Tông Môn Này Thật Kỳ Lạ

Chương 14 - Nhị Sư Huynh Rất Tốt

"Sư tôn, sư tôn".

Lão Huyền Tử đang nằm trong phòng lúc này nghe bên ngoài có tiếng gọi mình.

"Ừm, chính là tiếng kêu của Bắc Huyền, giờ này nó phải đang chỉ dạy Trường An rồi mới phải, sao lại đến đây, chẳng lẻ..".

Trần Bắc Huyền lớn tiếng gọi sư tôn nhưng không thấy lão Huyền Tử đâu, chỉ thấy một bóng người nhảy từ cửa sổ ra, trên mình còn mang theo hành lý, chính là sư tôn nhà mình.

Trần Bắc Huyền lúc này vẻ mặt cứng đơ, đây chính là bệnh cũ của sư tôn, ban đầu, mỗi lần chủ nợ đến thường là lúc sáng sớm, nên mỗi sáng đó, hắn đều sẽ đi tìm sư tôn.

Sư tôn cũng làm mãi thành thói quen, chỉ cần Bắc Huyền tìm lão vào buổi sáng, lão đều sẽ từ cửa sổ trốn đi.

Hay thầy trò người đuổi người chạy mười phần khí thế, chạy tới đến núi thì lúc này mới dừng lại.

Bắc Huyền thở hồng hộc.

"Sư tôn, người chạy cái gì chứ, cũng đâu phải là chủ nợ tới."

Lão Huyền Tử lúc này làm tư thế giống như là tiên nhân đạo cốt, khẽ vuốt cằm.

"Đó chỉ là vi sư muốn kiểm tra con xem thế nào."

Sư tôn, người còn diễn nữa, nếu không phải không biết sư tôn người chạy không nổi nữa, đệ tử kiếm chút liền tin. Trong lòng Trần Bắc Huyền đậu đen ren muống.

Lão Huyền Tử liếc mắt nhìn nhị đệ tử mình một cái:

"Sáng sớm tìm vi sư có việc gì, không phải ta giao con nhiệm vụ trông coi tiểu sư đệ hay sao?".

Đối với việc chất vấn của sư tôn, Bắc Huyền làm bộ mặt sầu khổ:

"Sư tôn người con nói, sao người không nói sớm, tiêu sư đệ đã luyện khí tầng 5, còn bắt đệ tử biểu diễn cái trò tay ngưng làm đan làm gì, nếu đệ tử con ở đó, sợ chút nữa là bại lộ."

"Cái gì, con đảm bảo lời con nói."

Lúc này lão Huyền Tử không còn giả trang cao nhân nữa, chạy lại bắt lấy hai vai Bắc Huyền.

Phải biết lúc hôm qua nhìn xem tiểu đệ tử nhà mình, Trường An vẫn mới luyện khí tầng hai, bây giờ mới bao lâu, qua một đêm thăng liền ba cấp.

Trước kia lão Huyền Tử nhìn là cũng chưa bao giờ thấy tình huống này.

Thấy vẻ mặt gấp gáp của sư tôn, lúc này Bắc Huyền cười thầm trong lòng.

"Sư tôn cũng có ngày hôm nay."

Trần Bắc Huyền bỗng nhiên đứng thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, không biết gió từ đâu đến, thổi tung bay quần áo của hắn, khẽ vuốt cằm nói:

"Đúng vậy sư tôn, tiểu sư đệ bây giờ đã luyện khí tầng 5, nhưng còn kèm xa lắm."

"Kém cái rắm, ở trước mặt sư tôn ta, con còn dám diễn".

Lão Huyền Tử gõ vào đầu Trần Bắc Huyền một cái.

Trần Bắc Huyền ôm đầu than đau.

Trong miệng lão Huyền Tử lúc này lẩm bẩm gì đó, rồi biến mất.

"Nhưng sư tôn a, việc dạy tiểu sư đệ luyện...", Trần Bắc Huyền chưa nói nguyên câu, bỗng thấy một túi tiền bay tới trên tay của hắn.

...

Trường An lúc này đang nghiên cứu cuốn sách mà nhị sư huynh đưa, phải nói là đủ loại kì trân dị thảo, còn có một số loại thuốc tên cũng thật kì lạ.

