cho sư đệ".
Nói xong ném cho Trường An một quyển sách, bên trên có ghi "bách khoa toàn thư về thảo dược bản giới hạn".
Thấy Trường An rời đi, Trần Bắc Huyền thở dài, hắn tu vi chỉ có Trúc Cơ tầng bảy, làm gì có khả năng tay không ngưng đan. Với việc lò luyện đan trong tông môn sớm đã bán đi trả nợ cho sư tôn, làm gì còn tiền mà mua thêm cái lò khác. Chỉ còn cách đưa cuốn sách đó cho tiểu sư đệ, đợi hắn hỏi sư tôn rồi cùng nhau tìm cách khác.
"Làm sư huynh thật sự quá khổ", Trần Bắc Huyền thở dài một hơi rồi đi về hướng nhà ở của sư tôn