Chẳng hạn như, thân thối trần nhãn hoàn, tiên đan phật môn, tương truyền một vị la hán chế tạo ra, chỉ cần ăn vào liền có thể cải sinh hồi tử.

Rồi chín trâu chi lực đan, ăn vào liền sẽ có sức mạnh chín con trâu.

Hoặc là cái gì cửu chuyển hoán đổi đan, nam ăn vào thành nữ, nữ ăn vào thành nam, là một viên đan dược có tiền cũng chưa hẳn mua được.

Trường An nhìn muốn hoa cả mắt, hắn bây giờ thật muốn học tuyệt kĩ tay không ngưng đan của nhị sư huynh, nhưng hắn nhớ lại lời sư huynh nói, tu vi mình còn quá thấp. Thế là vận chuyển Thái Huyền Kinh, tu vi tăng lên Luyện khí tầng sáu.

Lão Huyền Tử đứng đó nhìn trộm, lão thực sự là tức đến hộc máu rồi. Hồi còn trẻ mỗi cảnh giới của lão muốn thăng cấp là khó như lên trời, ít thì một năm, nhiều thì mười mấy năm. Nào giống như tên đệ tử này, muốn đột phá liền đột phá.

Lúc này lão Huyền Tử trong thấy nhị đệ tử của mình đi về phía Trường An, lão hài lòng gật đầu, không ngờ hiệu suất làm việc của Bắc Huyền vậy mà nhanh như vậy.

Chỉ mới đây mà đã sắm một lò luyện đan khác cho Trường An tu luyện. Phải biết trong các đệ tử, lão Huyền Tử an tâm nhất chính là người đệ tử này, nên những lần lão trốn nợ, tông môn đều giao cho Bắc Huyền quản lý.

..

"Sư đệ, sư đệ".

Trường An nghe tiếng nhị sư huynh thì bỏ xuống chuyện tu luyện bước ra ngoài cửa.

Thấy Trường An đi ra, Trần Bắc Huyền cười nói.

"Sư đệ a sư đệ, sư huynh biết trong lúc sư đệ tu luyện có thể xin ra nhàm chán, thế là sư huynh có mua một ít cá cảnh, thả vào hồ trước cửa nhà đệ, để đệ đỡ cô đơn."

Nhìn thấy sư huynh bỏ một ít cá xuống hồ, trên tay còn là mang theo rượu thịt, Trường An thật sự cảm động. Tu hành dài dằng dang, sư huynh tu vi cao thâm nhưng lại không ghét bỏ vị sư đệ có thiên tu ngu dốt này.

Kiếp trước Trường An đọc qua đủ các loại tiểu thuyết, sư huynh khinh thường sư đệ, đệ tử cũ bắt nạt đệ tử mới, sư tôn đoạt xá đệ tử. Nào có giống như Kháo sơn tông, tình cảm còn ấm áp hơn là gia đình.

...

"Phụt phụt"

Một ngụm máu từ trong miệng lão Huyền Từ phun ra, hắn, hắn thu nhận loại đệ tử gì, mới câu trước còn là kẻ lão an tâm nhất, câu sau lại đâm lưng lão.

..

"Sư huynh cẩn thận".

Trường An khuôn mặt trở nên nghiêm túc lên, Trần Bắc Huyền thấy sư đệ mình cũng là mặt nghiêm nghị lại.

Trường An mới vừa rồi nghe tiếng gì đó ở bụi cây, thế là từ từ tiến lại. Lúc này cả hai xem xét nhưng không thấy gì.

Trường An lúc này nhíu mài, chẳng lẻ cảm giác sai. Trần Bắc Huyền thấy không có ai liền cười nói:

"Chắc chỉ là mèo hoang chạy ngang thôi."

Trường An gật đầu, dù gì mới tu vi cao thâm của nhị sư huynh mình, chẳng lẽ còn phải đợi mình nhắc nhở mời phát hiện điều bất thường. Nói xong hai người cười nói bước vào trong phòng.

Lão Huyền Tử trốn gần đó thở phào một hơi, với tu vi của lão, cộng thêm với ngưng tức thuật, dù là nguyên anh cũng khó lòng phát hiện. Nhưng tên đệ tử mới này quả nhiên không tầm thường, mới tu vi luyện khí tầng sáu, suýt nữa làm lão bại lộ.

Bình Luận (0)
Comment